Hôm nay là noel, lạnh không thể tả... Ngoài đường cây như đóng băng, và gió thì không kịp thở nữa... Mọi vật như cuốn vào trong lớp vỏ ấm áp để tránh xa hơi lạnh mùa đông. Noel năm nay cũng giống như noel mọi năm, tôi ở nhà, gói ghém những món quà và chờ qua noel sẽ tặng! Tặng quà là sở thích của tôi, nhưng ra khỏi nhà đêm giáng sinh là một điều làm tôi sợ hãi... Ngày này... tôi luôn có cảm giác buồn tủi cực độ...

Có lẽ là vì đã mấy năm nay, trước noel tôi luôn mất đi một vài thứ... ừm... một vài thứ ư? Không! Một vài người quan trọng!

Tôi cũng không biết có nên đánh giá họ quan trọng với tôi như thế không? Bởi vì cái sự quan trọng họ đem đến tiêu cực chứ chẳng hề tích cực...

1. Noel thứ nhất - cafe bốc khói!

- Anh sẽ yêu em mãi!

- Thật chứ?

- Anh không bao giờ nói dối con gái!

Gió vẫn cứ thổi qua mắt làm tôi buồn ngủ, dựa vào lòng anh nghe Tristess Amour, trong một quán cafe ấm... Tôi cảm thấy hạnh phúc cho những lần mãi mãi mà anh đã nhắc đi nhắc lại với tôi... Yêu nhau đã ba năm rồi, những gì anh đem lại không hẳn hoàn toàn là tiếng cười, nhưng luôn là dịu dàng và ngọt ngào... Dù có một vài lần tôi phải khóc, nhưng nước mắt giúp tôi nhẹ lòng và quên mau những lỗi lầm mà anh mang đến...

Tôi thích Moza, thích nhạc cổ điển... thích tiếng piano thanh thoát, thích những điều nhẹ nhàng... và tôi yêu anh vì anh là gió chứ không là bão...

Mỗi ngày tôi đến quán cafe này, có thể một mình khi anh bận bịu... có thể với anh, khi anh rảnh rỗi hơn... Nhưng tôi đến đây mỗi ngày... bởi không gian làm tôi trầm lại!

Một tháng trước noel, tôi hì hục học đan khăn, những mũi kim xuyên lệch lạc, đau hết cả tay... Tôi thấy đan khăn thật là khó... Nhưng tôi muôn đan cho anh, để anh cảm nhận được hơi ấm đó từ bàn tay tôi ^^...

Phải mất một thời gian dài để tôi quen với từng mũi đan, và phải mất chừng ấy thời gian tôi mới có thể đan ra một chiếc khăn... không đẹp lắm!

Nhưng tôi vẫn rất tự hào về mình, một hộp quà xinh xắn chứa đựng bao nhiêu tình cảm tôi dành cho người tôi yêu, và nó không còn chỉ là tình cảm nữa, nó là công sức suốt một tháng học hỏi và "lao động miệt mài"... Nghĩ đến đây, tôi phì cười vì cái sự trẻ con của mình... Yêu nhau ba năm, noel anh toàn đi xa cả, chỉ có năm nay mới được gần anh, nên món quà cũng cần phải đầu tư chứ nhỉ?

Tôi hí hửng đến "quán cafe của chúng tôi"... chờ anh đến...

Tôi đã chờ ở đó bao lâu ngày hôm ấy, tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ nhớ noel năm đó mưa và rất lạnh, tôi ướt sũng và ốm suốt hai tuần liền sau đó! Anh không đến và cũng sẽ chẳng bao giờ tôi nhìn thấy anh nữa... Không phải vì anh đã chết, mà trong tim tôi anh đã vỡ vụn rồi... Nếu đó chỉ là một lần trễ hẹn, tôi sẽ buồn hai ngày rồi thôi! Nếu đó chỉ là một sự "quên" tôi sẽ buồn hai tuần vì sự vô tâm ấy... Nếu đó chỉ là... Ừm... nhưng không, anh không trễ hẹn và anh cũng chẳng quên chỉ là anh không đến... Và thế là vì anh không đến nên tôi sẽ nhớ ngày đó để đau cả đời...

Tôi chưa bao giờ nghĩ người yêu mình có thể ngủ với người con gái khác vào đêm noel... Cho dù yêu nhau ba năm nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để dâng hiến... Tôi cảm thấy mình quá nhỏ bé để đáp ứng nổi những thứ gọi là nhu cầu ấy... Và chẳng lẽ chỉ vì tôi chưa sẵn sàng mà anh vội vàng bước trước...

Đêm hôm ấy, anh đã thỏa mãn trên giường cùng với ai đó, xinh đẹp và biết chiều chuộng anh hơn tôi! Tình dục là một món quà giáng sinh tuyệt vời hơn chiếc khăn len quê mùa tôi đã cố công và gắng sức... Nhưng tôi vẫn phải tặng nó cho anh, vì nó thuộc về anh, chiếc khăn mà khi tôi đan tôi đã nghĩ tới nụ cười của anh và gói nó vào trong đó... giờ đây tôi khóc vì tôi đã đan nó cho anh... Tôi gửi chiếc khăn kèm một mảnh giấy nhỏ, nguệch ngoạc dòng chữ: "Anh sẽ yêu em mãi chứ?"

"... Forever and one I will miss you

However, I kiss you yet again."

Một mùa giáng sinh lạnh lẽo qua đi hằn vết cứa trong tim tôi sâu hoắm! Tôi cũng chẳng muốn nhớ tới sự dại khờ trong trắng của mình nữa... Mỗi khi ngồi nghe những tiếng rên cổ điển của piano, vang lên đâu đó bên tách cafe giữa đông nghi ngút khói... tôi lại nhớ đến anh với đem Noel ướt sũng ngày nào...

2. Xmas thứ hai - con đường dài mê mải:

"... So hard I was trying

Tomorrow I'll still be crying

How could you hide your lies

Your lies..."

Tháng chín năm sau, tôi yêu một người con trai khác! Anh ấy thực sự tốt với tôi nhưng tôi vẫn có chút cảnh giác đề phòng! Mối tình thứ nhất đặt biết bao nhiêu kì vọng... còn tan tác và vỡ nát... Sao tôi dám lại tin tưởng khờ dại mãi...

Yêu anh, tôi không ngồi trong quán cafe ngút khói... nghe Moza, hay Sonat của Beth thanh thoát phát ra từ máy nghe đĩa cổ... Yêu anh, tôi ngồi trong căn phòng của anh... lắng nghe và nuốt trọn từng phím đàn... tiếng piano nhẹ nhàng vang khi bàn tay anh lướt qua dịu ngọt...

Và tôi lại nghe Tristess Amour, bản "Tình buồn" mà tôi đã thích từ xa xưa... của một người nhạc sĩ đầy u uất... Tôi nghe để đón nỗi buồn hay nghe để rút nỗi buồn ấy ra... Tôi không rõ...

Anh thích Beth hơn, anh thích sonat 14... nhưng anh vẫn thường theo sở thích của tôi, chơi bản Tình buồn... Anh nói với tôi rằng, chúng tôi sẽ không có một mối tình buồn vì anh yêu tôi nhiều lắm... sẽ kết thúc bằng một bản tình ca... và sẽ là một đoạn ngân nga có hậu... Anh sẽ yêu tôi mãi! Yêu đến khi cả hai ngừng thở...

Tôi hiểu tình yêu nghệ sĩ! Tôi hiểu tình yêu của những anh chàng như anh... đến rất nhanh và đi rất vội! Kinh nghiệm một lần đau làm tôi đuối sức... Tôi không thể đuổi kịp tình yêu anh dành cho tôi...

Noel năm ấy, chúng tôi yêu nhau được hơn ba tháng! Anh muốn dời ngày kỉ niệm ba tháng vào chính noel để là một dịp thật đặc biệt! Anh yêu không khí tình nhân của những ngày lễ như thế này...

Anh muốn làm tôi bất ngờ, tôi biết điều ấy...

Tám giờ tối, anh đến nhà, đón tôi đi... Ngồi trong ô tô, thấy anh cười tủm tỉm... tôi có chút bối rối hoang mang... Lòng tôi khẽ nhói lên như điện xẹt khi nhớ về noel một năm về trước và tiếng mưa lại dội về làm tôi buốt từng kẽ xương... Tôi co người lại... suy nghĩ và lặng im... Chiếc xe này sẽ đưa tôi về đâu?

Biệt thự ngoại thành, đơn lẻ xa trung tâm thành phố... Tôi giật mình khi anh vỗ nhẹ vai tôi... Chúng tôi bước vào... Mọi thứ thật đẹp đẽ và mờ ảo... Anh nói tôi ngồi xuống... Anh lại gần bên piano, chơi một bản nhạc lạ lùng... Tôi chưa nghe nó bao giờ... tôi chỉ biết âm thanh ấy thật ngọt! Anh nhìn tôi, cười: "Dành tặng riêng em!"... Sự lãng mạn này làm tôi sợ... và cũng làm tôi áy náy nữa... tôi chẳng chuẩn bị gì cho anh, dù chỉ là một món quà bé xíu...

Anh lại gần bên tôi... tôi chưa bao giờ thấy run như lúc ấy... tôi sợ... tôi sợ cảm giác khi biết người dàn ông này sắp hôn mình ngay khi ấy... Anh nhẹ nhàng và dịu dàng quá làm tôi chỉ muốn đẩy anh ra thật xa... Anh nói: "Anh sẽ yêu em mãi!"... Rồi ôm chặt tôi... tôi ngã ra ghế salon và cảm thấy cái gì đó quá nặng trên thân mình... Tôi cựa quậy như muốn vùng ra, không còn nghe nổi những lời thiết tha mà anh đang nói nữa... Nhưng anh ghì chặt tôi lại... Và tôi khóc... "Anh nói sẽ mãi yêu em cơ mà?"... Tôi nói câu đó trong vô thức, rồi dùng hết sức bật dậy chạy đi... Tôi nghe thấy tiếng anh gọi tôi... Tôi nghe thấy bước chân anh theo tôi vội vàng xin lỗi...

Tôi cứ chạy thục mạng trong cơn hoang mang giữa trời tối và đường vắng vẻ không rõ lối... Con đường cứ trải dài mê mải và tôi chạy mãi không biết đi về đâu... Đó là điều cuối cùng tôi còn nhớ về ngày hôm đó...

Sáng hôm sau, tôi ở trong bệnh viện! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình! Tôi thấy anh bên tôi, nắm tay thật chặt... Tôi mở mắt, vội vàng rút tay lại và nhìn anh bàng hoàng...

Vì sao anh ép em khi em chưa sẵn sàng...

Im lặng!

- Vì sao anh không nói với em...

Vì sao anh làm vậy? Im lặng.

-Vì sao?

- Anh xin lỗi, mình chia tay đi!

Tôi cười:

- Anh nói là anh sẽ yêu em mãi...

Chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa ngay sau khi tôi ra viện! Ngày noel, biệt thự, bản nhạc, anh và phố dài... mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi...

Đàn ông luôn là một dấu chấm hỏi to đùng với tôi... Ra đi vì thân xác... vậy họ đến bởi cái gì?

3. Giáng sinh thứ ba - món quà vỡ vụn!

Tháng mười một, tôi lại có người yêu mới! Cứ như một sự thúc giục bản năng... Anh đến khi tôi đang cảm thấy cô đơn và buồn bã chuyện gia đình... Anh không lãng mạn, cũng chẳng dịu dàng và càng không tinh tế! Tôi không yêu anh! Cũng giống như tôi không yêu người thứ hai của mình...

Nhưng có lẽ bởi vì anh khác hai người đàn ông kia... Anh không nhẹ nhàng và sâu lắng như họ! Ở bên anh, tôi sẽ vi vu trên những con phố lạnh đến tê người, chứ không phải ngồi nghe Moza, Beth hay Vivaldi... Thậm chí anh còn không biết họ là ai... Anh không quan tâm đến tôi nhiều! Điều đó làm cho tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm kinh khủng... Nhiều khi còn thấy tủi thân và muốn khóc thật to... Và khi đó, tôi biết rằng mình đã yêu anh... yêu anh nên mới muốn được anh chăm sóc nhiều như thế...

Anh nói với tôi rằng, anh yêu tôi theo cách riêng của anh... Anh yêu tôi, và điều đó là mãi mãi, chắc chắn... Dù bất cứ ai có nói rằng anh không yêu tôi, thì tôi chỉ cần biết và anh cũng hiểu rõ rằng, anh yêu tôi. Thế là quá đủ rồi...

Chúng tôi ngủ với nhau vào tuần thứ hai yêu nhau! Thế là hết đời trinh trắng... Tôi chẳng hiểu sao mình làm như vậy nữa... Cũng chẳng biết rằng tôi có tiếc nuối điều đó hay không? Chỉ nhớ lúc đó tôi đau lắm... Câu hỏi đầu tiên anh hỏi tôi khi tôi đang cuộn tròn mình vì đau và xấu hổ là: "Tại sao em không ra máu nhỉ?"

Tôi cứng đơ người một lúc... Anh quàng tay ôm tôi cười: "Anh yêu em lắm, ngốc!"... Tôi nằm quay lưng lại phía anh, nắm lấy tay anh thật chặt: "Anh sẽ yêu em mãi chứ?"...

Chúng tôi yêu nhau có khá nhiều sóng gió, tôi cố hết sức để quan tâm và chăm chút cho tình yêu của mình! Nhưng dường như mọi thứ chẳng hề đơn giản và tôi luôn vấp váp để làm anh bực mình, đôi lúc anh trách móc... nhưng cũng có khi anh im lặng và bỏ mặc tôi...

Noel năm đó, tôi chờ đợi một sự khởi đầu mới mẻ... Tôi muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, để đón lấy hơi ấm từ anh và cảm thấy mình hạnh phúc... Thế là quá đủ với tôi! Mọi nỗi đau sẽ qua... và anh sẽ là người hàn gắn tất cả! Sẽ chẳng còn âm thanh của Moza, sẽ chẳng có tiếng đàn piano vang xa vô vọng... Nhưng noel sẽ có... bàn tay anh dành riêng cho tôi ấm nóng...

Trước noel hai ngày, chúng tôi cãi nhau... Cũng không hẳn, tôi giận anh bỏ mặc tôi đi với bạn bè... Anh hùng hổ và hung hãn bỏ đi... Mặc cho tôi gọi và chạy theo anh mệt nghỉ... Anh tránh mặt tôi suốt hai ngày sau đó... Anh không muốn gặp tôi...

Tối noel, tôi nôn dữ dội... Tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời... gọi điện thoại chuông cứ reo và anh cứ dập máy... Thất vọng và chán nản, tôi bước ra đường một mình trong cái lạnh đêm noel... Đứng dưới nhà thờ... ngước nhìn Chúa và khóc! Tôi là người duy nhất khóc trong chốn hạnh phúc đông đúc ấy...

Hôm sau, anh vẫn không liên lạc cho tôi, còn tôi thì cứ nôn dữ dội mà chẳng thể ăn gì! Tôi chợt cảm thấy lo lắng cho những đợt nôn khan kéo dài của mình và sững sờ khi nhớ tới chu kì không chịu đến! Tôi mua que thử, và lén lút kiểm tra... hai vạch... tôi không biết làm gì... cứ nhìn que thử mà lòng bao xáo trộn...

Tôi nhắn tin nói muốn gặp anh, có việc quan trọng... Anh không trả lời...

Tôi bước vào bệnh viện và bước ra... đi vào rồi lại đi ra... như một người điên vậy... Tôi chạy ra đường... đầu óc quay cuồng không biết giờ này anh ở đâu! Tôi muốn gặp anh để ôm anh chặt, tôi muốn xin anh chút sức mạnh để cho tôi biết con của chúng tôi sẽ ra sao... Đường đông và tôi say trong giá lạnh... tôi loạng choạng bước đi... Ngã!

Lần thứ hai, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Chẳng có ai bên tôi cả... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình... Tôi gào lên... Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con..." Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi...

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra... Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà...

"Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm...

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư?"

...

Sau khi ra viện tôi không còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải không? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt kí ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi...

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"... Here I am

Seeing you once again

My mind's so far away

My heart's so close to stay

Too proud to fight

I'm walking back into night

Will I ever find someone to believe?"

Em nhận ra một chân lí đúng đắn hơn bất kì chân lí nào... Đó là... anh là đàn ông! Và vô tình, đàn ông sinh ra đã gắn liền chữ "bạc"!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play