Sau đại hội thể thao trong trường, mọi chuyện vẫn trôi qua bình thường, nhưng từ khi tôi được Triết Dân cổ vũ, tôi có thể cảm nhận được sự ghen tỵ của Ái Sa, cô ta bắt đầu kiếm chuyện để gây sự với tôi và Bảo Nhi.
Hôm nay tan học, mọi người đã về hết. Tôi đợi Bảo Nhi ở nhà vệ sinh, cho nên hai đứa mới rời khỏi trường học cuối cùng.
Chúng tôi vừa bước ra cổng trường, Ái Sa đã xuất hiện, chặn tôi lại ở cửa.
“Sao về muộn thế, gần đây có phải qua lại với Triết Dân không?”.
Cô ta buộc tôi phải thừa nhận chuyện mình đang qua lại với Triết Dân. Trời ơi, chỉ có cô ta mới nghĩ ra chuyện này!
Tôi hy vọng đây là sự thật hơn bất cứ ai.
“Vì Y Nghiên chờ mình nên mới về muộn!” Bảo Nhi lên tiếng giúp tôi.
Nếu có một bạn trai như Triết Dân, tôi sẽ không sợ người khác bắt nạt rồi! Hơn nữa tôi sẽ được người khác nể nang!
Nhất thời tôi quên cả đang nói chuyện với Ái Sa, suy nghĩ trong đầu chạy xa đến một trăm ngàn km.
“Hàn Y Nghiên!!!” Một tiếng quát thật to vang lên.
Tôi giật mình, lúc này mới hoàn hồn.
Hôm nay xem ra sắc mặt của Kim Ái Sa không thân thiện như trước: “Hàn Y Nghiên, tớ cảnh cáo cậu, ngày nào cậu cũng ngồi chung với Triết Dân, vì vậy, cậu là tình địch số một của tớ, cẩn thận đấy, nếu dám quyến rũ Triết Dân, tớ sẽ không tha cho cậu đâu”.
Tôi hơi mỉm cười nhìn Ái Sa, cảm thấy cô nàng đã lấy chuyện bé xé ra to.
Chỉ cần suy nghĩ thôi cũng biết Triết Dân không thể nào qua lại với tôi, Triết Dân đẹp trai như thế,tôi chỉ yêu thầm cậu ấy, không biết đến khi nào thì cậu ấy mới để mắt đến chú vịt con xấu xí như tôi.
Nhưng nghe Ái Sa nói thế, tôi đành phải tránh xa cô ta hơn. Tôi vội vàng cúi đầu, ai cũng có thể trêu, ngàn vạn lần đừng trêu Ái Sa, sau này còn phải học cùng một lớp!
Chợt có một anh chàng cao lớn bước tới, miệng đang nhai kẹo cao su, nhìn rất quen mặt. Cậu ta kéo tôi tới.
“Có phải kẻ lắm mồm kia bắt nạt bạn không?”.
Tôi giật mình, há hốc mồm (nói chính xác, lúc này tôi nghĩ mình trông giống như một chú ếch xanh hơn).
Thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn trả thù cho tôi?
Song, xem ra cậu ta còn dữ dằn hơn cả Ái Sa. Tôi thật không muốn phiền phức, một Ái Sa đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một người nữa… tôi sợ mình bị suy nhược thần kinh quá.
Vì thế tôi vội vàng giải thích đây chỉ là hiểu lầm.
“Này, bạn quên tôi là ai rồi à? Ở trong công viên, bạn cho tôi mượn…”
Ồ… lúc này tôi mới nhớ lại, thì ra đó chính là anh chàng Kim Tại Vũ mà tôi đã gặp trong công viên hôm trước.
Cậu ta trừng mắt nhìn Ái Sa, rồi nói với tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, sau này nếu ai có bắt nạt bạn, bạn cứ đến tìm tôi, tôi sẽ nhờ đại ca dạy cho họ một bài học”.
Nói xong, Kim Tại Vũ kéo tôi và Bảo Nhi nghênh ngang đi qua trước mặt Ái Sa.
“Ồ, thật là lợi hại! Bọn mình chẳng dám làm gì Ái Sa cả!”. Bảo Nhi nhìn Kim Tại Vũ đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Hì hì, chuyện nhỏ mà!”. Kim Tại Vũ lộ vẻ đắc ý.
“Hôm nay không ngờ gặp lại bạn, đi thôi, tối nay tôi mời hai người ăn cơm!”.
“Được thôi, được thôi…” Tôi vội vàng bịt miệng Bảo Nhi.
Hôm nay cậu ta xuất hiện rất bất ngờ, tôi không kịp giải thích với Bảo Nhi để nhỏ biết cậu ta là ai, cần phải bịt miệng nhỏ lại, nếu không sẽ lộ tẩy mất!
“Chúng tôi có chút việc, để hôm sau nhé!” Tôi vội vàng nói với Kim Tại Vũ.
“Không sao, chúng tôi đã tan học rồi, không sao đâu”. Bảo Nhi chẳng hề để ý đến vẻ mặt của tôi mà hớn hở trả lời.
“Vậy thì được, chúng ta đi thôi, hôm nay…”
Thế là tôi bị Kim Tại Vũ và đứa phản bạn Bảo Nhi kéo đi.
Trên đường tôi chẳng dám thở mạnh, chỉ nghe Kim Tại Vũ gọi điện thoại nói chuyện với người khác. Tôi có thể tổng kết lại những câu nói từ phía cậu ta, đại khái là:
1 “Hắn làm gì cứ để cho hắn làm, tôi sẽ gọi đại ca đến, xem thử hắn còn dám ngang ngược không!”.
2 “Làm ơn đi! Con mắt của cậu tệ quá, thế mà cũng gọi là sành điệu, đại ca của nhóm Hip Hop chúng tôi còn sành điệu hơn hắn gấp N lần!”.
3 “Mi đúng là cứng đầu! Lát nữa đại ca của nhóm Hip Hop ta đến, đừng trách ta không cảnh cáo mi!”.
4 “Thằng nhóc! Mày thật là lắm lời, đại ca của nhóm Hip Hop bọn ta mà lên tiếng, mi sẽ phải câm mốm”.
Tôi nghe mà muốn ngất xỉu…
Tôi thật không biết đại ca của nhóm Hip Hop là nhân vật như thế nào! Tôi còn tưởng ra người ấy chắc có ba đầu mười lăm tay nữa chứ… Theo lời của Kim Tại Vũ, anh ta đẹp trai đến ngạt thở, tốt đến hết thuốc chữa, đánh nhau lợi hại đến banh nhà, con gái mê anh ta đến suy nhược thần kinh…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong xã hội Hàn Quốc hiện đại lại có một nhân vật như thế!
Trình độ thẩm mỹ của người Hàn Quốc đúng là đã nâng cao rồi!!
Tuy tối hôm trước mất ngủ, nhưng hôm sau tôi vẫn thức dậy sớm.
Dù xảy ra chuyện không vui gì, chỉ cần nghĩ đến lát nữa sẽ được ngồi cùng bàn với Triết Dân, tâm trạng của tôi cũng sẽ thấy tốt hơn.
Hôm nay tiết trời thật đẹp! Mùa hè sắp kết thúc, trời không còn nóng như trước nữa, gió buổi sáng mơn man trên má, tôi cảm thấy lành lạnh, thật dễ chịu.
Cũng giống như bao lần, tôi đi xe buýt đến trường. Vừa vào cổng, tôi đã phát hiện không khí trong trường rất ồn ào, ở cổng có rất nhiều người, lại còn có hai chiếc xe hơi hàng hiệu đậu ở đó nữa.
Họ đang nhìn gì thế?
Tôi ngạc nhiên kiễng chân lên, thì ra đó là một anh chàng đang được một đám con gái vây quanh.
Nhìn kỹ lại, trời ơi, …ma!!
Đúng là ma quỷ!!! Chạy mau đi thôi!
Kẻ bị một đám con gái vây quanh đòi xin chữ ký, đòi chụp ảnh chung là Bùi Kỷ Trung!
Chả lẽ anh ta không cần đi học? Gần đây tôi đã nhiều lần gặp người của nhóm Hip Hop!
Tôi vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, đó là nên tránh xa kiểu người này!!!
Tôi kéo cổ áo lên cao, che nửa mặt của mình, định nhân lúc đám người hỗn loạn mà rời khỏi chỗ đấy.
“Này, tóc xoăn, đừng chạy, đợi tôi xíu”.
Tóc xoăn? Tôi sờ đầu mình, là tôi ư?
“Chính là cô đấy, cô đừng chạy! Đợi một lát”. Máu tôi như đông lại. Cậu ta thật tinh mắt!
Cậu ta chạy tới kéo tay tôi.
Hành động của cậu ta khiến mọi người nhốn nháo.
“Sao đi trễ vậy, tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy”.
“Đợi tôi?”. Tôi chỉ vào mũi mình, thật là kì lạ.
Tôi liếc mắt nhìn những người xung quanh.
Họ đều để ý đến từng hạnh động cử chỉ của chúng tôi.
Tôi lập tức cảm thấy không ổn.
Tôi thầm nhủ: Bùi Kỷ Trung, cậu thật là vô sỉ! Cậu đã đến đây, tại sao còn lái hai chiếc xe chặn trước cửa, có phải muốn khoe nhà cậu có tiền không?
Lúc này ấn tượng của tôi đối với cậu ta lại giảm thêm năm mươi điểm. Đã sắp đến số âm rồi, con nhà giàu có, bảnh trai ghê gớm lắm sao?
“Cậu đến trường tôi làm gì?” Giọng nói của tôi lạnh lùng như băng tuyết.
“Tôi có vật này cần đưa cho cô, sợ lát nữa vào lớp lại quên mất, nên mới đợi gặp cô. Sau đó tôi còn có việc phải đến phòng hiệu trưởng”.
Đến phòng hiệu trưởng làm gì?
Hừ!!! Thật khoác lác! Làm như cậu là cổ đông của trường này chắc.
Cậu ta tìm hiệu trưởng làm gì nhỉ? Đừng nói là muốn chuyển trường đấy nhé.
“Vật gì? Tôi sắp vào lớp rồi!”.
“Hôm qua có người báo cô không có điện thoại di động, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của nhóm Hip Hop chúng tôi. Thế nên, hôm nay tôi mang điện thoại đến cho cô, để sau này chúng ta có thể liên lạc được!”.
Tôi toát mồ hôi lạnh, chả lẽ cậu ta nói thật??
Đầu tiên là cuộc tranh cãi ở cửa hội trường, tiếp theo là lệnh vây bắt cấp một trên mạng nội bộ. Bây giờ lại tặng điện thoại di động cho tôi? Không biết bước tiếp theo sẽ là gì?
Có phải “trao đổi” như trong ti vi không.
Thật đáng sợ! Tôi không dám nghĩ tiếp.
Tuy cái điện thoại rất đẹp, là kiểu mới nhất trên thị trường nhưng… nhưng tôi không dám nhận!
“Xin lỗi, tôi không nhận được, trả lại cậu chiếc điện thoại này. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu!”. Tôi đưa chiếc điện thoại cho cậu ta.
“Tại sao không lấy?”. Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không lấy là không lấy, sao có thể vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác?”.
“Sao lại là vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác? Tôi muốn tặng cho cô mà!”.
“Tại sao phải tặng cho tôi, cậu tặng cho người khác đi!”.
“Tóc xoăn, cô chán sống rồi phải không? Tôi muốn tặng điện thoại cho ai, cô dám lên tiếng sao?”.
Trời ơi, hình như cậu ta chưa tốt nghiệp tiểu học, ăn nói chẳng ra đầu đuôi gì cả.
Khoan đã, tại sao cậu ta lại đặt cho tôi cái nick name này.
Tiêu rồi, không đầy mấy ngày nữa, cái nick name Hàn tóc xoăn sẽ bị cả trường Thừa Nguyên đồn ầm lên.
“Cô dám không nhận?”. Cậu ta uy hiếp tôi? Tôi toát mồ hôi.
“Bùi Kỷ Trung, nó không lấy, cứ cho tớ đi”.
“Tặng cho tớ, tặng cho tớ!”. Không biết bọn con gái đang vây quanh sau lưng tôi chí cha chí chách từ lúc nào.
Có người thậm chí còn thò tay cầm điện thoại.
Trời ơi, phô trương quá rồi.
Bùi Kỷ Trung nổi tiếng như thế sao? Tôi chẳng nhận ra điều gì đặc biệt ở cậu ta cả.
Một con người kiêu ngạo, bất lịch sự và gia trưởng, lẽ nào được bọn con gái say mê đến thế.
“Tôi biết rồi, chắc cô chê điện thoại này không đẹp phải không?”. Bùi Kỷ Trung có vẻ như hiểu ra.
“Không phải”. Tôi vội vàng xua tay. “Tôi rất thích cái này”.
“Thích thì cứ nhận lấy đi! Nói nhiều làm gì!”.
Không phải. Tôi hoảng đến nỗi toát mồ hôi trán, sao càng lúc tôi càng lúng túng thế này.
Hệt như mỗi lần gặp cậu ta, chỉ số trí tuệ của tôi đều giảm.
Làm thế nào đây?
“Theo tôi đến nơi này!”. Cậu ta kéo tay tôi.
“Này, đi đâu thế?”. Tôi suýt nữa cuống lên, có nhiều người đang đứng nhìn, sao cậu ta dám làm thế?
Mới sáng mà gặp phải chuyện này. Đúng là xui xẻo!
“Sao nói nhiều vậy? Đi theo rồi sẽ biết!”.
Vừa nói cậu ta vừa kéo tôi đi.
Tôi hơi bực mình!
Mọi người đang xì xầm bàn tán, sao Bùi Kỷ Trung có thể thản nhiên nắm tay người khác kéo đi?
Tôi đã gặp nhiều phiền phức lắm rồi. “Đủ rồi Bủi Kỷ Trung, buông tay tôi ra!!”. Tôi quát thật lớn.
Quát xong, cả tôi cũng giật mình, trời ơi, có phải là tôi không?
Mấy tuần trước, cả nói chuyện với con trai tôi cũng đỏ mặt. Thế mà hôm nay tôi dám quát vào mặt anh chàng đẹp trai nổi tiếng Bùi Kỷ Trung này.
Tôi cũng không hiểu tại sao gặp Bùi Kỷ Trung tôi lại trở nên như thế! Có lẽ Bùi Kỷ Trung cũng không ngờ tôi sẽ nổi điên lên nên hơi sửng sốt.
“Ồ, tôi, tôi chỉ muốn nói tôi đang rất vội, tôi phải đến nàh vệ sinh!”. Tôi vội vàng bồi thêm một câu, nhân lúc cậu ta còn sửng sốt, tôi co giò chạy mất.
“Chao ôi, không ngờ cuộc sống của một học sinh trung học lại vất vả đến thế này…” Tôi vừa lau mồ hôi vừa nghĩ ngợi.
Tôi hớt hải chạy vào lớp. Mới khai giảng được mấy ngày, có lẽ mọi chuyện không được thuận lợi.
“Y Nghiên, lúc nãy có chuyện gì vậy?” Triết Dân hỏi tôi.
Tôi thở hổn hển ngồi xuống.
“Hả? Thì ra cậu cũng thấy?”
“Không phải, tớ nghe người ta nói. Có phải đó là vì kẻ đã truy tìm bạn trên mạng không?”.
“Không phải, không phải!”. Tôi xua tay.
“Tớ chẳng liên quan gì đến cậu ta, chẳng qua lúc khai giảng có cãi nhau vơi cậu ta một trận nên cậu ta muốn trừng trị tớ.”
Không thể để Triết Dân hiểu lầm tôi đang qua lại với Bùi Kỷ Trung được!
“Ồ? Hắn ta có làm gì bạn không? Nếu hắn dám gây phiền phức cho bạn, tớ nhất định sẽ bảo anh em trong nhóm giải quyết hắn!”.
“Ồ, không cần đâu, không cần đâu, chắc cậu ta rãnh rỗi quá nên đùa thôi, con gái theo cậu ta đếm không xuể mà, cậu ta đâu thèm để ý đến tớ, mẩu tin trên mạng là cậu ta đùa cới tớ thôi. Chúng tớ chẳng có quan hệ gì cả…”
“Nếu lần sau hắn dám đến tìm bạn, bạn cứ bảo tớ! Tớ không thể để cho người của trường Thừa Nguyên chúng ta bị bắt nạt! Nhóm Hip Hop của trường Thuận Kim cũng hơi ngang ngược rồi đấy, dám đến trường Thừa Nguyên của chúng ta, tớ đã thấy chướng mắt từ lâu rồi”.
“Triết Dân, không phải đâu, cậu ta…”
“Vào lớp!”. May mà lúc này thầy giáo đã vào lớp.
Tạm thời gác chuyện này qua, tôi thở phào.
Đừng để Triết Dân nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Bùi Kỷ Trung.
Nếu không cẩn thận để Triết Dân xen vào, sự việc sẽ càng rắc rối hơn.
Xem ra sau này tôi phải tìm dịp nói rõ với Bùi Kỷ Trung! Tôi đoán Bùi Kỷ Trung tám phần là muốn trả mối thù lần trước! Hắn muốn tìm mọi lý do để trả đũa tôi, tôi không thể để cho mọi người hiểu lầm nữa!
“Các em hãy im lặng, hôm nay giới thiệu với các em một bạn học mới”.
“Không biết có ai lại chuyển lớp nữa? Đúng là trường Thừa Nguyên nổi tiếng thật!”.
Triết Dân khẽ nói với tôi. Nói thật ra, tôi chẳng quan tâm đến chuyện của người khác. Bởi vì tôi đã gặp quá nhiều chuyện phiền phức rồi.
“Người bạn mới này từ trường Thuận Kim đến đây học dự thính, bây giờ chúng ta hãy cho một tràng pháo tay đón chào người bạn mới”.
“Bốp bốp…” Tôi cũng vỗ tay cho có lệ.
Người bạn mới đấy bước vào. Chỉ nghe cả lớp đều kêu ồ lên.
Tôi đã gặp ma rồi? Tôi tự hỏi mình. Đây có phải là ảo giác hay không? Tôi cắn thật mạnh vào cánh tay của mình… Đau quá! Tôi không dám tin vào mắt mình nữa.
Tôi cũng muốn cắn thử tay của Triết Dân xem là thật hay giả!
Nhưng không còn thời gian nữa.
“Xin chào mọi người!”. Người bạn mới vẫy tay.
Xem ra là thật rồi! Thì ra người bạn mới của chúng tôi là Bùi Kỷ Trung! Lòng tôi chùn xuống.
Rốt cuộc tôi đã làm gì nên tội?
Tiền đồ của tôi trong trường Thừa Nguyên sắp mất trong tay người này rồi.
Lẽ nào sắp tới đây tôi phải chuyển trường?
“Chào mọi người, chào mọi người!” Bùi Kỷ Trung đứng trên bục giảng vẫy tay với mọi người.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, nhất là bọn con gái.
“Các em im lặng nào! Đây là em Bùi Kỷ Trung đến từ trường Thuận Kim. Sau này các em hãy học tập lẫn nhau. Em Bùi Kỷ Trung, bây giờ thầy sắp xếp cho em một chỗ ngồi. Ừ, em sẽ ngồi ở…”
“Thưa thầy, em ngồi bên cạnh bạn Hàn Y Nghiên là được rồi!”.
Cái gì? Cậu ta dám yêu cầu thẳng với thầy giáo. Nhưng Bùi Kỷ Trung ơi, thủ đoạn của cậu không khôn khéo tí nào!
Tôi đoán thầy giáo sẽ không đồng ý.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
“Nhưng bên cạnh em Y Nghiên đâu còn chỗ trống nào?” Thầy giáo lộ vẻ khó xử.
Đừng mà thầy! Tôi kêu lên trong lòng.
“Thưa thầy, em biết bạn Hàn Y Nghiên là học sinh giỏi của trường Thừa Nguyên, nếu được ngồi bên cạnh bạn ấy, sau này chúng em có thể cùng học tập, đôi bên đều có lợi!”
Hay cho Bùi Kỷ Trung, thật là xảo quyệt! Qủa nhiên thầy giáo đã xuôi lòng trước lời ngon tiếng ngọt của cậu ta.
“Thế này nhé, hay là kê thêm một chỗ ngồi bên trái bạn Y Nghiên, em sẽ ngồi ở đó. Ba người ngồi một bàn có lẽ không tiện lắm, em chọi khó một chút! Các em ạ, các em nên học tập tinh thần học tập siêng năng của bạn Bùi Kỷ Trung! Sau này các em hãy giúp đỡ lẫn nhau, học tập cho thật tốt!”.
Lúc này sắc mặt của tôi đã nhợt nhạt. Tôi trơ mắt nhìn Bùi Kỷ Trung đi về phía mình. Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tôi thầm kêu lên trong lòng.
Thầy giáo bê thêm bàn ghế đặt ở bên cạnh tôi.
Lúc này, Triết Dân ghé vào tai tôi thì thầm: “Xem ra tên này đến đây thật! Nhưng cậu đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu!”.
Tôi nín thở trong hai giây.
Triết Dân nói với tôi: Đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu!
Khi Triết Dân ghé vào tai tôi thì thầm, Bùi Kỷ Trung sầm mặt xuống.
Lúc này tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi và Triết Dân giờ đã thành chiến hữu đứng trên cùng một chiến tuyến.
Hừ! Bùi Kỷ Trung, đại ca của nhóm Hip Hop, tôi không sợ cậu đâu! Tôi đã có Triết Dân bảo vệ rồi!
Bùi Kỷ Trung ngồi xuống bên trái tôi.
“Xin chào! Tống Triết Dân, sau này chúng ta ngồi cùng bàn rồi!”. Cậu ta vừa nói vừa đưa tay sang, có ý muốn bắt tay với Triết Dân.
“Xin chào! Sau này không cần khách sáo!”. Triết Dân cũng đưa tay qua.
Cả hai người giơ tay trước mặt tôi. Cả hai đều bắt tay thật chặt không chịu buông ra.
“Khi nào rảnh, nhóm Hip Hop sẽ mời nhóm Đằng Long đến sân bóng rổ!”.
“Thi đấu bóng rổ cũng hơi đơn điệu đấy, trận bóng đá lần trước vẫn chưa hay lắm. Tốt nhất chúng ta tranh thủ thời gian thi đấu mười hạng mục toàn năng!”,
“Hay lắm, tớ đã đợi lấu lắm rồi, nhóm Hip Hop chúng tớ xin hoan hô!”.
“Cứ thế nhé, nhóm Đằng Long chúng tớ sẽ không chịu thua đâu!”.
Tôi bị kẹt giữa hai người, lập tức cảm thấy như hai luồng hơi nóng dồn về phía mình, tôi sắp trở thành gà nướng Hàn Quốc rồi.
“Bây giờ các em hãy im lặng, chúng ta bắt đầu vào bài học!”. Thầy giáo nói.
Có lẽ thầy giáo rất vui mừng khi nhìn thấy họ bắt tay nhau!
Có lẽ thầy đang nghĩ: Học sinh Hàn Quốc ngày càng ngoan ngoãn, hiểu biết lễ nghi, bắt tay mà cũng lâu như thế!
“Bây giờ mời các em lấy vở ra. Hôm nay chúng ta sẽ học bài thứ nhất của chương một.”
“Này, làm ơn đi! Tớ phải lấy sách vở”.
Tôi đẩy vào tay họ.
Cả hai buông tay ra.
“Bây giờ lật trang một”. Tôi kéo hộc bàn lấy sách mở ra trang một.
Rất tự nhiên, Bùi Kỷ Trung đưa tay qua kéo sách tôi về hướng cậu ta.
“Tôi không đem sách. Chúng ta cùng xem.”
Tôi nhìn cậu ta dò xét, có phải cậu ấm này đến trường để đi học không?
Rõ ràng biết hôm nay có tiết mà chẳng đem theo gì, chỉ vào lớp với đôi tay không! Lại còn bảo đại diện cho trường Thuận Kim đến đây học dự thính, không biết mặt mũi của trường Thuận Kim bỏ đâu mất rồi!
Vừa nhìn đã biết cậu ta hẳn chẳng phải người học hành tử tế.
Thôi được, cùng xem thì cùng xem!
Ai ngờ lại có một bàn tay kéo sách tôi sang bên phải.
“Xin lỗi, tớ cũng không đem theo sách, cho mượn xem một tí”. Đó là tay của Triết Dân.
Bùi Kỷ Trung giật quyển sách lại: “Này, tớ mượn trước mà.”
Triết Dân cũng không cừa: “Hôm qua tớ đã mượn Y Nghiên rồi, ai bảo hôm nay cậu mới đến!”.
“Ai bảo thế? Tôi đã đặt trên mạng từ tuần trước kia!”. Bùi Kỷ Trung lại thu sách về.
“Nói bậy! Hai năm trước tớ đã gọi điện thoại đặt rồi.” Triết Dân lại giật sách qua.
Khoan đã nói, càng nói càng ly kỳ.
Hai năm trước cậu ta làm gì biết tôi, tôi cũng chẳng biết cậu ta!
“Thôi đi, hai người không cần giật nhau nữa, sách này là của tớ!” Tôi dùng tay che miệng, khẽ gầm gừ với họ.
Tôi vừa nói xong đã nghe xoạt một tiếng, quyển sách bị xé làm hai.
Một nửa trong tay Bùi Kỷ Trung, một nửa trong tay Tống Triết Dân.
Quyển sách đáng thương của tôi! Tôi chẳng biết khóc hay cười!
Được rồi!
“Vậy mỗi người một nửa đi, tớ nhìn lên bảng là được rồi.” Tôi vội vàng giảng hòa…
“Các em, bây giờ xin mời xem đoạn hai của trang một, đây là trọng điểm của bài học hôm nay.” Thầy giáo nói.
Cả phần bài học nằm trong tay của Bùi Kỷ Trung.
Bùi Kỷ Trung hớn hở giơ lên cho Tống Triết Dân thấy.
Cậu ta còn cố ý lật quyển sách loạt xoạt.
“Các em, bây giờ hãy xem trang bên phải, công thức được chứng minh như thế này. Các em phải nhớ bởi công thức này sẽ có trong đề thi”.
Đến lượt Tống Triết Dân đắc ý giơ nửa quyển trong tay của mình cho Kỷ Trung xem. Cậu ta vừa giơ vừa nói: “Công thức này rất quan trọng! Nhất định sẽ có trong bài thi!”.
Tôi giở cười giở khóc.
Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi cao đến một mét tám, là hai người nổi tiếng của trường Thuận Kim và trường Thừa Nguyên, nhưng xem ra họ rất trẻ con.
Họ chẳng khác gì những đứa trẻ trong nhà trẻ cả!
Tôi phải đợi đến khi chuông báo hết tiết vang lên.
“Chúng ta nghỉ!”.
Phù… tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Bùi Kỷ Trung, cho mình xin chữ ký!”.
Không phải chứ, khoa trương như vậy sao?
Bọn con gái nháo nhào cầm xổ tay xông đến chỗ Bùi Kỷ Trung xin chữ ký.
“Mình nữa, mình nữa!”.
“Này, cậu đừng đẩy tớ chứ, tóc của tớ…”.
“Được rồi, mọi người đừng chen lấn, cứ xếp hàng từng người một, chuẩn bị giấy bút, tôi sẽ ký, Ok?”.
Cậu này nổi tiếng đến thế sao? Tôi thầm nhủ.
Thôi được, tôi sẽ nhường chỗ này cho cậu làm lễ ký tên, nếu có tiện thì tổ chức luôn buổi họp báo, tôi chẳng có ý kiến gì cả.
Tôi định ra ngoài hít thở không khí. Tôi đứng dậy, định đi về phía Triết Dân. Triết Dân chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay tôi.
“Y Nghiên đến đây, chúng ta ra ngoài thôi”. Triết Dân chẳng cho tôi cơ hội trả lời mà kéo tôi ra khỏi phòng.
“Khoan đã, sao cậu lại lôi bạn gái của tớ?”. Bùi Kỷ Trung bỏ lại đám fan, chạy ra ngoài.
“Này, bây giờ cậu đang ở trường Thừa Nguyên đấy, đây là địa bàn của tớ, cậu ăn nói phải đế ý một chút!”.
“Ai là bạn gái của cậu? Tôi đồng ý từ bao giờ?”.
Có Triết Dân bên cạnh, tiếng nói của tôi cũng to hơn.
“Tôi mặc kệ cô có chấp nhận hay không, dẫu sao Hàn tóc xoăn cũng là của tôi rồi! Tống Triết Dân, tôi cảnh cáo cậu đấy!”.
“Có phải cậu đã thông báo trên mạng không? Hay là cậu đã gọi điện đặt hai năm trước rồi? Không có chứ gì! Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng!”.
Tôi thấy không ổn rồi, nếu hai người cứ cãi nhau nữa, chắc chắn sẽ đến tai giáo viên chủ nhiệm, lúc đó tôi sẽ bị phạt.
Hu hu… tôi không muốn như thế…
“Tôi mặc kệ các cậu ai trước ai sau, tôi phải đi đây!”.
“Cô đi đâu?”. Bùi Kỷ Trung chặn tôi lại.
Tôi chỉ ra phía sau: “Tôi phải đi đến đấy, nếu các anh đã đặt từ năm ngoái rồi, bây giờ có thể theo tôi vào!”.
“Đương nhiên là tôi… ờ không, đương nhiên là Tống Triết Dân! Đó có phải là địa bàn của Tống Triết Dân không?”.
“Này, ai bảo thế, hôm nay cậu đến trường Thừa Nguyên, đoạn đó do cậu quản.”
Hừ hừ! Không dám tranh nữa rồi!
Bởi vì nơi tôi sắp đi là toilet nữ.
Nếu họ cứ tranh nhau nữa thì cứ vào!
Tôi mặc kệ! Nhưng tối đoán họ không có gan như thế!
Tôi cẩn thận đẩy cửa nhà vệ sinh.
Tôi thò đầu nhìn vào, liếc sang trái, sang phải, tôi muốn xem thử hai người đấy có trong toilet không.
Thì ra không có ai cả, lần này họ không dám theo tôi rồi!!!
Xem ra nơi này rất dễ lợi dụng!!!
Hễ gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết, tôi sẽ tránh trong toilet nữ. Có điều trong lớp học thì tôi bó tay.
Nhưng bây giờ mới hết tiết thứ nhất, tôi phải trở về lớp học.
“Hôm nay oai nhỉ!”. Tôi giật mình.
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, đó là Ái Sa.
Phía sau cô ta còn mấy người nữa, cũng học cùng lớp với tôi, có vài người tôi không nhận ra. Nhưng tất cả đều nhuộm tóc, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ. Họ vừa nhai kẹo cao su vừa chống tay lên hông nhìn tôi.
“Mấy ngày trước có một tên ở nhóm Hip Hop đến chống lưng cho cậu. Bây giờ đại ca của nhóm Hip Hop cũng đến đây, mới có một buổi học mà hai anh chàng đẹp tra phải ghen tuông vì cậu! Hay thật, tôi phải xem cậu có bản lĩnh gì?” Ái Sa có vẻ rất ghét tôi.
“Tôi nghĩ… tôi nghĩ… chắc các cậu đã hiểu lầm?”
“Hiểu lầm! Tôi thấy cậu cố ý đấy, rõ ràng là biết tôi thích anh Triết Dân, nhưng cậu cố ý gần gũi anh ấy…”.
Hu hu… tôi chỉ muốn đánh cho cô ta mộ trận.
Đứa con gái đáng ghét nhất trong lớp lại đến gây sự với tôi. Tôi không sợ bị bắt nạt, tôi có thể dũng cảm một mình đánh nhau với cô ta, tôi phải lấy lại công bằng cho mình!!!
Tôi vẫn mơ mộng có được ngày ấy, nhưng tình huống thực tế lại khác hẳn, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô ta.
Tôi cúi đầu ấp úng: “Mình không biết cậu đang nói gì, mình đi đây”.
Tốt nhất là đừng nên nói nhiều với hạng người như vậy.
“Muốn chạy? Đâu có dễ!”. Ái Sa nháy mắt với bọn con gái xung quanh nhỏ.
Thế là bọn chúng bao vây tôi.
Ái Sa nắm cổ tay tôi. Tôi như đang sống trong thế giới điện ảnh. Cuộc sống ở trường trung học không đơn giản như tôi tưởng tượng.
“Cậu làm gì vậy?”. Tôi bắt đầu lo lắng.
Lúc này la cũng không được, không la cũng không được, đúng là lâm vào tình thế khó khăn.
“Tôi… tôi…”.
“Ai dám động vào cô ấy thử xem! Buông ra! Nếu không tôi sẽ cho các người biết tay!”. Một giọng nói vang lên sau lưng Ái Sa.
Ai vậy? Họ cùng quay lại nhìn.
Tôi cũng nhìn thấy. Đó là một nữ sinh ăn mặc rất shock. Đầu nhuộm tóc vàng, đeo bông tai thật to, quần bò lưng thấp, dây nịt màu bạc rộng bản, áo đen.
Xem ra cô ta còn dữ dằn hơn cả Ái Sa. Tôi thấy hình như Ái Sa sững ra.
Có lẽ Ái Sa quen cô ta.
“Bây giờ học sinh mới sao vô phép thế? Thấy chị học lớp trên mà cũng không chào hỏi?”.
(Chú thích: Đó là thói quen của học sinh Hàn Quốc, thấy ai học trên lớp mình đều phải chào hỏi).
“Chào chị”. Ái Sa miễn cưỡng nói một tiếng.
Tôi cũng vội kêu lên: “Chào chị”. Nhưng tôi chào có thành ý hơn.
“Nó có đánh em không?”. Cô ta hỏi tôi.
“Dạ, không!”.
“Nó có mắng em không?”.
“Dạ không”.
“Vậy nó tìm em làm gì?”.
“…”.
“Nói cho em biết, đại bàn này là của Phác Tuệ, bây giờ thì không sao! Mới bắt đầu năm học mà đã ngang tàng rồi!”.
Thì ra chị ấy tên là Phác Tuệ.
“Ồ, chị Phác Tuệ, em và cô ấy có chút hiểu lầm, nhưng không có chuyện gì đâu, chị đừng giận”.
Tôi vội giải thích.
Tôi không thích tưởng tượng như trước nữa, bây giờ tôi chỉ muốn ở bên cạnh Triết Dân, tôi cũng không muốn gây sự với bọn Ái Sa, càng không muốn có xích mích với họ!
“Có phải vậy không?”. Phác Tuệ họi tôi.
“Phải, phải!”. Tôi vội nói.
Nếu tôi nhớ không lầm, có một nhà triết học đã nói, nên cố gắng né tránh chiến tranh giữa phụ nữ.
“Chị Phác Tuệ, không có chuyện gì vậy chúng em đi đây”. Ái Sa cố giữ bình tĩnh nói.
Bọn con gái đứng phía sau cô ta cũng đi theo.
Khi đi cô ta còn liếc mắt về phía tôi.
“Em không sao chứ?”. Phác Tuệ nói với tôi.
“Ồ, không sao. Hôm nay thật là cám ơn chị!”.
“Vậy chị đi trước đây, sau này có ai dám ăn hiếp em, cứ nói với chị, chị học lớp 12 -2”.
Chả trách lời nói của chị ấy có trọng lượng đến thế, thì ra đã học đến lớp mười hai rồi.
Thật là hâm mộ! Nếu chuyện này cứ tiếp tục, không biết tôi có thể học đến lớp mười hai hay không?
“Dạ, cám ơn chị Phác Tuệ”. Tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi hy vọng mình có một người chị như thế, khi tôi cô đơn chị ấy có thể chơi cùng, khi tôi buồn bã chị ấy có thể nghe tôi tâm sự, khi tôi gặp khó khăn chị ấy có thể giúp tôi.
Phác Tuệ định quay người bỏ đi.
“Khoan đã!”. Không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mà nắm lấy tay chị ấy.
“Chị Phác Tuệ, em… em nhận chị làm chị kết nghĩa nhé? Bao lâu nay em mong có một người chị như chị.”.
“Hả?” Có thể chị ấy thấy hơi bất ngờ nhưng rồi mỉm cười.
“Được thôi, có thêm một người bạn cũng tốt”. Thế là tôi làm quen được một người bạn đầu tiên ở trường Thừa Nguyên.
Những chuyện sau đó cho thấy quyết định của tôi là đúng đắn.
Chị Phác Tuệ như một quyển bách khoa toàn thư trong cuộc sống của tôi.
Bởi vì nhờ chị chỉ bảo, tôi đã chính thức bắt đầu thực hiện kế hoạch thay đổi của mình.
Chẳng hạn một vấn đề mà tôi cảm thấy khó khăn lâu nay là giảm cân. Tôi không thích vận động, lại không thể nhịn ăn, hơn nữa vì trời dần dần lạnh, tôi và Bảo Nhi rất ít đi bơi, cho nên chuyện giảm cân trở thành vấn đề khó khăn.
Chị Phác Tuệ dạy tôi mấy tuyệt chiêu:
Khi giảm cân cần phải nhớ một điều: thức ăn có tinh bột không thể ăn với thịt, chỉ cần kiên trì điều này, thể trọng sẽ giảm xuống.
Thích ăn vặt cũng không sao, nhưng phải chọn loại có xơ, bởi vì loại này ít năng lượng, là loại thức ăn ăn vặt tốt nhất khi giảm cân.
Sợ vận động cũng không sao, có một phương pháp cũng có thê giảm cân, đó là: sau bữa ăn không nên lập tức ngồi xuống, hoặc tản bộ nửa tiếng cũng sẽ đạt được hiệu quả giảm cân.
Trước khi ngủ phải đặt chân lên tường nửa tiếng sẽ có thể làm cặp đùi thon thả lại.
Còn nữa, về việc trang điểm, chị Phác Tuệ cũng dạy tôi rất nhiều.
“Y Nghiên, em không cao, không nên để tóc dài, cắt tóc ngắn trông sẽ sáng sủa hơn!”.
“Mặt em vuông quá, đeo hoa tai vòng tròn sẽ đẹp hơn!”.
“Y Nghiê, làm ơn đi! Sau này đừng dùng màu son môi này nữa! Màu môi của em hơi thâm, dùng màu hồng trông cứ như bị sưng lên đấy, chẳng đẹp tí nào!”.
“Đùi của em không dài, mặc quần bò ống loe là đẹp nhất, mang giày cao gót sẽ cao hơn!”
“Y Nghiên, sau này hãy thử dùng dầu BB, đây là loại mỹ phẩm rất tốt, tắm xong có thể thoa lên người”.
“Y Nghiên, sau này em đừng tắm nắng bừa bãi, mũi em hơi tẹt, có làn da trắng tương đối đẹp hơn. Nếu mũi em cao, da đen một chút sẽ đẹp hơn”.
Nhờ chị PhácTuệ chỉ bảo, con vịt xấu xí như tôi dần dần biến thành một con thiên nga.
Nhưng tuyệt chiêu mà chị Phác Tuệ dạy cho tôi để đối phó với bọn con trai đáng ghét hình như không công hiệu lắm! Bùi Kỷ Trung vẫn là một mối lo lớn trong lòng tôi.
Hết chương 3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT