Những cơn nắng mùa hè đổ dồn trên đôi
chân trần nứt nẻ của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nắng có phải là nơi thiêu đốt
gió? Nắng làm những cơn gió trở nên bức bối và oi nồng. Tôi thở hồng hộc và cố
kéo xe đi. Chân tôi nứt toác. Dường như máu đang rỉ ra từ những kẽ nứt đó.
Như một điều bình yên, cuộc sống là
chiến đấu giành bình yên dù phải đổ máu. Tôi đang làm công việc của một người
đàn ông, kéo chiếc xe hàng sắt rỉ và cũ nát.
Tôi không biết vì sao tôi phải kéo
nó, có lẽ đó chỉ là một thói điên loạn của nỗi mất mát chớm thành. Tất cả đều
hiện ra, như một sự thực mong manh mà ngay lúc này đây, tôi chưa thể chấp nhận.
Xe đồ chất chồng những nỗi nhớ cần
phải vứt đi. Những nỗi nhớ và kỉ niệm ấy chất đầy lòng tôi chưa một lần bám
bụi.
Đó là những di vật cuối cùng của
chồng tôi, trước khi anh ấy đột ngột qua đời vì một cơn tai biến!
...
* Ngày 11/02/2005
Chúng tôi lấy nhau.
Đàn ông và đàn bà, khi yêu nhau đơn
giản là phải cưới!
Nếu không cưới, thì yêu mãi cũng
chẳng để làm gì?
Cưới nhau để san sẻ cho nhau không
chỉ tình yêu mà còn rất nhiều quyền lợi.
Quyền được yêu và cái lợi từ việc đi
yêu!
Anh ấy yêu tôi vô cùng.
Tôi cũng hi vọng.
Sau khi cưới nhau, tôi cũng sẽ yêu
anh ấy!
Đám cưới! Nó diễn ra với rất nhiều
lời chúc tụng. Những nụ cười vụng trộm và sự hờn ghen căm tức.
Khi tôi lấy chồng, ngực trái tôi vẫn
còn đau nhức, bởi một nỗi đau vô hình nào đó.
Tôi không yêu người đàn ông tôi lấy
làm chồng. Anh ấy chỉ như một bức bình phong, vì quá yêu tôi nên đã dựng lên
cho tôi trốn tránh.
Tôi gặp anh để quên nhanh sự lừa dối.
Khi người tôi yêu đi lấy vợ. Tôi phải lấy chồng cho bằng hắn, hay để quên hắn?
Bạn đối diện với sự phản bội bao
nhiêu lần trong đời? Đó là bấy nhiêu lần bạn buông xuôi cho mình quyết định mà
không nghĩ nhiều đến lí trí.
* 15h ngày 13/02/2005
Tôi đề nghị li hôn. Khi còn đang là
những ngày đầu tiên của tuần trăng mật.
Hai ngày sau khi cưới, tôi cảm giác
không thể nào chôn nỗi nhớ người xưa cũ.
Tôi bỏ về để lại tờ giấy li hôn trên
chiếc bàn vuông của khách sạn.
Chuyến bay từ Bali về Hà
Nội chỉ kéo dài vài tiếng.
Nhưng đối với tôi và chồng tôi, nó
giống như là một thế kỉ.
Anh ấy chắc hẳn đã cố gọi cho tôi
nhiều lần.
Trên máy bay, tôi nghĩ rằng mình vô
tội.
* 20h ngày 13/02/2005
Tôi xuất hiện ở nhà người yêu cũ như
một cái bóng.
Vợ anh ta không có nhà.
Anh ta ôm lấy tôi.
Chúng tôi ngủ với nhau trong nhà anh
ta.
Hôm đó, vợ anh ta đi công tác mười
lăm ngày.
* 23h ngày 13/02/2005
Chồng tôi đứng trước cửa nhà người
yêu cũ của tôi.
Như đã từ lâu lắm!
Khi tôi bước ra, anh ấy cười:
"Đi về nhà thôi em!"
Tôi giận tím mặt.
Tôi tát anh.
Người đàn ông kia.
Đóng cửa đi vào nhà.
* 0h ngày 14/02/2005
"Anh lấy em không phải vì anh
yêu em đến mức sở hữu em khiến anh hạnh phúc. Anh lấy em chỉ vì một điều rất
đơn giản, anh chắc chắn rằng em sẽ chỉ hạnh phúc khi ở bên anh."
* 1h ngày 14/02/2005
Valentine đầu tiên của tôi và chồng
tôi. Đó là một chiếc giường.
Và mỗi người xoay một hướng.
Tôi đã nghĩ về sự phản bội.
* 1h45' ngày 14/02/2005
Tôi quay sang vỗ nhẹ vào người anh.
Anh quay lại, mắt đỏ hoe, hình như
anh khóc.
Nhưng:
Anh mỉm cười với tôi.
Nhìn vào đôi mắt đỏ, tôi chợt nhận
ra.
Anh rất đẹp mà chưa một lần tôi biết!
...
Khi một người nào đó âm thầm yêu bạn.
Bạn sẽ không nhận ra được giá trị của sự âm thầm đó.
Có một thứ gì đó rất đẹp.
Đẹp hơn số phận và định mệnh.
Đó là những cú hích.
Đưa ta đến gần nhau.
Tôi quyết định tôi sẽ học cách yêu
chồng mình.
...
Mùa xuân qua đi.
Mùa hạ qua đi.
Mùa thu qua đi.
Mùa đông qua đi.
Tôi vẫn học. Cách yêu chồng như thế!
...
* 0h45' ngày 14/2/2006
Con gái của chúng tôi chào đời.
Con bé có đôi mắt giống anh rất sáng.
Có nụ cười giống anh rất đẹp.
Có cái mũi nhỏ nhắn như tôi.
Có đôi môi chúm chím.
Chúng tôi yêu con gái mình.
Nhìn anh, bế và cưng nựng con.
Tôi nhận ra, tôi đã học được bài học
yêu anh một cách vẹn toàn nhất!
Đó là ngày tình yêu đẹp nhất cuộc đời
tôi.
...
Chỉ có điều, con gái chúng tôi rất
yếu!
Cho ăn bao nhiêu...
Nó cũng quấy, không chịu.
Thường xuyên ốm vặt, và sốt cao.
* 19h ngày 14/02/2007
Sinh nhật con gái tôi tròn một tuổi.
Bác sĩ gọi điện thoại nói, ngày mai,
chúng tôi phải mang con đến bệnh viện kiểm tra.
Lần trước, con bị sốt, tôi đã đưa nó
đến bệnh viện.
Họ có làm xét nghiệm.
Ngày mai, chúng tôi sẽ đưa con đi.
Trong ngày này.
Con tôi bỗng nhiên gọi "papa."
* 21h ngày 14/02/2007
Chúng tôi nằm trên giường.
Con tôi nằm trong nôi.
Chồng tôi ôm lấy tôi.
Anh nói: "Anh muốn có thêm đứa
nữa!".
Anh cười lém lỉnh...
Tôi yêu chồng tôi.
Hơn mọi thứ trên đời.
* 23h ngày 14/2/2007
Bỗng nhiên con tôi khóc rất lớn.
Nó thức dậy và quẫy đạp. Người nó
nóng và sốt rất cao.
Vợ chồng tôi vội vã mặc quần áo. Vội
vã đưa con tới bệnh viện.
* 0h... ngày 14/02/2007
Các bác sĩ làm gì con tôi...
Nó khóc dữ quá...
Chắc nó đau lắm?!
Tôi ôm lấy chồng...
Cắn vào bắp tay anh...
Tôi rất sợ...
Anh đang cố gồng mình...
Anh... cũng rất sợ.
Gia đình nhỏ bé của chúng tôi, ba
người, đã cùng nhau chiến đấu. Con tôi còn chưa biết nói. Tiếng khóc của con bé
khi đó nói lên rất nhiều điều. Sự nhói đau trong đôi mắt sáng bừng kiêu hãnh,
đầy tự tin và dịu dàng mà cha nó dành cho nó. Đôi môi chúm chím nở nụ cười hiếm
hoi bớt đi phần nào đau đớn. Con gái tôi quá bé nhỏ.
* 14h ngày 18/02/2007
Kết luận cuối cùng, con gái chúng tôi
mắc bệnh vỡ bạch cầu limpho cấp tính. Một dạng... ung thư máu!
Người ta bảo, con bé sẽ khỏi.
Nó được phát hiện sớm!
...
Mùa xuân qua đi.
Mùa hạ kéo đến.
Mùa thu tàn úa!
Mùa đông lạnh lùng.
Con gái tôi vẫn không hề biết nói.
Nó chỉ biết duy nhất một điều... Biết
đau.
Đầu nó không mọc tóc.
Người gầy rộc, chẳng thấy lớn và rất
xanh xao.
Suốt ngày chỉ nằm trong bệnh viện.
Con bé yếu đuối và cớm nắng.
Chồng tôi, hai mươi lăm tuổi, tóc
bạc... vì thương con.
Tôi...
Thương con.
Thương chồng.
Ừ.
Con tôi được phát hiện sớm!
Điều trị sớm!
Sẽ khỏi!
Sẽ khỏi!
Sẽ khỏi!
Nó sắp khỏi...
Đứa con gái bé bỏng mới lên chưa đầy hai
tuổi của tôi, tắt lịm.
Nó sắp khỏi.
Đang khỏi!
Sắp khỏi.
Và đang khỏi.
Nhưng đã không thể đủ sức để chờ ngày
mạnh khỏe.
Họ nói rằng.
Việc điều trị đã làm con bé đuối sức!
Tế bào ung thư được ngăn chặn.
Nhưng thân hình non nớt ấy, đã không
chịu nổi.
Rồi con tôi sẽ không bị ung thư nữa.
Nhưng nó quá bé để vượt qua...
Quá bé để vượt qua...
Qua bé để vượt qua...
Nào xạ trị.
Nào hóa chất.
Nào kim tiêm.
Rồi thuốc men.
Đổ dồn vào con bé như một sự hành hạ
để cứu sống nó...
Hi vọng.
Ngày ngày tôi hi vọng.
Trong kiệt quệ.
Để rồi...
Mọi thứ cũng tan biến đi...
Tôi gọi mãi.
Gọi mãi.
Gọi mãi.
Cứ thế gọi hoài.
Con gái tôi không tỉnh lại!
Khi nó tiêm thuốc rất đau.
Chồng tôi mỗi lần như vậy, đều gọi
con.
Và nó sẽ nín.
Con bé rất dũng cảm.
Nó nhìn chúng tôi và nín thinh... Mắt
to tròn... nhìn sâu vào tâm can.
Miệng chúm chím... Mũi hin hin...
Con bé nằm im.
Rất dũng cảm...
Nhưng lần này... Sao nó không mở mắt?
Đôi mắt xoe tròn xoáy rất sâu, nay đâu mất rồi?
* Ngày 10/12/2007
Trong đám tang chỉ có ba người.
Tôi.
Anh.
Và con chúng tôi... đang ngủ.
Anh mở bản Concerto số hai mươi của Mozart. Hồi tôi mang thai con bé,
người ta bảo phải cho con nghe nhạc cổ điển, nó mới thông minh. Khi anh mở
những bản nhạc khác, con bé luôn quẫy đạp trong bụng làm tôi mệt muốn chết. Chỉ
riêng với bản nhạc này nó mới ngoan ngoãn chịu nằm yên...