- Giờ chị phải làm sao đây?

An Nhiên cố nói trong tiếng nấc thút thít. Đã hơn một giờ trôi qua, kể từ lúc tôi kéo An Nhiên ra khỏi phòng xông hơi và ngồi đây với chị ấy. Chúng tôi đã bỏ lỡ một buổi tập của giáo viên Yogaa mà tôi thích nhất. Hơn một giờ, một khoảng thời gian rất dài và đầy thử thách cho sự trải nghiệm nỗi buồn trong im lặng. An Nhiên mới chịu mở lời. Tôi quen với việc không biết nói gì để an ủi người khác, chỉ lặng lẽ lắng nghe khi họ cần nói điều gì. Khi An Nhiên nói tôi thở dài:

- Có chuyện gì vậy chị?

An Nhiên lại im lặng, lại khóc. Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của tôi, một câu hỏi như thế trôi tuột vào không trung như thế, lại làm cho nước mắt An Nhiên thêm dầm dề. Mãi một lúc sau, chị ấy mới nói tiếp:

- Chị phải làm gì, nếu người chị yêu rời xa chị vì một người phụ nữ khác xinh đẹp hơn chị, giỏi giang hơn chị và quyến rũ hơn chị?

An Nhiên nói trong nghẹn ngào. Từng chữ như từng tiếng nấc bị dao đâm gẫy vụn. Tôi là một con thú. Chính xác trong những tình huống đòi hỏi sự phòng vệ, tôi là một con thú. Rất hoang dã. Theo phản xạ rất bản năng đó, tôi ngay lập tức trả lời An Nhiên một câu trả lời không cần mất một giây nào để lập trình:

- Tình yêu của chị. Chị phải xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó và quyến rũ hơn nó!

- Nhưng cái gì không phải là của mình thì giành giật để làm gì hả em?

- Không phải là của mình thì sẽ chưa từng là của mình. Nếu dù chỉ một giây thuộc về mình, thì suốt đời thuộc về mình.

- Chị làm sao có thể xinh đẹp hơn? Làm sao có thể thông minh và khéo léo hơn bây giờ chứ? Chị béo ú và vô duyên, chị chỉ có sự nhiệt tình thô thiển…

- Chị làm sao biết chị không làm được khi chị chưa từng thử?

Vậy đấy, giờ thì tôi đã biết lý do mà An Nhiên trở nên đau khổ. Người ta chỉ chán sống và đau khổ khi trái tim tan vỡ mà thôi. Tôi không hiểu quá nhiều về An Nhiên. Qua những lần nói chuyên trong phòng tập hoặc dăm ba lần đi chơi và nói một vài câu chuyện phiếm, tôi hình dung An Nhiên là một người thân thiện. Và cô ấy thực sự rất thân thiện.

Tôi biết về An Nhiên vỏn vẹn ở những nội dung ngắn gọn và chi tiết tóm tắt như: Mới đi du học với bạn trai, vừa về được vài tháng, đang làm ở ngân hàng ANZ.

Mỗi lần nói về bạn trai, mắt An Nhiên sáng như hai viên bi nước, long lanh tràn ngập tình yêu thương. Cô ấy kể với tôi họ đã chung sống được bốn năm ở nước ngoài và quyết định sau khi tốt nghiệp cùng về Việt Nam. Họ đã cùng nhau về thật. An Nhiên hy vọng họ sẽ cưới nhau, cô ấy dường như tin chắc điều đó.

Tôi chẳng có gì nhiều để chia sẻ với An Nhiên về tình yêu. Hay ít ra trong thời gian “giải quyết khủng hoảng tuổi hai mươi”, tôi không muốn nhắc quá nhiều tới việc đó. Bởi vì tình yêu lúc này luôn ở trong tôi đầy dày vò và nhói đau. Nó nhói đau đến nỗi, khi tôi đang đánh dòng chữ thực sự!

Phụ nữ thường có sự đồng cảm với nhau.

Câu chuyện về An Nhiên dĩ nhiên không kết thúc đơn giản vậy. Cô ấy vẫn khóc đều đặn mỗi ngày trong suốt thời gian dài sau này mà chúng tôi gặp nhau. Mỗi lần đi tập, tôi đều thấy mắt An Nhiên đỏ hoe. Tôi không đi sâu vào chi tiết những gì An Nhiên gặp phải. Nhưng mỗi ngày, cô ấy đều kể cho tôi một chút. Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy, bằng sự linh cảm nào đó chăng? Cô ấy tin rằng tôi có thể giúp được. Bởi vì tôi hiểu đàn ông hơn cô ấy, cô ấy nói vậy!

Phụ nữ đúng là phụ nữ. Họ luôn cho rằng những người phụ nữ khác đều hiểu đàn ông hơn mình. Tôi không biết có nên gọi đó là kiểu suy diễn lú lẫn hay không? Dần dần, những câu chuyện của An Nhiên thấm vào cuộc sống của tôi. Có lẽ đó cũng là một cách tốt để tôi có thể quên đi cái mình đang không muốn nhớ.

An Nhiên đang kiên trì theo đuổi cái gì? Một tình yêu hay một người đàn ông phản bội? Tình yêu dành cho một người đàn ông phản bội khi đang yêu thì có được xem là người đó có tình yêu với mình không? Và nước mắt An Nhiên mỗi ngày rơi một nhiều như vậy, để trả giá cho điều gì mới được cơ chứ? Hạnh phúc ư? Nếu hạnh phúc cần đánh đổi bởi nhiều nước mắt như thế, thì hạnh phúc thực sự, nó là cái gì vậy?

Tôi cứ thắc mắc mãi.

Một lần, An Nhiên cho tôi xem ảnh của cô gái mà bạn trai chị ấy ngoại tình trên facebook, cô ấy đúng là xinh đẹp thật. Cô ấy ít tuổi hơn cả tôi, mà tôi thì lại ít tuổi hơn An Nhiên, điều đó làm tôi thở dài thườn thượt. Sức mạnh của sự tươi mới và bóng mượt luôn quyến rũ những gã đàn ông thiếu bản lĩnh. An Nhiên thì lại quá “tròn trĩnh” đối với bản lĩnh của một thằng đàn ông. Dù chị ấy tập nhiều như thế nào, thì chị ấy vẫn mặc size 10 thay vì size 8 hoặc size 6 của nhưng cô gái mình dây, nhưng đủ mông và ngực. Mông và ngực là những thứ bơm vá được, còn tâm hồn và tình yêu là những thứ hoàn toàn không thể do phẫu thuật mà thành. Song đàn ông thì không nghĩ sâu xa như vậy.

Sau khi xem ảnh cô gái kia trên facebook, tôi thở dài khi nghĩ tới tình cảnh thảm hại của An Nhiên hiện tại. Chị ấy biết rõ ràng rằng người yêu mình đang làm việc không phải với mình. Vậy mà hằng ngày vẫn phải đối mặt với anh ta với nụ cười tươi rói như thể chẳng biết gì. Còn cái anh chàng kia, anh ta là loại gì? Trâu ,bò, lợn gà hay chuột, chó? Anh ta có cảm nhận được người mà mình chung sống hơn bốn năm trời nơi xa xứ kia, đang nhức nhối từng đêm với những dòng nước mắt lăn dài trên má? Có nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đẫm nước đang trườn đi trong những dày vò khó tả? Ôi, anh ta chẳng nhìn thấy hay chẳng thèm nhìn thấy?

Xét cho cùng, anh ta cũng chỉ là một thằng đàn ông! Một thằng đàn ông, ác như thú!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play