Nói là nhà cũng không phải vì đây giống biệt thư hơn. Rất to, rộng và đẹp. Tuy nhiên lại chỉ có mình anh cùng một đám người hầu sống trong ngôi nhà này. Nhiều lần anh có rủ Tường Vi đến sống cùng nhưng cô nhất quyết không chịu. Yêu nhau rồi mà cô bé này lúc nào cũng ngại, khiến anh nhiều phen dở khóc dở cười nhưng đó mới là Tường Vi anh yêu.
- Chào mọi người – Long vui vẻ ra đón cả đám. Và anh cũng phát hoảng lên khi thấy Su
- Ai đây ?- Anh chỉ vào cô. Mọi người phá lên cười trước gương mặt ngố hết sức của anh
- Anh tự đoán đi- Tường Vi lên tiếng
- Đừng bảo là Su nha -Long nói
- Anh đoán rất chuẩn- Tường Vi đáp
- Anh Long đỉnh quá- Jen hét lên trong khi đó Long vẫn mắt tròn, mắt dẹp, đơ người
- Nè, Jen em vừa nói ai đỉnh thế ?- Nam xen vào. Có lẽ cậu đang ghen sao ?
- Anh ghen à ?- Jen hỏi lại. Nam nóng bừng mặt
- Ghen cái đầu em ý- Nam cáu
- Thôi, mọi người vào nhà đi- Khoa thay mặt chủ nhà nói- Cứ đứng ở ngoài cãi nhau cũng không được gì đâu
- Chúng ta vào thôi- Jen và Lin đồng thanh. Hạ lắc đầu cười khổ với hai con bạn tính như trẻ con này. Khoa là người đi cuối cùng, lúc đi qua Long, anh thì thầm
- Mày ngậm mồm vào đi – Khoa nhắc- Tao đã nói Su là một ẩn số lớn- Khoa cười rồi đi thẳng để lại thằng bạn vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Đáng nhẽ mọi người định đến giúp Mai chuẩn bị sinh nhật nhưng cô một mực nói không cần nến mới có buổi đi chơi này. Thế cũng tốt, mọi người lại có thêm cơ hội đập phá và mục tiêu không nơi nào khác chính là nhà của Long.
Trong phòng thay đồ
- Su, bà không thay đồ à ?- Jen hỏi. Tất cả mọi người đều đang thay đồ chuẩn bị đi bơi
- Không- Hạ đáp- Không thích
- Chị Su thay quần áo đi mà- Thư nài nỉ- Xuống chơi với tụi em- Hạ cười nhạt, xoa đầu Thư
- Thư ngốc, chị đang bị thương không nên bơi- Hạ nói
- Thư, em để yên cho Su đi- Lin xen vào
- Bà không biết bơi hả ?- Tường Vi hỏi
- Có thể nói như vậy – cô đáp. Không phải là không biết bơi chỉ đơn giản là cô không có hứng. Hơn nữa, cánh tay cô đang bị thương. Nó mà tiếp xúc với nước thì khó khép miệng lắm. Tối qua, cô có dùng lực để trị thương. Nhưng cô không làm vết thương lành hẳn lại mà để nó khép miệng tự nhiên.
- Thôi, chúng ta xuống thôi- Jen nói- Mọi người đang chờ đấy.
Bốn người họ bước xuống cầu thang, đi ra bể bơi thì mấy người kia đã xuống bể bơi và bắt đầu quậy rồi.
- Woa- mấy người hét lên khi thấy vẻ đẹp cuốn hút và làn da trắng không tì vết của ba người kia
- Không ngờ - Ken hét lên
- Mấy chị đẹp thiệt- Phong hùa theo
- Mà sao Su không thay đồ vậy ? Ngại à? -Long trêu
- Ở đây toàn người nhà cả em việc gì phải ngại- Hùng hùa theo
- Hay cô xấu xí quá không muốn để người khác thấy – Trung nói đểu
- Xin lỗi, tôi không có hứng- Hạ ngồi xuống chiếc ghế, cạnh bể rồi lấy trong túi ra một quyển sách
- Su, em không xuống à ?- Khoa đến bên cạnh đưa cho cô một cốc nước
- Không- cô đáp và thản nhiên đón ccố nước. Cô uống
- Hay chị không biết bơi ?- Phong hỏi- Xuống đây, tụi em dạy cho- Phong vừa nói vừa cười toe toét
- Thông cảm không có hứng- Hạ chau mày. Lúc này, Khoa cũng đã xuống hồ bơi
- Bà bị sao vậy ?- Lin hỏi- Đến đây chơi tất cả mọi người đều xuống bơi còn một mình bà ngồi đó là sao ?- Lin vừa từ bể lên tách cô
- Bà ngồi như tự kỉ ý – Jen dưới bể cũng hùa theo
- Thôi ngay nha- Hạ lạnh lùng- Tui đang mệt muốn chết, ai lôi tui ra khỏi cái giường bây giờ còn trách- Hạ hơi cáu. Thực sự, người cô đang mệt nhoài, chỉ muốn ngủ thôi. Về đến Việt Nam, một phần vì chưa quen với khí hậu, phần khác lại ôm đồm quá nhiều việc nên khiến cơ thẻ cô có phần mệt mỏi và chống đối chủ nhân của nó
- Bà sao vậy ?- Lin hỏi
- Mệt - Hạ đáp. Mấy người kia thấy cô vậy cũng tụt cả hứng. Chợt điện thoại cô reo lên
- Anh hai ạ - Cô hỏi
- Em đi đứng kiểu gì mà mới về nước đã bị thương thế ?- Bác sĩ Minh cáu- Con gái có đứa đi đứng phải cẩn thận đã thế bị thương lại còn không đến bác sĩ là sao ? Em muốn bị hoại tử luôn hả ? Anh nói cho em biết không cẩn thận có ngày mất mạng như chơi....- Anh tuôn một tràng
- Anh hai à, em đã chết đâu . Vết thương của em cũng đâu đến nỗi nặng lắm mà- Cô nói
- Đề phòng vẫn hơn- Anh nói. Và sau hơn mười lăm phút mắng mỏ, anh mới cúp điện thoại
- Anh Khoa - Hạ hét lên. Khoa giật mình quay lại
- Chết rồi- Miệng anh lẩm bầm. Hạ đặt điện thoại xuống, định đến mắng cho anh một trận thì ùm.cô bị Phong đẩy xuống hồ bơi
- Xem chị có biết bơi không vậy ?- Phong cười. Hạ bất ngờ. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhoi lên trên mặt nước. Cô đang bơi
- Làm gì thế hả ?- Hạ cáu.Phong giật mình
- Em..em- Phong ấp úng -Có làm gì đâu ?- Phong vừa dứt lời thì đã bị Hạ hất nước thẳng vào mặt
- Thích đùa ư ?- hạ nhếch mép- Chị sẽ cho chú biết thế nào mới là chơi thực sự - Hạ dứt lời thì tất cả mọi người cười ồ lên.
Bây giờ, tất cả mọi người đang chơi đùa vui vẻ. Không bóng nước, lại súng nước rồi té ướt hết người nhau. Tiếng cười vang lên khắp hồ bơi.
chap 88 (tiếp) :
Một lúc sau, khi mọi người đã thấm mệt thì tất cả chui ra khỏi hồ bơi, ngồi buôn dưa lê
- Không ngờ chị Su cũng biết đùa – Phong nói
- Chị là người chứ đâu phải là quỷ- Hạ cau mày- Anh Khoa, em còn chưa xử anh vụ dám bép xép với anh hai đâu - Hạ liếc xéo Khoa
- Anh chỉ nói sự thật thôi mà- Khoa tỉnh bơ- Mà em không mau đi thay quàn áo đi không tí lại cảm bây giờ- Khoa nhắc nhở. Gương mặt Hạ bỗng biến sắc hẳn đi. Lúc nãy vì cô có chút hứng thú với mấy trò nghịch nước mà không để ý cô đang bị thương. Quả này, nguy to rồi
- Su bà sao vậy ?- jen hỏi vẻ lo lắng
- Bà bị cảm ở đâu à ?- Lin hỏi
- Chết rồi, vết thương - Tường Vi hét lên và chỉ vào bàn tay của Hạ. Cô lắc đầu cười khổ may mà họ không thấy vết thương ở cánh tay cô
- Không sao đâu- Hạ đứng dậy,nói- Tui đi thay đồ. Mọi người đừng quá lo- Nói xong, Hạ đi thẳng. Trong lòng thầm nguyền rủa bản thân mình
- Để chị ấy đi như thế liệu có ổn không ?- Thư lo lắng
- Hay chúng ta đi theo ?- Tường Vi hỏi
- Đừng đi- Lin nói- Su không muốn chúng ta cũng chẳng giúp được gì
- Su rất ương bướng- Jen giải thích
- Chuyện gì nó không muốn thì...- Khoa nói
- Để tôi đi- Trung nói rồi đứng dậy đi thẳng
- Anh Trung- Kiên gọi nhưng Trung không quay lại
- Lớn chuyện rồi- Jen lắc đầu – Mà anh không cản Trung sao ?- Jen hỏi Khoa
- Có cản đằng trời- Khao đáp- Tính hai đứa ấy giống hệt nhau. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt mà- Khoa cười nham hiểm
- À- Mọi người đồng thanh.
Trong phòng.
hạ đã thay xong quần oá nhưng rắc rối ở chỗ vết thương trên cánh tay của cô không chịu khép miệng và bắt đầu chảy máu. Vế thương trên bàn tay cô cũng vậy. Đúng thật là.
Hạ đang xoay sở với việc làm cho vết thương khép miệng thì Trung bước vào. Cô quên chưa chốt cửa. Trung nhìn Hạ với anh mắt khó hiểu. Còn Hạ, cô hơi cáu
- anh vào đây làm gì ?- Cô hỏi. Trung không trả lời, tiến về phia Hạ và ngồi xuống bên cạnh cô
- Đưa đây- Trung nói như ra lệnh. Hạ không hiểu cậu định làm gì và cứ ngồi ngây người ra. Trung thấy vậy liền giật cuộn băng trên tay cô và kéo cánh tay bị thương về phía mình. Trung băng bó cho Hạ
- Đã bị thương lại còn thích nghịch nước- Trung trách cô nhưng giọng vẫn lạnh tanh, dửng dưng.hì Trung khó hiêru
- Liên quan gì đến anh ?- Cô hỏi
- Liên quan gì ư ?- Trung nhướn mày- Cô là hôn phu của tôi. Tôi có thể bỏ mặc cô ?- Trung nhấn giọng ở hai từ hôn phu. Hạ có chút xao động, có chút vui vui nhưng cô cũng không hiểu tại sao, chút khó hiểu tại sao cậu lại quan tâm đến cô như vậy
- Hôn phu ?- Hạ hỏi lại- Tui đã nói tui không thích- Hạ nói rồi đứng dậy. Cô giật luôn cả cánh tay đang được Trung băng bó. Thấy vậy, cậu liền kéo cô ngồi xuống. Bất ngờ lại mất đà khiến cô ngã vào vòng tay Trung. Hai ánh mắt chạm nhau, bối rối,yêu thương. Giật mình, cả hai cùng buông ra. Hạ trở về chỗ cũ của mình
- Ngồi yên cho tôi- Trung ra lệnh và tiếp tục công việc dở dang của mình.
Hạ không nói gì, ngồi yên để cậu băng nốt. Gương mặt cô đỏ dần lên, trông thật đáng yêu. Cô cố hướng ánh mắt ra xa để tránh ánh mắt của Trung. Trung thi thoảng khẽ liếc nhìn cô thì cười thầm thích thú. Gương mặt đang đỏ dần ấy có gì đó đáng yêu, có chút gì đó thân thuộc mà cũng thu vị.
Khoa ở ngoài cửa nhìn vào bên trong phòng mà cười thầm. Lâu lắm rồi anh không thấy nụ cười dó của ca hai người. Nụ cười hạnh phúc. Và anh biết quyết định để Su trở về là rất chính xác. Cuộc đời có thể chia cắt họ nhưng tình cảm cả hai người dành cho nhau thì không điều gì có thể thay đổi.
Khoa khẽ đóng cửa phòng lại rồi mỉm cười.
- Đúng là tình cũ không rủ cũng tới- Anh lẩm bẩm. Long đến bên anh hỏi
- Su sao rồi ?
- Ổn, nhưng tốt nhất bây giờ chúng ta nên đi để hai người đó có thời gian riêng tư- Khoa cười bí ẩn rồi bỏ đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT