Chỉ thấy thân hình Tâm nhi khẽ cứng lại, rồi thở dài. Nàng thế nào lại nghĩ hắn cũng như những người khác, sẽ không nhận ra nàng? Thở dài một tiếng, xoay người về phía hắn nở nụ cười yếu ớt.

“Chàng nhận ra rồi.”

Thần Thiên Quân Hoa không nói gì, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại ánh lên vẻ sâu lắng, trầm tĩnh. Hắn vẫn tin nàng còn sống, nhưng hắn vẫn luôn ko hiểu tại sao nàng không gặp hắn.

“Ngươi…” Lâm Phương Ngọc kinh ngạc không thốt nên lời. Ngày đó ả đánh Dạ Linh Uyển trọng thương, còn làm nàng rớt xuống vách núi. Dạ Linh Uyển không những không chết, còn cải trang thành Tâm nhi ở cạnh ả không biết từ khi nào.

“Sao, công chúa ngạc nhiên à? Chắc cũng không bằng ta ngày ấy khi biết hắc y nhân ấy chính là ngươi đâu.” Dạ Linh Uyển cười lạnh rồi đưa tay tháo lớp dịch dung xuống, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Ngay khi bị rớt xuống vách núi, nhìn vào ánh mắt hắc y nhân, nàng đã biết chính là Ngọc phi rồi. Sau đó lại thấy kì lạ, Thần Thiên Quân Hoa đã nói Ngọc phi vốn đã không còn thân nhân, lại không có thế lực, vậy tại sao nàng ta lại làm như thế.

“Ngươi che giấu khá thật đấy, không ai tưởng được người luôn âm thầm ra tay trong bóng tối lại là ngươi. Tất cả mũi nhọn chỉ hướng về hoàng hậu, đây có phải kế sách của ngươi và thừa tướng? Dồn hết sự chú ý của hoàng thượng về phía hoàng hậu, còn ngươi mới là người thực hiện.” Dạ Linh Uyển có chút chán ghét nhìn về phía Ngọc phi. Nàng vốn ghét những người ném đá giấu tay, tuy rằng hoàng hậu cũng là người của thừa tướng nhưng việc liên minh này chỉ sợ chính nàng cũng không biết.

Đáng thương cho hoàng hậu bao nhiêu năm qua đều mang tiếng xấu thay người khác.

“Haha, xem ra ta đã xem thường ngươi, nhưng ta muốn hỏi, ngươi cải trang thành Tâm nhi khi nào?” Lâm Phương Ngọc cũng chẳng có vẻ gì sợ hãi, thắc mắc hỏi lại Dạ Linh Uyển. Nàng ta vốn cũng có công phu dịch dung rất cao, nếu không ngày đó cũng không nhìn ra chân tướng của Thủy Nhi cùng Cúc Nhi. Vậy mà nàng ta lại không phát hiện ra Dạ Linh Uyển.

“Ba ngày trước.”

“Lâu như vậy?” Lâm Phương Ngọc có chút khó tin.

“Ngọc phi ngươi nghĩ khả năng dịch dung của ngươi là đệ nhất thiên hạ? Đối với một số người nó chỉ là trò trẻ con thôi.” Dạ Linh Uyển khinh thường, ả có thể nhìn ra sơ hở của Cẩm Nguyệt, nhưng sư huynh nàng đối với cái trò này có thể nói là cao thủ. Sự thật chứng minh nếu tiếp tục thì Ngọc phi cũng không có khả năng nhận ra nàng cải trang. Bất quá, lần này nhờ Bạch Lạc Thần giúp lại làm nàng tốn mất một bình ‘Thiên hương ngọc lộ’ , hừ, cái tên gian xảo, chẳng nhờ được hắn cái gì mà không mất đồ cả.

“Bắt lấy nàng.” Thần Thiên Thế Hoa cũng chẳng còn thời gian đâu mà đôi co, thái hậu đã được an toàn thì hắn chẳng phải cố kị gì Lâm Phương Ngọc nữa.

“Hừ, hôm nay dù ta có chết cũng phải trả thù cho đại ca của ta.” Lâm Phương Ngọc đôi mắt cũng hằn đỏ. Mục đích của tất cả những việc nàng ta làm là muốn trả thù cho đại hoàng tử của Tuyết Băng quốc – Lâm Thế Nam. Năm xưa hắn chính là người liên minh với đại hoàng tử của Thần quốc tạo phản, thế nhưng kế hoạch thất bại nên Lâm Thế Nam cũng tử trận. Lâm Phương Ngọc sau khi nhận được tin tức liền bàn kế hoạch với thân tín của Lâm Thế Nam. Sau đó lại biết được thừa tướng bất trung mới tạo nên cuộc hội ngộ để được ông ta thu nhận đào tạo thành sát thủ. Tiếp đến với mỹ mạo của mình, thuyết phục thừa tướng để ả có cơ hội được tiến cung tiếp cận Thần Thiên Thế Hoa, mọi chuyện cứ thế mà tiếp diễn.

Hắc y nhân đi theo Lâm Phương Ngọc chỉ có hơn ba mươi người nhưng đều là cao thủ đã qua tuyển chọn. Mà ở đây ngoài Thần Thiên Quân Hoa cùng Dạ Linh Uyển là cao thủ thì Sở Phong cùng Hứa Vũ thân thủ cũng không tồi. Hai bên giao chiến cũng ngang sức nhau, cấm vệ quân cũng muốn tham chiến nhưng hai bên giao đấu hỗn độn, nếu dùng cung thủ sẽ không tránh khỏi nguy hiểm nên theo lệnh Thần Thiên Thế Hoa quan sát tình hình. Thần Thiên Thế Hoa vốn cũng muốn tham gia trận chiến nhưng nhìn đến hoàng hậu trong lòng lại bỏ qua.

“Chỉ như vậy?” Thần Thiên Quân Hoa mặt không đổi sắc lại đánh ngã thêm một hắc y nhân rồi đưa mắt nhìn lại Lâm Phương Ngọc.

Lâm Phương Ngọc căm giận không thôi, chính là hắn, người mà ả luôn lo lắng sẽ là mấu chốt phá hỏng kế hoạch của mình bởi năng lực của hắn sâu không lường được. Tuy nhiên, nhìn qua Dạ Linh Uyển đang cùng Tử Vi nhuyễn kiếm giao đấu giữa đám người mà không có chút khó khăn nào lại càng căm phẫn hơn. Nàng cũng là một quân cờ không lường được xuất hiện trong bàn cờ. Giống như thế vây giữa quân đen và quân trắng, vốn tưởng có thể đối đầu nhau lại không ngờ bên đen vẫn còn một nước cờ chưa sử dụng khiến quân trắng trong nháy mắt không có đường chống đỡ.

“Hừ, chiêu cuối cùng của ta cũng không chỉ có như vậy.” Đúng thế, trong đám hắc y nhân của ả có một người khác biệt, một người luôn chờ đợi thời cơ. Một thời cơ thật tốt để ra tay, để trả thù Dạ Linh Uyển.

“Uyển nhi.” Thần Thiên Quân Hoa nhanh nhạy phát hiện ra điều không đúng, là khi hắn thấy một hắc y nhân tốc độ khác biệt âm thầm lao về phía Dạ Linh Uyển.

“Quân Hoa.” Dạ Linh Uyển hét lên, Tử Vi nhuyễn kiếm không chút lưu tình đâm thẳng về phía người nọ. Thần Thiên Quân Hoa cũng dồn hết toàn lực đánh hắc y nhân đó một chưởng.

Thần Thiên Quân Hoa cố điều tức nội lực nhưng vẫn không thể kìm nén, phun ra một ngụm máu đen. Trong kiếm có độc, hơn nữa là kịch độc. Vừa nghĩ đến điều này, Dạ Linh Uyển nhanh chóng lấy ra đan dược cho Thần Thiên Quân Hoa nuốt vào.

“Quân Hoa, chàng thấy sao rồi? Quân Hoa, Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển gào thét, khóc như một hài tử. Thần Thiên Quân Hoa vốn muốn nói hắn không sao, nhưng độc tố trong người không ngừng lan tràn khiến hắn đau không thở nổi, cũng không thể mở miệng an ủi nàng. Y phục vốn trắng như tuyết, nay nhiễm lên một tầng hắc huyết nhìn đến ghê người.

“Hahahaha, cuối cùng ta cũng trả thù được cho nữ nhi của ta, ngươi…Dạ Ảnh hay là hắn chết thì nữ nhi của ta cũng sẽ mãn nguyện. Để hắn theo nữ nhi của ta xuống địa ngục đi, hahaha.” Người cười cuồng tiếu không phải ai khác chính là thần y Hoa Vạn. Tuy lão cũng trọng thương không sống được bao lâu nữa, nhưng thù của nữ nhi lão cũng trả được rồi.

Sau khi Hoa Tiểu Lệ chết, Ngọc phi đã ngay lập tức thông tri cho Hoa Vạn ý đồ kích động lão trả thù cho nữ nhi. Thật là trời không phụ lòng người, lão ta đã thay ả giết được một mối thù lớn nhất.

“Nếu chàng chết ngươi cũng đừng mong thấy được ánh mặt trời ngày mai.” Dạ Linh Uyển gằn từng tiếng rồi hướng lên trời cất một tiếng hét dài, tựa như tiếng gọi chim ưng. Chỉ qua thời gian một chung trà không biết từ đâu xuất hiện một nam tử đẹp tựa thiên tiên, tuấn tú nhã nhặn mang điệu cười vô hại trên môi. Vẻ mặt hắn như muốn nói, ta là người vô tội, đồng thời cũng bồi thêm một câu, nếu không muốn chết thì đừng đụng đến ta.

“Sư muội, có chuyện gì mà muội gọi ta gấp thế, còn dùng đến thiên lý truyền âm chân truyền của sư phụ nữa.” Bạch Lạc Thần phe phẩy chiếc quạt trong tay, không thèm để ý đến tình hình hỗn loạn đang diễn ra.

“Xử lý hết đám người đó.” Dạ Linh Uyển chỉ tay về phía đám người Lâm Phương Ngọc. Nàng đương nhiên biết với khả năng của Bạch Lạc Thần thì nhanh hơn nàng tự ra tay nhiều, nàng muốn nhanh chóng chấm dứt để Thần Thiên Quân Hoa được nghỉ ngơi.

“Điều kiện?” Bạch Lạc Thần hớn hở, hắn lại được kiếm lợi rồi.

“Hai bình ‘Cửu hoa ngọc lộ’ “ Dạ Linh Uyển cắn răng.

“Ba bình.” Bạch Lạc Thần lại kỳ kèo mặc cả.

“Thành giao.”

“Tốt.” Đạt đến giao dịch tốt đẹp, Bạch Lạc Thần quay người về phía những người được hắn cho là xấu số. Chỉ thấy sắc mặt hắn chợt thay đổi, quanh người như tản mạn một cỗ khí tức kì lạ. Ngay lập tức xung quanh vang lên những tiếng hét kinh hoảng.

“Rắn a, bọ cạp, rết….trùng ở đâu thế này.” Không biết từ đâu xuất hiện vô vàn những con vật kinh khủng, tất cả đều đen và rất bé. Thế nhưng con nào cũng mang kịch độc, chẳng mấy chốc hiện trường lại trở nên an tĩnh.

“Giữ lại hắn và ả.” Dạ Linh Uyển chỉ tay về phía Lâm Phương Ngọc cùng Hoa Vạn còn đang thất thần trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt.

“Để hai người chết như vậy là quá dễ dàng rồi.” Dạ Linh Uyển nhẹ nhàng để Thần Thiên Quân Hoa đã hôn mê xuống rồi tiến về phía họ, lấy ra hai viên đan dược màu đỏ bắt họ nuốt vào. “Ta sẻ cứu hai ngươi, các người không chết đơn giản như vậy được đâu. Thứ này sẽ khiến các ngươi có muốn tự sát cũng không được. Sư huynh, muội cho huynh mang họ về thử thuốc đấy.”

“Thật? A, ta lần này thu thập thật lớn a, không uổng công xuất đảo chuyến này.”

Dạ Linh Uyển nói xong lại chạy nhanh về phía Thần Thiên Quân Hoa bắt mạch rồi ngay lập tức nhíu mày. Khốn kiếp, lão ta lại dùng loại độc này.

“Mang chàng về phòng.” Dạ Linh Uyển lời này là nói với Thần Thiên Thế Hoa. Hắn gật đầu rồi sai người xử lý tàn cuộc, lại theo người mang hoàng hậu cùng Thần Thiên Quân Hoa về Tĩnh Nguyệt Các chữa trị. Thái hậu đã được cung nữ đưa về Trâm Thiên Cung nghỉ ngơi.

“Uyển Uyển, nàng sao rồi?” Thần Thiên Thế Hoa vừa thấy Dạ Linh Uyển bước ra đã chạy tới vội vã hỏi.

“Hoàng hậu chỉ là bị đâm ở vị trí trọng yếu, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. Lúc nãy cũng đã dùng ‘Định Tâm đan’ của muội nên hiện giờ không có gì đáng lo. Chỉ là sẽ lâu mới tỉnh lại, muội đi viết phương thuốc rồi huynh cho người đi lấy.”

“Được.” Thần Thiên Thế Hoa nói xong lại tỏ ý muốn hỏi gì đó, nhưng lại không tiện hỏi, sợ Dạ Linh Uyển đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi tới.

“Đệ ấy sao rồi?” Thần Thiên Thế Hoa từ miệng Sở Phong đã biết hoàng đệ trúng kịch độc, chỉ sợ lần này đến cả Độc y nương tử cũng bó tay chịu thua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play