Tiêu Thần gần đây có chút đau đầu, chính là bị một cái “máy xúc” làm cho phiền chết được.

Khoa ngoại lồng ngực năm trước có một người mới vào làm tên là Đoạn Thế Hân, tính cách vui vẻ hoạt bát, làm việc lại chăm chú nghiêm cẩn, rất nhanh đã được toàn bộ y bác sĩ trong khoa yêu thích. Ngay cả người nghiêm khắc như Quách Hoành cũng rất coi trọng hắn, mà cách coi trọng người khác của Quách Hoành lại rất đặc biệt – hành hạ người ta cho tới chết. Cho nên Đoạn Thế Hân mới năm hai đã được ném tới phòng cấp cứu để “rèn luyện”, cho dù bệnh viện An Hải có chuyên khoa cấp cứu, nhưng xét tới thanh danh của khoa ngoại lồng ngực, thế là cho lại cho đặt thêm một cái bàn xem bệnh trong phòng cấp cứu, Đoạn Thế Hân liền theo một bác sĩ thâm niên học hỏi ở phòng khám bệnh số 2 – mà phòng đó trước đây là phòng làm việc của Tiêu Thần.

Đoạn Thế Hân đối với Tiêu Thần vô cùng kính trọng, chỉ cần rảnh rỗi một chút là lại chạy tới chỗ Tiêu Thần hỏi này hỏi nọ, Tiêu Thần mới đầu còn không hiểu tại sao có nhiều bác sĩ có thâm niên như vậy lại không thỉnh giáo, nhất định cứ phải chạy tới quấn lấy một người mới vừa trở lại khoa ngoại lồng ngực như mình.

Đoạn Thế Hân nghiêm túc nói: “Bác sĩ Tiêu, em rất ngưỡng mộ anh, ấn tượng lúc trước anh để lại cho em thật sự quá là sâu sắc.”

Tiêu Thần sợ hãi không thôi, hoàn toàn không hiểu mấy lời này từ đâu mà ra. Đoạn Thế Hân nói: “Năm đó em tới bệnh viện An Hải thực tập, lúc đi theo chủ nhiệm khoa ngoại kiểm tra phòng thì gặp phải anh đang xử lý một ca nghẽn tim bộc phát, làm em ngưỡng mộ không thôi, cảm thấy anh quả thực là thần!”

Xử lý mấy ca nghẽn tim bộc phát dù không phải chuyện mỗi ngày đều làm, nhưng một tuần ít nhất có thể gặp phải hai, ba ca  như vậy, cho nên Tiêu Thần thật sự không biết chuyện Đoạn Thế Hân nói xảy ra vào ngày tháng năm nào. Nhờ có Đoạn Thế Hân nhắc nhở anh mới loáng thoáng nhớ ra, hình như thời gian đó anh mới quen Tư Kiêu Kỳ, có một hôm trực ca đêm thì gặp phải một bệnh nhân lớn tuổi đến khoa cấp cứu. Lúc đầu viết bệnh án còn định cho thuốc giảm đau để ông mang về nhà uống, lúc sau mới phát hiện lưng ông bị đau, Tiêu Thần không yên tâm mới đề nghị ông cụ đi kiểm tra điện tâm đồ, kết quả mấy tiếng sau điện tâm đồ của ông cụ bất thường rồi cứu không kịp nữa, còn lấy chuyện này mà răn đe bọn họ.

Tiêu Thần suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ ra Đoạn Thế Hân là thực tập sinh hôm đó cứ lẽo đẽo theo mình đòi truy vấn ngọn nguồn.

Nhìn Đoạn Thế Hân một mặt tràn đầy sùng bái, Tiêu Thần lập tức cảm thấy mình sắp bị cái máy xúc này ép cho không còn một mảnh.

Quả nhiên, Đoạn Thế Hân thừa cơ bái sư, trong nháy mắt hóa thân thành “Mười vạn câu hỏi vì sao”, mỗi ngày hỏi tới Tiêu Thần gần như muốn giết người. Có đôi khi Tiêu Thần về nhà sẽ phàn nàn với Tư Kiêu Kỳ, “Hôm nay em lại bị cái máy xúc đó hỏi tới phải đi thư viện đọc sách”, hoặc là “Máy xúc nhất định đòi phải xem em giải phẫu”, Tư Kiêu Kỳ kiêu ngạo nói: “Vợ à, điều này chứng tỏ em quá ngầu chứ sao!”

“Chẳng lẽ cậu ta không hỏi thì em không ngầu à?” Tiêu Thần liếc xéo Tư Kiêu Kỳ.

“Không không không,” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu như trống bỏi, sau đó nghiêm túc nói, “Vợ anh lúc nào mà chả ngầu, cái thằng nhóc họ Đoàn đó cùng lắm chỉ là thêu hoa trên gấm thôi.”

Tiêu Thần thở dài nói: “Suốt ngày bị cậu ta đuổi theo hỏi, em sắp bị áp lực chết rồi.”

Tư Kiêu Kỳ cười nói: “Em hồi trước mỗi ngày đều phải đi xem người ta giải phẫu, chỉ thiếu điều cắm lều ở tòa nhà giải phẫu, sao không thấy người ta phàn nàn bị áp lực?”

Tiêu Thần ngơ ra, cảm thấy lời này của Tư Kiêu Kỳ quá thẳng thắn, mình vậy mà không có cách nào phản bác. Có những lúc, con gà này thông minh tới không cần thiết, điều này khiến Tiêu Thần vô cùng bất mãn.

“Sao mà giống nhau được?” Tiêu Thần nói, “Mấy người đứng giải phẫu kia đều là người có quyền, người nào cũng mang tuyệt kỹ, bọn họ bị nhìn tới quen rồi, ai mà không bị cả đám thực tập sinh vây quanh chứ? Em còn chưa đạt tới trình độ đó, lúc này vừa mới được lên mổ chính, đứng trên bàn mổ đương nhiên là chột dạ rồi. Lại nói, làm sao anh biết bọn họ áp lực không lớn?”

“Ai mà không phải từng bước từng bước một đi lên chứ,” Tư Kiêu Kỳ an ủi Tiêu Thần, “Không sao, hai năm nữa em cũng sẽ trở thành người có quyền.”

Tiêu Thần không nói nữa, anh nghĩ, cũng phải, ai mà không phải từng bước đi lên?

***

Hôm nay, Tiêu Thần vừa mới trực xong thì nhận được điện thoại của Đoạn Thế Hân, hắn báo là bên đó mới có bệnh nhân vào nằm viện, hỏi Tiêu Thần bên này có còn giường bệnh trống không. Tiêu Thần gật đầu đồng ý nhận bệnh nhân kia vào, thu xếp xong hết mới mở bệnh án ra xem, sau phát hiện có chút vấn đề, anh thấy dù sao bên nội trú này cũng không có việc gì làm, không bằng qua bên khoa cấp cứu xem tình hình, sẵn nói chuyện với máy xúc về bệnh tình luôn.

Nhưng mà còn chưa đợi anh đi tới đại sảnh khoa cấp cứu thì đã nghe thấy bên trong nháo nhào lên tiếng mắng chửi cộng với tiếng đồ đạc va vào nhau lẻng kẻng. Ở khoa cấp cứu một năm trời, Tiêu Thần biết được đây chắc chắn là có bệnh nhân muốn gây sự. Nghĩ thế bước đi của anh cũng nhanh hơn, vừa vào tới đại sảnh đã thấy ba, bốn bảo vệ đang giữ lấy hai gã đàn ông to con, bọn họ liên tục dùng từ ngữ khó nghe để chửi bới, đồng thời liều mạng muốn đạp Đoạn Thế Hân lúc này đang nằm trên mặt đất, nhưng bởi vì sức vóc họ quá lớn, mấy người bảo vệ có chút không khống chế nổi. Đồng nghiệp xung quanh đứng phía trước phụ che chắn cho Đoạn Thế Hân, không ngừng bảo đối phương dừng tay, Tôn Tịnh và mấy y tá khác đang cố gắng để đỡ Đoạn Thế Hân đứng dậy.

Những bệnh nhân khác đứng một bên vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó, cũng có người hét lên “Báo cảnh sát đi”.

Tiêu Thần căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, anh chạy lên hai bước, giúp Tôn Tịnh kéo Đoạn Thế Hân lui về sau một khoảng, để cho hắn trốn trong phòng khâu lại.

“Lão Lưu, anh qua đây xem tiểu Đoạn đi.” Tiêu Thần lớn tiếng gọi.

Một bác sĩ thở hồng hộc chạy tới, Tiêu Thần trách cứ nói: “Tim anh đã không được tốt, anh còn xen vào chuyện này, lỡ tim không chịu nổi thì phải làm sao?”

Lão Lưu lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện này có chút phiền phức.”

Tiêu Thần nghe vậy nhíu chặt mày lại, cúi đầu nhìn Đoạn Thế Hân. Đoạn Thế Hân lúc này đang cuộn người nằm trên giường bệnh, trên thái dương còn có máu chảy xuống, hốc mắt đã sưng đỏ, hẳn là không lâu nữa sẽ bắt đầu bầm tím, bên mặt trái có một vết thương rất rõ ràng. Anh nhắm mắt lại, cả  người như đang phát run, tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Tiêu Thần nhìn lão Lưu, lão Lưu ra hiệu “để lát nói sau” với anh rồi cúi đầu kiểm tra vết thương của Đoạn Thế Hân, Tiêu Thần xoay người đi ra khỏi phòng khâu lại. Hai gã kia lúc này đã bị chế trụ, đang ngồi trên đất chửi rủa, Tiêu Thần nghe được mấy từ nào là “lang băm”, “xem mạng người như cỏ rác”, xen lẫn còn có mấy lời uy hiếp.

“Tôn Tịnh,” Tiêu Thần quay đầu hỏi, “Chuyện này là sao?”

Tôn Tịnh kéo cái ghế ngồi xuống, thở dài nói, “Tiểu Đoạn lần này gặp xui rồi.”

Chuyện là cách đây chưa tới một tiếng đồng hồ có một người đàn ông say rượu bị đau bụng được đưa tới phòng cấp cứu, mới đầu bệnh nhân này tưởng mình ăn bậy bạ nên đau bụng, nghi ngờ là viêm dạ dày. Thế nhưng Đoạn Thế Hân thấy gã đau không giống như bị viêm dạ dày bình thường, lại có một chút giống viêm ruột thừa. Nhưng mà đau bụng dạng này có nặng có nhẹ, có đôi khi chỉ là viêm dạ dày bình thường, có khi là kết sỏi, có khi lại là đau dạ dày, viêm ruột thừa, thậm chí có thể là triệu chứng của nghẽn tim hoặc nhồi máu cơ tim bộc phát. Cho nên đối với bệnh nhân bị đau bụng dạng này không thể trực tiếp cho thuốc giảm đau, mà theo quy định phải xét nghiệm công thức máu, sinh hóa máu, rồi siêu âm phần bụng cộng với điện tâm đồ.

Đoạn Thế Hân vẫn luôn nhớ rõ điểm này, hắn biết đau bụng như này rất nguy hiểm, cũng nhớ rõ năm đó Tiêu Thần làm thế nào để xử lý ca nghẽn tim bộc phát kia. Cho nên hắn kiên trì muốn làm kiểm tra đầy đủ hết rồi mới cho thuốc giảm đau.

Bệnh nhân đau tới lăn lộn, nước mắt chảy không ngừng, bác sĩ kiên trì muốn thử máu với làm điện tâm đồ, những người không hiểu về y học càng không thể tiếp nhận được chuyện này, lúc này nhìn bệnh nhân lại đau đớn như vậy người nhà cũng bị rối theo. Thế là người nhà bệnh nhân mới gây hấn với Đoạn Thế Hân, Đoạn Thế Hân càng lúc càng bị áp lực, đối mặt với sự sỉ nhục của người nhà bệnh nhân vẫn kiên trì muốn kiểm tra cho xong, hắn bị người nhà bệnh nhân xô đẩy, cùi chỏ đụng mạnh vào tường, lòng đau như cắt. Chờ tới khi Đoạn Thế Hân cầm được tờ kết quả xét nghiệm, bệnh nhân đã đau tới mất sức, xụi lơ nằm trên băng ca cứu thương, không ngừng co quắp, mà hai gã thân nhân kia cũng nóng lòng tới mức muốn lao vào đánh nhau.

Đoạn Thế Hân bị chửi tới đứng ngồi không yên, hắn cấp tốc kiểm tra kết quả, cuối cùng đưa ra phán đoán là đau dạ dày. Thế là chiếu theo tiến độ điều trị của bệnh đau dạ dày mà bắt đầu chữa trị, đồng thời cũng liên hệ khoa ngoại và tòa nhà giải phẫu để chuẩn bị giải phẫu. Nhưng là lúc này bệnh nhân vốn đang đau tới thở dốc đột nhiên bất động, nhịp tim, huyết áp đều không còn nữa, giờ muốn cấp cứu cũng đã trễ.

“Thật ra cách tiểu Đoạn xử lý không có vấn đề gì,” Tiêu Thần quả quyết nói, “Nếu như là đau bụng dạng đó thì không cho giảm đau được.”

“Bị đau tới sốc…Rất là nhanh.” Tôn Tịnh chần chờ một chút mới nói.

Tiêu Thần quay đầu nhìn Đoạn Thế Hân lúc này vẫn đang cuộn người nằm trên giường, người này rất nhiệt tình, hắn là thật tâm thích cái nghề này, hắn không chỉ một lần từng nói với Tiêu Thần rằng muốn dùng khả năng của mình để cứu thật nhiều người.

“Chỉ cần nhìn thấy bọn họ khỏe mạnh rời đi là em sẽ có cảm giác đạt được thành tựu,” lúc ấy Đoạn Thế Hân còn ngượng ngùng cười nói, “Mặc dù bình thường phải chịu áp lực rất lớn, nhưng khi nhìn thấy bệnh nhân xuất viện em lại cảm thấy mình rất không tầm thường.”

Tiêu Thần hiểu rõ cảm giác này, tuy nói bác sĩ cũng là một nghề giống như bao nghề khác, nhưng mà tính chất đặc thù của nghề này sẽ mang đến cho mình cảm giác giống như mang lấy sứ mệnh trên vai. Mà Đoạn Thế Hân hiển nhiên càng để ý phần trách nhiệm này, hắn nghiêm cẩn rõ như ban ngày. Giống như hôm nay, cho dù phải đối mặt với áp lực lớn từ người nhà bệnh nhân, hắn vẫn kiên trì làm kiểm tra đầy đủ chứ quyết không cho thuốc giảm đau, nên dù có bị chỉ trích hay chửi rủa cũng chỉ có thể im lặng mà chịu đựng.

Thế nhưng là, bệnh nhân này vẫn phải chết!

Tiêu Thần cười khổ một tiếng, cái này thật sự là đả kích quá lớn, anh bắt đầu lo lắng cho Đoạn Thế Hân rồi.

***

Tư Kiêu Kỳ sáng sớm đã có mặt ở bệnh viện để đón Tiêu Thần tan ca.

Mặc dù khoảng cách từ bệnh viện về nhà không quá xa, nhưng mà Tư Kiêu Kỳ vẫn kiên trì tới đón những hôm Tiêu Thần trực xong ca tối. Tình hình kinh doanh của công ty lúc này đã đi vào quỹ đạo, Trình Tử Hoa và Kiều Hâm thay nhau quản đám nhân viên, bên vận chuyển hàng hóa cũng dần giao hết cho Trương Hạo, thân làm một giám đốc như anh cũng chỉ cần mỗi ngày chạy tới công ty dạo vài vòng, chỉ quyết định chuyện lớn, chuyện nhỏ buông tay mặc kệ, so ra còn nhàn hạ hơn trước.

Rảnh rỗi sinh nông nổi, mà lực chú ý của Tư Kiêu Kỳ toàn bộ dồn hết lên người Tiêu Thần, anh luôn cảm thấy mèo cưng nhà mình từ ngày chuyển qua khoa ngoại lồng ngực luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thời gian đọc sách so với nhìn anh còn nhiều hơn. Tư Kiêu Kỳ có cảm giác bị thất sủng, địa vị ban đầu vững chắc như núi giờ lại có chút lung lay rồi, nếu cứ ngồi yên không làm gì, phỏng chừng sau này nằm bên cạnh Tiêu Thần không phải là mình nữa mà chính là đống sách ảnh máu me be bét kia.

Cho nên Tư Kiêu Kỳ quyết định phải xâm chiếm quỹ thời gian của Tiêu Thần, để tranh thủ tình cảm, anh nhất quyết đòi đón vợ sau khi tan ca, sau đó cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon, mấy cái này nhất định không thể thiếu.

Hôm nay, Tư Kiêu Kỳ như thường lệ đứng chờ ở cổng bệnh viện, thấy Tiêu Thần loạng choạng đi tới bèn hỏi: “Hôm nay em sao vậy, nhìn mặt ỉu xìu.”

“Máy xúc xảy ra chuyện rồi,” Tiêu Thần nói đơn giản, “Tối qua bệnh nhân của hắn chết.”

Tư Kiêu Kỳ thở phào: “Bọn em suốt ngày gặp người chết, không phải đã sớm quen rồi sao?”

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ một chút, lắc đầu nói: “Sao mà quen được?”

Tư Kiêu Kỳ thấy sắc mặt Tiêu Thần khó coi, sáng suốt đổi đề tài: “Giờ mình ăn gì đây?”

Tiêu Thần lắc đầu: “Em muốn về nhà ngủ, sắp mệt chết rồi.”

Thế là Tư Kiêu Kỳ đành phải chở Tiêu Thần về nhà, anh biết tâm tình Tiêu Thần không tốt không muốn nói chuyện nên rất thức thời mà ngậm miệng lại. Tiêu Thần về nhà tắm rửa xong liền lăn ra ngủ, Tư Kiêu Kỳ lục lọi tủ lạnh cả buổi quyết định đi hầm canh cho vợ tẩm bổ.

Hơn bốn giờ chiều Tiêu Thần mới tỉnh dậy, anh ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nói: “Bảo bối, em có tâm sự gì thì cứ nói với anh đi.”

Tiêu Thần vẫn là lắc đầu.

“Không muốn nói với anh?”

“Không phải,” Tiêu Thần phun ra một tràng dài: “Em không biết nên nói với anh như thế nào, người chết trong bệnh viện là chuyện rất bình thường, người nhà bệnh nhân không chấp nhận được cũng rất phổ biến…Nhưng không hiểu sao em cứ có dự cảm không tốt, em cảm thấy lần này máy xúc nhất định có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Tiêu Thần lại lắc đầu: “Em không biết, cái này còn phải đợi pháp y kiểm tra, tối qua người nhà bệnh nhân báo cảnh sát, nói là bệnh nhân gặp phải sự cố trong lúc chữa trị, tiểu Đoạn…bị đả kích rất lớn.”

Tư Kiêu Kỳ đưa tay xoa đầu Tiêu Thần, dùng lực xoa bóp đồng thời an ủi đối phương: “Mặc kệ như thế nào, giờ cứ chờ kết quả rồi hãy tính tiếp, em có lo lắng cũng vô dụng, ngoan ăn cơm trước đi.”

Tiêu Thần bị Tư Kiêu Kỳ kéo xuống lầu, ăn hết bát cháo mà không biết mùi vị là gì. Tư Kiêu Kỳ nhìn thần sắc hoảng hốt của Tiêu Thần, anh chắc chắn con mèo này còn đang giấu diếm gì đó, chuyện này hẳn là không đơn giản như lời hắn nói.

Quả nhiên, một tuần sau có kết quả, bệnh nhân chết do động mạch chủ bị tách lớp.

Lúc Tiêu Thần nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là – Đoạn Thế Hân làm sao mà chịu nổi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play