Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần đi về phía cổng lớn bệnh viện, lúc bọn họ đi xuyên qua hành lang có thể cảm nhận được một loạt ánh mắt đang ghim trên người mình. Trên mặt là cảm giác nóng rát, tim cũng không ngừng đập loạn, nhưng là không hiểu sao lại thấy rất kích thích, giống như khi nhỏ ăn vụng viên kẹo mà mẹ giấu kĩ, rồi lại thản nhiên nằm xem TV giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Mèo ơi.” Tư Kiêu Kỳ nhẹ giọng nói.
“Ừm?” Tiêu Thần hừ một tiếng, bước chân vẫn không dừng lại.
“Cảm giác…thế nào?”
“Cảm giác…” Tiêu Thần nghĩ kĩ một chút mới nói, “Chính là cảm thấy cái hành lang này con mẹ nó quá lớn.”
“Xùy,” Tư Kiêu Kỳ nhịn không được khẽ cười lên, “Bây giờ mới thấy khó chịu có phải là trễ quá không?”
“Ừm,” Tiêu Thần giật giật ngón tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, không biết nên buông ra hay là tiếp tục nắm, “Đâm lao thì phải theo lao thôi, nhưng mà cũng không thể cứ nắm tay thế này đi ra ngoài nhỉ?”
“Anh thì không có vấn đề,” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Thật ra trong lòng anh rất vui.”
“Em đơn giản chỉ muốn tỏ rõ thái độ thôi, cũng không thể làm quá, nếu không ngày mai thế nào cũng bị viện trưởng gọi lên nói chuyện.” Tiêu Thần nói, “Gà ơi, làm sao bây giờ?”
“Anh cũng không biết,” Tư Kiêu Kỳ không nhanh không chậm cất bước, thậm chí còn bước chậm lại một chút, vênh váo nói, “Là em chủ động nắm tay anh, em tự nghĩ cách đi.”
Tiêu Thần liếc con gà trống Tư Kiêu Kỳ một chút nói, “Khớp xương của em sắp cứng lại hết rồi.”
“Coi như trải nghiệm một chút cảm giác của người mẫu quốc tế đi, cũng tốt…Ể bên kia có người cầm điện thoại chụp hình kìa, bảo bối em cười cái coi.” Tư Kiêu Kỳ thở dài, cười tới ghét không chịu được.
Tiêu Thần giật giật bờ vai cứng ngắc: “Sét sao không đánh xuống đi?”
Tất nhiên là sét không có đánh xuống nhưng mà cũng đưa một người tới để giải vây. Tiêu Thần tinh mắt nhìn thấy được Thẩm Bằng đang cầm cặp sách từ bên kia vội vàng đi tới, anh lập tức buông tay Tư Kiêu Kỳ ra, kêu lên: “Thẩm Bằng!” Trong lòng âm thầm thở phào, nếu mà cứ rêu rao như thế này thể nào ngày mai cũng xôn xao dư luận.
Tư Kiêu Kỳ không hài lòng hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì. Có đôi khi “phong thái” với “huênh hoang” chỉ cách nhau một bước, có chừng mực thì chính là “thẳng thắn chân thành” còn không thì chính là – bệnh tâm thần!
Thẩm Bằng kịp phanh lại, thấy Tư Kiêu Kỳ cùng Tiêu Thần sóng vai đi tới: “Tiêu Thần..hai người…”
Hắn đưa đầu nhìn ra phía sau, ánh mắt của đám đông vẫn đang dán chặt lên người bọn họ. Biểu hiện của đám người đó nếu không kì dị thì cũng là dò xét mang theo mấy phần trào phúng, vài phần khinh miệt, đương nhiên, đa phần chính là ngạc nhiên.
“Tôi…tôi đệt,” Thẩm Bằng chỉ tay vào Tiêu Thần, giọng điệu cũng bắt đầu run rẩy, “Cậu…cậu…có phải là…công khai rồi?”
“Cậu mới vượt quá giới hạn!” Tư Kiêu Kỳ dữ lên, anh vốn đối với người này từ lâu đã không vừa mắt, quả nhiên là muốn ăn đòn, hôm nào phải cho hắn biết tay.
*Quá giới hạn: nguyên văn là 出轨 có nghĩa là come out, trong tiếng Trung có nghĩa là quá giới hạn.
“Anh im ngay!” Tiêu Thần trừng Tư Kiêu Kỳ một lúc, mới quay sang nói với Thẩm Bằng, “Đi nhanh lên.”
“Đi…đi đâu giờ?” Thẩm Bằng có cảm giác tay chân không biết đặt vào đâu, anh thậm chí còn có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình sai sai, có cảm giác đứng ngồi không yên. Hắn thật sự không khóc ra nước mắt, chỉ thiếu điều kiếm tấm bảng mà ghi lên đó mấy chữ: “Tui thẳng, rất là thẳng, thẳng tăm tắp, vợ tui cũng mang thai rồi có được không.”
“Muốn đi đâu thì đi đó,” Tiêu Thần phất phất tay, “Bây giờ cậu đã không còn giá trị lợi dụng.”
“Tôi…” Thẩm Bằng đi theo hai người ra khỏi cổng, vừa đi vừa lầm bầm, “Tôi còn có thể đi đâu, nhìn cậu bây giờ như thế này, tôi sắp không đi nổi luôn rồi…”
Tiêu Thần đi được hai bước, khẽ thở dài, “Tôi thật ra…sắp không đi nổi nữa rồi.”
“Giờ mới biết sợ?” Thẩm Bằng nói, “Có trễ quá không.”
“Không phải sợ, tôi chỉ là không thích cái cảm giác này, tôi thích ai lo việc mình thôi, không có lý do gì để phải thỏa mãn sự tò mò của người khác cả.”
“Cuộc sống sau này của cậu sẽ càng khó khăn hơn đó,” Thẩm Bằng nói, nhìn sang Tư Kiêu Kỳ, đổi lấy cái trừng mắt sắc lẻm của đối phương.
“Tôi biết,” Tiêu Thần nhẹ cười, “Khó khăn thì cũng phải chịu thôi, cậu mà càng để ý thì thời gian càng khó trôi qua hơn, nếu cứ sống mãi trong dư luận xã hội…sợ rằng ngày nào đó cũng không sống nổi nữa.”
Trong lòng Tư Kiêu Kỳ lộp bộp một tiếng, dù cho Tiêu Thần có tỏ ra dũng cảm cứng cỏi thế nào thì hắn cũng là con người, có thất tình lục dục, hắn cũng sẽ không chịu nổi công kích hay lời đồn đãi của người ngoài. Rốt cuộc là cái gì chống đỡ để hắn có thể ở trước mặt mọi người công khai xu hướng tình dục của mình, để hắn có thể dũng cảm nắm lấy tay mình?
Tư Kiêu Kỳ đột nhiên dừng lại, yên lặng nhìn Tiêu Thần.
“Đi thôi,” Tiêu Thần lên tiếng giục, “Anh tưởng mình là người mẫu thật đấy à, còn đứng đó định tạo dáng chụp hình?”
Tư Kiêu Kỳ vội vàng chạy theo, nghe thấy Tiêu Thần nói liên miên gì đó với Thẩm Bằng, trong lòng dấy lên từng đợt sóng – Anh lần nữa xác định, đời này chuyện sáng suốt nhất mình từng làm chính là chạy chuyến xe số 29 đó.
***
Tiêu Thần mãi tới khi ngồi lên xe ngồi xuống ghế phụ mới bình tĩnh trở lại, anh ngồi phịch ở đó, vuốt hết mồ hôi trên trán xuống, nói: “Đi hết mấy chục mét này…thật sự không khác gì qua núi đao biển lửa.”
“Có cảm giác đạt được thành tựu không?” Tư Kiêu Kỳ lấy ra một chai nước, mở nắp xong mới đưa qua, “Hôm nay nhìn em rất uy vũ, rất đẹp trai.”
“Đẹp trai?” Tiêu Thần uống một ngụm nước quay qua nhìn Tư Kiêu Kỳ, “Anh có phải cảm động lắm không?”
“Tới mức muốn quỳ xuống luôn nè,” Tư Kiêu Kỳ giơ hai tay lên làm động tác cúi người xuống, “Đầu rạp xuống đất.”
“Theo em lâu như vậy, không thanh không bạch, dù sao cũng phải cho anh cái danh phận.” Tiêu Thần cười nói, “Được rồi, gia trưởng cũng gặp rồi, người ngoài cũng biết rồi, coi như là qua cửa đi.”
*Không thanh không bạch: chỉ mối quan hệ không rõ ràng.
Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần đắc chí, đưa tay vặn chìa khóa, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ừm,” Tiêu Thần duỗi người một cái, “Anh nói cho em niềm vui bất ngờ, là cái gì vậy?”
“Đến đó người sẽ biết, phu quân.” Tư Kiêu Kỳ chớp chớp mắt, Tiêu Thần đang uống nước, lập tức bị sặc tới ho một trận, nước mắt chảy ào ào, anh thở phì phò, đứt quãng nói: “Em…em đang uống nước đó…đừng có giỡn nữa.”
Tư Kiêu Kỳ lấy khăn giấy đưa cho Tiêu Thần, quay đầu tập trung lái xe, Tiêu Thần hồi lâu mới phát hiện phương hướng có chút không đúng.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Nhà nào?”
“Nhà của chúng ta.” Tư Kiêu Kỳ trả lời, đánh tay lái, Tiêu Thần biết đây là hướng đi về Tĩnh Hải Hinh Uyển. Anh nhớ Tư Kiêu Kỳ từng nói muốn mua một cái biệt thự, rồi cho anh hẳn một tầng lầu để anh muốn làm gì thì làm. Theo anh biết thì Tĩnh Hải Hinh Uyển không có khu biệt thự nhưng lại có hai khu dân cư cao cấp. Tiêu Thần sững sốt, nửa ngày mới lên tiếng: “Tư…Tư Kiêu Kỳ, công ty của anh…không phải…không có tiền sao?”
“Thì không có tiền mà,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Có điều không có tiền cũng không làm trở ngại việc anh muốn cho em một bất ngờ chứ?”
Tiêu Thần có chút giận: “Tư Kiêu Kỳ, công ty vừa mới gầy dựng, anh lại muốn chơi đùa cái gì?”
“Anh có làm gì đâu.”
“Vậy cái anh đang làm là gì? Anh có tiền đâu mà còn…Ăn một bữa cơm không phải được rồi sao…Anh không phải nói…”
Khoảng cách từ bệnh viện An Hải tới Tĩnh Hải Hinh Uyển cũng không quá xa, Tiêu Thần còn chưa nói dứt lời đã thấy xe bọn họ đậu trước khu nhà quen thuộc, nơi chứa cái tầng hầm nho nhỏ đó, Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng khiến anh phải đầu hàng.
“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ xoay xoay chìa khóa, trêu chọc nói, “Em có phải lại tự mình đa tình rồi không?”
“Không có,” Tiêu Thần cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, nhờ vào đó che giấu cảm giác xấu hổ, “Em chỉ là đánh giá quá cao trí thông minh và EQ của anh thôi.”
“Phải không?” Tư Kiêu Kỳ vừa lôi đối phương đi xuống bậc thang vừa nói, “Hai cái Q này dù sao cũng không làm cơm ăn được, cần nó làm gì?”
*Hai cái Q: ý chỉ EQ và IQ.
Tiêu Thần cảm thấy lòng bàn tay Tư Kiêu Kỳ rất nóng, mỗi bước đi đều nặng nề đạp xuống lòng mình, âm thanh kia quả thật chấn động đến ù tai.
“Anh làm cơm tối cho em ăn, so với hai cái Q đó hữu dụng hơn nhiều, cũng ăn no hơn.” Tư Kiêu Kỳ mở cửa phòng, Tiêu Thần nương theo ánh sáng đèn điện nhìn vào, trong nháy mắt anh khó có thể tin chằm chằm gian phòng.
Căn phòng này vẫn nhỏ như vậy, vẫn đơn sơ như vậy, ròng rã hai tháng trời không có người ở, thế nhưng nó sạch sẽ gọn gàng tới mức khiến Tiêu Thần phải kinh ngạc. Không khí trong phòng tươi mát, sàn nhà không có một hạt bụi, chăn ga đã được giặt sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy mùi hương chanh thoang thoảng. Trên cái bàn nhỏ bình thường để đồ linh tinh đang đặt cái lò vi sóng lúc trước Tiêu Thần mua, còn có một mâm thịt và rau quả, một bình rượu, hai cái ly, hai bộ bát đũa, còn có một cái đèn trần rất sáng….
“Tư…Tư Kiêu Kỳ…” Tiêu Thần thở một cái, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi: “Anh…Anh mời em ăn cái này hả?”
“Vào thôi!” Tư Kiêu Kỳ kéo Tiêu Thần vào nhà, “Thì anh đã nói phải chúc mừng em mà.”
“Em còn tưởng anh muốn mời em ăn nhà hàng chứ.” Tiêu Thân cười trêu chọc, cởi áo khoác ra ném lên sô pha.
Tư Kiêu Kỳ kéo Tiêu Thần ngồi xuống ghế, sau đó ấn nút lò vi sóng, rất nhanh đã vang lên tiếng nước sôi ùng ục.
Tư Kiêu Kỳ rót hail y rượu, đưa cho Tiêu Thần một ly nói, “Bảo bối, chúc mừng em.”
“Cảm ơn.” Tiêu Thần nhấp một ngụm rượu, có hơi cay.
Tư Kiêu Kỳ cho hai đũa thịt để vào trong nồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần nói, “Muốn biết tại sao anh dẫn em tới đây ăn mừng không?”
Tiêu Thần gắp lên một miếng thịt, chấm chút tương vừng rồi cho vào miệng, hương vị rất ngon, chỉ là không có rau hẹ. Tiêu Thần cố gắng nuốt miếng thịt xuống rồi nói: “Tư Kiêu Kỳ, giữa em với anh có cần tính toán rõ ràng vậy không?”
Hai mắt Tư Kiêu Kỳ lấp lóe, không nói gì.
“Chúng ta dù sao cũng đã sống chung rồi, có một số chuyện không cần quá so đo, nếu như chuyện gì cũng tính toán kĩ thì còn ý nghĩa gì nữa?” Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Nếu anh muốn tính như vậy, có cần em tính luôn tiền thuê nhà mấy tháng rồi không?”
“Chuyện em được đổi chỗ làm việc…rất có ý nghĩa.” Tư Kiêu Kỳ kiên trì nói, “Anh đã từng nói muốn chúc mừng em, anh nói được làm được.”
Tiêu Thần cách một tầng khói lượn lờ nhìn thấy mặt Tư Kiêu Kỳ, lòng thoáng chốc mềm nhũn. Anh đương nhiên hiểu Tư Kiêu Kỳ tại sao lại làm như vậy: An Tiệp vừa mới đi vào hoạt động, vẫn còn chưa thoát khỏi cục diện khó khăn ban đầu, Tư Kiêu Kỳ căn bản không kiếm được nhiều tiền. Gần như không một xu dính túi lại muốn vì người yêu mà làm tiệc ăn mừng nên chỉ có thể trở về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm này, người vốn chán ghét việc vệ sinh nhà cửa như hắn vậy mà có thể dọn dẹp sạch sẽ cái phòng này tới mức không nhiễm một hạt bụi, dùng chút tiền mình có được đi mua thịt và rau quả, ở trong căn phòng không có nổi cái bếp này ăn lẩu với người hắn yêu, kinh tế nhất thực tế nhất, nhưng cũng thân thiết nhất nhiệt tình nhất.
Chỉ có thế này, mới xem như là anh vì em mà chúc mừng, dùng hết thảy những thứ mình có vì em mà chúc mừng.
Tiêu Thần đứng dậy, vòng qua bàn đi tới bên cạnh Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu, yên lặng nhìn đối phương, tay Tiêu Thần vịn lên lưng ghế, cúi đầu xuống hôn lên môi Tư Kiêu Kỳ, trong miệng còn vương lại mùi vị của tương vừng. Đây là đồ chấm do đích thân Tư Kiêu Kỳ làm, bên trong không có rau hẹ.
Ăn mừng như thế này thật là tốt, Tiêu Thần cực kỳ thỏa mãn.
***
Mặc dù quy tắc là “Ai nấu cơm không rửa chén” nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên Tư Kiêu Kỳ rất chủ động mà bưng chén bát đi rửa. Tiêu Thần như cũ đứng ngay cửa phòng vệ sinh “giám sát”, anh nhịn không được cười nói: “Tư Kiêu Kỳ, chiêu này của anh thật sự quá cao thâm, bỏ ra chưa tới hai trăm tệ lại có thể làm em cảm động.”
“Ừm chiêu này chỉ có người thiếu hai cái Q như anh mới nghĩ ra thôi, người vừa thông minh vừa có EQ cao như em không nghĩ ra nổi đâu.” Tư Kiêu Kỳ nói móc Tiêu Thần.
“Ừm,” Tiêu Thần cười híp mắt nói, “Em hôm nay không phải cũng làm anh cảm động đó sao?”
Tư Kiêu Kỳ dừng tay lại, trừng mắt nhìn trần nhà một hồi mới vỗ bàn tay nói: “Chậc chậc, giờ nghĩ tới vẫn còn thấy đã! Bảo bối hôm nay quá ngầu.”
Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ cười.
Ánh mắt Tư Kiêu Kỳ dừng lại trên mặt Tiêu Thần, Tiêu Thần đang cười rất là vui vẻ.
Lúc ở bệnh viện An Hải Tư Kiêu Kỳ có hỏi Tiêu Thần lấy đâu ra dũng khí để nói chuyện kia ra, đáp án kỳ thật anh đã biết lâu rồi, chỉ là chưa được xác định như ngày hôm nay. Hôm nay lúc nhìn thấy Tiêu Thần một thân thẳng tắp đứng trong đám đông, giống như cây tre đột nhiên vươn mình sau cơn mưa, mềm dẻo mà vững chãi. Con mèo kia thậm chí còn mang thần sắc kiêu ngạo mà nói “Tôi là đồng tính luyến ái, tôi cũng có người mà mình yêu”, Tư Kiêu Kỳ vô cùng kiên định mà tin tưởng, đây chính là cội nguồn của sự dũng cảm đó.
Người này coi trọng tình cảm hơn bất cứ ai, một khi đã giao trái tim mình cho bạn rồi thì nhất định sẽ càng trở nên dũng cảm kiên định, có phần tình cảm kia chống đỡ, hắn tựa hồ có thể leo lên đến đỉnh Everest! Từ nhỏ đến lớn mỗi lần hắn nỗ lực đều chỉ cầu nhận lấy một phần tình cảm chân thành tha thiết, mặc kệ tình cảm đó đến từ mẹ mình hay người mà mình yêu, đều đem đến cho hắn nguồn sức mạnh vô cùng to lớn.
Cứ như vậy, một đời cứ như vậy.
Mi mi và kê kê, chống đỡ lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau, trở thành nguồn năng lượng của nhau, cũng là bức bình phong che chở cuối cùng cho đối phương, sau đó chậm rãi đi qua từng ngày trong tương lai, để rồi cùng nhau đi đến trạm cuối của cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT