*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó,họ hoàn thành xong công việc và ở lại Luân Đôn dạo chơi.Đạo Thiên áo thun trắng,quần jeans lửng gối bụi bặm,khom xuống cột lại dây giày cho Tiểu Hoa.
Họ giờ đây giống những đôi trẻ yêu nhau mới lớn,không còn là doanh nhân thành đạt có tiếng.
-Thiên Hoa,việc kết hôn cũng chúng ta em muốn mời những ai?
Cả hai đang nắm tay dạo bước dưới ánh hoàng hôn ấm áp của Luân Đôn.
-Ưm..,những người trong giới em không thân thiết nhiều,nhưng ở Paris và Luân Đôn thì có.Valentino nè,Micheal,Rosela,à còn cả Chú Lý, dì Nhạt và....
Tiểu Hoa ngập ngừng rồi dừng lại..
Đạo Thiên không hỏi thêm.
-Thế em thích một tiệc cưới như thế nào?
Cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm.
-Uk thì trước tiên hãy đưa em đến ra mắt Cha mẹ anh và chào bà.Sau đó,em muốn mình nguyện thề dưới chân núi đảo Sun.Thế thì ở trên cao có bà,ba mẹ nhìn thấy chúc phúc cho chúng ta rồi.
Đạo Thiên ôm cô cả hai cùng ngắm những giây phút cuối cùg của chiều tà.Màn đêm bao trùm với một vài ánh sao nhấp nháy.
Khi đi ngang qua một ngôi đền,Tổng tài chợt nghĩ ra một điều rồi nắm lấy tay cô kéo vào trong.
-Con Hắc Đạo Thiên hôm nay có Trời Phật chứng giám,nguyện một lòng cùng cô gái này sống đến trọn đời trọn kiếp.Dù cho có bệnh tật,khổ đau,cái chết có chia lìa nhau,thì vẫn xin hướng về nhau mãi mãi.Như chim liền cánh - cây liền cành! Có Phật pháp và Đất trời Luân Đôn làm chứng cho tình yêu của con.
Anh quay qua:
-Làm vợ anh nhé! Bạch Thiên Hoa!
Cô mĩm cười và chắp tay nguyện thề:
-Con là Bạch Thiên Hoa,chẳng mong giàu sang,chỉ mong bình an cho những người con yêu.Con nguyện yêu người đàn ông này cho đến khi cái chết chia lìa thân xác chúng con.Nhưng xin Người đừng mang con trở về mà hãy để con bên cạnh anh ấy cho đến khi linh hồn cả hai gặp nhau.
Sống và chết đều cạnh nhau.
-Vợ nói gì vậy? Anh không muốn nghe đâu nói gì Phật Trời ở đây😑.
-Xin Trời Phật đừng nghe những gì cô ấy nói.
Sau đó anh kéo cô lại và hôn cô âu yếm.
-Nếu chúng ta đến một vùng đất mới anh sẽ lại cầu hôn em tiếp tục.Cứ như tình yêu chúng ta chỉ mới bắt đầu em nhé! ❤
-Có mới hứa nha.
.......
Ngày cuối ở Luân Đôn,Đạo Thiên dẫn cô đi đến những nơi nổi tiếng như London Eye nằm ngay bên bờ sông Thames thơ mộng. Bigben và Buckingham Palace cung điện của Nữ hoàng Elizabeth II.
Họ đã có những khoảnh khắc vui vẻ,hạnh phúc bên nhau.Trên bờ hồ Serpentine trong xanh,đôi trai gái đang chèo thuyền:
-Đi những nơi ở Luân Đôn,tự dưng không muốn bon chen với cuộc sống nữa,mà chỉ muốn dừng chân sống ở một nơi thanh bình thế này!
-Ở nước chúng ta cũng có những nơi thanh bình mà.
Điện thoại của anh reo lên,anh ậm ừ Ok rồi tắt.
-Để ý mấy nay điện thoại anh reo thường xuyên ý.Bộ ở nhà có việc gì sao?
- Ừ có việc quan trọng,chúng ta trở về nhé!
Anh đưa tay chỉ thẳng phía sau lưng cô.Thiên Hoa quay lưng nhìn theo.Phía bên kia bờ hồ có một chiếc trực thăng đang đáp xuống bên khu viên cưỡi ngựa.
-Hả,đi trực thăng riêng về nhà ư?
-Valentino đã thuê cho chúng ta về nhà cách nhanh nhất đấy!
-Chuyện gì gấp đến vậy?
Họ lên bờ.Thiên Hoa bước theo:
-Đạo Thiên,còn hành lý của chúng ta?
-Khách sạn đã chuyển đên máy bay cho chúng ta rồi.Em đừng lo,chuyện quan trọng nhưng là chuyện vui thôi!
Cả hai bay về đất nước của họ.Thiên Hoa hồi hộp không biết chuyện gì đang đợi mình khi về nước.
Cô thiếp đi trên vai anh.
.........
-Thiên Hoa...Thiên Hoa...
Giọng nói ấm áp lay nhẹ bên tai.Cô mơ màng mở mắt trời đã tối.Gió thổi lồng vào khi cửa máy bay mở.Đạo Thiên xuống trước đỡ cô:
-Đây là sân bay.
Miệng nói tay choàng áo cho cô.
-Hơi lạnh đó!
-Đạo Thiên anh đưa em đi đâu tối đui vậy anh?
-Đưa em đi trốn🤣
Khi xe lăn bánh đến nơi ở Thiên Hoa mới nhận ra:
-Ấy...đảo Sun? Ủa là sao?
Đến dinh thự nhà Thiên Hoa,nhà không có ai cả.Anh pha một tách trà cho cô:
-Anh đã dời nơi yên nghĩ của bà và ba mẹ đên đây cùng gia đình em.Tiện việc thăm viến cho chúng ta.Đã nhiều năm để mọi người ở Nhà tưởng niệm rồi,cũng nên có một nơi gọi là gia tộc để con cái chúng ta có nơi đến viếng nhỉ?
-Anh lo xa.
Cả hai ra vườn nhâm nhi trà và ngắm sao.Thiên Hoa phì cười một tiếng.
-Gì thế?
-Em đang nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau.
-Ừk,ông từng nói với anh "Đã là duyên thì không thể thoát được".Anh đã yêu em từ lúc nào nhỉ? Chỉ nhớ lần đầu hôn em mà ngại ngần,giả bộ nói em tỏ tình để ràng buộc em.Em yêu anh từ khi nào?
-Không ai có thể nhận ra mình yêu nhau từ lúc nào,nhưng họ biết được xa nhau đau thế nào? Đó là yêu! Khi tập đoàn anh thất thế,anh phải đi làm người mẫu,đó là lúc em nhận ra em trống vắng.Và đau khi biết mình bị lừa gạt.Anh biết không em ở Paris cố gắng quên anh,nhưng khi nghe tin em về,thấy anh để người ta đánh.Lòng em đau!
-Lúc đó em thấy ư?
-Em là người mang cơm,mang hoa quả cho anh.Bộ tới giờ vẫn nghĩ là Bạch Vỹ hả?
Cô nhướn người quay lại nhìn anh tròn mắt.Anh mĩm cười:
-Ừ,anh tưởng vậy.
-Tổng tài? Anh có biết cuộc đời anh,gặp em là điều may mắn không?
Đạo Thiên khom xuống hôn lên trán cô.
-Cho nên bây giờ phải ráng giữ đây nè!
Cô ôm cổ và hôn môi anh.Tổng tài đáp trả rồi sau đó anh ôm ghì cô lại:
-Thiên Hoa,em nghĩ đi! Mai có việc quan trọng cần làm đó.
-Sao vậy? Anh không có hứng à?
-Không phải,anh muốn em nghĩ ngơi,chúng ta vừa có chuyến đi dài.
..............
Tiếng chim hót ngoài vườn,bình minh thức giấc đưa ánh nắng qua cửa kính.Mùi hương ngào ngạt của hoa mẫu đơn bay vào mũi cô.Mở mắt mơ màng,trần nhà giăng voan đỏ rực.
Thiên Hoa giật mình bật dậy nhìn quanh.
-Ối...A...gì thế này?
Căn phòng sau một đêm như đã biến thành nơi khác.Cô tưởng như mình là một nàng công chúa ngủ say trong rừng đã lâu.
Ngay cạnh cửa kính,một chiếc đầm cưới trắng với tông thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm.Với ánh mắt nhà thiết kế như cô chấm được điểm khá cao.
Mọi thứ như được bày trí ngăn nắp.Cô chạy lại ngắm chiếc váy.Có một phong thư đỏ,Thiên Hoa mĩm cười mỏ ra:
-Bạch Thiên Hoa,làm vợ anh nhé! Hãy thật xinh trong bộ váy này,anh đã mất nhiều thời gian với nó.Và Karen góp một phần không nhỏ đấy.Anh yêu em!
Có tiếng gõ cửa.Karen bước vào.
-Chị thức rồi à? Bộ váy thế nào?
-Rất đẹp! Chị đang nóng lòng muốn mặc nó.
-Ok..chúng ta bắt đầu nhé!
Thiên Hoa trong lòng hồi hộp và hạnh phúc.Cô sẽ dùng hết năng lực để trang điểm cho mình thật xinh đẹp,như một công chúa giữa vườn hoa.
- Thiên Hoa, chị thật đẹp! Hiếm cô dâu nào có thể tự tay tô điểm cho mình trong ngày cưới như chị đâu.
Karen nói rồi đậy lên đầu cô một tấm màn the.
-Ủa...ủa..sao giống Trung Hoa vậy?
-Hi...Tổng tài còn dành nhiều bất ngờ cho chị.Vả lại chị đẹp như thế này để phút cuối cho anh ấy thấy chớ.
Karen choàng thêm tấm áo the đỏ bên ngoài để hợp với tấm phủ đầu.Có lẽ cả hai người họ đã chuẩn bị bộ váy này lâu rồi.
Thiên Hoa bước ngập ngừng theo tay Karen.Mỗi bước đi tim cô đập rộn ràng.
-Lên xe nhé chị...mà xe này là xe ngựa nha.
-Hi...cô dâu cưỡi xe ngựa ư? Tổng tài nhà này keo thế?
-Nó rất đẹp đó chị ơi!
Con bé dở tấm màn che lên cho cô (Màn che mà Tổng Tài phủ đầu chỉ có ý nghĩa là làm cho Thiên Hoa bất ngờ,không có ý nghĩa giống đám cưới Trung Hoa nhé độc giả).
Trước mắt cô là chiếc xe ngựa đầy hoa theo sau đó là mọi người cũng bằng những chiếc xe ngựa hoa nối đuôi.
-Gia gia...Anh hai..
Đoàn xe bắt đầu đi đến chân núi.Xe ngựa dừng lại.Thiên Hoa ngồi yên chờ.Tiếng Bạch Vỹ nắm lấy tay:
-Thiên Hoa xuống xe anh đỡ nào.
Cô xuống xe rồi bàn tay được trao qua cho một người khác.Đi vài ba bước bài hát "I Do" mà cô rất thích vang lên,gió ở cánh đồng thổi nhè nhẹ,hương bay lất phất.
"My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I"d always love you"
Dịch: Thế giới của anh thay đổi kể từ giây phút anh gặp em
Và nó sẽ không bao giờ như cũ nữa
Cảm giác như anh biết được anh sẽ luôn yêu mến em vậy.
Thiên Hoa đoán ông đang dắt mình lên sảnh đường.Màn che được kéo tuột ra phía sau.Có tiếng "Ồ" lên của xung quanh.
Hoa cứ rơi từ trên xuống.Thiên Hoa được một phen mãn nhãn.Cô ngoáy lại phía sau,bất ngờ với chiếc tà áo dài thướt.Hai đứa trẻ đi theo sau là hai đứa mà cô và Đạo Thiên đã giúp đỡ ngoài biển.
Cô quay lại đưa tay chào hai đứa trẻ rồi phát hiện hai bên là khách mời đến dự.Ông giật nhẹ tay cô.Thiên Hoa lúc này mới thấy phu quân của mình đang trước mặt.
Ông cầm tay hai đứa trao nhau:
-Ta trao cháu gái mà ta yêu quý nhất cho con.Mong các con sống hạnh phúc và luôn yêu thương nhau.Là Đạo Thiên thì Bạch Nhân ta yên tâm rồi.
Hôm nay,Đạo Thiên thật bảnh trai và lịch lãm trong bộ vest trắng cài hoa mẫu đơn ở ngực.Để ý tất cả mọi người ở đây đều mặc đồ đỏ,chỉ hai người là tông trắng nổi bật.
Và đó là dàn nhạc và ca sĩ trình bày.Cô thấy hạnh phúc,tay anh nắm chặt lấy tay cô hướng nhìn ca sĩ trình bày xong bản nhạc.
Cả hai cùng trao thề nguyện trước mọi người.
-Hôm nay,vợ đẹp lắm!
Một nụ hôn nồng ấm trao nhau.Cả hai gởi lời cảm ơn mọi người.
-Vợ chồng chúng tôi cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng đông đủ.Cảm ơn bạn bè và các nhân viên công ty đã hổ trợ tôi có một đám cưới tuyệt vời dàng tặng vợ.Bạch Thiên Hoa cô ấy rất yêu hoa mẫu đơn,cô ấy đặt biệt đến nỗi trên người cô ấy toả ra mùi hương đó.(Phì cười) Chắc hẳn mọi người không tin,nhưng có một bí mật nho nhỏ,nếu ai có thể ngửi thấy mùi hương ấy thì người đó sẽ gặp phúc tin.Và tôi đã bị quyến rũ bởi mùi hương ấy.Thật khó để tôi vượt qua tất cả và can đảm đứng đây cùng cô ấy.Những gì đã trãi qua chắc hẳn mọi người cũng hiểu rõ.Cô ấy đã thay đổi con người tôi,khiến tôi biết yêu thương hơn,ôn nhu hơn,chính là cô ấy.Mà lạ lắm khi mà tôi ngày càng trở nên yếu mềm đi thì cô ấy lại càng mạng mẽ hơn thì phải 😂.Đám cưới có thể sẽ được tổ chức kĩ càng hơn trong thời gian tới,nhưng tôi không thể chần chờ hơn nữa,không lãng phí thời gian hơn.Tôi muốn được đi ngủ cùng cô ấy mỗi tối,và thức dậy một nơi,hít chung bầu không khí và có thể lo cho cô ấy.Bởi vì,....
Tổng tài im lặng,cố gắng từng câu chữ.Anh ôm vai cô vào người:
-Mọi chuyện tất thảy cô ấy làm cho tôi,sự đau đớn gánh chịu đều kết thúc bằng câu nói" Tổng tài,có em ở đây rồi!" "Đạo Thiên cũng may có em ở đây".
Anh khóc nghẹn,Thiên Hoa mĩm cười ôm anh.
-Mọi người nhập tiệc nhé!
Karen bước đến gỡ tùng váy dài ra cho cô và cùng Đạo Thiên lên bái lạy Bà và cha mẹ hai bên.
Gia gia và Bạch Vỹ đứng nhìn cũng rơi lệ theo vì hạnh phúc của Thiên Hoa.
Thiên Hoa bây giờ mới thấy bụng sôi cồn cào...
-Ột....
-Vợ đói à? Anh quên từ sáng đến giờ em chưa ăn gì!Nào... (Anh đưa tay đỡ vọe dậy)
Hôm nay là một ngày đẹp nhất cô từng sống.