Lòng trống trải Long tựa vào tường! "tâm bệnh" sao?
"cô bé ấy yêu anh" Mẫn Lệ cười buồn "và anh cũng yêu cô ấy"
"anh không biết" Long chán nản lắc đầu
"thật ra thời hạn của em không còn nhiều em bị máu trắng và em đã quyết định ra đi để anh yêu Linh, cô ấy là người tốt. Thực ra nếu em không về đây thì đã không cản trở 2 người. Nhưng em vẫn còn yêu anh rất nhiều, điều đó khó có thể thay đổi" Mẫn Lệ cố ngăn nước mắt
"MẪN NHI" Long ngước mắt nhìn "em bị máu trắng sao" nghe câu hỏi đó Mẫn Lệ gật đầu "anh xin lỗi nhưng tình cảm của anh anh không biết"
"lắng nghe tim anh anh sẽ biết anh yêu cô ấy" Mẫn Lệ lại cười
Đêm đã khuya trời se lạnh nó đã chuyển qua ở chung phòng với Linh. Linh mệt mỏi đã ngủ rồi. Cánh cửa bật mở Long bước vào. Nó quay qua khẽ cười chỉ vô Linh ra hiệu. Anh ngồi xuống đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo kia
"có phải vì anh không? Anh làm em khóc, làm em đau tới mức ghét anh? Em nhớ khi đang điều trị chân chính em đã nói rằng em sẽ sống bên anh mà. Còn lúc nhỏ nữa em và anh đã buộc dây tơ hồng và hứa ở bên nhau mà. Tại sao em lại làm vậy? Em ghét gặp anh vậy anh sẽ đi, đi khỏi tầm mắt em nhé. Em phải sống hạnh phúc nha" Long hôn lên trán Linh thay lời tạm biệt
"hai đi đâu" nó hỏi
"qua Mĩ cùng Mẫn Lệ, em gái kết nghĩa của anh" Long nhe nanh cười "cô ấy bị máu trắng nên khó qua khỏi lắm"