Lạc Khê vào mùa xuân phong cảnh phải nói là rất động lòng người, màu xanh biếc hiện cả vào đáy mắt, tiếng chim hót uyển chuyển bên tai, Tiêu Thần hôm nay dậy sớm, anh mở cửa sổ ra hít một hơi, tức thì trong ngực tràn ngập mùi hơi nước và hương cỏ sáng sớm.
“Thật là thoải mái,” Tiêu Thần nhắm mắt lại duỗi người một cái.
“Dễ chịu lắm hả?” Tư Kiêu Kỳ từ phía sau ôm lấy anh, vây người lại trong ngực, “Anh mệt như vậy, em dễ chịu là phải rồi.”
“Anh cút qua một bên đi, cái em đang nói là không khí, dễ chịu.” Tiêu Thần lấy cùi chỏ huých cho người phía sau một cái, “Anh hôm qua làm liên tục hai lần…”
Tiêu Thần không có nói hết câu, mà dùng ánh mắt cực đoan vô cùng khinh bỉ liếc Tư Kiêu Kỳ, đôi môi mỏng khẽ động, nói ra mấy chữ khiến Tư Kiêu Kỳ tức đến dậm chân, “đồ gà con”.
“Hay ý em là tối qua anh không thỏa mãn được em, còn chưa đủ ghiền?” Tư Kiêu Kỳ lại bắt đầu nói linh tinh, tay cũng trở nên không thành thật.
“Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy.” Tư Kiêu Kỳ dán môi mình lên phía sau tai Tiêu Thần, thở ra một hơi nói, “Không khí có tốt cũng chỉ là nhân tố bên ngoài, trong lòng em vui mới cảm thấy dễ chịu, mà tâm tình làm sao lại tốt, tất nhiên là vì có anh ở đây rồi, hầu hạ cho em thoải mái như vậy.” Tư Kiêu Kỳ đúng là không biết hai chữ “vô sỉ” viết như thế nào, liều mạng tranh công, hai tay vẫn không rảnh rỗi len vào vạt áo của Tiêu Thần.
“Đừng quậy,” Tiêu Thần vỗ tay Tư Kiêu Kỳ cái bộp, nói, “Anh không phải nói muốn dẫn em đi coi bãi săn sao, nhanh lên, mai là em phải về An Hải rồi.”
Tư Kiêu Kỳ ưỡn người về phía trước, để bụng dưới của mình dán chặt vào lưng Tiêu Thần, sau đó tiện hề hề ghé vào tai đối phương nói: “Nhưng mà…anh cứng rồi.”
Chờ tới lúc Tư Kiêu Kỳ thỏa mãn chịu dẫn Tiêu Thần đi tham quan bãi săn thì đã là giữa trưa. Tiêu Thần vừa ung dung đi cạnh Tư Kiêu Kỳ vừa phóng mắt nhìn một mảnh rừng với sức sống dạt dào phía trước.
“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh nắm lấy vai Tiêu Thần nói: “Thắt lưng của em…không đau à.”
“Thắt lưng? Không đau,” Tiêu Thần nháy mắt mấy cái, hết sức chăm chú nói, “Anh quả nhiên không được, mới có hai lần đã không chịu nổi, haizz, dù sao cũng lớn tuổi rồi.”
“Anh…đệt!” Tư Kiêu Kỳ căm phẫn, anh chỉ tay vào Tiêu Thần giận tới đỏ mặt, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu “Em chờ đó”, rồi hậm hực đi về phía trước.
Nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ đi rồi, Tiêu Thần mới đỡ lưng, âm thầm nhe răng nhếch miệng giơ một ngón giữa lên với Tư Kiêu Kỳ.
Bãi săn có diện tích không nhỏ, phía trước cổng vào có xây một cái lều cỏ mang phong cách cổ xưa, Tiêu Thần chỉ vào lều cỏ nói: “Phong cách hoàng gia, Thượng Lâm Uyển?”
“Cái này nhìn không phải rất mộc mạc sao…Aizz, bây giờ mọi người ai cũng thích phong cách thời trước, ngược lại xa hoa này nọ không còn thịnh hành nữa,” Tư Kiêu Kỳ lải nhải giải thích.
Tiêu Thần bĩu môi, từ chối cho ý kiến, đi dọc theo đường mòn tiến vào bãi săn. Bãi săn được thiết kế vô cùng hợp lý, cách đó không xa có một phòng nhỏ để cho du khách đến đây săn bắn có thể nghỉ ngơi hoặc chỉnh lý hành trang, rất nhiều nơi được gắn biển báo “nguy hiểm”. Tư Kiêu Kỳ hào hứng nói: “Sang thu là có thể khai trương rồi.”
“Bên kia là cái gì?” Tiêu Thần chỉ vào một mảnh rừng ở đằng xa, mơ hồ có thể nhìn thấy lều vải được ngụy trang, “Còn có thể cắm trại nữa hả?”
“Đúng rồi!” Tư Kiêu Kỳ càng hào hứng, anh xoa xoa tay, nói, “Bên đó không phải khu săn thú mà là khu ‘thám hiểm rừng sâu’, hoàn toàn tách biệt với bên này, cũng không khác đánh trận giả là mấy, chủ đề là ‘thám hiểm tìm kiếm báu vật’. Chờ xây xong chúng ta phát mấy cái vòng cổ bằng nhựa với vòng tay lưu huỳnh, xong anh kiếm cái rương kho báu chôn xuống đất, đảm bảo đủ cho bọn họ chơi ba ngày ba đêm.”
“Cái này chơi vui nè.” Tiêu Thần nghe xong cũng thấy hứng thú, “Ai nghĩ ra vậy?”
Tư Kiêu Kỳ kiêu ngạo chỉ chỉ chóp mũi mình: “Chồng em chứ ai!”
“Sạp hàng này của anh cũng lớn thật,” Tiêu Thần cười nói, “Có bãi săn rồi, giờ còn thêm thám hiểm rừng cây, anh có lo nổi không?”
“Chuyện nhỏ! Chút chuyện này sao làm khó anh được.” Tư Kiêu Kỳ nhìn vào mắt Tiêu Thần, vô cùng trịnh trọng nói, “Em không thích mở bãi săn, nên về sau anh sẽ tập trung phát triển công trình giải trí.”
“Em đâu có không thích…”
“Vậy coi như anh không thích đi,” Tư Kiêu Kỳ quả quyết cắt ngang Tiêu Thần, “Vợ mình thì cứu người không kịp, mình lại đi sát sinh, như này không tốt, anh không thích, anh phải tích đức, còn phải cùng em trải qua 59 năm nữa.”
Tiêu Thần im lặng không nói, chỉ là tiến tới nhẹ nhàng hôn Tư Kiêu Kỳ một cái.
Bên trong khu rừng, tán cây rậm rạp che khuất cả bầu trời, xung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe được tiếng chim hót và tiếng tim đập của hai người.
Tiêu Thần rời khỏi môi Tư Kiêu Kỳ: “Anh còn nhớ lớp chính trị hồi cao trung dạy cái gì không?”
“Cao trung còn có lớp chính trị?” Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Món tiền đầu tiên của nhà tư bản bao giờ cũng thấm đẫm máu tươi.” Tiêu Thần nói, “Anh từ từ mà chuộc tội đi.”
Tư Kiêu Kỳ dùng tay phủi chiếc lá rơi trên tóc Tiêu Thần xuống, thuận tay nâng mặt đối phương lên, nói, “Làm sao chuộc bây giờ? Hay là…tối nay anh ra sức một chút, khiến em vui vẻ?”
Tiêu Thần xụ mặt nói, “Mau cút, ngày mai em còn phải chạy xe cả ngày!”
“Không cần,” Tư Kiêu Kỳ cúi đầu hôn lên môi Tiêu Thần, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua khoang miệng đối phương, anh nói, “Ngày mai để anh lái xe đưa em về, để em chạy anh sợ lạc mất em lắm.”
***
Tháng sáu, hạng mục “Thám hiểm rừng sâu” của Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng kịp khai trương trước dịp du lịch. Trước đó anh còn chạy tới cơ quan du lịch quảng cáo, thế nên là chủ đề chính trong mùa du lịch lần này của cơ quan du lịch chính là hạng mục “Thám hiểm rừng sâu của làng du lịch Lạc Khê”, vì muốn đạt được hiệu quả cao nhất, bọn họ còn rất là “vô sỉ” tải mấy loại áp phích trộm mộ về rồi chỉnh sửa làm ra một loạt hình quảng cáo, mà hiệu quả thị giác của cái này vô cùng cao, người không biết chuyện nhìn thấy đống áp phích này còn tưởng mình đang đi vào rừng cây ở Châu Mỹ tìm kiếm đồ còn sót lại của người Maya cổ.
Hạng mục này hiển nhiên không có sức hút quá lớn đối với người trưởng thành, ngược lại đưa tới một nhóm khách toàn mấy đứa nhỏ choi choi. Đứa nào tưởng mình là phụ thể của Conan, ai nấy đều coi mình là Benedict Cumberbatch tái thế, thế là hội học sinh trong các trường học đồng loạt lên kế hoạch tới Lạc Khê tổ chức dã ngoại.
*Benedict Cumberbatch: người đóng vai Sherlock Holmes.
Hạ Tử Hàm đã từng thề sau này sẽ không dính líu gì tới Tư Kiêu Kỳ nữa lại bị chủ tịch hội học sinh bắt đi gặp Tư Kiêu Kỳ để đòi “ưu đãi”, Hạ Tử Hàm chỉ vỏn vẹn mấy tháng nữa thôi là sang Pháp du học, trước khi đi hắn muốn xóa hết ký ức về đoạn tình duyên không mấy vui vẻ kia nên kiểu gì cũng không đồng ý. Thế là chủ tịch hội học sinh đành phải hợp tác với bạn học ở bên ngoài, suốt ngày chặn Hạ Tử Hàm lại bắt hắn phải chấp nhận. Mà Phương Thịnh gần đây cũng không biết phát điên cái gì, cứ rảnh rỗi là lại chạy đến trường tìm Hạ Tử Hàm, thấy sư đệ mình mặt mũi khó coi không nhịn được đi nghe ngóng một chút tình hình, đến khi biết chuyện rồi hắn vỗ ngực cam đoan rằng sẽ giúp Hạ Tử Hàm giải quyết triệt để. Hạ Tử Hàm không tin tưởng lắm nhìn Phương Thịnh, cảm thấy người sư huynh này từ trước đến nay đều là khẩu phật tâm xà, nếu không có lợi ích hầu như sẽ không làm, lúc này lại ân cần như vậy nhất định là có âm mưu. Phương Thịnh cười khoát khoát tay nói: “Báo đáp thì đương nhiên là cần, nhưng mà sau này hãy nói đi, dạo này anh chú bận lắm.”
Hạ Tử Hàm nghĩ tới, “sau này”? “sau này” tôi cũng đi Pháp luôn rồi, anh đi tìm quỷ mà đòi “báo đáp”, thế là sảng khoái gật đầu đồng ý.
Phương Thịnh cười.
Qua tháng tám Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng làm xong chuyện bên kia, về An Hải nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Nghỉ này đúng thật sự là “nghỉ”, công việc mỗi ngày chỉ là buổi sáng đi tới công ty tản bộ một vòng, sau đó lập tức về nhà hầu hạ vợ, lo cho vợ đầy đủ ba bữa cơm.
Bởi vì Tiêu Thần dạo này mệt gần chết, Tư Kiêu Kỳ cũng đau hết cả ruột gan.
Quách Hoành với Ôn Tuấn Hoa đương nhiên không tin vào cái lý luận “Ăn một miếng cũng không mập ngay được”, bọn họ nhất trí rằng đối với Tiêu Thần người này thì chỉ có dưới áp lực càng cao mới càng có thể phát huy được triệt để khả năng vốn có. Tiêu Thần cảm thấy mình tự dưng lại có thêm hai người “Mẹ”, hành anh tới sắp không sống nổi nữa. Nhưng là Tiêu Thần cũng không có mở miệng phàn nàn gì, anh rất rõ ràng bây giờ trong bệnh viện có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm mình, cũng biết trong khoa có bao nhiêu đang chờ anh phạm sai lầm, để xảy ra chuyện, trong cái thời điểm mà thà dư còn hơn là bị thiếu này, sơ hở và nhược điểm của mình chính là vũ khí có lợi nhất của người khác. Cho nên Tiêu Thần bỏ ra gấp trăm lần tinh lực vùi đầu vào học tập, anh nhìn phạm vi giải phẫu lúc này đã mở rộng đến hai khoa của khoa ngoại lồng ngực, trong bệnh viện này bây giờ người quen thuộc với anh nhất không phải người trong khoa ngoại lồng ngực mà là chính là y bác sĩ trong phòng giải phẫu. Anh thậm chí còn có một văn phòng nho nhỏ trong khu nhà giải phẫu, chủ nhiệm phòng giải phẫu thật sự không thể chịu được cảnh anh suốt ngày ru rú ở trong phòng làm việc ôm một đống bệnh án, thế là đành phải đưa cho anh phòng chuyên môn để anh tùy thời sử dụng.
Thế là toàn viện đều biết, chỉ cần gọi điện thoại tới một trong ba nơi này nhất định có thể tìm được Tiêu Thần: một là khoa nội trú của khoa ngoại lồng ngực, hai là phòng khám bệnh của khoa ngoại lồng ngực, cuối cùng chính là tòa nhà giải phẫu.
Dưới áp lực ngày càng lớn, Tiêu Thần không những không mập lên mà còn gầy đi thấy rõ, Tư Kiêu Kỳ phát hiện ra chuyện này trong lúc đang tích cực làm “hoạt động buổi chiều”. Mỗi lần sờ tới phần xương vì gầy gò mà bị nhô ra kia, anh đều có cảm giác rất tội lỗi, cảm thấy mình chẳng những không phải là “chủ tốt”, mà còn là một bạo quân.
Cho nên sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi công việc ở công ty, anh thật sự nghỉ ngơi nửa tháng, chất lượng cuộc sống của Tiêu Thần trong nửa tháng này cũng đạt đến giá trị cao nhất.
Ca mổ đầu tiên của Tiêu Thần sau khi về khoa ngoại lồng ngực cũng tiến hành trong thời gian này, mặc dù không phải mổ chính nhưng cũng đủ khiến anh vui vẻ cực kỳ. Anh chuẩn bị đề án đầy đủ, trong cuộc họp trước khi mổ sẽ nói rõ ràng với bác sĩ mổ chính, chờ tới khi mổ xong, câu đầu tiên bác sĩ mổ chính nói với anh chính là: “Tiêu Thần, cậu thật sự rất giỏi!”
Tiêu Thần rất muốn khiêm tốn cười một cái, thế nhưng vào thời khắc này, không hiểu sao anh giống như bị Tư Kiêu Kỳ nhập vào – anh đắc ý nói: “Anh cũng không nhìn xem tôi là ai!”
Cuối tháng chín, An Tiệp cuối cùng cũng hoạt động được đúng một năm, hạng mục thám hiểm rừng sâu cũng hoạt động được ba tháng. Tư Kiêu Kỳ tính toán lại sổ sách rồi trích ra một phần lợi nhuận đi đến bộ đăng kí giấy phép vận chuyển hàng hóa, cuối cùng cũng được hoạt động hợp pháp. Anh nhờ có quan hệ với nhà họ Thương đã kiếm thêm được không ít, quyết đoán tiếp quản một phần tư lượng vận chuyển của ngành hàng in ấn, tiền kiếm vào mỗi ngày đều vô cùng khả quan. Tư Kiêu Kỳ cảm thấy, nếu như thuận lợi, thì không tới hai năm nữa tiền kiếm được của bên vận chuyển hàng hóa của An Tiệp có thể ngang ngửa với vận chuyển hành khách.
Mùa thu, bãi săn Thượng Lâm Uyển chính thức đi vào hoạt động, khổ cái vĩ độ của Lạc Khê hơi cao, mùa đông trên núi cũng tới sớm hơn, sau nửa tháng ngắn ngủi bãi săn đành tuyên bố tạm ngừng kinh doanh. Tiêu Thần thắc mắc: “Rõ ràng tháng bảy là đã xây xong rồi, làm gì mà phải đợi đến mùa thu mới bắt đầu hoạt động, không phải mất đi tiền lời hai tháng à.”
Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói: “Vậy là em không hiểu rồi. Hoạt động chưa tới một tháng, để người ta đủ nghiện rồi ngừng hoạt động, chờ tới sang năm lại mở cửa…Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt.”
“Gian thương!” Tiêu Thần nói. Đồng thời cảm thấy mình đúng là nối giáo cho giặc, vì anh thế mà lại càng ngày càng yêu cái tên gian thương này.
***
Thời điểm cuối năm, số lần phải đi xã giao của Tư Kiêu Kỳ tăng lên đột xuất, cơ hồ mỗi ngày đều phải ra ngoài ăn cơm, ăn tới phải chảy nước mắt không muốn sống nữa.
“Có thể không đi không?” Tiêu Thần đau lòng hỏi, bởi vì tửu lượng của Tư Kiêu Kỳ quả thật quá nát, bây giờ ngày nào cũng phải uống rượu, Tư Kiêu Kỳ mỗi ngày sau khi về nhà đều rất khó chịu.
“Không được,” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu, “Không được, nếu từ chối được anh đã từ chối hết rồi.”
“Sao năm nay lại có nhiều tiệc quá vậy?” Tiêu Thần đỡ người nằm lên giường, lấy khăn ấm lau mặt cho đối phương, sau đó mới cởi hết quần áo rồi lấy chăn trùm người kia kín mít.
“Năm nay…làm ăn càng ngày càng lớn, khách hàng tăng đương nhiên tiệc rượu cũng nhiều.” Tư Kiêu Kỳ nắm lấy tay Tiêu Thần đặt vào mặt mình, thì thào nói.
Tiêu Thần bị đối phương nắm tay, cũng ngồi xuống với hắn.
“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ nhắm mắt lại thấp giọng nói, “Giường đang quay nè.”
“Ừm,” Tiêu Thần hừ một tiếng, “Chút nữa thôi cả cái tòa nhà này cũng quay luôn.”
“Em đừng để nó quay,” Tư Kiêu Kỳ thì thào nói, “Một mình anh kiếm tiền là được, tiền năm nay anh kiếm đủ để nuôi mèo rồi, không cần mèo của anh phải ‘kiếm’ nữa.”
“Nuôi mèo?” Tiêu Thần cau mày hỏi một câu, “Nhưng mà nuôi mèo gì?”
Tư Kiêu Kỳ không có lên tiếng trả lời, một lát sau bắt đầu truyền tới tiếng ngáy khò khè. Tiêu Thần đợi một hồi mới rút cái tay đang tê rần ra khỏi người Tư Kiêu Kỳ. Anh mặt mũi âm trầm nhìn Tư Kiêu Kỳ ngủ tới quên luôn cả mình, oán hận nói: “Nuôi mèo? Nuôi cái quỷ nhà anh ý!”
Mà Tư Kiêu Kỳ nói muốn “nuôi mèo” cũng tuyệt nhiên không phải chỉ nói đùa cho vui, mới qua một tháng, Tiêu Thần phát hiện sổ tiết kiệm để trong phòng có thêm 6 vạn.
“Đây là cái gì?” Tiêu Thần chỉ vào sổ tiết kiệm nói.
“Tiền,” Tư Kiêu Kỳ mang tạp dề vào, bỏ hết nguyên dĩa tôm vào chảo dầu, làm vang lên tiếng xè xè. Hôm nay mẹ Tiêu đến ăn cơm, Tư Kiêu Kỳ đã chuẩn bị một chảo tôm rất to, mặc dù Tiêu Thần bị dị ứng không ăn được nhưng mẹ Tiêu lại rất thích món này.
“Bớt nhảm, ai không biết là tiền. Anh nói coi đây là tiền gì, từ đâu mà có.”
“Tiền lương cộng thêm tiền chia hoa hồng cuối năm,” Tư Kiêu Kỳ cho thêm chút gia vị vào chảo, từ trong một mảnh sương mờ nghiêng mặt nói.
“Sao không có tên anh?” Tiêu Thần cau mày hỏi, trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Thứ nhất, em là người có quyền nhất trong nhà, em giữ tiền anh rất yên tâm; thứ hai, nếu để tên anh lỡ ngày nào đó công ty lại phá sản chỗ tiền này phải đem trả cho người ta, để chỗ em coi như chúng ta còn có đường lui.”
Tiêu Thần lập tức á khẩu không trả lời được, anh trừng mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Công ty mới khai trương nói đóng cửa cái gì?”
“Phòng hờ thôi,” Tư Kiêu Kỳ đổ tôm ra dĩa rồi đưa cho Tiêu Thần, “Em đem ra ngoài đi, mẹ sắp tới rồi.”
Trong một năm nay, Tư Kiêu Kỳ luôn tìm hết cớ này đến cớ khác để mời mẹ Tiêu đến nhà chơi, may mà trong mười lần thì cũng có tới sáu, bảy lần mẹ Tiêu đồng ý. Hôm nay lúc mẹ Tiêu gõ cửa bước vào cũng là lúc Tư Kiêu Kỳ cầm một túi tài liệu đi ra, đây cũng là cái cớ để anh lừa mẹ Tiêu đến đây ăn cơm.
“Đây là gì?” Mẹ Tiêu vừa cầm lấy vừa hỏi.
“Ở đây có đầy đủ thông tin về các tour du lịch hải đảo bên công ty du lịch, con nhìn sơ qua thấy lộ trình cũng không tệ lắm, dì xem thử coi có vừa ý không, con quen biết nên cũng được giảm giá.”
Tiêu Thần liếc Tư Kiêu Kỳ một cái, người này đúng là mặt dày còn hơn tường thành.
“Tôi có hẹn bạn đi Úc rồi.” Mẹ Tiêu lạnh nhạt nói, tựa hồ không hề cảm kích.
“Không sao, dì cứ cầm xem thử, nếu thích thì ghi chú lại, dù sao năm nào bên đó cũng tổ chức mấy tour này, không được thì sang năm đi.” Tư Kiêu Kỳ cũng không để ý, anh còn cười tới vô cùng thong dong. Đang lúc nói chuyện còn không quên gắp sườn kho cho Tiêu Thần, rồi đưa vài con tôm để trước mặt mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu giữ im lặng, chỉ là sau khi ăn xong bà cầm lấy túi tài liệu bỏ vào túi xách mang về.
Mùa xuân năm nay, Tiêu Thần và Tư Kiêu Kỳ không có chủ động thay ca ai, hai người nhờ vả khắp nơi, cuối cùng cũng kiếm được bốn ngày nghỉ phép. Từ khi Tiêu Thần trở về khoa ngoại lồng ngực đây có thể nói là dịp lễ tết đầu tiên hai người được trải qua cùng nhau. Bọn họ không ai muốn ra cửa, suốt ngày dính ở trong nhà, có khi xem phim, có khi chỉ nói chuyện, Tư Kiêu Kỳ làm đồ ăn ngon cho Tiêu Thần, còn Tiêu Thần – nghiêm túc tổng vệ sinh.
Tư Kiêu Kỳ đứng ngay cửa bếp, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, đang Tết em có thể nghỉ ngơi một chút không?”
“Cũng bởi vì Tết nên mới phải dọn dẹp đó,” Tiêu Thần gỡ hết mang cửa cho vào máy giặt, “Vốn là nên dọn dẹp trước năm mới, bây giờ là đã hơi trễ rồi.”
“Năm mới không được quét nhà đâu, sẽ quét Thần Tài với vận may đi hết ấy.” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc kháng nghị: “Em đây là cản trở anh kiếm tiền.”
“Anh đã là Thần Tài rồi, yên tâm em không quét anh ra khỏi cửa đâu.” Tiêu Thần thuận miệng đáp trả một câu.
Tư Kiêu Kỳ cầm trong tay cái xẻng xào rau, đứng ngay cửa bếp tỉ mỉ ngắm nghía Tiêu Thần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá đỗi ngọt ngào, không đành lòng quay lại tiếp tục xào rau. Chờ cơm nước xong xuôi, lại vô cùng không tình nguyện cầm giẻ lau lau hết đồ đạc trong nhà một lần. Tiêu Thần đứng ở một bên cửa sổ nói: “Tư Kiêu Kỳ, em vẫn còn nhớ bộ dáng của anh lúc lau TV lần trước.”
“Em còn nói anh là Picasso.” Tư Kiêu Kỳ hừ một tiếng, cảnh tượng khủng khiếp kia lại hiện lên trước mắt.
“Em sai rồi,” Tiêu Thần thành khẩn nói, “Picasso một đời phóng túng, tình nhân đếm không xuể, anh tốt hơn ổng nhiều.”
“Chứ còn gì, anh thì chỉ có mỗi em thôi.” Tư Kiêu Kỳ đắc ý thổ lộ, trong lòng càng cao hứng, chủ động chạy đi lau chùi. Chờ anh mồ hôi nhễ nhại lau xong sàn nhà, lại phát hiện Tiêu Thần đang cầm tách trà ung dung tự tại ngồi xem TV, Tư Kiêu Kỳ mới có cảm giác mình bị lừa.
“Tiêu Thần!” Tư Kiêu Kỳ không chút lưu tình nhào về phía Tiêu Thần, đặt người dưới thân, “Em gài anh!”
“Không có!” Nước trà trong tách vì vậy mà văng hết lên người Tiêu Thần, quần bông ướt sũng để lộ ra một mảng da thịt bên dưới, nhưng mà hiện tại anh không lo được cái này, bởi vì Tư Kiêu Kỳ lúc này đang rất nhiệt tình mà xoa nắn khắp người anh.
“Còn dám nói không có!” Tư Kiêu Kỳ oán hận gặm lấy cổ Tiêu Thần, “Mẹ nó, em cái đồ gian xảo, ông đây thì vừa phải nấu cơm vừa cắm đầu lau dọn, thật sự không công bằng.”
“Ai nói,” Tiêu Thần cười tới run người, “Em có giặt màn cửa mà.”
“Em hay nhỉ, toàn là tống vào máy giặt!” Tư Kiêu Kỳ không tha muốn cởi quần áo Tiêu Thần ra, “Không được, anh bị lỗ rồi.”
Tiêu Thần nắm chặt lấy tay Tư Kiêu Kỳ trách móc: “Anh mới lau nhà xong đó, đã rửa tay chưa?”
“Chưa!” Tư Kiêu Kỳ dùng sức thoát khỏi tay Tiêu Thần, “Anh chẳng những không muốn rửa tay, còn muốn dùng đôi tay này ‘lau lau’ em nữa.”
Trong lúc giãy giũa, quần áo trên người Tiêu Thần hơn phân nửa đã vương vãi khắp sàn, lát sau, Tư Kiêu Kỳ khàn giọng nói: “Bảo bối, sàn nhà đang sạch lắm.”
“Hửm?”
“Sàn nhà…anh lau khô rồi,” Tư Kiêu Kỳ nói tiếp, “Dưới đất…rộng rãi, có thể từ từ mà lăn.”
Trong lúc mê man, Tiêu Thần nghĩ, độ ấm trong phòng cũng không tệ.
***
Mùa hè tới, Kiều Vũ Nặc chính thức làm khách quen ở nhà Tiêu Thần.
Con gái bảo bối nhà Kiều Hâm tên là Kiều Vũ Nặc, nhũ danh là Gạo Nếp, người cũng như tên, ngọt ngào mềm mại, suốt ngày bám dính người khác, bé thích nhất là Tư Kiêu Kỳ, bởi vì Tư Kiêu Kỳ có thể ẵm bé lên cao chơi trò bay qua bay lại. Kiều Hâm sau khi phát hiện ra chuyện này thì mỗi thứ sáu đều sẽ đưa bé đến công ty chơi, Tiểu Gạo Nếp vừa nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ lập tức dính chặt lấy không buông.
Mới đầu An Tiệp chỉ thuê có hai gian phòng làm văn phòng làm việc, sau này phạm vi kinh doanh mở rộng, anh dứt khoát thuê luôn cả tầng lầu, tầng lầu này có năm phòng, để hai phòng làm phòng họp, thêm một phòng dùng để tiếp khách. Văn phòng của anh nằm ngay góc cua, đứng ngay cửa phòng có thể nhìn thấy toàn bộ khu làm việc. Anh thích đứng ở đó, nhìn cấp dưới bận rộn, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, cái này khiến anh mơ hồ có chút cảm giác tự hào, giống như năm đó nhìn thấy cha mình giống như tướng quân đứng giữa đội xe mà tuần sát.
Đương nhiên, “tướng quân” Tư Kiêu Kỳ cũng có những lúc không biết phải làm sao, ví dụ như những lúc bị Tiểu Gạo Nếp quấn chặt lấy không buông. Tiểu Gạo Nếp mỗi lần tới công ty đều liều mạng túm chặt lấy ống quần Tư Kiêu Kỳ, sau đó sẽ cười ha hả với anh lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, bi bô nói: “Kỳ baba.” Tư Kiêu Kỳ chỉ cần trong 0.5 giây đã thất bại thảm hại, sau đó ròng rã một ngày đều không làm được gì.
Xoay vòng vòng, bay cao cao, kẹo ngọt, bánh gato, bánh ngọt…Mỗi lần Tư Kiêu Kỳ nói ra mấy lời này đều khiến mọi người trong phòng làm việc cười tới không ngưng lại được, mà cười vui vẻ nhất chính là Kiều Hâm, bởi vì chuyện này có nghĩa là, hắn và Phỉ Phỉ có thể yên bình trải qua một cái cuối tuần của hai người.
Sau này số lần Tư Kiêu Kỳ mang Gạo Nếp về nhà càng nhiều, Tiêu Thần liền đi mua một cái nôi đặt trong phòng ngủ, hai người đàn ông thêm một cô nhóc ăn cơm rồi tắm rửa, chơi với bé con tới tầm chín giờ sẽ dỗ bé đi ngủ, bé con ngủ xong hai người lớn cũng mệt tới phờ người.
“Chúng ta bị lừa rồi,” Tư Kiêu Kỳ thở phì phò nói với Tiêu Thần, “Hồi trước tiểu Kiều mỗi ngày ẵm con bé tới, anh còn tưởng nó thấy anh thích con nít nên mới mang tới cho anh ẵm, giờ mới biết nó căn bản là đang tìm bảo mẫu.”
“Em lại thấy anh chơi rất vui vẻ,” Tiêu Thần nói, “Cố gắng mà trân trọng đi, hai năm nữa con bé lớn, hiểu chuyện rồi, anh muốn chơi cũng không được nữa.”
Tư Kiêu Kỳ trầm mặc một hồi: “Có đôi khi anh rất lo lắng.”
Tiêu Thần vỗ vỗ tay Tư Kiêu Kỳ nói: “Thuận theo tự nhiên đi, có một số chuyện có lo lắng cũng vô dụng.”
Tư Kiêu Kỳ xoay người, ở một khoảng cách rất gần nhìn Tiêu Thần: “Nhưng mà anh lại không cam tâm, vừa nghĩ tới việc mình yêu thương con bé như vậy, sau này lại bị con bé xem thường anh liền…”
“Không đâu.” Tiêu Thần kiên định nói, “Con bé từ nhỏ đã quen với anh, cũng sẽ hiểu rõ chuyện của chúng ta, con bé sẽ không xem thường anh.”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu: “Thế nhưng xã hội không có khoan dung như vậy, con bé dù sao cũng sống trong xã hội này, rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng…Cho dù con bé không kì thị chúng ta, nhưng mà sau này nhỡ đâu để người khác biết cha nuôi của nó là kiểu quan hệ này, chỉ sợ không chỉ khinh bỉ con bé mà còn công kích nó…”
Tiêu Thần trầm mặc một hồi, nhìn tới cái nôi nho nhỏ đặt trong phòng ngủ, Tiểu Gạo Nếp lúc này đã ngủ say, tứ chi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, bụng nhỏ có tiết tấu phập phồng lên xuống. Tiêu Thần đi tới đắp lại chăn cho bé, nhẹ nhàng hôn lên mặt bé một cái, sau đó trở lại giường hôn Tư Kiêu Kỳ nói: “Chúng ta sẽ bảo vệ con bé thật tốt, không cần lo lắng, cái gì tới thì sẽ tới thôi.”
Tư Kiêu Kỳ cầm tay Tiêu Thần, kéo người vào trong ngực nói: “Được, chúng ta cùng nhau bảo vệ con bé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT