Tô Khả Nhi mất tích đã là ngày thứ 3, trong
Tiêu vương phủ từ lớn đến bé không ai là không lo lắng, bởi vì Tô Khả
Nhi mất tích, tâm trạng của Tiêu Thương cũng vô cùng gay gắt, vài hạ
nhân không cẩn thận bị hắn trọng phạt.
“Vương gia này thật là kỳ
lạ, không phải vương gia luôn không thích Tô Khả Nhi sao? Nay Tô Khả Nhi đã rời đi, càng thanh tĩnh hơn.” Nha hoàn Tiểu Mai bên cạnh Tề Tú Viện
thì thầm với hai nha hoàn khác, trong giọng nói cực kỳ bài xích Tô Khả
Nhi.
Tiểu Mai vừa châm ngòi, thanh danh của Tô Khả Nhi sớm đã bị
hủy hoại. Tuy rằng thường ngày Tô Khả Nhi đối xử với hạ nhân không tệ,
nhưng, lòng người không cổ, thói đời nóng lạnh, mà Tô Khả Nhi lại phạm
tội danh mê hoặc Vương gia, rất nhanh bị phủ thêm tên hồ ly tinh, huống
chi, những hạ nhân này cũng không phát biểu ý kiến của mình, chỉ nghe
người khác nói, đồng thời lại rất đồng tình chi tâm với tình cảnh của Tề Tú Viện, vì vậy hình ảnh của Tô Khả Nhi càng lúc càng xấu.
“Bình thường Tô Khả Nhi vẫn chọc giận Vương gia, có loại kết cục này coi như là bị trừng phạt.”
“Hừ, các ngươi nói nhỏ thôi, hiện giờ Vương gia đang nóng giận. Tô Khả Nhi
này tuy hay chọc giận Vương gia, nhưng ít ra vẫn là ân nhân vủa Vương
gia, không có cô ta, Vương gia vẫn rất sốt ruột.”
“Vương gia cũng thật là kỳ quái. Vương phi là đại mỹ nhân như vậy mà không sủng hạnh, lại bị Tô Khả Nhi mê hoặc.”
Vừa nói xong, một bóng người lãnh khốc bước nhanh tới làm cho nha hoàn câm
bặt. Tiêu Thương mặt tối sầm, trên mặt như có hàn sương bao phủ, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ như vậy thật sự làm cho nha hoàn khiếp sợ.
Tô Khả Nhi mất tích ba ngày, Tiêu Thương vô cùng nóng ruột, ngay cả người
trầm ổn như hắn mà thấy rất nóng ruột, tuy rằng đối với chuyện này hắn
đã có tính toán, nhưng hắn không làm cách nào để xác định Tô Khả Nhi
sống hay chết, có đôi khi hắn thấy nữ nhân này rất đáng giận, thực đáng
giận, nhưng, không có nàng trong ba ngày hắn lại cảm thấy không quen,
loại cảm giác này làn hắn tức giận, hắn luôn cho rằng không ai có thể
ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, vậy mà Tô Khả Nhi lại làm được.
Bên ngoài thư phòng, thủ vệ tiến vào thông báo: “Vương gia, Khóa Hàn cô nướng đến.”
“Cho cô ta vào.” Tiếng nói trầm thấp mang theo một tia chờ mong.
Khóa Hàn vẫn lạnh lùng như vậy đi vào thư phòng, ánh mắt nhìn nam tử ngồi trong đó, lên tiếng: “Mạc Dạ Ly bị người ta uy hiếp.”
“Ừm, có thể điều tra ra kẻ uy hiếp hắn ta không?” Tiêu Thương nhíu mày, tựa
như không ngoài dự đoán, thực ra, Tiêu Thương cũng đã đoán được bảy tám
phần. Tình thế trong triều khẩn trương, một tháng trước hoàng đế khỏi
bệnh, việc này làm cho một đám người bắt đầu rục rịch, bắt đầu không an
phận.
“Tạm thời không có.”
“Được, ngươi lui xuống đi. Tiếp tục chú ý đến hành động của Mạc dạ Ly, rồi bẩm báo cho bổn vương.”
“Vâng.” Khóa Hàn rời khỏi.
Tiêu Thương thầm nghĩ đám người âm thầm thao túng kia là ai. Xem ra, thật sự có một thế lực đang sắp trỗi dậy, đám người này hiểu rõ tình hình của
mạc Dạ Ly, bằng không, sẽ không bắt Tô Khả Nhi làm con tin. Nay, chỉ cần Mạc Dạ Ly chưa có quyết định gì, nàng vẫn còn an toàn. Nhưng sự mất
tích của Tô Khả Nhi lại liên quan đến an nguy quốc gia, nếu không nhanh
hành động, hậu quả không thể tưởng tượng.
Ban đêm, Mạc phủ, Mạc
Dạ Ly ngồi tĩnh tọa tự hỏi, đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, hắn
cảm giác thế lực đen tối kia càng ngày càng ép chặt, hắn lo lắng Tô Khả
Nhi đang trong tay bọn chúng, hắn quả quyết không thể hành động bừa, hắn tuyệt đối không thể lấy tính mạng của Tô Khả Nhi ra để đùa giỡn. Nhìn
ra bóng đêm u ám ngoài cửa sổ, Mạc Dạ Ly chau mày, lúc này, chắc Tô Khả
Nhi đang phải chịu khổ.
Nhưng đúng lúc này, một vệt sáng cắt
ngang bầu trời bắn vào thư phòng của Mạc Dạ Ly, đồng thời Mạc Dạ Ly từ
trong bay ra ngoài, Phương An kêu lên: ‘Tướng quân, để thủ hạ đuổi
theo.” Nói xong, phi thân ra ngoài đuổi theo người bắn mũi tên. Còn Mạc
Dạ Ly quét mắt qua, ngón tay thon dài rút mũi tên ra, xé tờ giấy: “Nhanh chóng quyết định, đừng kéo dài thời gian – Phương hồn tiêu.”
Cả người Mạc Dạ Ly căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn trời đêm, tâm tư rối bời.
Phương An đuổi theo tên hắc y nhân đến khu rừng sau Mạc phủ, dưới ánh trắng,
Phương An và tên hắc y nhân duy trì một khoảng cách nhất định, tên hắc y nhân khinh công không kém, làm Phương an trong thời gian ngắn cũng khó
đuổi theo. Phương An tâm niệm phải đuổi bằng được vì hắn biết tên hắc y
nhân này rất quan trọng với Mạc Dạ Ly, ước chừng còn một khoảng cách khá gần, Phương an vận khí, hô to: “Dừng lại….dừng lại.” Rồi hắn phi thân
lên lao tới định bắt tên hắc y nhân, đúng lúc này Phương An cảm thấy sau lưng lành lạnh, hắn vội quay lại thấy một hắc y nhân khác đang xuất
chưởng nhanh chóng đánh thẳng vào lưng hắn. Phương An vội xoay người né
tránh. Với kinh nghiệm phong phú làm Phương an hiểu, tên hắc y nhân
trước mắt không có ý định giết hắn, chỉ là muốn kéo dài thời gian, ngăn
cản sự truy đuổi của hắn. Phương An chỉ muốn nhanh chóng thoát đi để
đuổi theo tên hắc y nhân kia, không muốn dây dưa với tên này, một chưởng phong lạnh lẽo đánh tới trước mặt đánh lui tên hắc y nhân này rồi hắn
xoay người lao vào bóng đêm. Khi hắn đuổi theo được một dặm thì chỉ thấy cỏ dại hoang vu, không còn bóng dáng tên hắc y nhân đâu. Phương An chán nản quay về phủ.
Mạc Dạ Ly đang lo lắng chờ Phương An về, thấy
hắn về một mình, không cần hỏi cũng hiểu, khuôn mặt tuấn tú thể hiện sự
thất vọng. Phương An tự biết mình làm hỏng việc, ủ rũ bước tới, nói:
‘Tướng quân thứ tội, tên hắc y này còn có đồng bọn, đuổi tới nửa đường
bị đồng bọn ngăn cản, ta nhất thời không thể phân thân, cho nên…để hắn
chạy thoát.”
“Không trách được ngươi, chỉ là đối thủ quá giảo
hoạt.” Mạc Dạ Ly an ủi, xoay người đi vào thư phòng. Phía sau, Phương an cũng đi vào theo, tò mò hỏi: “Tướng quân, lần này trong thư viết gì?”
“Bọn chúng muốn ta quyết định nhanh, nếu không, Tô Khả Nhi khó giữ được tính mạng.” Mạc Dạ Ly lên tiếng.
“Tướng quân, đám người này thật đáng giận, lại dùng thủ đoạn vô sỉ này để uy
hiếp nài. Tướng quân cần phải kiên trì, bất luận thế nào, tướng quân
không thể giao binh quyền ra, tính mạng Tô cô nương tuy quan trọng,
nhưng không bằng sự an nguy của hoàng triều.”
Mạc Dạ Ly nheo mắt, không khó đoán ra, hắn biết nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của đám người đó, cho nên, chỉ cần hắn không có tâm đi cứu
người, nhất định sẽ khiến cho đám người đó hạ độc thủ với Tô Khả Nhi.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể vọng động. Có đôi khi, lấy người quan
trọng nhất để uy hiếp, bình thường chỉ có thỏa hiệp là biện pháp cuối
cùng, mà để đảm bảo cả hai đều lưỡng toàn là điều vô cùng khó khăn.
Huống chi, Tô Khả Nhi lại là một nữ tử trói gà không chặt, không có khả
năng để đào thoát, binh quyền và nàng, đối với Mạc Dạ Ly mà nói, đều
quan trọng ngang nhau, không thể buông tay một trong hai.
“Tướng
quân, xin ngài hãy nhanh chóng quyết định, cùng lắm thì, sau này chúng
ta sẽ giết sạch đám người đó để báo thù cho Tô Khả Nhi.” Phương an dồn
dập khuyên, hắn luôn tự hào với tướng quân, nếu tướng quân vì một nữ
nhân mà giao binh quyền ra, dẫn tới đại họa, đừng nói là danh dự của Mạc tướng quân bị hủy, ngay cả toàn bộ gia tộc Mạc phủ cũng thành tội nhân
thiên cổ, hắn tuyệt đối không thể để tướng quân trở thành như vậy.
Phương An nói một câu làm Mạc Dạ Ly đau nhức. Trên chiến trường, hắn là một
tướng quân bách chiến bách thắng, bày mưu tính kế, quyết chiến ngàn dặm. Ở trên chiến trường tuyệt đối không thể đặt tình cảm cá nhân vào đó,
cho nên, hắn ở trên chiến trường đến giờ vẫn luôn quyết đoán, không bao
giờ do dự, là một tướng quân tuyệt không vì chuyện tư. Nhưng lần này,
hắn một lần nữa lại chần chờ, do dự, thậm chí hắn còn cảm thấy tử huyệt
mình bị phong bế. Tô Khả Nhi tựa như tử huyệt của hắn, một khi bị cầm,
không thể phản kháng, không phải không thể phản kháng, là không muốn,
không muốn buông tay…
Mạc Dạ Ly khoanh tay đứng bên cửa sổ, ánh
mắt thâm trầm, trầm giọng phân phó: “Phương an, ngươi thay ra đi một
chuyến đến Tiêu phủ.”
“Cái gì? Tướng quân, ngài muốn đi cầu hắn
ư? Phương An sửng sốt, đại khái hiểu được tâm tư của tướng quân, nhưng,
sao lại có thể?
“Chỉ có hắn ra mặt, mới có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt.” Ngữ khí Mạc Dạ Ly không thay đổi, tựa như chủ ý đã định.
“Tướng quân, chỉ sợ không hay lắm, nếu Tiêu Thương biết tướng quân ngài cầu
hắn, nhất định sẽ càng khinh ngài, không được, chuyện của Tô Khả Nhi
không liên quan đến chúng ta. Không phải Tô Khả Nhi là người của Tiêu
thương hay sao? Chuyện của cô ta, hắn không ra tay, vì sao còn muốn
tướng quân đi cầu hắn? Việc này ta không làm.” Phương An kiên quyết nói, Mạc phủ và Tiêu phủ luôn nước sông không phạm nước giếng, hắn không
muốn tướng quân thiếu nợ Tiêu Thương.
“Vì đại cục, đừng để tâm
tới tiểu tiết. Đây là mệnh lệnh.” Mạc dạ Ly quay lại, nếu có thể cứu Tô
khả Nhi, cho dù quỳ gối hắn cũng không do dự.
“Tướng quân…Được rồi! Phương An sẽ đi…” Phương An vẫn không bằng lòng đi ra ngoài.
Trong tiêu phủ, Tiêu Thương nhìn nữ tử trước mắt, tán dương: “Khóa Hàn, quả nhiên ngươi không làm cho bổn vương thất vọng.”
“Khóa Hàn nguyện đem toàn tâm toàn lực vì Vương gia.” Khóa Hàn cụp mắt xuống, cất giọng đáp.
Tiêu Thương đứng lên đang định ra khỏi thư phòng, bên ngoài, tiếng quản gia: “Vương gia, Mạc phủ cho người tới cầu kiến.”
Một lát sau, Phương an được hạ nhân dẫn tới gặp Tiêu Thương. Nhìn Vương gia tuấn lãnh trước mặt, Phương An không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành
lễ: “Tiểu nhân thỉnh an Vương gia.”
“Là Mạc Dạ Ly bảo ngươi tới gặp bổn vương phải không?” Tiêu thương chau mày, như là việc đúng như dự kiến.
“Tướng quân nhà ta nhờ tiểu nhân truyền lời, xin Vương gia ra tay cứu Tô cô
nương.” Ngữ khí Phương An không thay đổi, chỉ là cúi thấp đầu.
“Ngươi trở về truyền lời cho tướng quân các ngươi, Tô Khả Nhi vốn là người của Tiêu Thương ta, không cần hắn lo lắng, người của Tiêu vương phủ tự ta
khác có tính toán, không cần hắn nhúng tay vào việc này.” Nói xong, Tiêu Thương hất tay áo, xoay người đi vào bóng đêm.
Trong Bắc viện
Tiêu vương phủ, một hắc y nhân nằm trên mặt đất, lúc này, một gia đình
đem một chậu nước lạnh như băng đến dội vào đầu hắn, tên hắc y nhân lạnh run người, đang hôn mê liền tỉnh lại, thấy một nam tử lạnh lùng ngồi
ngay đó, tên hắc y nhân sợ đến mức suýt ngất xỉu lại lần nữa, run run
hỏi: “Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì? Ta không biết gì hết…”
Tiêu Thương nhướng mày lên, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Ngươi cái gì cũng không biết? Vì sao nữa đêm lại bắn tên vào Mạc phủ?”
“Việc
này…Ta bị người khác lợi dụng…Bọn chúng bảo ta bắn tên vào đó.” Nói
xong, tên hắc y nhân thủ thế cực nhanh định lấy ra một vật gì đó cho vào miệng, ngay lập tức bị một luồng khí bắn tới trúng cổ tay, từ trong
lòng bàn tay rơi ra một viên thuốc màu trắng. Thì ra, tên hắc y nhân này tự biết mình không thể thoát được muốn uống thuốc độc tự sát.
“Muốn chết ư, không dễ dàng như vậy đâu.” Tiêu Thương nheo mắt lại, giọng
điệu mang theo tia sát ý, “Nói, đứng sau ngươi là ai? Tô Khả Nhi bị giam giữ ở đâu?”
“Sau lưng là ai? Tô Khả Nhi…Tiểu nhân không biết
Vương gia đang nói gì…Tiểu nhân cái gì cũng không biết…” Hắc y nhân biết chết cũng không được, run giọng nói, lại vì căng thẳng nên cứ lắp bắp.
“Ngươi không cần giả bộ, bổn vương luôn luôn thích nghe lời nói thật, ngươi
hãy kể ra chi tiết, bổn vương sẽ tha chết cho ngươi.” Giọng nói trầm
thấp mang theo hương vị tử vong.
“Vương gia tha mạng…Vương gia
tha mạng…Tiểu nhân thật sự nhận tiền người khác làm việc cho họ, tiểu
nhân thật sự không biết, cầu mong ngài tha cho tiểu nhân.” Hắc y nhân vẻ mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng.
Thị vệ đứng
bên quát lớn: “To gan, xem ra ngươi thích dùng đại hình mới chịu nói
thật, ngươi đã muốn nếm thử mùi vị da thịt chịu khổ, chúng ta vui vẻ
đồng ý.”
“Đưa hắn đi xử lăng trì, đến khi nào hắn nói thật thì
hãy đến gặp bổn vương, bổn vương mệt rồi.” Đôi mắt đẹp nheo lại lại
người đang quỳ rạp xuống đất.
Lời này vừa nói ra làm tên hắc y
nhân run rẩy, hắn sợ hãi mở to mắt, kêu: “Vương gia…Vương gia tha
mạng…Ta sẽ nói những gì ta biết, chỉ cần Vương gia tha mạng cho tiểu
nhân.”
“Nói.” Âm thanh cất lên không lộ tia cảm xúc.
“Đứng sau lưng là ai, tiểu nhân thật sự không biết, nhưng Vương gia nhắc đến
Tô cô nương, tiểu nhân thật ra nghe lén biết một chút tin tức, lúc này
Tô cô nương đang bị giam tại một căn miếu hoang phế tại khu rừng phía
Bắc, bên trong miếu hoang là một sơn động…Tiểu nhân nói xong rồi, Vương
gia hãy đi kiểm tra xem có đúng không rồi thả tiểu nhân ra.” Tên hắc y
nhân nói xong, thần sắc bối rối nhìn Tiêu Thương, khát vọng mong một con đường sống.
“Có thể.” Tiêu Thương cười lạnh, ra hiệu cho thị vệ
một cái, sau đó hất bào bỏ đi, phía sau, hắc y nhân chhỉ kịp kêu lên
thảm thiết rồi ngã xuống vũng máu.
Có tin tức của Tô Khả Nhi, ba
ngày qua Tiêu thương ủ dột không một chút nhẹ lòng nay lập tức quay về
phòng, thay cẩm phục mặc một bộ màu xanh đen ra khỏi cửa phòng, quản gia thấy V\ưng gia mặc như vậy, lo lắng hỏi: “Vương gia, việc cứu người để
hạ nhân đi làm là được, ngài là Vương gia, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm
sao!”
Nhưng quản gia chưa nói hết lời đã rước lấy ánh mắt nghiêm
khắc của Tiêu Thương, Tiêu Thương bước ra ngoài, Khóa Hàn thì theo sau.
Trong bóng tối, một giọng nam tức giận vang lên: “Các ngươi là một lũ phế
vật, chỉ việc nhỏ ấy mà cũng làm không xong, nếu người chúng ta bị bắt
vào Tiêu vương phủ, xem ra Tiêu thương đã biết nơi giam giữ Tô Khả Nhi,
tuyệt đối không để cho hắn biết nhiều hơn, nhanh đi thông báo lập tức
giết chết Tô Khả Nhi, rửa sạch hiện trường, lần này không được sai lầm.”
“Vâng…Thuộc hạ lập tức đi làm.”
Phía Bắc kinh thành đồi núi trập trùng, rừng rậm, cách mặt sau của ngôi miếu hoang trăm mét là một sơn động, ba ngày nay, Tô Khả Nhi bị giam ở đây,
cơ hồ như một khắc cũng không dám lơi lỏng vì sợ hai người đàn ông thô
bạo giết mình. Thời gian càng lâu Tô Khả Nhi càng lo lắng cho Mạc Dạ Ly. Tuy rằng cô không muốn chết, nhưng cũng không muốn Mạc dạ Ly vì mình mà giao binh quyền ra, chẳng khác gì tự phán cho anh tội tử hình.
Tô Khả Nhi cảm giác trong bụng không thoải mái, trong ba ngày nay, không
biết cô đã ăn gì, hai gã đàn ông kia không hề biết nấu cơm, mỗi lần ăn
chỉ là toàn lương khô, bánh bao, ăn vào là nôn ra, bụng nhâm nhẩm đau.
Cô đột nhiên nảy ra một ý, hét lớn.
“Người đâu…Có ai không?”
“Kêu la cái gì? Có chuyện gì?” Một giọng nói thô bạo cất lên, một tên đại hán đi đến quát.
“Tôi đau bụng, tôi muốn đi đại tiện.” Tô Khả Nhi lên tiếng.
Tên đại hán nhíu mày, phiền phức nói: “Thật phiền toái.” Nói xong, mở cửa
đưa cô đến vào một khu rừng, chỉ vào lùm cây cách đó không xa: “Qua bên
đó đi.”
Tô Khả Nhi thấy may mắn là, hai gã đại hán này không phải là sắc quỷ, nếu không thì cô xong đời rồi. Cô tươi cười rạng rỡ nói:
“Vị đại ca này, có thể đứng xa một chút được không. Tôi chỉ là một cô
nương gia, có chút xấu hổ, các người đừng lo tôi chạy trốn, nơi này quá
hoang sơ, tôi là một nữ tử, có thể chạy đến nơi nào chứ?”
Gã đại hán không chút kiên nhẫn, chỉ xa xa kêu lên : ‘Đến đó đi. Nhanh lên một chút!”
“Vâng…Vâng…” Tô khả Nhi vừa tươi cười ngoan ngoãn vừa gật đầu, xoay người chạy thật
nhanh tới đó. Kỳ thật Tô Khả Nhi không muốn đi đại tiện, cô thật sự chỉ
muốn chạy trốn. Cô tự biết, cô càng ở lâu nơi này càng không an toàn,
những người rất có khả năng vì không uy hiếp được mạc Dạ Ly mà sẽ giết
con tin.
Tô Khả Nhi đến lùm cây ngồi xổm xuống, sau đó lần từng
bước mà đi, lúc đầu thì chầm chậm, chốc lát đi được trăm mét bên ngoài
đã nghe tiếng gã đại hán: “Xong chưa?”
Tô Khả Nhi không thể trả
lời, nhưng, đã đi được trăm bước rồi, cô không thể dừng lại, vì vậy cô
đứng lên chạy tới phía triền núi. Phía sau, gã đại hán thấy bóng dáng
của cô mới phát hiện khá xa, vội kêu to đuổi theo “Đừng chạy…”
Tô Khả Nhi hoảng sợ quay đầu lại, thấy hai gã đại hán kia đang đuổi theo, cô nóng vội lao đầu chạy. Không chạy mới là kẻ ngốc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT