Tôi đang suy nghĩ, chợt nghe Bảo Nhi kéo áo tôi gào lớn: “Y Nghiên, Y Nghiên, đang nghĩ gì vậy? Triết Dân lên sân khấu rồi kìa!”.
Ôi chao, suýt nữa hỏng việc lớn rồi! Cả hội trường đều nhốn nháo.
“Ladies and Gentlemen thân mến, tiết mục tiếp theo sẽ là nhóm Long Đằng, nhóm nhạc cool nhất, pro nhất của trường Trung học Thừa Nguyên!”
MC vừa dứt lời, bọn con gái đã gào lên.
Tôi cũng không khỏi kích động: “Mình không thể nhận thua! Hôm nay là lần đầu tiên ra trận, một chuyện nhỏ như thế không thể phá vỡ kế hoạch của Hàn Y Nghiên này! Mình là học sinh ưu tú của trường Thừa Nguyên mà!!!”.
Phấn chấn lên! Hàn Y Nghiên! Tôi nói với mình! Tâm trạng tôi lập tức dễ chịu hơn.
Lúc này, tiếng nhạc trên sân khấu đã trổi dậy, khán giả dưới sân khấu nhốn nháo cả lên, tôi cũng gào to cùng bọn họ: “Long Đằng! Long Đằng!”.
Không nghi ngờ gì nữa, người gào lớn nhất là tôi, Hàn Y Nghiên.
Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tiếp cận Triết Dân được?!
Trong trường Trung học Thừa Nguyên, nếu ai chưa từng nghe đến tên Triết Dân, sẽ bị cho là lạc hậu!!!
Cho đến nay, tôi đã âm thầm theo dõi Triết Dân 17 ngày 2 giờ 35 phút 24 giây rồi!
Tôi đã biết chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng (?), ICQ (phần mềm trò chuyện trực tuyến rất phổ biế ở Hàn Quốc)… của Triết Dân, thậm chí cậu ta thích đến nơi nào, thích ăn món gì tôi cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay!
Chẳng hạn như cậu ta thích dùng nước hoa thể thao Adidas nhất…
Sau này tôi sẽ nói cho bạn biết, bây giờ thì không rảnh, bởi vì Triết Dân của tôi đã lên sân khấu rồi.
Ái chà, hôm nay Triết Dân thật bảnh trai!!!
Cậu ấy đứng giữa ban nhạc, đầu nhuộm đỏ, buộc khăn thể thao Adidas. Cậy mặc chiếc áo thun hàng hiệu với hai màu trắng đỏ, còn chiếc quần nghe nói đến 120 ngàn Won!
Trông cậu ấy giống như một người mẫu trên tờ tạp chí thời trang.
Tôi sững người nhìn anh, chỉ biết bấm lia lịa chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Cái mặt tôi chắc hẳn trông rất háo hức.
Tôi đang say sưa với giọng hát của Triết Dân, chợt Bảo Nhi thúc cùi chỏ vào tôi: “Này, cậu tiêu rồi, nhìn sang bên phải kìa, cậu ta đang theo dõi cậu!”.
“Ai vậy?” Tôi nhìn theo hướng nhỏ chỉ.
Thấy gì đâu! Tôi quay đầu nhìn lên sân khấu. Nhưng cảm giác có điều gì không ổn lắm! Hình như tôi thấy người vừa mới cãi nhau với tôi ngoài cửa.
Tôi len lén liếc nhìn về phía cậu ta, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đấy, tôi đã vội quay sang chỗ khác.
Người đó chính là Bùi Kỷ Trung! Vừa liếc nhìn tôi vừa có cảm giác dường như sắc mặt cậu ta không được tốt lắm.
“Kỷ Trung nhìn mình chi vậy? Cậu nghĩ giùm mình một chút đi!”. Tôi nhờ Bảo Nhi.
“Cần gì phải thắc mắc, chắc chắn là đang tìm cách trả thù cậu rồi!!!”.
Tôi không dám quay đầu nhìn cậu ta lần nào nữa.
“Nếu muốn trả thù tại sao không đến sớm mà đứng đó nhìn?” Tôi hỏi Bảo Nhi.
“Cũng phải! Có thể cậu ta đang nghĩ cách trả thù nào để cậu thê thảm nhất…”
“Ơ… đừng mà, Bảo Nhi, mình vẫn còn trẻ, vẫn còn lý tưởng, hy vọng, mình không muốn chết sớm như thế!!” Tôi kêu lên đau đớn.
“Được rồi, được rồi, mình chỉ dọa cậu thôi mà!!”.
“Cậu quay đầu lại nhìn giúp mình xem cậu ta có còn ở đấy không?” Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Bùi Kỷ Trung.
“Ôi… khiếp thật, cậu ta vẫn còn ở đấy, đang nhìn cậu. Mình cũng không hiểu cậu ta đang muốn trả thù hay đang thích cậu nữa!!”.
Bảo Nhi nghĩ ngợ một hồi rồi nghiêm túc đưa ra kết luận.
“Thích mình? Này, cậu là bạn thân của mình trong lúc này mà còn có thể đùa với mình như thế!!” Tôi suýt nữa đã bật cười.
Cậu ta ư? Đánh chết tôi cũng không tin.
Ai thích tôi, tôi cũng có thể tin, chỉ có cậu ta thì không thể, vừa cãi nhau một trận đấy thôi. Cậu ta hận tôi còn không hết nữa là…!!
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi Bảo Nhi: “Nếu nói cậu ta muốn trả thì thì mình còn tin! Nhưng sao cậu biết cậu ta thích mình?”
Bảo Nhi nghiêm nghị nói: “Cậu biết gì không? Cậu có từng nghe câu nói từ hận biến thành yêu không? Xem ra mấy ngày nay chỉ số EQ của cậu không cao hơn được bao nhiêu, chắc là đọc sách quá nhiều nên hóa đần, cậu làm sao biết được!!”.
“Hừ, mình có thể tốt với ai chứ với cậu ta thì không bao giờ.”
Lúc này Bảo Nhi lại len lén nhìn về phía Bùi Kỷ Trung, rồi nói thì thào bên tai tôi: “Cậu ta rất đẹp trai, hát rất hay, còn là trưởng ban nhạc Hip Hop từ Mỹ về nữa chứ. Cậu cãi nhau với một hotboy như thế thì thật đáng tiếc, nếu lúc nãy cậu bình tĩnh hơn thì có lẽ cũng làm bạn được! Bây giờ một chút cơ hội cũng chẳng còn! Ôi, thật đáng tiếc!!”.
“Đồ me trai!!” Tôi nói lớn. Tôi thật xấu hổ vì có người bạn như thế.
“Sao cậu nghĩ thế? Ý chí thật kém, chỉ chút xíu mà cậu không cầm cự được! Dù sau này như thế nào, hãy nhớ mục tiêu của chúng ta là: Tống Triết Dân của trường Thừa Nguyên!! Đừng thèm để ý đến hạng người chỉ được cái bề ngoài như Bùi Kỷ Trung!”.
(Sau này tôi mới biết mình đã nhầm, mấy tháng sau đó, tôi hối hận vì mình đã khinh địch, từ hôm đó trở đi Bùi Kỷ Trung đã đem lại cho tôi rất nhiều phiền não)
Hôm nay tôi chính thức đi học!!!
Trước khi đến trường, tôi hơi lo lắng.
Đêm qua, trước khi đi ngủ tôi lo hôm nay trời sẽ mưa; kết quả là vừa thức dậy, đã thấy ánh nắng rọi vào cửa sổ. Tôi kéo màn ra nhìn, quả nhiên trời mùa thu tuyệt nhất!!!
Trên đường đến trường, tôi cảm thấy bước chân mình thật nhẹ, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới!
Tôi giẫm chân lên phiến đá ngoài cổng trường, cuộc đời của một nữ sinh cấp ba đã bắt đầu!!
Tơi đã đợi ngày này rất lâu rồi. Hơn nữa, mấy ngày trước tôi đã tra trên mạng nội bộ danh sách các lớp học mới, thì ra tôi và Triết Dân học cùng lớp.
Vậy là ngày nào tôi cũng được gặp cậu ấy rồi.
Tôi ôm cặp bước vào, thấy có một nhóm người ở trước mặt, người đứng đầu là Triết Dân, sau cậu ấy là những nam sinh trong nhóm Long Đằng.
Tôi không bỏ qua cơ hội mỉm cười với cậu ấy (tôi đã phải tập nụ cười này trước gương đến n lần, nụ cười mà bờ môi nhếch lên đến 45 độ) không biết nụ cười này có để lại ấn tượng gì sâu sắc cho cậu ấy không?
Qủa nhiên anh Triết Dân cũng mỉm cười với tôi.
“Bạn khỏe chứ? Sau này chúng ta học cùng lớp rồi!”.
Thì ra Triết Dân cũng nhận ra tôi!
“Đúng vậy, Triết Dân, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn!”.
Triết Dân thật cao, tôi chỉ đứng tới vai cậu ấy.
Tôi cùng họ bước vào phòng học lầu ba, lớp 10.2. Chính là ở đây!
“Y Nghiên, ngồi đây.” Tôi vừa mới bước vào phòng, Bảo Nhi đã vẫy tôi tới chỗ ngồi bên cạnh nhỏ.
Tôi biết Bảo Nhi rất tốt với tôi.
“Mình tưởng cậu nhất định sẽ là người đầu tiên đến chiếm chỗ!! Lần này thì khỏe rồi, chỗ ở giữa lớp đã bị người ta chiếm mất!”.
Bảo Nhi chỉ chỗ ngồi ở giữa lớp.
Tôi vừa nhìn thấy Triết Dân ngồi ở đó.
“Không sao, sáng nay mình còn chào hỏi Triết Dân ở ngoài cổng trường mà! Cho cậu biết, lúc nãy Triết Dân có nói…”
“Mình không nói cậu ấy, cậu nhìn thử xem người đang trò chuyện với Triết Dân là ai?”.
“Là ai?” Tôi nghển cổ lên nhìn.
Không phải chứ? Người ngồi bên cạnh Triết Dân bây giờ là…
Lòng tôi chùn xuống.
Người ngồi bên cạnh Triết Dân lúc này chính là Kim Ái Sa, người mà suốt đời tôi chẳng muốn gặp.
Hỡi ôi! Tại tôi chỉ tra danh sách của nam sinh, quên bẵng danh sách nữ sinh.
Tôi bực bội ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi. Lúc nãy tôi còn cảm thấy mùa thu rất đẹp, bây giờ chí thấy toàn mây đen giăng kín trời!!!
“Làm thế nào đây? Mình không muốn gặp nhỏ đó. Cậu cứu mình đi!” Tôi nắm chặt tay Bảo Nhi.
“Thôi đi, mình nghĩ, có lẽ cô ta cũng không làm gì cậu đâu! Hơn nữa là bạn cùng lớp rồi, sau này ngày nào mà không gặp mặt!”. Bảo Nhi an ủi tôi.
“Dù sao thì mình cũng không thích nhỏ đó!”. Tôi càm ràm với Bảo Nhi.
Thật tức chết đi được!! Sau này ngày nào cũng phải gặp mặt ư!
“Được rồi, Y Nghiên, thầy giáo đến kìa, cậu ngồi yên đi, lát nữa sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi”.
Lúc này, tôi mới biết thấy giáo đã vào, đang đứng trên bục giảng xem danh sách học sinh.
“Chào các em! Tôi là giáo viên chủ nhiệm học kỳ này của các em, tôi tên Kim Tương Dũng, có việc gì khó khăn cứ đến tìm thầy. Bây giờ chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi”.
Ôi, xếp thì xếp, tôi chỉ mong đừng ngồi bên cạnh Ái Sa là tốt rồi!
“Phác Dân, ngồi ở hàng thứ hai bên phải”.
“Kim Quan Kiều, ngồi ở hàng thứ tư bên phải”.
“Tống Bảo Nhi, ngồi ở hàng thứ năm bên trái”.
Thầy giáo đọc từng người một trong danh sách.
Thầy không cho tôi và Bảo Nhi ngổi với nhau, tôi đành trơ mắt nhìn người bạn thân thiết nhất của mình ôm cặp đến chỗ ngồi của nhỏ.
Tôi vẫn ngồi một mình chỗ cũ, cảm thấy hơi đơn độc. xin thầy đừng xếp em ngồi cùng Ái Sa! Thầy làm ơn đi mà!!
“Tống Triết Dân hàng thứ… bên phải…”.
Tiếp theo tôi thấy thầy giáo đi xung quanh lớp rối thầy nói: “Tống Triết Dân, em cứ ngồi ở đấy. Hàng thứ tư”. Thầy đưa tay chỉ về một hướng nào đó.
Tôi nhìn trheo hướng ngón tay thầy. Không phải chứ thầy!!!
Tôi lo lắng nuốt nước bọt.
Thầy giáo xếp tôi và Triết Dân ngồi cùng bàn! Tim tôi đập rộn lên, và chợt nghĩ đến một câu nói, nó rất đúng trong trường hợp này: sau một cái xui nhỏ là một may mắn nhỏ, sau một cái xui lớn là một cái may mắn lớn.
Vừa rồi, tôi còn đang buồn phiền chuyện Aí Sa, bây giờ thầy giáo lải chi tôi một nỗi kinh ngạc thật lớn!!
Nhưng ngồi với con trai tôi ngài lắm, nhất là một anh chàng hấp dẫn như Triết Dân!!!
Lúc này, Kim Aí Sa, tình địch của tôi lên tiếng: “Thưa thầy, cho anh Triết Dân ngồi với em đi, em đảm bảo không nói chuyện trong lớp đâu ạ”.
Thầy giáo mới của tôi hình như rất nghiêm khắc, thầy sầm mặt nói: “Các em ngôi yên đi, còn nhiều bạn chưa được xếp chỗ, xếp xong chúng ta bắt đầu học!!”.
Chỉ thấy Triết Dân đứng dậy, mỉm cười nói với thầy: “Yes, sir!”. Cậu ta khom người ôm cặp bước về phía tôi.
Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về tôi, tôi ái ngại cúi đầu.
Nhữngười còn lại nhìn về phía Kim Ái Sa!!! Sắc mặt của nhỏ trông rất khó coi!!!
Hình như nhỏ đang trừng mắt nhìn tôi! Có trừng cỡ nào cũng vô ích! Bây giờ Triết Dân dã ngồi cùng bàn với ta rồi!!!
Phen này ra chơi, bọn con gái chắc sẽ đồn ầm lên!!
Không bao lâu tôi sẻ trỡ thành người nổi tiếng trong trường.
Triết Dân ngồi xuống bên cạnh, tôi cảm thấy ánh sáng trước mắt như mờ đi.
Trời ơi, cậu ấy như một ngọn núi. Chỉ là học sinh trung học mà đã cao 1m82, tôi đón khi lên xe buýt, cậu ấy phải cúi người mới có thể đứng được.
Triết Dân đặt cặp sách xuống, mỉm cười với tôi (để lộ hai cái lúm đồng tiền!!): “sau này chúng ta ngồi cùng bàn rồi”.
Từ góc độ của tôi ánh mắt cậu ta rất sáng, tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ta, chỉ đỏ mặt cúi đầu mỉm cười.
Không ngờ thế giới này lại đầy kịch tính đến vậy!
Tôi ngồi cùng bàn với Tống Triết Dân, người được cả trường Thừa Nguyên công nhận là bảnh nhất!
Chưa hết tiết thứ nhất, có một cô bạn ở phía sau chạy đến trước mặt tôi: “ Thì ra bạn là Hàn Y Nghiên!”.
Tôi mỉm cười, nói: “Ừ, chuyện gì vậy?”.
Mới vào học mà đã có người nhận ra tôi rồi sao? Nhưng cô ta chưa trả lời đã quay lưng đi, lại còn lấy ra một quyển sổ tay, không biết dùng để viết gì.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên.
Tôi quay đầu lại nhìn ra phía sau, bọn con gái đáng túm năm tụm ba, không biết đang nói gì, có vẻ hơi nhốn nháo. Có phải nói về tôi không? Hay là da tôi đa nghi?
Nhưng không sao, chỉ cần có Triết Dân ở đây, tôi mặc kệ!
Nhất định mình phải rèn luyện lại tâm tư mới được!
Trong giờ giải lao, Bảo Nhi kêu tôi cùng nó đến phòng giáo vụ
Hai chúng tôi cừa đi vừa nói đến những tin tức trên mạng hôm qua.
Lúc này, có rất nhiều người chạy đến hỏi tôi bạn là Hàn Y Nghiên à?”. Rồi lại lấy sổ tay viết gì đó, giống hệt như cô bạn lúc nãy, rồi vội vàng bỏ đi.
Bảo Nhi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ: “Mới khai giảng có hai ngày, Y Nghiên, cậu đã nổi tiếng rồi, lần này mình đã sai, xem ra mùa hè vừa rồi cậu không uổng công tập luyện!”.
Nhưng tôi bắt đầu thấy không ổn, tại sao bọn con trai xung quanh, thấy tôi là dạt đi?
Chả lẻ mặt tôi bẩn sao? Hay là hôm nay ngủ không đủ giấc nên mặt xưng lên?
Tôi lấy kính ra xem,đâu có gì vẫn là một nữ sinh xinh đẹp mà!!!
Tôi nghĩ bụng, không ổn rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì tại sao hôm nay có nhiều người hỏi tôi có phải Hàn Y Nghiên không?
Tôi suy nghĩ theo góc độ triết học hản thể, lại lấy số học vi tích phân ra tham khảo, nhưng tôi không nghĩ ra được vấn để đang ở đâu, ngoại trừ Aí Sa, tôi đâu có kẻ địch nào?! @@
Nhưng xin hãy nhớ rằng dù thế nào cũng không thể phá hỏng mối quan hệ giữa tôi với Triết Dân.
Hình như hôm nay được ngồi với Triết Dân nên thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một lát đã tan học!
Tôi va Bảo Nhi cùng về nhà,
“Con về rồi!”. Tôi vửa cởi giày vừa nói vọng vào trong.
“rửa tay nhanh lên rôi còn ăn cơm, mẹ chỉ đợi con thôi đấy”. Mẹ tôi từ beo61 nói vọng ra.
Bố đang ngối trên bàn xem báo Nhân Xuyên buổi chiều. tôi ném cặp xuống đất, rối ngồi xuống ghế.
“Con đói sắp chết rồi, hôm nay mệt quá”.
“Vừa mới đi học mấy ngày đã bảo mệt, sau này làm sao thi đại học?”. Bố tôi nói mà vẫn không rời tờ báo.
“Không phải, bố biết không thầy giáo xếp con ngồi cạnh người đẹp trai nhất trong trường…”
“Bới cơm đi… nóng quá!” mẹ mang đồ ăn từ bếp ra.
Ôi, mẹ của tôi, tôi nuốt nước bọt… ngon quá.
Toàn là những món tôi thích ăn, tôi quên bẩng mất mình định nói gì, chỉ cắm cúi gắp thức ăn.
Ăn cơm xong tôi đặt bát đũa rồi chuồn về phòng. Chân trái vừa đặt vào phòng được 6.8 mm, đã nghe tiếng mẹ kêu: “Chưa rửa mặt mũi tay chân mà đã vào phòng rồi?”.
Thật là, tôi thè lưỡi rồi nói bừa một câu.
Tôi ghét nhất là hàng ngày phải làm việc này , hom nay rửa, ngảy mai lại phải rửa lần nửa, phiền chết đi được!!!
Tôi phụng phịu bước vào phòng tắm.
Lúc này, Bảo Nhi gọi điện thoại cho tôi: “Y nghiên, cậu có biết tại sao hôm nay nhiều người hỏi cậu có phãi là Hàn Y Nghiên không?”.
“Làm sao biết?”.
“Cậu lên mạng nội bộ xem đi, cậu nổi tiếng rồi!”.
Thật kỳ lạ, có liên quan gì đến mạng nội bộ của trường? Tôi hơi hồ nghi, nên vừa đặt điện thoại xuống là vào phòng mở máy vi tính ngay.
Không biết ai đó đã chiếm cả hệ thống quản lý mạng nội bộ, trang chủ chỉ có mỗi một tiêu đề thật lớn:
Lệnh vây bắt cấp 1
Người thực hiện: Bùi Kỷ Trung.
Phía thực hiện chủ yếu: Nhóm Hip Hop của trường Nhân Xuyên.
Cơ quan giúp đỡ: Công ty trách nhiệm hữu hạn toàn cầu họ Bùi.
Đối tượng vây bắt: Hàn Y Nghiên (thuộc trường trung học Thừa Nguyên).
Thời hạn hoạt động: Bắt đầu từ 0 giờ hôm nay trở đi cho đến khi bắt được Hàn Y Nghiên.
Nguyên nhân vây bắt như sau:
1. Hàn Y Nghiên là học sinh trường Thừa Nguyên nhưng đầu óc thẩm mỹ quá kém, chọn Tống Triết Dân làm đối tượng yêu thầm, chẳng có đẳng cấp của một học sinh trường Trung học Thừa Nguyên. Nếu để tình trạng như vậy tiếp diễn thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục của trường Thừa Nguyên. Bùi Kỷ Trung tuân theo nguyên tắc tinh thần “cứu khổ cứu nạn”, nay quyết định giáo dục lại tố chất yêu đương cho Hàn Y Nghiên.
2. Trong buổi biểu diễn của ban nhạc Hip Hop vào đầu năm học, sau khi Hàn Y Nghiên nhìn thấy Bùi Kỷ Trung tôi, chẳng những cô nàng không vui mừng, kêu thét lên, xin chữ ký như những nữ sinh khác, mà trái lại, còn gây ra tranh cãi. Sự kiện ngày 25/08 vừa rồi đã làm tổn thương lòng tự trọng của Bùi Kỷ Trung. Vì vậy, nó khiến Bùi Kỷ Trung tôi chẳng thể nào lấy lại tinh thần nổi. Sau nhiều đêm thảo luận, để cứu con người bảnh trai nhất Hàn Quốc này, tôi quyết định tiến hành vây bắt Hàn Y Nghiên.
3. Tạm thời không nghĩ ra lý do gì, dẫu sao Hàn Y Nghiên đã là người phụ nữ của tôi. Ai dám tranh giành với tôi, người đó phải tự xét lại.
Phương án vây bắt:
1. Hễ những ai thấy Hàn Y Nghiên trong trường, đều phải ghi lại hành tung của Hàn Y Nghiên, đồng thời phải báo cáo cho bộ phận hành chính của nhóm Hip Hop để tiến hành tổng hợp kịp thời.
2. Bất cứ nam sinh nào của trường Thừa Nguyên cũng không được lấy lý do “hỏi bài tập” để tiếp cận Hàn Y Nghiên, ai vi phạm sẽ bị phạt 200 ngàn won, đồng thời vĩnh viễn mất cơ hội tham gia vào nhóm Hip Hop.
3. Nếu những ai thấy Hàn Y Nghiên mỉm cười, trò chuyện, liếc mắt với nam sinh khác, thậm chí có những hành vi táo bạo như ôm cổ bá vai, xin lập tức báo cáo lại với bộ phận bảo vệ của nhóm Hip Hop, hoặc tôi (ai nhìn thấy mà không báo cáo sẽ nhận lấy hậu quả).
Điện thoại: 09875433577.
Điện thoại nhánh: 090875433577-234.
Xem xong lệnh truy bắt, tôi giận muốn bể phổi, một ý nghĩ lướt qua trong đầu, nếu chẳng may Triết Dân thấy lệnh truy bắt này thì sao?!!!
Bây giờ tôi và Triết Dân đang trong giai đoạn quan trọng, Bùi Kỷ Trung nhúng tay vào, quan hệ của tôi và Triết Dân sẽ bế tắc, vậy là kế hoạch thay đổi của tôi không được thực hiện rồi.
Không được, bao nhiêu công lao không thể uổng phí như thế! Tôi càng nghĩ càng giận, vì thế tôi gọi số điện thoại được ghi trong thông báo.
“Có gì nói mau, đang bận đây…” Giọng người nhận điện thoại.
Vừa nghe đã biết đó là giọng nói đáng ghét của Bùi Kỷ Trung. Tôi không thể kìm được sự phẫn nộ của mình: “Cậu tưởng mình là ai mà dám lên mạng truy bắt tôi? Đừng tưởng mình đẹp trai, có ít tiền là ghê gớm lắm, tôi không sợ cậu đâu! Tôi cứ thích liếc mắt với Triết Dân đấy, cậu làm gì được tôi nào!”
Sau khi tức giận xổ một tràng vào điện thoại, chẳng cần biết Bùi Kỷ Trung phản ứng ra sao, tôi dập điện thoại, đánh cạch một tiếng.
Thật đã quá! Tôi nghĩ bụng.
Đối với hạng người như Bùi Kỷ Trung thì không thể mềm lòng được, nhất định phải lấy độc trị độc.
Dám bảo tôi là người yêu của cậu ta! Đúng là nằm mơ! Có chết tôi cũng chẳng để ý đến cậu ta làm gì.
Gác điện thoại xong, tôi vội càng chạy vào phòng mở máy vi tính lên, click vào forum của nhóm Đằng Long. Xem xong, tôi tức đến nghẹn lời. Trong forum có đến 178 comment. Hu hu!
Không thể chậm trễ, tôi vội post những tấm hình đã chụp trong buổi biểu diễn, sau đó dùng 10 nickname khác nhau để post bài. Toàn là về cuộc buổi diễn của nhóm Đằng Long, nhân vật trung tâm đương nhiên là Triết Dân… (Nếu chỉ dùng một nickname để post bài, chắc chắn sẽ bị tấn công hội đồng!... Đó là kinh nghiệm online lâu năm của tôi).
“Y Nghiên, ngày mai phải đi học, sao khuya thế này mà chưa đi ngủ?”.
Tiếng nói của mẹ vang lên ngoài cửa. Tôi giật mình ấn tách một tiếng, tôi nhấn vào nút power của CPU.
Nếu để mẹ thấy tôi đang làm trò trên mạng, tôi sẽ chết rất thảm!!
Thôi đi ngủ thôi! Bắt đầu từ ngày mai Triết Dân sẽ là bạn học cùng bàn với tôi!!!
Phải chi ngày mai đừng mặc bộ đồng phục xấu xí kia thì hay biết mấy!!
Bởi nếu thế, cậu ấy sẽ không nhận ra thân hình thon gọn mà tôi đã cố công luyện tập từ hồi hè!
Tôi lăn qua trở lại trên giường, chẳng thể nào ngủ được. Đã sắp 12 giờ rồi, tôi đã đếm đến 2098 con dê mà chẳng chợp mắt được. Ngủ đi, ta cầu xin mi mà.
Trước khi được ngồi cùng bàn với Triết Dân, tôi chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như thế này.
Nhà trường bắt đầu tổ chức hội thi thể thao hằng năm.
Tôi đã xem trên mạng rồi, trường Thừa Nguyên rất xem trọng hội thi thể thao này, cứ đến kỳ là trường cho nghỉ một tuần. Nhưng với yêu cầu là mỗi hạng mục đều phải có người tham gia.
Trong tiết tự học hôm nay, Triết Dân không vào lớp, tôi nghe cậu bạn ngồi phía sau nói cậu ấy đã đi tập bóng rổ rồi.
Lúc này Ái Sa cầm tờ danh sách bước vào, đề nghị mọi người đăng ký tham gia thi đấu.
Bọn con gái lập tức vây quanh bục giảng, bàn tán nhốn nháo, tôi nhìn lên, rồi lại quay sang Bảo Nhi, tôi biết có Ái Sa ở đây, chắc chắn chúng tôi không thể chen vào được, vì thế cứ ngồi im đọc sách.
Một hồi sau, có lẽ mọi người bàn bạc xong nên tất cả đều quay trở lại chỗ ngồi. Ái Sa đứng trên bục giảng nói: “Thôi được rồi, chúng ta đã thảo luận xong, bây giờ tớ sẽ đọc danh sách những người tham gia.”
Tôi cũng chẳng thèm để ý đến, cứ hờ hững nghe Ái Sa đọc sanh sách cầm trên tay.
Cho đến khi tôi nghe Ái Sa đọc: “Hạng mục của Hàn Y Nghiên là chạy dài 5.000m.”
Tôi sửng sốt, tôi đâu có ghi danh.
Tôi lo lắng đứng dậy: “Có nhầm không, mình đâu có đăng ký chạy 5.000m.”
Ái Sa mỉm cười: “Y Nghiên, bây giờ không có ai đăng lý chạy 5.000m, cậu chỉ nghĩ đến lợi ích của cậu thôi sao? Chúng ta phải vì lợi ích chung chứ, OK?”
“Nhưng, nhưng mình không…” Tôi cũng không biết tại sao hễ gặp phải Kim Ái Sa là miệng lưỡi tôi cứng đơ, rõ ràng là Ái Sa vô lý, tôi nhìn cô ta, chẳng biết cãi lại như thế nào.
Tôi bực tức ngồi xuống, tôi biết chắc chắn Ái Sa đã giở trò.
Lúc này tôi chỉ muốn khóc nhưng chẳng có nước mắt. Ngoại trừ nhảy cao, chạy dài là môn thể thao tôi sợ nhất, trong những giờ thể dục trước đây, chạy 800m đã đủ làm tôi chết đi sống lại, bây giờ lại chạy đến 5.000m, nghĩ tới đích đến là tôi đã muốn xỉu rồi.
Tan học rồi mà tôi vẫn còn rầu rĩ.
Bảo Nhi muốn đi cùng với tôi, nhưng tôi không muốn về nhà.
Vì thế tôi đến công viên gần nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT