Con phố dài đìu hiu mình tui bước đi như lạc lõng trong cái nắng muà hạ.

Ngày mai là thi đại học đợt hai mà nhìn cái trường ĐH Đồng Tháp vắng teo không thấy thí sinh đâu hết.

Mỗi lần đi ngang qua bến Bắc là tui cứ hay dừng lại vài giây để nhìn ngắm hay tìm kiếm một cái gì đó thật xa xôi mà ngay cả bản thân tui cũng chưa tìm ra được câu trả lời nữa.

Tui cố bước thật nhanh về nhà trọ với cái áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhà trọ cũng chỉ còn lèo tèo vài phòng là có người ở, một số còn lại thì đã về quê hết rồi chưa có lên học.

Thằng Minh thì nó đã về quê do ở nhà còn nhiều việc phải làm nên không thể đợi tui xuống được nữa.

Nó cũng có nhắn tin hỏi thăm tui đã xuống chưa và khi nào rãnh thì nó sẽ đi xuống thăm tui.

Một buổi tối buồn bã cứ lặng lẽ trôi đi trong tiếng kêu vo ve của bầy muỗi, căn phòng chỉ vỏn vẹn 4m2 mình tui nằm đây đối diện với 4 bước tường trong đêm tối.

Không tivi, không ai để nói chuyện và cũng chỉ có duy nhất cái điện thoại làm bạn với tui mà thôi.

Sáng hôm sau tui dậy rất sớm và hăm hở đi đóng tiền thi Tin học ứng dụng, trên đường đi đến trung tâm ngoại ngữ tin học tui thấy có rất nhiều xe của phụ huynh đang chờ con em đang thi đại học ở trong trường và có mấy anh police phía trước cổng nữa.

Đến trung tâm thì cửa đã khoá và có ghi chú tạm ngưng hoạt động khi đang thi đại học và sẽ làm việc trở lại vào chiều ngày thứ ba.

Haiz chán thiệt chứ công mình đi mệt lắm mới tới mà nó ghi hàng chữ lạnh lùng ghê nên đành phải quay trở về thôi.

Chiều thứ ba là hạn cuối đóng tiền thi mà ông trời canh hay thiệt mưa suốt nên tui đành đội mưa mà đi đóng tiền thi.

Và những ngày sau đó thì rất là buồn chán tui cứ nằm miết ở trong phòng ăn rồi ngủ và xem lý thuyết chứ đâu có máy tính đây mà làm thực hành.

Bữa chủ nhật 15/07 là thi nên 13 là tui đi lấy thẻ dự thi và dự định sáng thứ 7 sẽ đi lên nhà thằng Minh lấy cái laptop của nó đi thi và lên gặp nó luôn.

Buổi tối tui có gọi trước cho nó nói ngày mai tui sẽ lên mượn laptop đi thi với lại kêu nó chỉ tui làm bài luôn vì nó cũng mới thi hồi đợt trước nên còn nhớ bài mà.

Nó kêu tui khi nào lên tới Hồng Ngự rồi gọi điện nó sẽ chạy ra rước tui.

Mà nghĩ lại cũng chắc chỉ có tui mới vậy quá, đi lên tận biên giới để mượn có cái laptop trong khi đó ở Cao Lãnh cũng có thể mượn mấy đứa bạn được mà.

8h00 sáng hôm sau tui đã có mặt trên chuyến xe bus đi về Hồng Ngự.

Mà nhờ tui đi Hồng Ngự nên mới có một chuyện xảy ra trên xe là vầy nè.

Lúc tui vừa bước xuống khỏi chuyến xe bus đi ra Cao Lãnh thì cũng có một thằng nhóc kute lắm trên vai còn mang theo cái ba lô nữa.

Lúc đầu tui đi nhanh lắm nên cũng không có để ý nữa nhưng tại nhóc kêu:

- Anh ơi, cho em hỏi đi lên Hồng Ngự đi xe bus nào dzạ ?

Tui mới quay lưng lại thì thấy một thằng nhóc mặt còn non búng ra sữa mà nhìn ngây ngô sao sao ấy nên tui bị đứng hình vài giây rồi:

- Em đi lên Hồng Ngự hả ?

- Dạ

- Anh cũng đi lên Hồng Ngự nữa nè.

- Hi

Rồi thằng nhóc đó cứ chạy lon ton theo sau mình.

- Tới trạm xe bus chưa anh ? Sao xa quá vậy ?

- Chưa tới em ơi, còn chút xíu nữa là tới à.

Tui bước lên xe rồi dòm xem coi chổ nào còn trống thì thấy còn băng ghế đôi nên kéo thằng nhóc ngồi phía trong cạnh cửa sổ tui thì ngồi phía ngoài.

Trời mới sáng mà đã nóng, ngồi trên xe lại hầm nữa nên mồ hôi ra ướt áo tui nhìn sang thì thấy thằng nhóc đó của y chang như tui dậy.

Tui chồm người ra phía cửa sổ để đẩy cái tấm kính ra cho thoáng hơn nên nhóc nép người gần sát ngực mình và đang đổ mồ hôi nên chổ cánh sẽ có mùi...thấy nhóc cười đỏ mặt.

Không phải chờ quá lâu để phát hiện ra thằng nhóc ngồi kế bên mình là một bé bot mà không phải là straight.

Mà nhóc đó là một bé bot menly mới ghê nè, nhìn lông bàn tay và bàn chân thì thôi roài...

Mồ hôi chảy ra làm cho đám lông tay đen rậm và dài nhưng thẳng nằm mẹp xuống nhìn mà thấy ghiền luôn á, lông chân thì ôi, miễn bình luận dài và rậm nhưng thẳng chứ không có bị xoăn cọng nào hết đâu ngar.

Nhóc ngồi với vẻ rất khép nép hai bàn tay để kẹp giữa hai cái đầu gối, mấy thằng straight lên xe là tụi nó cứ ngồi mà banh càng ra chứ không có khép lại như con gái vậy đâu há.

- Em tên gì há ?

- Dạ, em tên Luân !

- Em còn đi học không ?

- Năm tới em lên lớp 12 rồi anh. Còn anh là sinh viên hả ?

- À, ừ...anh là sinh viên năm cuối. Vậy em sinh năm 1995 hả ?

- Dạ

- Nghỉ hè này em có học thêm gì không ?

- Cũng có, em đang học thêm Toán với Anh Văn.

- Em học ở trường THPT TPCL hả ?

- Không có em học trường Thống Linh lận.

- Mà em đi lên Hồng Ngự chơi hay làm gì ?

- Em đi chơi, tới bến xe là có người ra rước em à.

Nhóc nói tới đây là có thể suy đoán được rồi nè đi gặp người yêu chứ đâu.

- Ủa mà đây là lần đầu tiên em đi Hồng Ngự hả ?

- Dạ, lần đầu tiên em đi xe bus lúc trước em có đi một lần rồi mà đi xe với mẹ.

Tui cứ nhìn tay thằng nhóc hoài làm thẳng nhỏ ngại nên rụt tay lại dấu sau cái ba lô.

Tại tui hâm mộ cái mức độ men của thằng nhóc này đó mà mới 17 tuổi mà um tùm như thế rồi sau này chắc thành rừng luôn quá nhưng mà thích nhất là gương mặt khờ khờ dễ thương biết là học sinh liền à.

- Từ đây lên Hồng Ngự lâu không anh ?

- Hơn một tiếng lận em.

Tui thấy thằng nhỏ lấy điện thoại Nokia 6300 ra nhắn tin cho ai đó rồi quay lại nhìn tui. Cùng lúc đó tui cũng lấy điện thoại ra nhắn tin cho người iu nữa.

- Mà xe bus chuyến cuối cùng là mấy giờ vậy anh ?

- Em tính đi chơi chiều mới về hả ?

- Dạ.

- 6h00 đó em. Mà em cho anh xin số điện thoại được không, anh chỉ muốn làm quen thôi em cho hay không cũng được ?

- 012553xxxxx

- Em cũng xài Vina hả vậy cùng mạng với anh rồi. Mà em có người yêu chưa ?

- Chưa... mà mới quen trên mạng à.

Không lẽ giờ mà tui hỏi người yêu em là trai hay gái thì thấy vô duyên quá nên thôi không dám hỏi...

Tui mới nhắn tin qua số điện thoại của nhóc vừa mới cho để hỏi xem có phải là bot hay không.

Bé Luân không có trả lời liền mà nhìn tui rồi quay mặt ra ngoài cửa kính và trong tay vẫn cứ giữ cái điện thoại.

- Anh cũng giống em hả ?

- Um, anh cũng vậy...nhưng không hoàn toàn là bot. Em đang hẹn gặp người yêu hả ?

- Dạ

- Chúc em vui vẻ nha !

Haiz...không biết thằng top nào mà kua được bé bot còn zin mà menly đến vậy nữa.

Khi tới Hồng Ngự tui thấy có một thằng tướng cũng cao lắm đang chờ nó tới và đưa cái nón bảo hiểm rồi thằng nhóc lên xe đi mất hút vào thị xã Hồng Ngự.

Tui đợi thằng Minh ra rước do có nhắn tin trước nên cũng không phải đợi nó lâu lắm.

Nó mặc quần tây với áo thun nhìn dễ thương ghê mợi mà hơi đen hơn lúc trước một chút nhưng bù lại không bị lòi xương nhiều vì về nhà mẹ nấu cơm với lại đi làm nên ít có thời gian rãnh mà đi nhậu nhẹt nữa.

Tui ngồi ôm nó mà ghét cái nón bảo hiểm gây cản trở không làm ăn gì được hết ráo à.

Úp cái mặt vào lưng nó để tránh nắng với lại ngửi mùi trai Hồng Ngự cho đỡ nhớ đó mà.

- Lên chừng nào về vậy ku Giang ?

- Lát chiều về sáng mai thi rồi mà.

- Ừ, sao không lên sớm ở chơi cho vui ?

- Thôi, chưa có mần dâu mà lên ở kì lắm !

- Há há...hai vú kưng to với lại sinh con được anh cho làm dâu liền.

- Ham hố...biết tui không có nên đòi hỏi hả. Mà tui cũng có vú nhưng nó không có to thôi và cũng có chỗ cho mấy người làm chuyện đó nữa mà...

- Rốn lồi...

Nó cãi không lại cái kêu tui là rốn lồi...mà rốn lồi giống Chaien trong Doremon thiệt á.

- Tại có người liếm hoài nên nó mới lồi đó.

- Ai liếm ?

- Không biết, mà chắc là trai Hồng Ngự ku to mà dài nữa liếm.

- Cu Giang liệu hồn đó nha đừng tưởng anh không biết cưng, lăng nhăng.

Tại anh không nói thôi chứ không phải là không biết.

- Giống anh chứ ai. Em chỉ quen bạn thôi mà anh.

- Ừa, làm sao mà tui cắt ku đó thì làm.

- Cắt rồi sao em xài được ?

- Ai cho đâu mà xài...

Tui im luôn không thèm trả treo với nó nữa mà lấy tay để lên cục u ngay trước quần nó.

- Anh đang để lên hay xuống dạ ?

- Rờ thì biết.

Èo, để lên mà nó đang cứng mới ghê đảm bảo là sẽ lòi ra khỏi quần lót một khúc luôn nè.

Của tui cũng lên cứng ngắt từ hồi ôm nó tới giờ.

Ngoài đường trời cứ nắng chan chan mà trong lòng lại càng nóng hơn.

Qua Thường Phước 2 rồi gần về Thường Phước 1 nên tui không có ôm nó nữa sợ gặp người quen thì mắc công nó lắm.

Lúc về nó có ghé ngang qua chợ mua nước đá về uống.

Tới nhà nó là ngay lúc trưa nên có ba mẹ và mấy đứa em chồng ở nhà, thật là ngại quá đi.

Chào ba mẹ chồng xong là tui dọt ra nhà dưới trốn luôn...hehe.

Thằng Minh đang làm chanh muối uống tui mới kêu nó đập đá để tui pha đường cho.

- Đói bụng không ku, dọn cơm ăn nha ?

- Sao cũng được mà.

Về nhà nó là hai thằng không có kêu anh em mà kêu mày tao hoặc là không có chủ ngữ vậy đó.

- Sao có mình tui ăn dạ ?

- Tao ăn cơm rồi, cứ ăn no đi.

- Ờ.

Vừa ăn tui vừa nhìn nó rồi cười.

Nhìn hoài mà không biết chán luôn ta ơi...cái mặt nhìn hiền mà dâm dâm sao đó hay là tại tui dâm đãng quá nên cũng nghĩ nó dâm giống tui luôn ta.

Thích đôi mắt hai mí sâu và cái mũi thẳng cái miệng cũng dễ thương nữa...chàiz ơi tui đã lậm vậy sao chời ?

Ăn cơm xong hai thằng nằm nói chuyện một chút rồi nó lấy laptop ra chỉ cho tui làm bài.

Tui bắt nó làm sẳn luôn mới chịu, ngồi kế bên xem nó làm rồi ngó qua ngó lại thấy không có ai là hun lên bắp tay của nó một cái.

- Đừng mà để yên tao làm cho nhanh cái coi.

- Coi cái ấy hả ?

- Bụp...

Nó đập đầu tui vì cái tội nói xàm.

- Không chịu xem ngày mai thi rớt rồi chạy lên đây khóc tao đá xuống sông luôn nghe không ?

- Nghe rồi anh hai khó tính.

- Ờ

Nó đang mặc quần đùi tui ngồi kế bên vừa xem nó làm vừa sờ mó lung tung.

Buổi xế chiều nhà của nó vắng hoe vì ai cũng đi làm hết rồi mấy đứa em của nó cũng giỏi lắm hè đi làm thêm...mà nay nhìn em nó thằng nào cũng hot hết dân lao động nên cơ bắp lắm trừ thằng anh hai cùi bắp này ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play