.... Giờ Trung và Hạ đang ngồi trên chiếc ô tô riêng của Trung. Người tài xế sau một cuộc gọi của Trung đã có mặt. Và Trung nằng nặc đòi đưa Hạ về. Hạ không nói gì vì cô đã cảm nhận được điều gì đó sắp đến. Suốt đường đi, Hạ không nhìn vào mắt Trung. Đôi mắt Hạ lúc nào cũng hướng ra ngoài. Mưa, mưa mang đến cho Hạ một cảm giác đau đớn và mệt mỏi. Người Hạ run lên vì rét, vì cảm giác nhói đau mặc dù Hạ đang khoác trên mình chiếc áo của Trung. Hạ không muốn Trung biết, không muốn Trung lo lắng

- Đầu gối em làm sao thế này ?- Trung vội vàng hỏi khi phát hiện ra vết thương của Hạ. Hạ lặng im không nói gì. Hạ quá đau đớn. Cô cắn chặt môi khiến nó như sắp sửa bật máu ra. Nước mắt Hạ lăn dài trên gương mặt. Hạ không biết làm gì ngoài việc để mặc nước mắt rơi

- Anh Khoa, dừng xe hộ em với – Thấy Hạ im lặng, Trung quyết định làm theo ý mình. Chiếc xe dừng lại- Anh cho em xuống đây một chút- Nói rồi Trung quay lại phía Hạ- Em đợi anh một chút nha- Trung vừa dứt lời thì vội vã lao ra khỏi xe, chạy vào màn mưa.

Hạ đau đớn quá. Hạ không chịu nổi nữa rỗi. Hạ ngã xuống băng ghế sau. Đôi mắt đỏ hoe. Giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi. Hạ lịm đi trong đau đớn.

Trung mỉm cười rồi nhanh chóng trở lại xe. Nhưng khi bước vào trong xe, Trung hốt hoảng khi thấy Hạ đang nằm bất tỉnh. Người Hạ run lên và nóng ran. Trung ôm Hạ vào lòng. Cảm giác nhói đau lại một lần nữa xuất hiện.

Mưa. Mưa bao giờ cũng buồn và đau đớn. Mưa vô tình, mưa lạnh lẽo.... mưa....sao mưa cứ rơi vậy ?....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play