Trong bóng đêm hắc ám, có tiếng gầm lên: “Đừng chạy…” Tiếp theo, trong khu rừng có hai bóng người đuổi theo.

Trong khu rừng tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay. Tô Khả Nhi vốn linh hoạt chạy ra khỏi sơn động, dù chạy rất nhanh cũng rất khó chạy thoát khỏi hai gã đại hán, mà trong sơn đạo lại không bằng phẳng. Thấy hai gã đó sắp đuổi đến nơi, Tô Khả Nhi hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, hai chân không dám lơ là, chạy được hơn trăm mét, thấy trước mắt là những nhánh cây hỗn độn, cô bất chấp bàn tay đau đớn vạch ra tìm lối đi chạy về phía trước….

“Tiểu nha đầu, ngươi không chạy thoát đâu…”

Tô Khả Nhi đang chạy, chợt cảm thấy sau lưng một cơn gió lạnh thổi tới, nghe tiếng cười đắc ý của hai gã đại hán phía sau. Cô quay lại liếc nhìn một cái, thấy vẻ mặt chúng lạnh lẽo, hai tay vung lên, thấy tay chúng sắp bắt phải mình, cô lòng nóng như lửa quay lại kêu lên vui mừng: ‘A…Mạc dạ Ly, huynh đã đến rồi…”

Nghe Tô Khả Nhi đột nhiên kêu lên, lập tức làm cho hai gã đại hán ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thấy sau mình không có bóng người mới biết mình bị lừa. Còn lúc này, Tô Khả Nhi cũng nhân cơ hội này mà bỏ lại một khoảng cách với hai gã đó. Cô chạy nhanh tới triền núi, quay đầu lại, thấy hai gã đó không đuổi theo, trong lòng âm thầm vui sướng, đang định chạy về phía trước, thấy dưới chân hụt một cái, cô hét lên thảm thiết, cả người mất đi thăng bằng lăn xuống triền núi. Bởi vì quá tối mà Tô Khả Nhi không phát hiện trước mắt là một triền núi kéo dài tới chân núi. Ngay sau khi kêu lên, bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Khả Nhi ngã lăn xuống mất hút.

Nghe tiếng hét chói tai, hai tên đại hán mới đuổi tới sườn núi, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy bóng tối bao phủ, không thấy bóng dáng Tô Khả Nhi đâu, hai tên cũng sửng sốt. Hai tên tiếp tục đuổi về phía trước một đoạn đường, trong đó một tên chỉ vào một con đường ngược lại, kêu lên: ‘Chắc là tiểu nha đầu kia đã chạy theo hướng này, đuổi…”

Ngay cả Tô Khả Nhi cũng không ngờ cú ngã này lại giúp cô tránh được một kiếp. Nhưng, lăn xuống triền núi cũng không khiến cô khá hơn, cả người bị gai nhọn đâm vào đau đớn, trong sợ hãi, cô cảm thấy giữa trán có vật gì cứng rắn đập vào, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh. May mắn là nửa người của Tô Khả Nhi lăn đến nửa chừng thì bị một đống dây dợ cuốn lấy.

Còn ngay chỗ Tô Khả Nhi ngã xuống triền núi, một đội nhân mã nhanh chóng chạy tới, người đi đầu thân hình linh hoạt, bước đi như bay, toàn thân hắc y, ánh mắt dữ tợn đi thẳng đến sơn động sau miếu hoang.

Chỉ chốc lát, ở sau sơn động, ánh đuốc soi rõ khuôn mặt giận giữ của nam tử đó: “Phế vật, ngay cả một tiểu nha đầu mà cũng không giữ được, còn không mau tìm cho ta.”

Phía sau một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Đừng tìm nữa, trời sắp sáng rồi, đám người Tiêu Thương sắp đến rồi, chúng ta cần nhanh chóng rời đi.’

“Làm việc bất lợi, chẳng lẽ dễ dàng một câu rời đi là được sao?” Nam tử cầm đầu khẽ hừ một tiếng, kiếm quang trong tay chợt lóe lên, hai gã đại hán đang quỳ trên mặt đất kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cánh tay hai gã đã bị chặt đứt, máu tươi bắn tung tóe. Hai gã đau đến mức mặt méo mó, nam tử hắc y cầm đầu giận giữ nói: “Hai ngươi mau biến mất cho ta, đừng để cho ta thấy mặt các ngươi nữa, cút…”

Hai gã đại hán vâng dạ tự bò dậy, nhặt cánh tay bị chặt lên rồi thất thểu biến mất trong bóng đêm. Tiếp theo, bốn hắc y nhân cũng lần lượt rời đi, bốn người này chấp hành nhiệm vụ đến giết người, nay Tô Khả Nhi mất tích, bọn chúng chỉ có thể lui đi trước.

Rạng sáng, bầu trời hé ra, lộ một khoảng mờ sáng phía chân trời, một đội nhân mã đến phá vỡ sự yên tĩnh trong khu rừng. Cầm đầu là một nam tử mặc trường bào màu tối, khí thế phi phàm, gương mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm sâu giống như hai ngôi sao nhỏ thâm trầm khó lường, đến yêu quỷ hay người cũng phải sợ hãi.

“Vương gia, từ con đường này sẽ đi thẳng đến ngôi miếu hoang kia.” Thị vệ lên tiếng.

“Mau nhanh lên.” Tiêu Thương ra lệnh, thúc ngựa tiến nhanh, đoàn người phía sau đuổi theo, khói bụi mênh mông.

Lúc đoàn người đến sơn động, khi đứng trước sơn động chỉ ngửi thấy vẻ vắng lặng không có một hơi thở người sống. Tiêu Thương không thể khống chế được sự lo lắng trong lòng, bước nhanh vào sơn động. Nhưng, ánh mắt thấy ngoài phòng giam trống không ra thì không thấy một bóng người, Tô Khả Nhi đâu?

“Vương gia, có phải đám người đó biết chúng ta sắp tới, đã đem Tô Khả Nhi giết đi rồi?” Một thị vệ nói.

Một thị vệ khác liếc mắt một cái, quan sát xung quanh: “Vô cùng có khả năng, chúng ta tới chậm một bước.”

Khuôn mặt Tiêu Thương sớm đã khó coi, một mảnh lụa trắng rơi vào tầm mắt, hắn khó khống chế được sự căng thẳng trong lồng ngực, bước nhanh vào trong đó nhặt chiếc khăn lên, ánh mắt hỗn loạn. Đây là đồ của Tô Khả Nhi, Tiêu Thương cảm giác một sự sợ hãi vô hình trào lên. Đúng lúc có tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Vương gia, nơi này có vết máu rất mới…”

Nghe thế, Tiêu Thương lao đến, thấy trên tảng đá có vết máu, hắn cảm thấy tim đông cứng lại, đầu óc trống rỗng, bàn tay cầm chiếc khăn vò lại, gân xanh giữa trán nổi lên, ánh mắt toát lên tia sát ý khiến người khác sợ hãi. Một thị về kinh hãi lắp bắp: “Chẳng lẽ…Chẳng lẽ Tô cô nương đã gặp bất chắc..”

Chỉ một câu nói này, trong nháy mắt ánh mắt của Tiêu Thương trở nên băng sương, trái tim giống như bị hải triều chụp lấy. Làn sát khí sớm đã bao phủ cả khuôn mặt tuấn tú. Không, hắn không tin, hắn không tin Tô Khả Nhi đã chết. Nhưng vết máu ngay trước mắt đại diện cho cái gì? Tiêu Thương chợt cảm thấy sự trầm ổn hơn hai mươi năm qua trong chớp mắt sụp đổ, bởi vì một nữ nhân tên là Tô Khả Nhi.

“Vương gia…” Thị vệ nhìn thấy sát ý trong mắt Tiêu Thương, bị dọa cho sợ hãi cúi đầu không dám nhìn.

“Truyền lệnh của bổn vương, tìm khắp khu rừng này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Một câu nói tràn đầy khí phách, vang động, cơ hồ như Tiêu Thương nghiến răng mà nói, khắc chế sự run rẩy trong đó.

“Vâng.” Thị vệ theo lệnh bắt đầu tỏa ra tìm.

Khóa Hàn vẫn lẳng lặng đứng bất động nhìn nam tử, giờ mới mở miệng nói: “Gia, ta tin Tô cô nương không dễ dàng chết như vậy đâu.” Nói xong, thận trọng nhặt lên một miếng vải thô ráp dính máu, nói: “Mảnh quần áo nhỏ này không phải của nữ tử, cho nên, có lẽ vết máu này không phải của Tô Khả Nhi.”

Những lời này làm Tiêu Thương chú ý, hắn nhìn vết máu bên trong miếng vải, mắt mở to không giấu được tia vui mừng. Đúng lúc này, một thị vệ đến bẩm báo: “Vương gia, phát hiện có ba dấu chân đi từ hướng sơn động đến triền núi, trong đó có một dấu chân nhỏ như là của nữ tử, có khả năng Tô cô nương trốn phía sau núi.”

“Lập tức điều tra.” Ngữ khí trầm thấp không nén được sự lo lắng, dáng người cao lớn bước nhanh đến nơi phát hiện dấu chân.

Mười mấy thị vệ đi tìm dấu vết, không chút bỏ sót từng nơi từng chỗ, đuối theo dấu chân đến con đường phía trước, rất nhanh đám người Tiêu Thương đã đến chỗ Tô Khả Nhi bị ngã xuống triền núi. Nhưng ngoài ý muốn là, chỗ này không có dấu chân của Tô Khả Nhi, thị vệ đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, suy đoán, có phải là ở chỗ này Tô Khả Nhi bị bắt lại rồi bị mang đi?

Trong lúc mọi người đang cảm thấy thất vọng, ánh mắt của Tiêu Thương lại dừng lại ở nơi cây cối rậm rạp. Nơi đó rõ ràng có dấu chân rất mờ, một sự lo lắng lại nảy lên, nếu có người từ trên này ngã xuống, vậy hy vọng sống sót rất mơ hồ. Tiêu Thương sợ hãi vì sự suy đoán của mình, hắn nhíu mày ra lệnh: “Người đâu, mau xuống đây xem có người ngã xuống không.”

“Vâng…” Hai thị vệ trượt xuống, những người còn lại thì kiên nhẫn chờ đợi, còn Tiêu Thương thì vẻ mặt trầm lắng. Nhưng trong nội tâm của hắn thì gợn sóng cuồn cuộn, hắn chưa bao giờ thấy hồi hộp khẩn trương như này, nếu quả thật Tô Khả Nhi ngã xuống đây, hắn thật không dám tưởng tượng…Nếu thật như vậy…

Đúng lúc này, nghe dưới triền núi có tiếng kêu vui mừng truyền đến: “Vương gia…Tô cô nương ở dưới nay…Hình như bị ngất thôi.”

Khuôn mặt tuấn tú không giấu được sự vui sướng, Tiêu Thướng thốt lên: “Nhanh đưa nàng lên…”

Một lát sau, Tô Khả Nhi toàn thân thương tích hôn mê xuất hiện trước mặt Tiêu Thương. Cả người lạnh như băng mềm mại yếu ớt, mái tóc rối loạn, làn da tái nhợt, máu đọng lại ở vết thương giữa trán, y phục rách nát. Nhìn thấy người đó, tuấn nhan thất sắc, nét mắt đau đớn ôm lấy Tô Khả Nhi, bàn tay run run đưa tới trước mặt nàng, muốn xác định xem nàng còn hơi thở hay không. Khi bàn tay chạm vào làn da mềm mại kia, hắn cảm giác mạch đập mỏng manh của nàng khẽ đập, sự căng thăng treo lơ lửng mới được thả lòng, hắn cẩn thận ôm chặt lấy nàng vào lòng, khàn khàn gọi: “Tô Khả Nhi…”

Tô Khả Nhi đang choáng váng hôn mê, thần trí hỗn loạn, trong mơ màng nghe có tiếng gọi mình, cô khẽ mở mắt nhưng không nhìn rõ người nào đang ôm mình, trong tiềm thức, cô thì thào: “Mạc Dạ Ly…Mạc Dạ Ly…Huynh đã đến rồi…Thật tốt qua…”

Trong tiềm thức, Tô Khả Nhi chỉ có một ý nghĩ, chính là giống như trong dĩ vãng Mạc dạ Ly sẽ luôn ở bên cô tới cứu cô lúc lúc cô gặp nguy hiểm….

Tiêu Thương đang ôm Tô Khả Nhi nghe được câu đó, cảm thấy như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, nữ nhân chết tiệt này, còn dám tưởng hắn là Mạc Dạ Ly. Một tia tức giận hiện lên trong mắt, Tiêu Thương cố kiềm chế sự xúc động. Thị vệ đứng bên nói: “Vương gia, trên người Tô cô nương có nhiều vết thương, nếu chữa trị chậm trễ, sẽ nguy hại tới tính mạng.”

Lời nói của thị vệ làm cho Tiêu thương tạm thời kiềm chế sự giận giữ, động tác và tâm trạng trở nên cẩn thận, nhẹ nhàng, ôm lấy Tô Khả Nhi về phủ.

Trở lại Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi được đưa về phòng, sau khi kiểm tra, vết thương của Tô Khả Nhi không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ mắt cá chân bị bong gân, trán bị vật cứng va đập vạo, còn những chỗ khác đều là vết thương ngoài da, sau khi được băng bó, Tô Khả Nhi nặng nề đi vào giấc ngủ sâu.

Lúc này, một bóng người cao lớn đẩy cửa bước vào, đứng trước giường Tô Khả Nhi, nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn kia, Tiêu Thương suy nghĩ phức tạp. Đến bây giờ, hắn vẫn tức giận sáng nay Tô Khả Nhi nhận lầm hắn là Mạc dạ Ly, chẳng lẽ ở trong lòng nàng, chỉ một lòng chờ mong hắn ta hay sao?

Ngủ đến chưa, Tô Khả Nhi trong cơn đau tỉnh lại, cô khẽ kêu: ‘oa..”

Tiêu Thương chau mày, ánh mắt lạnh hơn một chút. Lúc này Tô Khả Nhi chậm rãi mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt là đôi mắt lạnh như băng, làm cô lập tức tỉnh táo, cả người căng cứng. Vì cử động quá mạnh làm động đến vết thương, cô đau đến nhăn nhó mặt lại, cứ nhăn trán lại mãi, nghĩ nghĩ, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là huynh?”

“Vậy ngươi hy vọng là ai?” Tiêu Thương hỏi.

“Tôi…Là huynh đã cứu tôi?” Tô Khả Nhi kinh ngạc mở tròn mắt, cô vẫn còn mơ màng nghĩ người đứng bên giường là Mạc Dạ Ly.

“Không sai, là bổn vương cứu ngươi, ân tình này, ngươi định báo đáp như nào?” Tiêu Thương nhướng mày lên, trong mắt ánh lên sự gian manh.

Tô Khả Nhi vừa mới tỉnh lại, ý thức còn đang tán loạn, tim khẽ đập mạnh và loạn nhịp một chút, mãi sau mới trả lời: “Nếu là huynh cứu tôi, vậy ân tình này với ân tình của cha tôi coi như hòa, chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa.”

“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng vậy, ân tình hòa nhau là một chuyện, nhưng ngươi ăn ở trong vương phủ mấy tháng nay, vậy nên đền bù như nào?” Tiêu Thương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn giảo hoạt.

Tô Khả Nhi vừa nghe, trong lòng nhất thời sửng sốt, cô vốn định nói vài câu cảm ơn anh ta, nhưng, nghe thấy anh ta nói vậy, không khỏi ngạc nhiên, anh ta vô lại quá! Lại đi so đo rõ ràng như vậy sao? Cô đành phải giả ngu, vỗ vỗ trán nói: “Ai…tôi đau đầu quá…Đau quá…”

Biết rõ là Tô Khả Nhi giả bộ, nhưng trong mắt cô vẫn lộ chút đau đớn mà Tiêu Thương khẽ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nghỉ trước đi, chuyện này chúng ta sẽ tính sau.” Nói xong, phất tay áo đi ra cửa.

Nhìn Tiêu Thương đi ra ngoài, Tô Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, chui vào chăn ngủ. Chỉ cần anh ta xuất hiện, cô liền cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, bên ngoài Tiêu Vương phủ, một dáng người bước vội vàng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ vui mừng. Mạc Dạ Ly bước đến cửa, quản gia liền ngăn lại: “Mạc tướng quân dừng bước.”

Mạc dạ Ly vừa thấy quản gia, hai tay kích động nắm lấy tay ông ta, vội vàng hỏi: “Quản gia, Tô cô nương thế nào rồi?”

“Thương thế Tô cô nương không sao.” Quản gia mỉm cười trả lời. Nói xong, đã thấy Mạc Dạ Ly bước nhanh vào cửa, ông ta chạy tới ngăn lại: “Mạc tướng quân dừng bước, Vương gia chúng ta phân phó, Tô cô nương đang dưỡng thương, xin miễn bất kẻ nào thăm hỏi.”

“Ngay cả ta cũng không được sao?” Mạc Dạ Ly có chút ngạc nhiên.

Quản gia thở dài: “Mạc tướng quân xin hiểu cho tiểu nhân, ngươi vẫn không hiểu sao? Vương gia chúng ta đã ra lệnh chỉ ngăn cản ngươi thôi! Tô cô nương đã bình an hồi phủ rồi, tướng quân xin hãy trở về.”

Mạc Dạ Ly làm sao không hiểu chứ? Lần này Tô Khả Nhi bị bắt là liên quan đến mình, nếu hắn vẫn tiếp xúc với Tô Khả Nhi, sẽ còn hại nàng tiếp. Lúc này, hắn cũng quá mâu thuẫn, giằng xé, nhưng hắn thật sự muốn thấy mặt nàng, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng được, hắn thật mong muốn thấy mặt nàng. Tâm tình bức thiết này người khác không thể hiểu được.

“Quản gia, ngươi để ta vào nhìn nàng một cái, ta chỉ nhìn một cái rồi sẽ đi ngay.” Mạc Dạ Ly hạ giọng khẩn cầu.

“Lão nô không đảm đương nổi, lão nô sẽ giảm thọ mất. Mạc tướng quân đừng ép lão nô.” Quản gia sợ hãi nói.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng truyền đến: “Mạc Dạ Ly, người của bổn vương bị liên lụy vì ngươi, bổn vương còn chưa trách ngươi, ngươi còn dám tới phủ dây dưa, chẳng lẽ để Tô Khả Nhi chết vì ngươi, ngươi mới cam lòng hay sao?”

Mạc Dạ Ly run run nói: “Cảm tạ Tiêu vương ra tay tương trợ, Mạc mỗ thỉnh tội với ngươi.”

“Tô Khả Nhi là người của bổn vương, cứu nàng là việc của bổn vương, không quan hệ gì với ngươi.” Tiêu Thương phẫn nộ, nghe Mạc Dạ Ly nói thế làm như Tô Khả Nhi là người của hắn ta không bằng, câu nói đó làm Tiêu Thương vô cùng thấy khó chịu.

Mạc dạ Ly nhíu mày nói: ‘Bất kể thế nào, chuyện Tô Khả Nhi, Mạc mỗ vô cùng cảm kích.” Nói xong, vẻ mặt không giấu được sự thất vọng, Mạc Dạ Ly xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương hừ nhẹ một tiếng. Không hiểu sao buồn bực tràn đầy trong lòng. Tuy rằng lần này mình làm người tốt, nhưng hắn biết hắn không hề thắng được gì, liền ra lệnh cho quản gia canh giữ nghiêm đại môn, không cho khách nào vào.

Sau một giấc ngủ sâu, lúc Tô Khả Nhi tỉnh lại thì trời đã tối. Nằm trên giường, cô vẫn cảm thấy sợ. Hai lần sinh tử làm cô thấy sinh mệnh thật sự là mỏng manh. May mắn hai lần đó cô đều đại nạn không chết, tất cuối đời sẽ có hạnh phúc. Đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô lên tiếng: ‘Vào đi.”

Người bước vào làm Tô Khả Nhi ngạc nhiên, đó là Tề tú Viện, thấy cô ấy dẫn theo nha hoàn đến, nha hoàn mang theo một ít hoa quả điểm tâm, thấy Tô Khả Nhi nằm trên giường, Tề Tú Viện mỉm cười: “Ngươi khỏe không?”

“Tề tỷ tỷ.” Tô Khả Nhi vui vẻ nói.

“Lần nay thương thế ngươi nghiêm trọng như vậy, thật khổ cho ngươi.” Tề Tú Viện bước tới ngồi xuống, lần này nghe kể chuyện của Tô Khả Nhi, biết nàng ấy bị bắt vì Mạc Dạ Ly, nói thật ra, lại bị trọng thương, Tề Tú Viện phát hiện ra mình không hề oán ghét Tô Khả Nhi.

“Tôi không sao.” Tô Khả Nhi cười tươi trả lời.

“Ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút hoa quả điểm tâm cho ngươi, ngươi ăn một chút đi.”

“Cám ơn.”

‘Thấy ngươi không sao, ta an tâm rồi. Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.” Ngồi chốc lát, Tề Tú Viện liền rời đi.

Có đôi khi, sự quan tâm của người khác cũng sẽ làm con tim ấm áp. Lúc này, Tô Khả Nhi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play