Mai, Jen, Lin và Hạ bước vào. mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Giữa ba người ăn mặ gợi cảm, quyến rũ, đi giầy cao gót chỉ có cô, mặc quần jean, áo sơ mi kẻ, đi giày thể thao, lại còn chụp cái mũ lưỡi trai lên đầu nữa chứ. Nhưng Hạ cũng đâu bận tâm đén điều đó. Cô cũng quen rồi.
Bốn người họ tiến vào phòng vip. Cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đang ở đó. lần nào đi chơi cũng là cả đội đi
- Sao lâu vậy em ?- Nam hỏi Jen. Jen nhanh chóng ngồi xuống cạnh cậu, nũng nịu
- Tại em có hẹn với mấy người kia mà- Jen nói
- Lần sau, cấm – nam đáp gọn lỏn một câu. Mai nhanh chóng ngồi xuống cạnh Hùng. Lin ngồi cạnh Hoàng rốt cuộc chỉ còn lại cô. Và cũng chỉ còn lại mỗi một chỗ là ạnh Trung mà thôi. Hạ thở dài, lôi laptop ra, đeo tai nghe vào, bỏ mũ ra và ngồi xuống cạnh Trung
- Nè Su, sao suốt ngày em dính với cái laptop không rời vậy ?- Long hỏi, như muốn trêu chọc cô
- Mà tay bạn bị làm sao vậy ?- Tường Vi hỏi khi thấy bàn tay cô băng bó
- Không có gì- Hạ đáp rồi lại chú tâm vào cái máy tính
- Không thèm trả lời câu hỏi của anh- Long nói- Thật là...
- Anh tha cho Su đi. Tính nó vậy đó –jen đáp
Mà mấy người uống gì ?- Ken hỏi
- Như mọi khi- Jen đáp
- thế còn chị Su ?- Ken quay mặt về phái cô
- nước lọc- Cô đáp
- Nước lọc ?- Ken ngỡ ngàng
- Nước lọc sao ?- Mọi người đồng thanh. Trung cũng không kém phàn ngạc nhiên
- Bộ em đén bar để uống nước lọc hả ?- Hùng châm chọc
- Nếu anh không muốn mình bị nôn vao một lần nữa- Hạ đáp thản nhiên
- Ý em là ?- Hùng ngơ ngác
- Tự hiểu- hạ nói
- Thôi, gọi cho Su nước lọc đi – Mai xen vào
- Bộ cô không biết uống rượu thật ư ?- trung đột nhiên hỏi. Hạ nhướn mày, hơi ngạc nhiên
- Không liên quan đến anh - hạ đá
- Không biết uống rượu, không thẻ bắn nổi súng ?- Trung mỉa mai- Bộ cô tính làm gì ? Suốt ngày ngồi ôm cái laptop đó liệu có ra tiền không vậy ?
- Chuyện của tôi không liên quan đến anh- Hạ trừng mắt nhìn Trung
- Hai người sao vậy ? - Tường Vi hỏi- Khi không lại cãi nhau. Bộ hai người là oan gai hả?
- Tôi nghĩ cô ta tiếp cận chúng ta là có mục đích Trung đột nhiên đồi giọng- Vì tiền, vì tổ chức hay những thông tin mật đây ?- Trung liếc xéo Hạ
- Quả không hổ danh con trai của diêm vương- Hạ cười khẩy- Đúng, tui có mục đích. Nhưng anh lầm rồi. Tiền tôi không thiếu, tổ chức tôi lại càng không muốn rây vào còn thông tin mật ư cái đó tui có thừa. Không phải diễn trờ này trò kia cho nhọc sức
- Rốt cuộc cô là vì cái gì ?- Trung tức giận, nắm cổ áo, dí sát vào mặt cô
- Trung- Mọi người hét len
- Vì cái gì ư ?- Hạ nhếch mép- tự đoán đi.- Nói xong, cô đẩy Trung ra, một cái đẩy nhẹ đủ khiến cậu trở vè vị trí cũ
- Su, chuyện này là thế nào ?- Jen hỏi
- Nhưng lời Trung nói có phải sự thật không ?- Lin hỏi tiếp
- Tùy mấy người. Muốn nghĩ gì thì nghĩ- Hạ thản nhiên đáp rồi lại tiếp tục công việc của mình.
- Hai người bình tĩnh đi- Mai khuyên- Tui nghĩ trong chuyện này có điều gfi hiểu nhầm thôi
- Nhầm lẫn ư ?- trung đáp- Tại sao cô lại điều tra MATS ?- Trung hỏi
- Điều tra ?- Mọi ngườii ngạc nhiên
- Tui không điều tra MATS- Hạ đáp trả
- Cô điều tra công ty Hoàng Yến cũng vậy thôi. Cô biết thừa không sớm thì muộn nó cũng sẽ sác nhập vào công ty của ba tôi
- Đúng, là tui điều tra Hoàng yến- Hạ nói- anh có được thông tin này cũng không phải hạng tầm thường
- Cô trả lời vào chủ đề chính đí- Trung nhấn mạnh
- Hoàng Yến không thể sác nhập vào MATS. Bằng bất cứ giá nào tui cũng ngăn chặn điều đó- Hạ nói
- Tại sao ?- Trung hỏi. Hạ nhún vai.
- Đến lúc đó anh cũng sẽ biết thôi- Hạ đáp hờ hững rồi quay trở lại
- Tôi sẽ chờ- trung đáp- Nhưng từ giờ đến lúc đó tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô
- Tùy- Hạ thờ ơ
chap 86 (tiếp)
- Thôi, mọi người. Mấy chuyện đó chúng ta bàn sau – Phong xen vào- Chúng ta đến đây để chơi cơ mà
- Đúng đó- ken hùa theo. Đúng lúc này điện thoại Trung reo lên
- Chuyện gì ?- Cậu hỏi
- Thưa đại ca, băng khác muốn đua xe với mình- Giọng một tên đàn em
- Đồng ý đi. Anh tới liền- Trung cúp máy- Có người muốn đua xe với chúng ta,đi không?
- Tao đi- Hoàng và Nam đồng thanh
- Có chuyện vui tất nhiên phải đi rồi – Phong nói
- Em cũng tham gia- Ken hùa theo
- Tụi anh thì ở nhà thôi- Long và Hùng nió
- Em không tham gia- Kiên đáp
- Su, bà tham gia không ?- Jen hỏi
- Cũng được- Hạ đáp- Đằng nào cũng đang chán. Nhưng tui ngồi xe ai ?- hạ hỏi
- Phong với Ken thì không được. Hai thằng còn non tay lắm. Hoàng và Nam lại càng không- Lin đáp- Hay bà ngồi xe Trung đi ?
- Được không ?- Hạ quay lại hỏi Trung
- Nếu cô dám và có đủ khả năng- Trung nhún vai
- vậy quyết định thế đi – jen đáp. Nói xong, 8 người đi ra ngoài.
Năm chiếc xe ô tô phóng nhanh trên đường, dẫn đầu là xe ủa Trung nhưng với tốc độ không nhanh lắm.
- Bọn chúng đâu ?- Trung dừng xe lại và hỏi
- Chúng kia ạ- Một tên đáp và ngạc nhiên nhìn Hạ nhưng cũng không dám nói gì
- Bắt đầu đi- Trung ra lệnh. Lập tức, mười chiếc xe tiến về vạch xuất phát.
Con đường này rất rộng nên đủ chỗ cho cả 20 chiếc ý chứ. Hiệu lệnh vừa dứt mười chiếc xe lao nhanh như gió, phóng ra khỏi vạch xuất phát. Chiếc xe của Trung vượt lên dẫn đầu. Chiếc xe của Trung đang lao đi với tốc độ chóng mặt.
Hạ nhìn qua cửa sổ. Mọi vật lướt nhanh như một ảo ảnh. Có chút gì đó thú vị, quen thuộc. Cô khẽ cười. Cô không sợ. tất nhiên, tốc độ này với cô là bình thường. Anh hai còn đi ác hơn nhiều. Vì thế, cô cũng quen.
Trung nhìn sang người con gái bên cạnh. Không chút hoảng sợ, không chút gì đó là choáng ngợp mà bình thản đến lạ kì. Có cảm giác như với người con gái đó, tốc độ này là hết sức bình thường. Thậm chí, trong thoáng chốc, Trung đã thấy nụ cười trên đôi môi kia.
Một chiếc xe khác tiến lên, chạy song song với xe của Trung. Hạ nhìn lướt qua ô của kính, trên xe đó có một thanh niên chừng 30 tuổi và một đứa con gái ăn mặc thiếu vải. Cô nhanh chóng hạ cửa kính xuống, đưa một cánh tay ra ngoài
- Cô điên à ?- trung hét lên. Hạ quay mặt lại
- Việc của anh là lái xe. Còn chuyện khác mặc tôi. tập trung đi- hạ hơi cau mày rồi quay trở lại việc của mình.
Trung không hiểu việc Hạ đang làm nhưng miễn cưỡng nghe theo lời cô. Cánh tay giơ ra ngoài của Hạ nhanh chóng cảm nhận những cơn gió lướt qua và nắm bắt chúng. Gió tạo thành một kết giới xung quanh thân xe. Bây giờ Trung đã hiểu việc Hạ làm. Cậu khẽ mỉm cười.
Bên chiếc xe kia, một tia lửa lóe lên. Lửa lở lửng trong không trung như muốn đốt cháy bàn tay cô. Hạ quay lại nhìn Trung
- Bây giờ, anh có thể ép sát vào chiếc xe kia không ?- Hạ hỏi
- Cô muốn làm gì?- Trung hỏi lại
- Được không ?- Hạ không trả lời câu hỏi của Trung
- Được- Trung nói rồi ép sát hai người kia
Trung ép sát chiếc xe kia vào. Hạ dùng gió đập tan cửa kính. Gió luồn vào chiếc xe kia dập tắt ngọn lửa, như hút hét ôxi. Hai người đó nhìn cô ngạc nhiên. Vài phút sau, chiếc xe của Trung trở lại quỹ đạo bình thường. Chiếc xe kia bị bỏ xa.
Trước khi rút tay về, Hạ dùng lực lắp lại cửa kính như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Giữ bí mật cho tui, được chứ ?- Hạ hỏi
- Tất nhiên- Trung cười, hình như hôm nay cậu cười hơi nhiều.
- Việc còn lại nhờ anh- hạ nói. Đột nhiên, Trung quay lại phía Hạ
- Mặt cô ?- Trung chỉ tay vào ương mặt của Ha. Hạ đưa tay lên sờ gương mặt mình rồi mỉm cười
- Anh không phải lo- Hạ nói rồi dùng tay gỡ chiếc mặt nạ xuống. Vừa nãy cô không để ý đã bị lửa bén vào. Bây giờ, trước mặt Trung hiện ra một vẻ đẹp khó cưỡng.
- Đừng nhìn tui như thế -Hạ nói- Tui hơi mệt. Bây giờ tui ngủ, lúc nào đến nhà thì gọi tui- Hạ nói, không đợi Trung trả lời đã với lấy chiếc chăn ở ghế sau, ngủ ngon lành.
Chiếc xe của Trung lao nhanh về đích trước con mắt thá phục của mọi người.
Lúc này, chiếc xe của Trung tiế tục lao nhanh trên đường nhưng là về nhà. Thi thoảng, cậu hẽ lướt qua người con gái bên cạnh. Có chút gì đó gần gũi đến lạ thường. Cô ta ngủ thực sự là trông rất đẹp, dáng người nhỏ ngắn ấy chỉ muốn che chở, bảo vệ thôi.
Trung nhìn Hạ cười, lắc đầu rồi lại thở dài. Trái tim cậu xao động, có chút xao xuyến và một thứ tình cảm gì đó khó nói, len lỏi.
Về đến nhà cậu là 10h tối. Hạ vẫn chưa dậy. Không nỡ đánh thức cô, Trung đành bế cô lên phòng. Từng hơi ấm phả vào ngực cậu, ấm áp. Cô dụi đầu vào ngực cậu như một con mèo. Cậu thấy thế chỉ mỉm cười .
Cậu đặt cô xuống giường. Bản thân cậu cũng không nỡ rời bỏ hơi ấm ấy. Cậu ngồi đó nhìn cô ngủ, hơi luyến tiếc. Còn cô, vẫn ngủ ngon lành. Hôm nay, cô hơi mệt. Trung nhìn Hạ hồi lâu rồi mới đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên, áo cậu bị tay cô giữ lại
- Đừng đi- Hạ nói khi Trung quay đầu lại.
Cậu nhìn cô, bật cười, hóa ra là đang nói mớ. Cậu cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng. Cậu không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Nhưng cái cảm giác ấm áp này thật khó mà cưỡng lại nổi.
Trung đưa tay vuốt ve mái tóc của cô rồi đến gò má. Đôi mắt cô nhắm nghiền vẻ mơ màng. Cô vẫn đang ngủ say. Nhân thời cơ ấy, Trung nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cái cảm giác ngọt ngào, khó cưỡng này khiến Trung khó mà dứt ra nổi bờ môi ấy. Cuối cùng, khi đã thỏa mãn, cậu hôn nhẹ lên trán cô, với lấy cái chăn đắp lên người cô rồi đứng dậy khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT