*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thần nói mình chỉ là người “giật dây”, quả nhiên nói được làm được, sau khi dẫn Thương Ngạn xem xong phòng thì kiên quyết từ chối dính líu đến tất cả mọi thứ có liên quan tới việc bán biệt thự. Tư Kiêu Kỳ năn nỉ Tiêu Thần cùng mình đi làm vài thủ tục liên quan, Tiêu Thần nghiêm mặt nói: “Anh bận tôi cũng biết bận vậy, Thương Ngạn càng bận rộn không phải nói, muốn tập hợp đủ ba người để đi làm thủ tục không phải dễ đâu. Hai người đi với nhau là được rồi kêu tôi đi làm gì? Bán nhà không có liên hệ gì với tôi, mua nhà càng không, tôi không đi.”
Tư Kiêu Kỳ không khuyên nổi Tiêu Thần nên đành bỏ cuộc, thật ra anh muốn kéo Tiêu Thần đi cũng không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy chút không tiện. Vụ buôn bán lớn như vậy có thể thành công đều nhờ vào Tiêu Thần, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy nếu như mình cầm lấy hết số tiền này thật giống như qua cầu rút ván…
Thế nhưng Tiêu Thần rất kiên quyết, Tư Kiêu Kỳ cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đến khi làm xong thủ tục rồi dẫn Tiêu Thần đi ăn một bữa thật ngon. Tiêu Thần cười như không cười nói: “Muốn mời khách vậy mời Thương Ngạn đi là được.”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu như trống bỏi: “Không, tôi mời cậu, chỉ hai chúng ta thôi, tôi biết một quán ăn, khung cảnh không tệ đồ ăn lại ngon nữa.”
Tiêu Thần thở dài: “Anh chỉ biết có ăn thôi. Tôi hỏi anh, anh với Thương Ngạn chạy đi lo thủ tục này nọ cũng phải kéo tới hai tuần đúng không?”
Tư Kiêu Kỳ ngây ngô gật đầu.
“Anh với anh ta tán gẫu cái gì?” Tiêu Thần chỉ hận mài sắc không thành thép búng trán Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh không thắc mắc tại sao anh ta mới hơn ba mươi tuổi mà có thể đào ra tám triệu để mở phòng khám bệnh sao?”
Tư Kiêu Kỳ nhướng mày, khóe miệng không khống chế được nhếch lên một chút, anh thở dài một tiếng rồi nói: “Tiêu Thần à, cậu như vậy làm sao mà vượng phu đây?”
*Vượng phu: ý chỉ người vợ phụ giúp chồng quán xuyến hết mọi việc trong gia đình đâu vào đấy.Tiêu Thần nheo mắt lại không nói lời nào.
“Tư Kiêu Kỳ tôi là ai chứ, tôi chẳng lẽ chút đầu óc buôn bán như vậy cũng không có? Cậu cũng quá coi thường tôi rồi.” Tư Kiêu Kỳ dương dương tự đắc, hớn hở nói: “Lúc nói chuyện phiếm tôi đã hỏi thăm tình hình rồi, cha mẹ Thương Ngạn làm nghề buôn bán, trong nhà có cái xưởng in ấn, mỗi tháng sẽ giao một loạt ấn phẩm từ An Hải đi tới các nơi khác, mỗi chuyến hàng vừa vặn đi một chiếc xe.”
Tiêu Thần gật đầu: “Cũng không tệ, bùn nhão còn có thể trét tường.”
“Haizz tôi nói này Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nhoài người về phía Tiêu Thần nói, “So với Thương Ngạn tôi với cậu vẫn thân thiết hơn chứ nhỉ?”
“Thương Ngạn là người ngoài,” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Anh tốt xấu gì cũng là người nhà, tất nhiên phải ưu tiên người nhà rồi.”
Tư Kiêu Kỳ nhào tới đặt người lên sa lông, vừa cười vừa cởi quần áo Tiêu Thần ra, nói: “Nếu là người nhà tôi cũng phải đòi một chút đãi ngộ người nhà nên có nhỉ.”
Sau khi làm xong hết thảy thủ tục bán nhà Tư Kiêu Kỳ mời Tiêu Thần và Thương Ngạn ăn bữa cơm, lần này Tiêu Thần không có từ chối. Hai người tới trước, đây là một quán ăn theo hình thức lâm viên, từ ngoài nhìn vào liền biết giá không hề rẻ. Tiêu Thần cau mày nhìn thực đơn nói nhỏ: “Tư Kiêu Kỳ, hay là bữa cơm này để tôi mời đi, dù sao cũng lâu rồi tôi chưa gặp mặt anh ấy, coi như mời anh ấy bữa cơm.”
“Tướng công, người coi thường ta a!” Tư Kiêu Kỳ giơ tay làm điệu bộ Lan Hoa Chỉ, Tiêu Thần thật sự chịu không nổi.
Lan Hoa Chỉ“Tôi đây là thả dây dài câu cá lớn,” Tiêu Thần chậm rãi lật thực đơn, “Lỡ như tương lai anh phát tài thì sao? Hàn Tín vẫn luôn nhớ tới bữa cơm ân tình ngày xưa, anh sẽ không đến nỗi phụ nghĩa quên tình chứ?”
“Bữa cơm này cứ để tôi mời đi,” Tư Kiêu Kỳ điềm tĩnh nói, “Tiêu Thần, lần này thật sự cậu giúp tôi rất nhiều. Bây giờ tôi biết rồi, cậu căn bản không phải chỉ là một con mèo, mà là mèo cầu tài!”
Tiêu Thần lườm Tư Kiêu Kỳ một cái, cầm lấy thực đơn đồ uống qua xem, hỏi: “Tửu lượng anh thế nào?”
“Bình thường, nhưng đối phó với hai người không thành vấn đề.” Trong khái niệm của Tư Kiêu Kỳ, sinh viên học viện Y là học bá, học bá đồng nghĩa với việc là thư sinh yếu đuối, thư sinh cũng có nghĩa là tửu lượng không tốt. Huống hồ bình thường đi ăn cơm với Tiêu Thần cũng chỉ thấy hắn uống có nửa chai bia, Thương Ngạn chắc cũng không tốt hơn là bao.
Sự thật chứng minh, chết đuối cũng có thể biết bơi.
Tư Kiêu Kỳ vì để tỏ lòng cảm kích của mình đối với Thương Ngạn, kính rượu hắn liên tù tì ba ly, một ly tuy rằng không quá đầy nhưng cũng không hề ít. Thương Ngạn cầm ly rượu lên nói: “Từ từ, cứ từ từ thôi.”
Tư Kiêu Kỳ đương nhiên cũng không muốn uống quá nhiều, tỏ rõ thành ý là được rồi, ba người cứ thế ngồi đó ăn cơm nói chuyện phiếm, liền nói tới giai đoạn hai người kia lúc còn ở học viện Y. Thương Ngạn không hề biết tính hướng thật sự của Tiêu Thần, chỉ nhắc lại năm đó khoa y tá có ai thích hắn, còn có cô bé ở trước mặt toàn trường gửi thư tình cho Tiêu Thần, Tiêu Thần cũng không có tránh né, dù gì là con người ai cũng có ít nhiều lòng hư vinh, nghe tới vô cùng thỏa mãn.
Thương Ngạn nói rất vui vẻ, thuận lợi giáng cho Tiêu Thần một cái tát: “À mà Tiêu Thần, cậu bây giờ còn quen với cái cô Tiểu Mai Hoa đó không?”
Tư Kiêu Kỳ vểnh tai lên nghe, Tiêu Thần ở dưới bàn đưa chân đạp Tư Kiêu Kỳ một cái.
“Tiểu Mai Hoa nhà người ta năm đó ra nước ngoài tới giờ còn chưa trở về, tôi cuối cùng cũng là công dã tràng.” Tiêu Thần thở dài, giọng nói còn mang theo chút đau thương.
“Hoa mai đã là gì, để hôm nào anh đây tìm cho cậu đóa mẫu đơn!” Thương Ngạn cười hì hì nói, sau đó nghiêng đầu qua giải thích với Tư Kiêu Kỳ, “Năm đó con gái theo đuổi tên nhóc này nhiều tới đếm không xuể, cậu ta cứ thế mà từ chối hết, lý do là đã có thanh mai trúc mã, chúng tôi đều gọi cô ấy là ‘Tiểu Mai Hoa’, ai ngờ cuối cùng lại không thành.”
“Uầy, thật đáng tiếc,” trong nháy mắt Tư Kiêu Kỳ rõ ràng mọi chuyện, chép miệng một cái tỏ ra tiếc nuối rồi bổ sung thêm một câu: “Không sao Tiêu Thần, anh đây cũng sẽ tìm giúp cậu, cho cậu hẳn một đóa Thược Dược nhé!”
Tiêu Thần nhớ tới câu chuyện về hoa mẫu đơn và đóa thược dược lần trước không nhịn được mỉm cười, Tư Kiêu Kỳ nháy mắt với Tiêu Thần, bày ra vẻ mặt chỉ có hai người mới hiểu.
Tư Kiêu Kỳ bởi vì muốn biết càng nhiều chuyện liên quan đến Tiêu Thần, cứ đeo lấy Thương Ngạn hỏi thăm, Thương Ngạn cũng rất cao hứng, vừa cụng ly với Tư Kiêu Kỳ vừa kể lại từng chuyện một. Tiêu Thần không cản được nên chỉ im lặng ngồi một bên nghe họ nói chuyện, nếu cần thì sẽ ngăn Thương Ngạn lại để không nói một hồi lại thành bộ phim thanh xuân vườn trường.
Hai bình rượu trắng cứ thế vơi đi không còn một giọt, đợi Tiêu Thần phát hiện ra thì đã quá muộn.
Thương Ngạn chỉ vào Tư Kiêu Kỳ đang gục đầu trên bàn nói: “Người bạn này của cậu, tửu lượng kém thế.”
Tiêu Thần không thể làm gì hơn nói: “Tôi cũng không biết, lúc nãy anh ta còn nói mình tửu lượng không tệ.”
“Nhưng mà Tiêu Thần này, anh ta uống còn không nhiều bằng cậu.” Thương Ngạn hôm nay cũng rất vui, kì thực lúc đầu hắn tới đây chỉ đơn thuần là dùng cơm, chẳng qua là thấy con người Tư Kiêu Kỳ không tệ, đáng để kết giao mới uống nhiều hơn bình thường một chút. Kỳ thực đối với anh nhiêu đây vẫn chưa được coi là nhiều, nếu anh uống hết sức phỏng chừng Tư Kiêu Kỳ đã gục từ sớm rồi.
Tiêu Thần nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ đang nằm dài trên mặt bàn không nhúc nhích, không thể làm gì khác là kêu phục vụ lên tính tiền, sau đó gọi điện thoại kêu taxi, cùng với tài xế đỡ Tư Kiêu Kỳ ra xe. Cũng may rượu phẩm Tư Kiêu Kỳ không tệ, uống say rồi thì vô cùng ngoan ngoãn nằm im một chỗ.
Thương Ngạn mặt không biến sắc chào Tư Kiêu Kỳ rồi lái xe về nhà, vừa lái xe vừa nghĩ Tư Kiêu Kỳ người này cũng thật có tinh thần bát quái, đi theo mình hỏi nhiều chuyện của Tiêu Thần như vậy.
***
Tiêu Thần đỡ Tư Kiêu Kỳ đi về căn phòng dưới tầng hầm, cũng may chỉ cần xuống dốc thôi, anh nghĩ nếu Tư Kiêu Kỳ mà không chịu phối hợp thì mình buông tay ra luôn, hắn ra sao thì mặc.
Cũng may Tư Kiêu Kỳ rất ngoan, một đường đi chỉ dựa vào vai Tiêu Thần từng bước một đi xuống cầu thang, tới nơi liền đi thẳng tới giường đổ ập người xuống.
“Anh muốn nôn sao?” Tiêu Thần hỏi.
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu, nửa ngày mới nặn ra được một chữ: “Chóng mặt!”
“Đáng đời!” Tiêu Thần vào phòng tắm lấy ra một cái khăn lông ướt lau mặt cho Tư Kiêu Kỳ, đoạn nói: “Anh có biết Thương Ngạn là ai không mà dám ngồi uống rượu với người ta? Tôi nói cho anh biết, người ta uống một, hai bình còn chưa có say đâu, với cái tửu lượng gà mờ của anh còn dám nói với người ta ‘Uống trước rồi nói’”?
“Tiêu Thần, đừng nói nữa, tôi chóng mặt quá…” Tư Kiêu Kỳ lầm bầm vùi mặt vào trong gối: “Mệt chết rồi!”
“Tôi đã nói gì anh đâu?”
“Tôi chóng mặt…” Tư Kiêu Kỳ oan ức nắm lấy chăn ôm vào trong lồng ngực nói: “Chóng mặt quá chóng mặt quá…”
“Câm miệng, ngủ đi!” Tiêu Thần không nhịn được vui vẻ, bộ dáng đáng thương này của Tư Kiêu Kỳ khiến anh có một cảm giác rất lạ, thật muốn ôm người này vào lòng sờ đầu một cái, vỗ về rồi dỗ cho hắn ngủ.
Trên thực tế, Tiêu Thần cũng đang làm như vậy. Anh cởi giày leo lên giường, cởi quần ngoài của Tư Kiêu Kỳ ra, cởi nút áo sau đó dùng mười ngón tay xoa xoa đầu cho Tư Kiêu Kỳ. Ngón tay lướt ra hàng lông mày rậm rạp, mái tóc đen dày, xương sọ rắn chắc, từ phía sau nhìn lên có thể thấy rõ được xương quai hàm hoàn mỹ.
Tư Kiêu Kỳ dính chặt vào người Tiêu Thần, mãi cho đến khi dán lên chân Tiêu Thần, sau đó cọ đầu vào đùi Tiêu Thần tìm một vị trí thoải mái rồi lăn ra ngủ.
Tiêu Thần thả lỏng người, nghe được tiếng hô hấp trầm ổn của Tư Kiêu Kỳ, đoán rằng người này đã ngủ rồi, nhẹ nhàng đặt Tư Kiêu Kỳ xuống giường rồi lấy chăn đắp lại cho hắn.
Nhìn di động, cũng sắp mười giờ, Tiêu Thần đang định tắm rửa rồi đi ngủ chợt nghe tiếng Tư Kiêu Kỳ gọi: “Tiêu Thần.”
“A?” Tiêu Thần cứ tưởng Tư Kiêu Kỳ tỉnh dậy, đi tới gần nghe cho rõ.
“Đừng đi.”
“Tôi không đi.” Tiêu Thần kinh ngạc nói, nhìn kĩ lại, hai mắt Tư Kiêu Kỳ còn đang nhắm chặt, hô hấp đều đều, căn bản là không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ra là nói mớ, Tiêu Thần nghĩ, buồn cười vỗ vỗ má Tư Kiêu Kỳ, vừa mới định nghiêng người lại có cảm giác mình bị giữ chặt lại, cuối đầu nhìn xuống ngón tay Tư Kiêu Kỳ còn đang nắm chặt áo anh, gỡ mãi cũng không chịu buông ra.
***
Ngày hôm sau khi Tư Kiêu Kỳ tỉnh dậy Tiêu Thần đã đi làm rồi, anh ngồi trên giường nghĩ nát óc cũng không nhớ được hôm qua về nhà bằng cách nào. Có điều nhìn cả người mình nhẹ nhàng khoan khoái chắc cũng không có làm chuyện quá đáng. Cũng còn may, anh vỗ ngực một cái, sợ hôm qua mình dựa vào việc bị say rượu mà làm chuyện gì quá đáng, Tiêu Thần kiểu gì cũng không tha cho mình.
Tư Kiêu Kỳ xuống giường tắm rửa, vừa tắm vừa đắc ý nghĩ, cảm giác trong nhà có thêm một người thật là tốt. Nhớ tới lúc trước dạo công ty vừa xảy ra chuyện, có một hôm mình mượn rượu giải sầu về đến nhà, trong nhà trống hoắc không một bóng người. Lúc đó say quá té ngã không đứng dậy nổi, ói ra một bãi cũng chỉ có thể lăn qua chỗ khác rồi nằm ngủ tiếp…
Hiện tại thật tốt! Tư Kiêu Kỳ lau khô tóc từ trong phòng tắm đi ra, giương mắt mới phát hiện ra trên bàn có một chén cháo thịt nạc trứng muối, bên cạnh còn có thêm một lồng bánh bao nhỏ.
Tư Kiêu Kỳ quyết định sau này phải giữ Tiêu Thần cho thật chặt, con mèo này quả thật làm người ta cảm thấy đau lòng quá mà.
Tư Kiêu Kỳ chuẩn bị xong thì đi đến ngân hàng, hôm nay Thương Ngạn chuyển tiền đợt đầu cho Tư Kiêu Kỳ, tổng cộng bốn triệu. Tư Kiêu Kỳ lấy tên mình mở một sổ tiết kiệm để vào đó ba trăm ngàn, mật mã là ngày sinh nhật Tiêu Thần, sau đó cầm tờ đơn thẩm định cùng với chứng nhận tài chính đi làm thủ tục, mệt mỏi hơn nửa ngày cuối cùng cũng cầm được hết giấy tờ, đi gặp kế toán của công ty để xử lý các báo cáo thẩm tra có liên quan.
Chờ tới khi anh từ công ty đi ra thì đã là buổi chiều, ngồi trên xe buýt nhìn sang phía bên kia có thể thấy rõ ánh chiều tà ở trên núi, nắng chiều giăng đầy trời, Tư Kiêu Kỳ một chút cũng không thấy mệt ngược lại còn thấy cả người đầy nhiệt huyết. Trước kia khi An Tiệp còn thì đã có quy mô nhất định, khách hàng cũng là khách hàng cố định, đường bộ cố định, thậm chí định mức doanh nghiệp trên cơ bản cũng là cố định. Anh cũng từng muốn thực hiện một đợt cải cách quy mô lớn, để công ty có phát triển mới, hạng mục kinh doanh cũng nhiều hơn một chút, thế nhưng lúc nghĩ thì dễ dàng, đến khi bắt tay vào làm mới biết nó khó khăn thế nào. Mấy hạng mục cũ chiếm giữ không ít tiền, anh căn bản không có đủ tiền để mở thêm mấy hạng mục mới, cứ như thế An Tiệp đối với anh mà nói mất đi phân nửa mị lực.
Thế nhưng hiện tại không giống với lúc trước, anh một lần nữa thành lập nên một đế chế mới, cái này hoàn toàn theo ý nguyện của mình mà vận hành, xây dựng nên một nơi mà anh mong muốn, đây mới là thế giới hoàn toàn thuộc về anh – Từ không đến có, đối với bản thân đây chính là một loại chiếm hữu.
Giống như Tiêu Thần vậy, mình và hắn ban đầu rõ ràng là người của hai thế giới, giữa hai người đáng ra không có cơ hội gặp nhau mới phải, thế nhưng cuối cùng vẫn gặp nhau đó thôi, cứ thế mà bắt đầu. Hai người đều dùng phương thức của mình để giữ gìn mối quan hệ này, cả hai đều không nói tới chuyện tương lai, cũng không ai nhắc đến hai từ mãi mãi, cứ thế dần dần kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, lấp kín khoảng không đó bằng đủ loại màu sắc lấp lánh, cứ tự nhiên như vậy giữ chặt đối phương, loại nắm giữ này cứ thế từ từ hình thành trong những ngày sống cùng nhau, thấm dần vào xương tủy, muốn dứt cũng không dứt ra được.
Trước đây Tư Kiêu Kỳ chưa từng trải qua quá trình này, ngay từ đầu anh đã quyết định tất cả, lúc học tiểu học đã biết công ty của ba sau này chắc chắn sẽ là của mình, sau đó lớn lên một chút, anh nghĩ với điều kiện của mình sau này cũng không cần lo chuyện tình cảm không suôn sẻ. Chờ tới khi anh vỡ đầu chảy máu mới biết được, chuyện tình cảm giữa hai người không phải quan trọng ở chỗ phong hoa tuyết nguyệt, mà là ngay trong những điều đơn giản nhất, rồi anh gặp được Tiêu Thần.
Thật tốt!
Tư Kiêu Kỳ ngồi trong xe buýt nhìn mọi người chung quanh, có người đang gọi điện thoại nói với người nhà “Có thể làm cơm”, có người cầm trong tay túi mua sắm của siêu thị, có người vừa ẵm con nhỏ còn ngồi bên cạnh chỉ đứa con tầm năm, sáu tuổi đọc bảng chữ cái… Đây mới là cuộc sống chân thật, không có liên quan gì tới BMW, không có liên quan gì tới nhà hàng Triều Châu, càng không liên quan đến tuần trăng mật ở khách sạn năm sao, chỉ cần khi anh say rượu có người lo lắng lau người cho anh, thay vào cho anh bộ đồ ngủ anh yêu thích, ôm lấy anh, an ủi, dỗ anh ngủ, sau đó sáng hôm sau sẽ mua cho anh một phần ăn sáng giá rẻ nhưng vô cùng đầy đủ.
Tư Kiêu Kỳ lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thần, nửa ngày cũng không có ai bắt máy, Tư Kiêu Kỳ nghĩ chắc Tiêu Thần đang bận liền gõ ra một hàng chữ gửi tới:
Tiêu Thần, tôi về nhà đợi cậu.