Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn không? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy… Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng…

Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa...

Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những li rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.

Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em… mà em vẫn cứ mãi cô đơn.

Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ…

Chua chát…

Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy… Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.

Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước…

Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?

Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em?



Tiếng trẻ con khóc vang lên như một khúc ca gọi hồn, cô ấy đờ đẫn và uể oải bước tới đưa nôi cho đứa trẻ… Một nụ cười thật nhẹ và thật khẽ, đứa trẻ đã lặng im…

Trước đây cô ấy ít khi cười, nhiều khi muốn chọc cho cô ấy cười một chút thôi cũng khó. Đã có lúc tôi nhăn nhó, nói cô ấy là một cô nàng “tự kỉ”… cô ấy cười: “Em chỉ mắc một chút chứng trầm cảm thôi.”

Cô ấy thích sự nhẹ nhàng đến đơn điệu. Mà cuộc sống luôn đem lại cho ta những ước muốn ngược đời. Càng thèm khát sự nhẹ nhàng bao nhiêu thì cuộc sống của cô ấy lại luôn xoay theo chiều… dữ dội…

Thằng bé lại khóc, cô ấy nựng nó trên tay: “Con hư quá, khuya rồi con biết không? Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi.”

- Em cũng ngủ đi chứ, giờ này khuya lắm rồi, em không ngủ, con khóc đòi mẹ ngủ đấy.

Tôi đứng bên cạnh cô ấy thì thầm nhưng cô ấy không thèm quay lại trả lời tôi lấy một câu. Càng ngày càng đáng ghét, cô ngốc, người đàn bà kênh kiệu.

Tôi nhìn đứa con của mình.

- Con thật hạnh phúc khi có một bà mẹ thật đẹp, phải không bé yêu…

Thằng bé ngủ rồi, chắc nó không còn nghe được những gì tôi nói.

Cũng được ba tháng rồi còn gì, mà vẫn còn quấy đêm hoài như thế, chỉ cực cho bà mẹ trẻ, nhỉ?

Cô ấy đứng bên cửa sổ, gió tháng mười một lùa về, hơi lạnh chạy qua khiến tôi nghiêng ngả, cô ấy khẽ run người, co mình, lấy hai tay ôm lấy chính mình.

- Sao không để anh ôm em thật chặt?

Cô ấy khóc, nước mắt chảy thành từng vệt dài lăn trên hai gò má… cứ đẫm dần lên, nước mắt chảy dày bờ mi buồn…

- Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?



Cuộc đời tôi có nhiều sai lầm mà nếu cho tôi được một lần làm lại, tôi sẽ không cho phép mình sai nhiều như thế.

Như đa số những người đàn ông còn quá trẻ, tôi không hiểu giá trị của tình yêu, càng không thể biết, ai yêu mình… nhiều nhất.

Khi tôi ở Hi Lạp cùng mẹ, (mẹ tôi làm cho một công ti du lịch, bà rất hay đi đây đó và thỉnh thoảng, nếu tôi có muốn đi cùng, bà cũng sẽ không từ chối, nếu điều đó không quá ảnh hưởng đến việc học của tôi) có một nhà chiêm tinh, đã nói với tôi về những chòm sao chiếu vào vận mệnh. Ông nói tôi là một kẻ sẽ cô đơn trong con đường độc bộ, những vì sao chiếu vào bản mệnh tôi nói lên điều đó. Một kẻ ngang tàn sẽ luôn làm những điều sai trái.

Tôi chẳng tin vào những chòm sao, cũng như bao người, tôi không hiểu nhiều về nó, nhưng có lẽ sau này, ngồi đâu đó chiêm nghiệm, tôi và những người có chòm sao như tôi, sẽ thấy rằng điều đó hẳn là đúng đắn lắm. Tôi đã sai trái rất nhiều như chính những chòm sao phản chiếu.

Đã có rất nhiều người con gái muốn tôi ôm lấy họ, xem tôi như một hoàng tử, ôm lấy họ để họ được nũng nịu, yếu mềm, họ khóc khi vòng tay tôi đi xa, không còn chiều họ thêm được nữa. Nhưng có một người lại muốn ôm lấy tôi, không muốn buông ra, đó chính là cô ấy.

Đôi khi khóc một mình nhưng muốn tôi nhìn thấy, đôi khi đau một mình nhưng lại muốn tôi chạm lấy nỗi đau ấy.

Ừ, tôi yêu cô ấy, có lẽ thế!

Có điều, thói quen phạm sai lầm thì tôi chưa bao giờ bỏ cả. Điều này, sau này làm tôi xót xa mỗi lần nghĩ lại. Nhiều lần, tôi làm cô ấy đau lòng, không đúng, đã làm cô ấy rất đau lòng… À mà cũng chẳng phải, tôi đã giết chết dần sự cảm nhận nỗi đau của cô ấy…

Trước khi quen cô ấy, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn bà, tôi còn chẳng nhớ nổi nữa? Lần đầu tiên là năm lớp chín, với mối tình kéo dài chín ngày. Sau này, cô bạn chín ngày đó rất hận tôi. Có lẽ là lần đó tôi nhớ nhất vì nó là lần đầu tiên. Sau này tôi quan hệ nhiều “như một thằng điên” và không thể nào nhớ mặt, nhớ tên cũng như số lần mà tôi đã làm chuyện ấy.

Tôi gặp cô ấy khi tôi học lớp mười hai, thấy cô ấy hay hay, đơn giản chỉ vậy.

Như bản tính trầm cảm của người đàn bà bí ẩn, cô ấy thật ít nói, và rất chuẩn mực. Thời gian bỏ ra để chinh phục cô ấy khiến tôi“cai” nhiều thứ. Suốt một thời gian dài, tôi chỉ biết có “một mình” cô ấy thôi, không và không ai khác cả.

Và thế là cô ấy đã yêu tôi.

Yêu có lẽ là nhiều lắm.

Cô ấy tắm mưa để chạy đến đem cho tôi một cây dù, khi tôi tan học.

Xé cái váy đang mặc mà cô ấy thích nhất để cầm máu cho tôi khi tôi ngã xe.

Bán đi thứ đồ kỉ niệm quý giá của mẹ để lại (cô ấy mất mẹ từ nhỏ) khi tôi có lung lay về tài chính khi quá tay văng bạc rất nhiều.

Ôm tôi thật chặt khi tôi bị bố đánh vì đã dám cắm xe.

Làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bạn thân tôi khi biết nó gặp khó khăn.

Luôn ở đó khi tôi cần và không hề than trách. Dù tôi làm gì, cô ấy cũng đều luôn tha thứ…

Người đầy vết xước bởi những cơn say của bố, mắt sưng và thâm quầng vì khóc lóc chờ tôi những lần ham chơi. Vậy mà tôi, thì không làm gì cho cô ấy cả…

Rồi cô ấy tiều tuỵ đi, suy sụp đi, yếu ớt đi… Cho đến khi cô ấy phát hiện ra, tôi đã ngủ với bạn thân của cô ấy, cô ấy cũng bỏ qua rất đỗi xuề xoà… Cứ xem như là không hề biết.

Bạn thân cô ấy xấu hổ, khóc lóc và van nài, cô ấy chỉ cười cứ như người ngoài cuộc. Thật lạ lùng, điều đó làm tôi nổi khùng. Tôi không thể chịu được cái sự khoan dung thái quá ấy…

Vậy là tôi thách thức, thách thức cô ấy với những cuộc tình mới của tôi, đầy tội lỗi, tôi công khai, ngày lại ngày tôi đâm cô ấy thêm sâu và thêm nặng.

Sẽ chẳng ai tin, cũng giống như tôi không dám tin, rằng tình yêu lại có sức mạnh diệu kì đến thế. Cô ấy cứ lầm lũi bám đuổi lấy tôi. “Em chỉ muốn em ôm lấy anh”, “Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn.”



Phụ nữ không biết rằng, họ càng yêu thương người đàn ông của mình bao nhiêu thì càng hứng chịu sự hắt hủi bấy nhiêu. Cô ấy chắc hẳn không biết điều ấy.

Một ngày kia, tôi suy sụp, ngồi trên dốc những con đường gồ ghề tội lỗi, tôi cảm thấy một cái gì đấy thực sự đang bóp nghẹt mình. Một trong những cô gái mà tôi quan hệ, đã có thai, và cô ta chỉ mới có mười sáu tuổi. Tôi thực sự bối rối, chẳng biết phải giải quyết thế nào… Tôi cảm thấy nghẹn ngào và đắng ngắt… Chỉ muốn khóc như một thằng con trai ủ dột.

Và cô ấy biết…

Chúng tôi đã cãi nhau…

Vì tôi muốn phá và cô ấy muốn giữ.

Thật điên rồ khi cô ấy muốn giữ nó, đứa con không phải của mình, đứa con của người tình của kẻ mà cô ấy yêu thương.

Tôi không thể chịu được, áp lực quá lớn đó, cô ấy phản kháng mạnh mẽ và một mực nói cô ấy sẽ chăm lo tốt cho đứa trẻ.

Cô ấy khóc, còn tôi chỉ muốn nổi điên, tôi tát cô ấy: “Em im đi, em giả dối, em khốn nạn! Sao em không dám nhìn vào bản thân mình, rằng em đang ghen, rằng em muốn giết nó hơn cả anh nữa. Nhưng em đang giả vờ, em giả vờ làm người tốt đến bao giờ?”

Tôi bỏ đi.

Đêm đó, tôi uống rất nhiều, rồi tham gia đua cùng một vài thằng bạn cũ.

Kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo của cuộc đời tôi, là đêm đó tôi đã chết vì tai nạn.



Giờ đây, tôi chỉ còn là một bóng ma, những ngày tháng mùa đông lạnh giá không thể ôm lấy người mà mình yêu thương, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống, thật quá đỗi muộn màng.

Cô nàng mười sáu tuổi đã nghe lời cô ấy, không để đứa con tôi đi theo cha nó, họ đã không phá… và bây giờ thì, cô ấy đang là mẹ của con tôi, đứa con không phải do cô ấy sinh ra, nhưng cô ấy đã giữ lời, nuôi nấng và yêu thương nó bằng tất cả bản năng cũng như trái tim người mẹ. Cô ấy đã luôn tự trách mình rằng chính cô ấy là người gây ra cái chết của tôi. Cô ấy luôn nói, nếu chúng tôi không cãi nhau thì sẽ không bao giờ tôi có chuyện.

Tôi luôn dõi theo hai mẹ con cô ấy… Nước mắt tôi tan vào không trung, hòa vào từng làn gió lạnh.

Anh biết em lạnh lắm, anh muốn ôm em lắm… nhưng anh sợ, một bóng ma, sẽ chỉ làm em thêm lạnh lẽo...

Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh?

Đừng viết truyện và thổi hồn bi thương vào đó…

Ngừng sống bằng nước mắt trong niềm đau dày vò… Không phải em giết anh, em đừng cố lừa mình tự trách… Anh đã tự giết mình vì anh đã không biết cách yêu em…

Lạnh lắm, đừng khóc, nước mắt mùa đông không làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh – một bóng ma xót xa, muốn ôm em ngàn lần mà không thể…

Quanh quẩn bên em vì khi sống đã không thể bên em.

Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách… Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên tội. Dù biết rằng chẳng thể bù đắp được đâu, nhưng nhìn em đau, để thấy mình biết đau, đau lắm…



Một năm rồi phải không anh? Một năm trôi qua, anh đi, em cất lòng mình muôn vàn giọt đắng. Không hiểu vì sao em yêu anh, đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu… Một điều cứ mãi y nguyên như thế… em yêu anh thật nhiều… Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play