Ngày hôm sau chuyến bay cất cánh và hạ cánh an toàn. Dù là đã rất trưa nhưng Linh chưa ngủ dậy, cô nằm đó, thứ thuốc cô dùng tự tử có chất lưu huỳnh làm cô đau thắt ở bụng và khó thở. Hàng mi động đậy mở ra, Linh dụi mắt. Nó ở đó nhìn ra xa xăm ánh mắt buồn. Liếc qua là Aly đang ngủ gục bên vai Shin. Trên bàn có thư và sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Run run chạm vào, mắt Linh nhòe đi, cầm thư lên Linh mở ra. Những dòng chữ đều đều không đẹp nhưng không tới nỗi như gà bới mèo cào hiện ra. Nét chữ này Linh chưa bao giờ nhầm lẫn.
"ê Dưa Chuột, em khá lắm, dám chết bỏ lại anh....hm anh buồn lắm đó biết không? Em muốn ra đi từ bao h mà lại ngất trước mặt anh thế? Dưa Chuột nè, em yêu anh phải không, ơ mà anh vô duyên quá hơ *cười* nhưng mà từ giây phút đó anh chợt phát hiện trái tim anh nhói đau thổn thức, anh cũng hiểu em quan trọng thế nào. Nguyễn Hoàng Bảo Linh em hãy mĩm cười như lúc còn bé em đã trao sợi dây này cho anh nhé. Trả lại em, khi anh phải ngậm ngùi ra khỏi thế giới của em. Anh biết vết thương anh tạo ra làm em đau rất nhiều nên hãy tha thứ cho anh nha Dưa Chuột. Dù gì cũng tại em không nói mà hehe. Ăn uống đàng hoàng và nhớ uống thuốc cho khỏe không được bỏ bữa và lười làm bài, tập võ nghe chưa. Điều cuối cùng anh muốn nói là em phải hạnh phúc và đá anh ra khỏi cuộc sống của em đi nha. Cho anh nói điều này dù là lần đầu cũng có thể là lần cuối: ANH YÊU EM LINH À! Xong rồi h em phải nghỉ ngơi đi nhóc!" đọc hết lá thư Linh cắn môi đến bật máu hoà với nước mắt vừa tanh lại mặn và chát
"LONG, EM SẼ CHỜ ANH DÙ LÀ KIẾP SAU" Linh ngước lên trời
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT