“Muội sẽ không để chàng chết.” Dạ Linh Uyển kiên định nói với Thần Thiên Thế Hoa rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng hắn có chút thương cảm, yếu ớt mà kiên cường, thôi thì hắn cũng sẽ tin tưởng nàng. Độc của hoàng đệ hắn trúng phải, ngoài nàng ra chỉ sợ cũng không có người nào có thể giải.
“Chàng nhất định sẽ không sao.” Dạ Linh Uyển không biết nàng là đang nói với hắn hay vẫn là đang tự an ủi mình. Nhìn người trên giường vẻ mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím nàng lại thấy tự trách. Nàng vẫn biết mình là người thiếu cẩn trọng, thế nhưng nàng luôn cố gắng khắc phục điều đó. Bây giờ lại chính vì sự thiếu cẩn trọng của mình, nàng hại hắn trúng độc nặng như thế.
“Uyển Uyển, muội làm gì đấy?” Bạch Lạc Thần vẻ mặt vẫn như cũ, vốn chẳng có gì liên quan đến hắn cả, nhưng hắn cần nàng đưa hắn “Cửu hoa ngọc lộ” để còn về nhà nữa.
“Sư huynh, muội cần quay về Tịch Linh Các một chuyến.”
“Ừ?”
“Chàng cần uống dược hai canh giờ một lần, còn phải truyền chân khí để giữ cho dược không bị chất độc thúc ra ngoài.”
“Ừ?”
“Huynh làm đi.”
“A, tại sao lại là ta?” Bạch Lạc Thần không cho là đúng, hắn đâu phải làm chân sai vặt cho nàng.
“Nếu huynh không làm, chàng xảy ra chuyện muội cũng sẽ chết theo. Lúc đấy xem ai đưa ‘Cửu hoa ngọc lộ’ cho huynh.”
“Không phải chứ, muội thật gian xảo.” Bạch Lạc Thần la oai oái, thu lại chiết phiến tiến lại gần.
“Muội đã nói rồi, muội đi đây, khoảng hai ngày nữa muội sẽ trở về.”
Khi Dạ Linh Uyển trở lại Tịch Linh Các đã là đêm khuya, nàng không muốn làm ồn nên lặng lẽ trở về dược phòng. Nơi này của Tịch Linh Các chứa rất nhiều dược thư, một phần y dược của Dạ Linh Uyển là đọc từ đây, phần còn lại là do được sư phụ truyền dạy và do ngộ tính của nàng. Dạ Linh Uyển bỏ qua tất cả dược thư, nàng tiến đến một ô gạch nhỏ rồi ấn vào cơ quan, bên trong hiện ra một quyển y thư đã cũ. Dạ Linh Uyển nhanh chóng mở ra rồi thở dài, đúng như nàng đoán, Thần Thiên Quân Hoa là trúng ‘Tử hồn tán’, loại kịch độc này không quá tám canh giờ đã chết.
“Cũng may ta đã dự đoán được trước.” Dạ Linh Uyển thở nhẹ, trước đó may nhờ nàng dùng giải độc hoàn cho hắn ăn trước để ngăn độc tính tiếp tục lan ra, nếu không e rằng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Dạ Linh Uyển trầm ngâm suy tính rồi quyết định thay một bộ y phục dạ hành, muốn giải độc cho Thần Thiên Quân Hoa chỉ còn một cách. Mà trước mắt muốn thực hiện được nàng cần một thứ ở Đường Môn, chính là ‘Tuyết linh lung’. Thứ này mới được đường chủ Đường Môn chế ra, có ba viên, chính là thuốc dẫn cần thiết cho cách của nàng.
Khinh công trác tuyệt, Dạ Linh Uyển dễ dàng vượt qua hàng thủ vệ của Đường Môn, nhưng ở đây cơ quan ám khí trùng trùng chỉ sợ không dễ tìm ra nơi cất bảo vật. Dạ Linh Uyển phi thân lên mái nhà tìm đến phòng của đường chủ, nàng nhẹ lấy ra một viên ngói rồi nhìn xuống dưới. May mắn thay khi nhìn xuống nàng đã thấy hắn đang cầm trên tay ba viên dược phát ra hàn khí, xem ra chính là ‘Tuyết linh lung’. Dạ Linh Uyển không chần chừ mau chóng phi thần vào trong phòng cướp lấy một viên.
“Kẻ nào to gan?”
Dạ Linh Uyển nghe tiếng hét bên tai cũng không quản, nhanh chóng tung ra bột phấn màu trắng, tuy nhiên dường như không mấy tác dụng.
“Dùng độc với người của Đường Môn, tên tặc nhân ngươi là muốn chết.”
Dạ Linh Uyển thầm than trong lòng, nàng sao lại quên mất Đường Môn sở trường còn có độc dược, một chút mê hương căn bản không có hiệu quả. Nàng dùng độc cũng không được, bởi nàng trộm đồ là nàng sai trước, không thể lại hạ độc người ta nữa. Không còn cách nào khác Dạ Linh Uyển đành giao đấu cùng hắn, tiếng người đến mỗi lúc một đông, nàng lại chẳng thể dùng nhuyễn kiếm để đánh, lại không thể ra tay hết sức. Đường chủ Đường Môn ra tay ngoan chuẩn, Dạ Linh Uyển lại chỉ có thể né tránh rồi phòng thủ liền bị đánh trúng. Mắt thấy cơ hội thoát thân ngày một ít Dạ Linh Uyển cắn răng phi ra thật nhiều ngân châm rồi lợi dụng kẽ hở chạy thoát.
“A, muội quay lại rồi.” Bạch Lạc Thần thấy Dạ Linh Uyển quay lại thì hớn hở, may quá, hắn còn tưởng mình phải chăm sóc muội phu tương lai này thêm mấy ngày nữa.
Dạ Linh Uyển cũng chưa kịp trả lời đã phun ra một ngụm máu.
“Làm sao thế? Muội bị thương ở đâu?” Bạch Lạc Thần biến sắc tiến lại gần, sư muội này của hắn sao cứ hứng hết xui xẻo vào người thế chứ.
“Không sao, bị thương nhẹ thôi. Sư huynh, chỗ huynh có phải có một viên ‘Hấp huyết đan’ không?”
“Ừ, lần này ta mang theo một viên, sao thế?”
“Đưa cho muội.”
“A, muội là muốn…”
“Phải.” Dạ Linh Uyển không đợi hắn nói hết câu.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, nếu tình trạng của hắn quá tệ thì muội cũng không sống được, muội biết chứ?”
“Muội biết, nhưng không còn cách nào khác, chỉ cần sau đó huynh đưa muội về đảo là được. Trên đảo có thánh vực, chỉ cần ở đó muội sẽ không sao.”
“Quên đi, ta không quản chuyện của muội.” Bạch Lạc Thần phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, sư muội ngốc của hắn thật hết thuốc chữa.
Dạ Linh Uyển nhìn hắn vẫn nhắm nghiền mắt nằm đó lại thở dài, hắn và nàng có phải chính là hữu duyên vô phận. Từ khi mới gặp đến giờ, nếu không phải hắn vì nàng mà trọng thương thì cũng là nàng vì hắn tính nguyện tử. Nhưng với nàng, dù có nhiều hơn những nguy hiểm như thế, nàng vẫn chọn hắn, vẫn muốn cùng hắn một lần viết nên câu chuyện của hai người.
“Chàng đợi một chút nữa thôi, sẽ không sao nữa.” Nhẹ vuốt hai hàng mi đang khẽ nhíu của hắn, xem ra hắn bị độc dược hành hạ không ít.
Thần Thiên Quân Hoa tuy chìm vào hôn mê, nhưng ý thức của hắn vẫn còn, chỉ là có chút mơ hồ, mí mắt nặng trĩu không thể mở, cũng không thể động đậy. Bên tai hắn thoáng nghe thấy giọng nam tử xa lạ, có tiếng của hoàng huynh hắn, còn có…tiếng của nàng. Chỉ cần biết nàng vẫn ở cạnh hắn thì phía trước có là điều gì hắn cũng cảm thấy không còn quan trọng.
“Uyển Uyển, muội…” Thần Thiên Thế Hoa muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại cũng không biết nói thế nào cho phải. Một bên là đệ đệ của hắn, một bên là đệ muội của hắn, dù là người nào chết đi hắn cũng không nỡ.
“Huynh không cần nói nữa, muội biết điều muội làm mà.” Dạ Linh Uyển nở nụ cười trấn an hắn. Nếu bảo nàng ngồi im trông chờ số phận nàng làm không được, biết cách cứu hắn nhưng vì sợ chết mà nàng không làm, nếu sau này hắn có qua khỏi thì nàng cũng không còn xứng đáng với tình yêu của hắn.
“Muội làm nhanh đi, hừ.” Bạch Lạc Thần có chút khó chịu đứng phe phẩy chiết phiến. Đúng là hắn hay bắt nạt nàng, cũng hay lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn mà kiếm lợi, nhưng dù sao hai người cũng là huynh muội đồng môn, tình cảm lại tốt. Giờ hắn phải trơ mắt nhìn nàng đi vào chỗ chết đúng là không có cách nào vui vẻ được.
Dạ Linh Uyển không nói gì, chỉ tiếng lại gần Thần Thiên Quân Hoa, rớt ra ngân châm rồi châm vào năm đầu ngón tay bên trái của hắn. Hắc huyết từ năm đầu ngón tay không ngừng chảy ra, nàng nhanh nhẹn để hắn nuốt vào ‘Hấp huyết đan’ cùng ‘Tuyết linh lung’. Sau đó không ngần ngại cắt ở cổ tay phản hắn một đường, cũng cắt ở cổ tay nàng một đường rồi áp vào cổ tay hắn. Ngay lập tức huyết từ cổ tay nàng bị hút vào cơ thể Thần Thiên Quân Hoa.
Thật ra cách của Dạ Linh Uyển chính là thay huyết. Trong cơ thể Thần Thiên Quân Hoa nàng không biết độc tố đã lan tràn đến mức nào, nhưng máu chính là thứ dẫn đến tứ chi. Nàng nghĩ chỉ cần thay huyết cho hắn thì sẽ giải được độc, mà nàng chính là bách độc bất xâm, là thích hợp nhất cho việc này. Nhưng cơ thể nàng thuần âm, nếu trực tiếp đưa vào chỉ sợ hắn không thể thích nghi sẽ sinh ra tình huống xấu nên phải cần tới ‘ Tuyết linh lung’ làm thuốc dẫn.
“Linh Uyển, được rồi.” Bạch Lạc Thần kêu lên, hắn nhìn thấy huyết từ năm ngón tay của Thần Thiên Quân Hoa không còn là màu đen nữa. Nhưng lúc này sắc mặt Dạ Linh Uyển cũng trở nên trắng bệch, tầm mắt trở nên mơ hồ rồi ngã xuống.
“Uyển Uyển.”
“Linh Uyển.”
Bạch Lạc Thần cùng Thần Thiên Thế Hoa hốt hoảng chạy tới. Bạch Lạc Thần không trì hoãn thêm lập tức ôm lấy người phi thân ra khỏi hoàng cung.
Thần Thiên Quân Hoa vào ngày thứ ba thì tỉnh lại, hắn ngay lập tức muốn xuống giường tìm người nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu khiến hắn không thể làm theo ý mình.
“Đệ cuối cùng đã tỉnh, thật tốt quá.” Thần Thiên Thế Hoa vừa thấy đến hắn tỉnh lại liền mừng rỡ, hắn còn tưởng phải đợi thêm nhiều ngày nữa.
“Nàng đâu?” Thần Thiên Quân Hoa giọng nói vẫn còn chút khàn khàn suy yếu nhưng vẫn không thiếu vẻ kiên định.
“Nàng…A, đệ có cần ăn chút gì không, ta bảo cung nữ mang tới.” Thần Thiên Thế Hoa chột dạ muốn lui lại phía sau tìm cơ hội tẩu thoát.
“Nàng đâu?” Thần Thiên Quân Hoa không nhanh không chậm lặp lại lần nữa. Hắn biết nếu nàng còn ở đây chắc chắn sẽ không rời khỏi hắn, mà nay hắn đã tỉnh lại nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng nàng. Lại nói, cơ thể hắn thì hắn hiểu rõ hơn ai hết, độc mà hắn trúng không phải độc bình thường, hắn không nghĩ sẽ để nàng vì hắn mà đánh đổi thêm điều gì nữa.
“Nàng đi rồi.” Thần Thiên Thế Hoa biết không thể giấu hắn nữa, mà hắn cũng có quyền được biết nên đành thở dài nói ra, dù sao hoàng đệ hắn có giận đến mấy cũng không thể giết hoàng huynh là hắn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT