Mỗi khi đi đâu đó ta nên đem một cái
gì đó về. Vô ích và có ích, nhưng nó tốt cho mình, cho những người không có
những chuyến đi như vậy.
Một câu chuyện chắp vá, từ một lần đi
biển. LTS sẽ để dưới cuối truyện, để mọi người hiểu rõ hơn. Chỉ có điều Gào
muốn nói thêm với các bạn gái như thế này, chúng ta tưởng chúng ta sống tình
cảm, sướt mướt với những cảm xúc viết ra của mình. Và nghĩ rằng đàn ông sau khi
đọc xong những thứ đó, sẽ cảm động với tấm lòng chúng ta. Nhưng không các bạn
ạ, thực ra, họ cảm thấy vô cùng phiền nhiễu. Và học sẽ tránh xa, nhưng cô gái
đã quá uỷ mị, luỵ tình. Thế đấy! Đừng bao giờ bộc lộ một cảm xúc gì, quá rõ
ràng đối với đám đàn ông!
* Note: Trẻ em dưới mười tám tuổi
không nên học và đừng nên đọc!
Tặng: Ngọc Bống, Dương Kòi, Mèo Ác,
Cà chua, "Hoàng tử" và nhiều người khác nữa... Tặng cả chính mình...
- Alô, chiều nay đi tập với tớ nha.
- Không được rồi, không biết nữa, tớ
bận mất rồi.
- Alô, tối nay có hẹn đi xem phim với
tao, nhớ chứ?
- Ôi, tao xin lỗi, có lẽ không được
đâu.
* Nhắn tin:
SMS1: Anh à, đang làm gì đấy?
SMS2: Anh đang đi chơi.
SMS1: Đi với em được không? Đang buồn
quá đây…
SMS2: Anh đang đi với bạn anh rồi.
*Nhắn tin:
SMS1: Mày à, tao buồn quá, đi uống
chút đi
SMS2: Uống gì,
là sao? Thôi, tao không đi đâu.
…
Từng làn xe trôi
tuột qua hàng mắt cay xè, người tụt xuống và bỗng nhiên đứng sững. Tôi ở thành
phố này, tính đến ngày hôm nay đã là hai tháng tròn trĩnh, không bạn bè, không
gia đình và không phải lúc nào, có người yêu cũng tốt. Bơ vơ như một kẻ có thói
quen đường chợ. Trái tim đập cho hơi thở gấp, mọi thứ bỗng nhiên trở nên gượng
gạo đến khó ưa. Chẳng ai dừng cuộc sống xô bồ, để ngoái lại nhìn tôi dù một
lát.
Cuối tuần họ làm
gì?
Họ lao đi một
cách khác ngày thường đến lạ.
Họ lao đi và họ
đã lao đi... Ai cũng thế, sẽ thấy cô đơn lạc lõng... dù chỉ duy nhất hay ít
nhất một lần...
…
Biển đầy sóng và
biển cồn cào, thứ cồn cào sôi lên mỗi lần sóng trôi về những con cá chết. Một
sinh linh, một kiếp đời đột nhiên tan biến, chẳng cần ai lần mò, nó cũng luôn
có ở đó, để chết đi.
Biển bình yên
như những lần hẹn hò người ta hay từ chối. Bởi người ta đã có hẹn của mình rồi.
Một đứa con gái không có đế chế, không hề có nhan sắc mặn mòi hay rực lửa, thậm
chí chẳng có quá nhiều tiền để chịu chi, thì rất khó có thể có những lời chấp
nhận.
Như biển, biển
không đòi hỏi. Còn con người, họ đòi hỏi nhiều lắm đấy.
Đàn ông đòi hỏi
gì ở đàn bà?
Đó là nhan sắc.
Có thể là tính
cách.
Đôi khi cũng
phải chăng là tiền bạc và quyền lợi khác mà họ có thể khai thác đến tận cùng.
Đàn bà cần gì ở
đàn ông.
Không có ai hoặc
ít người trả lời rằng, đó là tình dục.
Cứ như thể, ham
muốn không có ở đàn bà chính chuyên, mà chỉ xuất hiện ở những con điếm dâm dục
mà thôi.
Họ nhăn nhó mỗi
khi tôi bàn tới. Tôi thò thay lên với tới tận mặt trời nóng rẫy…
Này, ai mà biết
được, đàn bà cần bao nhiêu thứ ở đàn ông nhỉ?
…
1. Đi biển và tắm biển
Tôi mặc nhiên
không yêu biển đến dạt dào, biển chỉ bình thường là những cơn sóng chết hoài và
chết mãi, bình yên và lặng lẽ theo bóng dáng thủy triều dâng. Có một người đàn
ông đi về phía nắng, anh ta trẻ, trông dịu dàng và rất mặn. Dáng người vừa vặn
và khuôn mặt khá thanh tú, dễ nhìn. Đôi mắt đỏ au như là vừa mới khóc, mũi cao
làm mọi thứ trẻ nên hài hòa. Khi anh ta không cười, mọi thứ dưới chân tôi như
là cát đang tan ra hòa vào sóng. Cảm giác lạnh rất ấm áp nhẹ nhàng. Anh ta đi
lang thang dọc bờ biển. Như một con mèo lười mân mê sợ nước. Anh ta không bước
xuống, không tiến xa, không ngâm mình hòa vào một bài ca mặn mòi nào cả… Giống
như là hoàng tử vậy, anh ta kiêu sa và lịch lãm… Anh ta tới biển để làm gì nhỉ?
Không phải là để đi biển và tắm biển… Chỉ là đi biển và dạo chơi, đùa giỡn với
khoảng thời gian thảnh thơi của mình. Anh ta đang sống… Như mọi hoàng tử trên
thế giới và trong truyện cổ tích, anh ta giống như một kẻ sinh ra để hưởng thụ
và sống vô nghĩa.
Tôi rút anh ta
khỏi khung cảnh của biển. Đặt anh ta vào tiếng nhạc xập xình ở Volcano, ở 97, ở
Bouce, ở Lush, ở Ozon, ở Velvet… Tôi lần lượt đặt hoàng tử vào tất cả các quán
bar mà tôi biết…
Tôi nhìn thấy
anh ấy lắc như một thằng điên, cười nói hả hê bên bàn rượu và say xỉn khi trở
về nhà.
Tôi lại nhấc
hoàng tử khỏi quán bar. Đặt chàng vào một nơi hoàn toàn yên tĩnh khác. Hoàng tử
ngồi và nhắn tin tán loạn, cho khoảng bảy chục người. Với những nội dung và
những lời như chim bướm… Đêm nay, trong số bảy chục cô gái được đức hoàng tử
sủng ái nhắn tin đó, ai sẽ là người được chàng “ân ái”?
…
2. Đi biển và làm tình:
Trong ví của
hoàng tử lúc nào cũng có bao cao su. Hoàng tử là một con người “rất sạch.”
Hoàng tử ì ạch giống như một chiếc condom dài và rộng, không vừa bất cứ một cái
của quý nào… Chàng quá giống với một món hang phế phẩm ở trên giường. Bởi vì
chàng nhỏ bé, và không thể cương lên được, nên của quý của hoàng tử được làm
bằng pha lê, chúng cứng nhưng dễ vỡ! Vậy đó, nếu một hoàng tử phải tìm đến
nhiều hơn một sự lựa chọn cho một đêm, thì hẳn anh ta ngày nào cũng phát điên lên
vì… cái dái của mình. Chàng không bất lực, chàng chỉ đang cố gắng làm một người
không bất lực. Bằng cách bất lực chứng minh cái sự không bất lực của mình.
Rồi lần lượt một
ngày nào đó, bảy chục cô gái gặp nhau và họ vui vẻ bàn tán về cái chim của
chàng.
Còn chàng, chàng
sẽ làm gì? Ngẩn ngơ ngồi đó và tiếc cho cái cục dái bất hạnh của mình?
Tôi bật cười với
những suy nghĩ hỉ hả và chuẩn xác ấy! Bỗng nhiên, “hoàng tử”, hãy tạm gọi anh
ta như vậy nhé, bước đến và ngồi bên cạnh tôi.
Tôi quay sang
cười với anh ta một cái. Một nụ cười có thể là miếng mồi đối với đàn ông nếu nó
toát ra từ một người con gái đẹp, nhưng nó vô nghĩa với một vẻ đẹp bình thường.
Tôi lấy tay di di lên cát, viết thành một hình trái tim nho nhỏ có khung tròn.
- Vẽ trái tim
lại còn giam nó lại là sao?
- Để cho nó đỡ
trốn chạy!
Ừ, tôi luôn giam
trái tim mình lại, nó không được phép trốn khỏi cái cũi đã ấn định của mình.
Trái tim chỉ được di chuyển và xô lệch, ở trong cái vòng tròn của nó. Tôi đã có
người yêu, và tôi là một phụ nữ chưa có chồng bị giam cầm trong tình yêu đó. Có
nghĩa là chính chuyên, lo toan, và không ngoại tình. Người phụ nữ sẽ phải đứng
chờ người đàn ông của mình, và nói “em yêu anh” mỗi ngày cho dù ta đã đang rất
chán họ, cho dù ta muốn lên giường với thằng khác quá đi mất.
Nhưng tôi dám
chắc một điều rằng, phụ nữ không phải là đàn ông, phụ nữ không được tha thứ nếu
như ngoại tình. Phụ nữ, không được phép đòi hỏi giống đàn ông, không được đòi
thử và nhét dày bao cao su trong ví và đòi đi “thử.”
- Đôi khi để
trái tim chạy trốn một lần cũng tốt chứ sao?
Đúng rồi, anh là
đàn ông và anh sống như hoàng tử. Anh khác tôi, anh để trái tim chạy rông không
biết lối về, nó cứ bay bướm đậu dông dài trên những cánh hoa đến thời tàn úa.
Còn tôi khác chứ, tôi sợ tôi đi lạc, sẽ không tìm được một mái nhà và quên đi
đường về cho những tháng ngày lang thang làm tôi yếu đuối, đôi cánh gẫy rời… khi
cuộc đời chưa kết thúc. Sống bại liệt trong vài chuyến bay xa…
…
3. Nằm trên giường của hoàng tử:
Hoàng tử ở trong
một căn phòng rất đẹp bên bờ biển. Vì hoàng tử là hoàng tử, hoa mĩ và có rất
nhiều tiền. Tôi nằm trên chiếc giường đó, nép người vào trong thân hình đó. Cầm
điện thoại và nói chuyện với người yêu. Tôi không nói tôi ngoại tình. Tôi chỉ
nói rằng mình đang ốm, ở nhà, và nằm ngủ, thế thôi.
Giường của hoàng
tử có mùi hoàng gia, đó là mùi tiền nồng nàn lên tận mũi. Rất nhiều cô gái yêu
cái mùi đó đến tái tê. Riêng tôi thì, tôi yêu cái mùi ngoại tình lén lút.
Sau ngày hôm
nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại sự lén lút này. Chỉ đơn giản như một lần giao
lưu thể xác rất an toàn. Con người ta nép vào nhau và lần mò thân xác trong một
chiều hoàng hôn bờ biển nhạt. Khi ánh chiếu phản chiếu vào người hai chúng tôi
những vệt nắng tàn.
…
4. Ngủ với hoàng tử rất khác “người thường”
Hóa ra hoàng tử
không nhạt nhòa như tôi nghĩ. Những gì người ta hay nói ở một tình yêu đi từ
ham muốn, đó là ngôn ngữ thân thể khi đụng chạm vào nhau.
Lần đầu tiên hôn
hoàng tử, tôi tưởng như môi mình cháy, cảm giác tê nơi đầu lưỡi và luồng điện
ấy giật vào tim. Tôi đã ngã ra đằng sau bởi cảm giác đó, cảm giác làm tôi hoảng
sợ đến kinh hoàng. Nó quá mạnh mẽ đến nỗi tôi mất đi sự thăng bằng cần có.
Hoàng tử đã đỡ lấy tôi. Tay anh ấy nắm chặt lấy tấm lưng yếu mềm của tôi. Nắm
chặt lấy sự mỏng manh đang sợ hãi vu vơ cái nỗi hoan hỉ mãnh liệt của đôi môi
quyến rũ ấy…
Và anh ơi, anh
hãy đừng bao giờ cười… Hãy cứ là một người rất lạnh. Chỉ thỉnh thoảng mỉm cười một
chút thôi, để vẻ lạnh lùng lấn át con người anh… Đôi môi khi không cười, nó mời
chào lắm. Đó là đôi môi điện giật, quyến rũ đến từng phút giây, khiến tiếng thở
đứa con gái này ngày càng trở nên gấp gáp và ham muốn trỗi dậy…
Có tình yêu nào,
xuất phát từ đôi môi nồng cháy, của người đàn ông có ánh mắt đa tình?
Hoàng tử không
to lớn như một đấu sĩ bò tót, không lực lưỡng như một gã đô con cố gắng tập tạ
để lên cơ bắp mỗi ngày nhưng cái ấy thì bé như que tăm ngúng nguẩy. Hoàng tử
rất khác… không cao, không thấp, không béo, không gầy, không cơ bắp, không bủng
beo… Hoàng tử là một hoàng tử trong veo với những gì thuần khiết mang mùi đàn
ông rất lạ. Và tất nhiên là, hoàng tử không có một “que tăm” ngúng nguẩy, hoàng
tử có hẳn một cây gậy thần kì.
Tôi đã nghĩ
rằng, chỉ có một bàn tay thật lớn mới có thể ve vuốt sự sung sướng của đàn bà.
Nhưng hóa ra một bàn tay “vừa đủ” lại mang đến nhiều hơn thế. Hơn cả sung sướng
nơi cơ thể… Đó là sự thăng hoa ở một góc tối tăm nào đó nơi tâm hồn đang chết
dần đi vì héo úa. Đôi bàn tay đi vào rãnh ngực, làm cho mọi thứ xung quanh nó
trở nên căng phồng… Đi sâu và đi xa… Vào rồi lại ra… Đôi bàn tay có sức mạnh
vừa đủ ấy uyển chuyển vô cùng. Nó như đang nói rằng, con người ta phải sống,
sống để dẫm đạp lên mọi thứ mà hưởng thụ, hưởng thụ từng ngày để từng giờ thấy
mình cho và được cho…
Đôi chân hoàng
tử, trườn lên, anh ấy bò lên người tôi như thể một loài bò sát trơn tru và láng
mịn. Đàn ông không phải cứ sần sùi da thịt mới đáng yêu.
Anh ngồi lên
trên tôi, nhấp nhô như bóng dáng của thủy triều… Từng đợt sóng ào lên cao, tràn
sâu và trong rồi lại duỗi mình ra từ tốn… Đôi khi những cơn sóng ấy sỗ sàng và
dữ tợn… Ào ạt tuôn vào và thọc sâu đến nhói đau, nhưng rồi lại duỗi mình ra với
cơ man nào là bọt biển tan biến dịu dàng…
Ngủ với hoàng tử
rất khác, trong từng động tác, tôi như thấy được mình đang nói chuyện với chính
mình… Một cảm giác thật khác khi giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ mới... Mỗi cảm
giác khác là một lần thăng hoa khác, có thể là cào xé, có thể là nhẹ nhàng, có
thể là cưỡng bức, có thể là đòi hỏi… Nhưng mọi cái có thể đó, mỗi cái có thể
đó, đều đem đến duy nhất một cảm giác… thỏa mãn!
…
- Trong bao nhiêu
người phụ nữ anh ngủ cùng, anh có tình cảm với họ?
- Một hoặc hai
trên và trong rất nhiều.
- Thường là
trước khi ngủ đúng không?
- Ừ.
- Vậy là lần
này, em không có cơ hội là người phụ nữ thứ ba rồi.
- Nếu chưa yêu
mà đã ngủ rồi, em biết đấy, rất khó…
- Ừ.
- Nhưng lần này,
em có thấy nó có gì đấy lạ không?
Tôi quay lưng về
phía anh, anh vòng tay ra ôm tôi nhẹ nhàng, hai chiếc điện thoại của chúng tôi
đặt trên bàn đầu giường ngủ, chúng tắt lịm như thể cả thế giới này sẽ không ai
có thể chạm được tới chúng tôi. Mối liên hệ cuối cùng với những xô bồ đường đời
đã biến mất.
Tôi quay lại,
cười, xoay người anh, để lưng anh nhìn về phía tôi. Tôi lấy tay di lên người
anh một hình trái tim và vẽ một vòng tròn xung quanh nó. Giá như tôi có thể
ràng buộc, nhốt trái tim này vào một cái cũi và dấu nó tận sâu đáy tâm hồn...
Rồi quàng tay,
nhẹ nhàng xoay mặt anh, tôi nhìn mặt anh thật kĩ. Vì tôi biết, tôi không còn cơ
hội được nhìn nó nữa. Sau bốn ngày ở bên nhau, sau khi bỏ qua ngàn vạn mối muộn
phiền dai dẳng, buồn ngày không có vị đắng, chỉ đầy rẫy những ngọt ngào. Tôi
hôn vào môi anh… Điện lại xoẹt qua tim tôi, luồng điện ấy làm tôi muốn nghiện
nó… Anh lại xoay người lại, ôm lấy tôi.
Chúng tôi đã nói
chuyện với nhau, bằng một thứ ngôn ngữ rất khác, ngôn ngữ của thể xác không
lời… Bàn tay tôi như nói với từng lớp da trên thân thể hoàn mĩ của anh rằng:
- Ừ, lạ lắm, em
thấy nó rất tuyệt!
…
Có thể thăng hoa
là hạnh phúc, nhưng có một điều ngay cả chuyện cổ tích không phải lúc nào cũng
may mắn được diễn ra. Thực tế đó là, sự ngọt ngào và thăng hoa không bao giờ là
mãi mãi cả. Nó ảo ảnh và giăng đầy những lớp sương mù tê tái của thực tại mệt
nhoài. Chúng tôi trở về với cuộc sống của chúng tôi. Của những đứa con gái hằng
đêm anh tán tỉnh. Anh đọc diễn văn cho những đứa con gái đó, y chang nhau.
Không phải để ngủ, không phải chỉ để ngủ. Đôi khi, chỉ là cho vui thú… và thoát
li khỏi cuộc sống nhàm chán đang cuốn anh đi mỗi ngày. Hoàng tử vẫn là hoàng
tử, lẳng lơ và đa tình, đập chung một nhịp tim trong hàng ngàn mối quan hệ.
Nhưng cuộc điện thoại, những lá bài, những bó hoa, những trò ve vãn, anh làm
như thú vui mỗi ngày… Chúng trôi qua, và anh thích sống thế.
Tôi trở về với
cuộc sống đầy sóng của tôi… Mọi đợt sóng đều reo lên ồn ã… Chỉ thiếu đi lớp
sóng màu mỡ và đa tình trên thân thể anh, thiếu đi đôi môi điện giật đầy thú
tính, bản năng nhưng vô vàn quyến rũ...
Tôi không hề
biết tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào, cảm giác của anh đối với tôi ra
sao. Tôi chỉ biết thân thể tôi rất nhớ dáng người đó của anh. Tôi chỉ biết trái
tim tôi đã một lần phá cũi, giờ nó đang bơ vơ không muốn trở về…
Một chuyện tình
thoáng chốc đến và đi, vì lẽ gì nó không ở lại?
…
Tôi bước lên xe,
ngoái lại nhìn anh, bức tranh này, ôi sao buồn tẻ, anh đứng đó, đôi mắt vẫn
buồn rầu như đẫm lệ, khuôn mặt không cười với cái miệng thật xinh tươi. Anh từ
đâu đến, anh ra sao, có bao nhiêu nỗi buồn trải dài trên làn mi một người đàn
ông như thế. Hay anh chỉ đơn giản là anh, đĩ đượi và nông cạn với những kịch
bản sắp sẵn sẽ kể với một vạn người? Hay anh chỉ là anh, đơn giản là một hoàng
tử đầy đủ sự quyến rũ, và thừa đủ sự cao sang, không ai chạm vào anh để sở hữu
được anh, họ chạm vào anh để anh chơi đùa và ném họ.
…
SMS1: Anh có còn
muốn gặp em nữa không?
SMS2: Anh không rõ nữa!
…
SMS2: Em còn muốn gặp anh nữa
không?
SMS1: Em không biết nữa…
…
Nhưng có một điều, em rất
biết, đó là, em rất nhớ anh…
- Alô, em yêu à, sao mấy hôm
nay không liên lạc với em được vậy? Anh lo quá!
- Em đi ngoại tình!
Cuộc sống, có biết khi nào, là
“Đủ” được không? Người ta đôi khi chịu đổi vài năm, chỉ để lấy một vài ngày… Có
câu nói này đi ra từ Điên Loạn, rất hợp với hoàng tử và em:
“Đa tình là đặc tính của đàn
ông. Ngu ngốc là đặc trưng của đàn bà.
Trong tình yêu không có chỗ
cho “làm tình nghiêm túc.”
Hãy cứ đa tình như anh vốn dĩ,
và em sẽ mãi là “con đĩ” của riêng anh…”
Hoàng tử đa tình, vì hoàng tử
sinh ra đã là một hoàng tử!
Gào - ngày 03/11/2008
Kỉ niệm 2 tháng ở Sài Gòn định cư!
* LTS: Đây hẳn không hoàn toàn
là một câu chuyện về tôi. Tôi mặc nhiên không thể thế, cho dù chẳng may, đôi
khi và vài lúc rất muốn. Con gái, trong một phút giây nào đó lung lay tâm hồn,
nói xổ toẹt ra là cũng muốn có những sự trải nghiệm mới mẻ.
Nhìn một hoàng tử đến và ngẩn
ngơ chấp nhận sự ra đi của họ, không thể chạm sờ và lần mò. Sự thoi thóp đó chỉ
có đàn bà trưởng thành mới hiểu. Tôi còn quá nhỏ nên hiểu điều này không mấy rõ
ràng. Tôi chỉ gom nó lại và viết nó mạch lạc đàng hoàng hơn một chút. Tôi đã đi
biển hai ngày trong sự cô đơn, cảm nhận hơi thở biển một cách miệt mài hơn tôi
tưởng.
Tôi đã không gặp hoàng tử trên
biển. Tôi đã nhìn thấy anh ấy ở một nơi rất khác, là một cảm hứng vô vàn cho
những câu chuyện của tôi. Tôi chưa chạm vào hoàng tử, anh xa quá, mênh mông và
lạnh giá. Nhưng nhân vật nữ đã được chạm vào hoàng tử của cô ấy. Truyện đôi khi
là hiện thực, nhưng đôi lúc lại là hiện thực không hoàn thành. Truyện hoàn
thành ham muốn và viết nên ham muốn.
Những người bạn của tôi, đã
chạm vào hoàng tử của họ. Rồi lại một lần phải gạt nước mắt mà bỏ qua hoàng tử
đó. Tôi chứng kiến họ và nỗi đau của họ. Tôi băn khoăn rằng, liệu tôi may mắn
hơn hay bất hạnh hơn họ đây?
Chạm vào rờ trên bàn tay, mà
lại còn để bay mất khỏi mình? Không phải điều đó đau đớn lắm sao?
Bạn à, trên đời này không có
đàn ông xấu, càng không có người xấu. Họ chỉ xấu khi ta nghĩ họ xấu và chửi họ
xấu. Hoặc giả họ có thể xấu với ta, đểu giả với ta nhưng tốt với ai đó, ở đâu
đó rất lạ lùng. Ta không nên trách họ.
Các cưng của tao à, câu chuyện
này dành tặng chúng mày. Tao hiểu cảm giác của những đứa con gái có thứ tình
cảm cụt, luẩn quẩn không lối về, cảm giác muốn phá vỡ những vòng tròn nhốt trái
tim nhưng lại sợ tim mình không tìm được đường đi đúng.
Hãy xinh đẹp và tự tin như
chúng ta vốn dĩ, cho dù có chuyện gì các nàng ạ. Hoàng tử sẽ đến, để lên trái
tim hay thân xác những dấu ấn mơ màng... Chàng có thể ở lại... cũng có thể ra
đi... Hãy chấp nhận cho dù là chuyện gì đi nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT