Sau kết hôn một tuần.Tổng tài đến bên bàn làm việc của vợ:
- Này vợ,định không đi hưởng tuần trăng mật luôn hay sao?
- Không,,anh...anh có đụng vào em đâu mà đi làm gì?
Tổng tài ngộ ra mấy hôm nay Thiên Hoa làm mặt lạnh là lí do ấy.Anh ôn tồn ngồi xuống cạnh vợ:
- Xin lỗi,ngày hôm đó ở Luân Đôn,em chạy đến bên anh.Và sau đó em không thể đứng dậy bước đi được.Bác sĩ đã khuyên anh như vậy để em được ổn định hơn.Anh cũng là đàn ông mà,hơn ai hết anh rất muốn,nhưng..quan trọng vẫn là sức khoẻ của em.Em hiểu không?
- Thế...thế em bệnh vầy anh ra ngoài giải khuây à?
Thiên Hoa hỏi chồng mà mặt đỏ ngây,anh cốc đầu vợ yêu vì hỏi ngu ngốc.Đôi vợ chồng son đang chuyện trò vui vẻ cùng nhau.
Reng..
- Nghe đây!
......
Thật à? Thế thì tốt quá.Để tao báo với Thiên Hoa.
- Vợ à,anh đã tìm được một nơi châm nguyệt đông y,giúp em khoẻ hẳn chỉ cần kiên trì châm đều thôi.
- Kiên trì là bao lâu!?
- Tuỳ theo họ bắt mạch,nhẹ thì chỉ một tháng thôi.Vả lại nơi đó là cao nguyên vợ chồng mình nghĩ dưỡng luôn!
- Còn công việc ở đây?
Anh đi lấy vali và chọn đồ.
- Quân lệnh cấm không làm.
- Ơ...hơ dám?
Thế rồi Đạo Thiên vui như mở hội.Từ hôm ở Luân Đôn về anh cho người đi tìm nơi chữa khỏi cho vợ mình.Cuối cùng cũng có nơi nhận hồ sơ và đồng ý.
- Muốn em đi giờ chở em đi mua sắm đi.
- Tuân lệnh bà xã.
Cả hai cùng nhau đi sắm quần áo cho chuyến đi,vừa trăng mật vừa trị bệnh cho Thiên Hoa.
—————
Sau nửa năm điều trị,Thiên Hoa dần ổn định hơn nhưng mãi cả hai vẫn chưa có tin vui.
Tại công ty.
- Anh đi gặp đối tác,hôm nay có vị khách ở Việt Tiệp đến tham quan em lo tiếp đãi dùm anh nhé!
Anh trao nụ hôn lên trán cô và choàng áo quay đi.Thiên Hoa bắt đầu làm việc tiếp,cô say sưa
cắt đo quần áo tại phòng thiết kế của mình.
Có số lạ gọi vào điện thoại của Thiên Hoa:
- Tôi gọi đến từ Bệnh viện Hạnh Phúc.Cô có người thân gặp tai nạn,mời cô đến phòng cấp cứu của bệnh viện để ký giấy gấp.
Thiên Hoa như không biết chuyện gì xãy ra.Là ai?? Đạo Thiên vừa mới rời đi nửa giờ thôi mà.Cô gọi cho anh ấy thì điện thoại không liên lạc được.Gọi cho Ông,cho anh và cả Karen những người quan trọng.
- Tư Long,anh có sao không?
- Gì thế Tiểu Hoa?
- Anh ổn hả? Vậy,,,vậy...Đạo Thiên.??
Chỉ còn mỗi Đạo Thiên là không liên lạc được.Cô dập máy và liên tục gọi cho anh.Sau đó chạy đến phòng cấp cứu.
- Tôi là người nhà của bệnh nhân gặp tai nạn.
- Bệnh nhân tên gì thưa cố?
- Tôi...tôi...Hắc Đạo Thiên!!
Y tá rà tên thì không có tên này.
- Thưa cô,không có bệnh nhân nào tên Đạo Thiên.Chỉ có hai ca cấp cứu hiện giờ.Một là Viên Tống và một sản phụ gặp tai nạn tên Tiểu Kiều.
Cô đứng hình vài giây "Tiểu Kiều??"
Một y tá chạy ra:
- Người nhà sản phụ Tiểu Kiều???
- Ờ...ờ là tôi!
Thiên Hoa chỉ biết đi theo cô y tá.Trên chiếc băng ca là Tiểu Kiều với chiếc bụng to,và đầu đang chảy máu.
- Tôi cần cô ký giấy mỗ lấy bé gấp,người mẹ chỉ có 30% sống sót.
- K...hông thể...cứu cả hai sao?
- Tôi e là không? Vì cô ấy mất máu khá nhiều.
Trong cơn mê man,Tiểu Kiều đưa tay về phía cô,thở gấp.Thiên Hoa chạy đến nhưng tay vẫn không nắm lấy tay cô ấy.
Tiểu Hoa rơi nước mắt,dùng sức lực yếu ớt gở oxy và nói từng câu chữ.
- Hã...y chăm....sóc dùm t..ôi! Xin...lỗ..i
Và rồi bàn tay đưa lên định nắm lấy tay Thiên Hoa nhưng không đủ.Bác sĩ không kịp đợi chờ vì người mẹ bỏ cuộc quá sớm liền mỗ lấy đứa trẻ trong vòng 5phut.
Thiên Hoa đứng chết lặng và chứng kiến.Đứa trẻ được đưa ra khỏi bụng và cất tiếng khóc chào đời.
- Oa....oa...
Cô bất giác cũng chực chờ rơi nước mắt.Bác sĩ trao đứa bé cho cô.
- Một bé trai!
Mãi đến khi đứng nhìn đứa trẻ trong phòng kính.Cô giật mình khi tiếng chuông vang lên:
- Thiên Hoa...em làm sao vậy?
- Bệnh viện Hạnh Phúc anh đến đi.
Đạo Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xãy ra,tức tốc như gió chạy đến.Rồi anh thấy ánh mắt âu yếm khi cô nhìn vào phòng nhi khoa.Anh đến bên.
- Đấy là con của Tiểu Hoa.Cô ấy bị tai nạn qua đời rồi.
Một tuần điều trị cho đứa trẻ sau đó,bác sĩ nói:
- Tôi được biết cô không phải họ hàng của bệnh nhân.Vậy cô có...
Thiên Hoa vẫn do dự bởi vì Đạo Thiên.Anh ấy thoát nhìn và nhanh trả lời thay cô:
- Đứa bé sẽ là con của chúng tôi.
Và rồi đứa trẻ được chào đón.Đêm đó Tiểu Hoa ôm anh rồi hỏi:
- Tại sao?
- Hử?
- Sao anh chấp nhận đứa trẻ?
- Anh thấy điều đó trong mắt em.Trẻ con không có tội,những gì họ làm đã phải chịu hậu quả.Hãy cho đứa trẻ có một gia đình.
Cô hạnh phúc ôm anh vì Tổng tài giờ đây có một trái tim quá ấm áp hơn cô nghĩ.Cô sợ anh không cho phép bởi vì mẹ của đứa trẻ đã khiến vợ anh khó có thể có con.
- Chắc ông trời thương chúng ta,cho một đứa trẻ đến từ thiên đường.
- Thiên Thiên!
..........
Đứa trẻ sống hạnh phúc ở gia đình của Tiểu Hoa được 5 năm.Một ngày đẹp trời,cả hai mẹ con đang uống trà ngoài vườn.
"ụa...hộc...."
Thiên Thiên hoảng sợ chạy vào nhà:
- Papa....mamy.... mamy bị làm sao ấy? Ụa ụa...
Đạo Thiên định thần đặt tờ báo xuống bàn nắm tay Thiên Thiên bước ra:
- Con trai,con được làm anh hai rồi.
Anh ngước lên trời nhìn mây xanh mĩm cười!
"Nếu như em bé đang mở mắt,
vậy nhất định sẽ nhìn thấy...Một người mẹ
dịu dàng và một ông bố đầy hớn hở."
————————HẾT———————-
🎋Cảm ơn độc giả đã chờ đợi Chap kết thúc này! Hôm nay là mùng 3 năm Kỷ Hợi,tâm trạng rất buồn và mình đã ngồi viết Chap cuối cùng của bộ truyện này!
Chúc tất cả một năm Kỷ Hợi nhiều sức khoẻ và may mắn.Nếu yêu thích mình,hãy để lại lời nhắn làm động lực cho mình viết truyện mới nhé! ❤️
Cảm ơn các bạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT