Chị Hân ăn đến cái bánh thứ ba mới buồn để ý đến người còn lại trong phòng là tôi đây, quả nhiên đồ ăn Bạch công tử làm ra rất có sức hấp dẫn. Chị ấy cầm cái bánh thứ tư lên, hất cằm với tôi.
- Nể tình em rể, cho mày năm phút nói chuyện.
Tôi nhìn chị ấy lại tiếp tục ăn bánh, không dám than thở nửa tiếng, vội vàng chạy đến nhảy lên giường, ôm lấy một bên cánh tay của chị ấy cọ cọ.
- Chị dâu, em rể chị cũng nhận rồi, có thể đừng giận anh Kiệt nữa không? Chị không biết đâu, mấy hôm nay anh ấy ăn ít lắm, mỗi ngày ngủ đều không quá bốn tiếng, bị sụt mất hai cân, nếp nhăn ở mắt cũng nhiều hơn, râu tóc mọc lởm chởm như ông già rồi. Chị dâu, chị nhẫn tâm nhìn chồng chị xuống cấp như vậy sao? Một anh chàng đẹp trai đầy sức sống trở nên vừa già vừa xấu, chị nỡ ư?
Dừng lại mấy giây quan sát sắc mặt bà chị nhà mình, tôi rất đau lòng nhận ra rằng: Chị ấy hình như vẫn đang đắm chìm trong thế giới bánh của mình, cũng không biết mấy lời vừa rồi có nghe vào tai không nữa. Không được, cứ thế này thì anh tôi sẽ lại có một đêm mất ngủ, các bậc phụ huynh cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cháu tôi cũng ra đời muộn thêm một ngày… không thể được!
- Chị dâu, vừa nãy em đi qua đầu ngõ nhà mình có nghe người ta nói chuyện, hình như gần đây có ma đấy.
Vừa nhắc đến “Ma”, quả nhiên hiệu nghiệm. Chị Hân đang ăn bánh ngon lành chợt cứng ngắc, bàn tay cầm bánh như mất lực, bánh rơi thẳng xuống nệm giường rồi tiếp tục lăn long lóc xuống sàn nhà. Chị ấy trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn gào lên: “Hãy nói với chị rằng chị nghe nhầm đi!”.
Tôi trong bụng cười thầm, ngoài mặt vẫn phải ra vẻ ngây thơ vô tội, chớp mắt hai cái, lại lắc đầu hai cái. Sắc mặt chị Hân từ hồng chuyển xanh rồi sang trắng, khua loạn mấy thứ trên giường tìm chăn bông trùm lên người, cuốn tròn như kén sâu chỉ để lộ mỗi đôi mắt nhìn tôi.
- Lúc em trên đường đến đây, qua đầu ngõ chợt nghe thấy mấy cô đang kể chuyện xưa. Các cô ấy bảo, ngày xưa ở đất này có một cái hồ lớn, rất nhiều oán phụ thời bấy giờ đến đây tự tử, nhưng vì linh hồn vương vấn oán niệm không thể xuống địa phủ nên trôi dạt trên nhân gian làm hại người. Về sau người ta lấp hồ đi, còn mời thầy về làm lễ siêu thoát cho những oan hồn kia, nhưng một vài oan hồn oán niệm quá xâu không chịu đi, vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ đấy.
Ha ha, đây chỉ là tôi bịa bừa ra để lừa chị Hân thôi, ai có thể chứng thực chứ, chỉ cần lừa được bà chị nhà tôi là được rồi. Nhìn chị ấy túm chặt chăn bông, sắc mặt đã trắng không thể trắng hơn được nữa, đoán trừng đã biết sợ rồi đây, chỉ thêm mắm thêm muối một chút nữa thôi là ok rồi.
Nhích người gần chị Hân hơn, tôi cầm điện thoại của chị ấy, mở tin nhắn hồi nãy anh Kiệt gửi đến, tiếp tục dụ dỗ.
- Em còn nghe nói, những oan hồn này rất thích ám những cô gái trẻ độc thân. Chị dâu, nếu mà họ đến ám chị thì sao?
Chỉ nghe chị Hân hét lên thất thanh một tiếng, kéo chăn che kín cả đầu, sau đó lầm bầm “Không, không…” mãi. Tôi “Thừa nước đục thả câu”, thủ thỉ bên tai chị ấy thật nhiều, thật nhiều ích lợi của việc lấy ông anh nhà mình, ngoài việc có thể ngày ngày chơi đừa cùng Tiểu Hắc đáng yêu, còn đặc biệt nhấn mạnh thầy tướng số đã nói: anh tôi rất cao số, ma quỷ đều phải tránh xa anh ấy; chị Hân mà ở bên cạnh anh tôi nhất định không ma quỷ nào dám đến gần. Sau đó, tôi đưa cho chị ấy đọc tin nhắn anh Kiệt gửi đến. Chị ấy đọc xong ngẩn người nghĩ ngợi một lúc, chẳng hiểu thế nào không buồn để ý đến tôi nữa, kéo chăn nằm xuống luôn.Thế là thế nào? Mùi mẫn, tình cảm, ướt át thế cơ mà, chị ấy một chút phản ứng tích cực cũng không có là sao? Tôi, tôi đây mặc kệ đấy, ở lại ăn vạ thôi!
Báo cáo lại tình hình cho anh trai và các bậc phụ huynh, tôi vô cùng ấm ức vừa nhớ Bạch công tử của tôi vừa chén hết bánh còn lại trong hộp, sau đó lôi quần áo đã chuẩn bị sẵn ra đến phòng tắm, cuối cùng là leo lên chiếm nửa chiếc giường của chị Hân. Không cần biết chị ấy có phải giả vờ ngủ hay không tôi lại tiếp tục lải nhải bên tai chị ấy, còn cố tình bịa ra thêm mấy câu chuyện ma đánh vào tinh thần, thao thao bất tuyệt cả một đêm, nói nhiều đến mức chị ấy không chịu được phải nhổm dậy đập tôi mấy lần, cuối cùng vì tôi khát quá mới ngừng lại sau rồi mất ngủ luôn.
Cũng vì thế, sáng hôm sau hai mắt tôi thâm đen như gấu trúc. Không, không chỉ sáng hôm sau, mà sáng hôm sau, sau, sau nữa, mấy bữa liền tôi đều biến thành gấu trúc hết á. Bà chị nhà tôi lần này giận dai quá thể đáng rồi, cứ cái đà này thì lúc nào tôi mới được về nhà?
Ngày tổ chức lễ cưới đã đến rất gần còn chưa đầy hai tuần nữa thôi, thiệp mời cũng đã phát hết, mọi thứ đều đâu vào đấy, vậy mà ảnh cưới thì chưa chụp, cô dâu lại không chịu nhìn mặt chú rể. Tôi ban ngày đến cửa hàng, tối lại về nhà chị Hân, ngủ ít nói nhiều, tinh thần sắp suy sụp đến nơi, nhưng so với anh trai tôi thì chẳng là gì hết. Được rồi, vì anh trai, tôi sẽ cố gắng thêm một lần nữa, nếu mà bà chị già nhà tôi còn cứng đầu, tôi đây đi kiếm cô dâu khác thay thế cho chị ấy hối hận đến chết.
Tôi sắn tay áo, điệu bộ hùng hổ đi đến giật quyển truyện trên tay chị Hân ném sang một bên, tay chống hông, mở đôi mắt thâm đen của mình thật lớn trừng chị ấy.
- Chị Hân, em hỏi chị lần cuối, chị có lấy anh em không? Chị mà nói không xem em mang chồng chị cho người khác như thế nào.
Chị Hân vừa giật mình vừa kinh hãi trợn mắt nhìn tôi, ngồi nhìn chưa đủ còn đứng lên đi xung quanh nhìn thêm một vòng, sau rồi lại ngồi xuống vuốt cằm không nói gì, điệu bộ hệt như ông anh nhà tôi, trên người mặc quần áo ngủ của anh tôi, càng nhìn càng khiến tôi sôi máu. Tức quá đi mất!
- CHỊ HÂN…
- Không cần lớn tiếng thế, nghe điện thoại đi kìa.
Thấy tôi đã bốc hỏa đến mức này, bà chị nhà tôi vẫn rất bình tĩnh, cầm điện thoại của tôi nhấn trả lời rồi đặt vào tay tôi, tiếp theo cầm quyển truyện ban nãy bị tôi ném sang một bên lên tiếp tục đọc say sưa. Liên tục nắm tay rồi thả tay mấy chục lần tôi mới thấy bình tĩnh lại một chút, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không “Giận cá chém thớt” với người bên kia điện thoại.
- Alo…
- Gà mái…_Bên kia điện thoại, một giọng nói dịu dàng đầy bao dung truyền đến, lửa nóng trong lòng tôi giống như có gáo nước lạnh nhanh chóng dập tắt, mệt mỏi, bực bội cũng giảm đi phân nửa.
- Bạch công tử, tôi khổ quá…_Ôm điện thoại ngồi xuống ghế, tôi đem bao khổ sở mấy ngày nay kể cho Hoàng Bách nghe.
Ai ngờ người này một chút cũng không lọt vào tai, lại bảo tôi đưa điện thoại cho chị Hân. Chẳng biết hắn nói gì, chị Hân nghe xong điện thoại liền ngẩn người ra, sau đó nước mắt rơi lã trã như mưa, hỏi chuyện gì thì không nói, chỉ kêu tôi gọi cho anh Kiệt đến đây.
Lúc anh tôi chạy xồng xộc lên phòng, hai mắt chị Hân đã sưng giống như hai con ốc luộc, nhìn thấy anh tôi liền gào lên lao vào lòng anh ấy, nước mắt nước mũi bao nhiêu đều chùi hết lên áo anh ấy, hai tay ôm chặt nói thế nào cũng không chịu buông. Còn anh tôi vừa ra sức dỗ dành vợ yêu, vừa vẫy tay ra hiệu với mọi người, miệng thì cười toe toét như vớ được vàng, điệu bộ đắc ý như gian thương. Chị Hân mà nhìn thấy vẻ mặt anh ấy lúc này nhất định là lại muốn hoãn đám cưới lần nữa cho mà xem.
Hai bác phụ huynh rất hiểu ý, cười vui vẻ dắt tay nhau rời đi. Tôi đứng lại khinh bỉ đôi vợ chồng trẻ trong phòng thêm một lát, nhưng vừa mới xoay người đã bị ai đó cầm tay kéo đi thật nhanh. Đến khi nhìn rõ mặt người kéo mình đi thì tôi đã bị nhét vào trong ô tô, sau đó chưa kịp lên tiếng thì người ta đã lấn tới, ép tôi vào góc xe hôn ngấu nghiến như vừa trải qua đói khát mấy thiên niên kỷ ấy.
Vậy là nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, đám cưới của anh chị nhà tôi đã có thể diễn ra đúng ngày. Có điều, tôi hỏi Hoàng Bách đã nói những gì với chị Hân, ấy vậy mà hắn không thèm nói, chị Hân cũng không nói, lúc này đây tất cả đều dồn hết sức lực vào đám cưới của anh chị nhà tôi, giải quyết xong vấn đề là đá tôi ra rìa luôn. Tôi ngàn lần đau khổ cũng không thể làm gì, ngày ngày ngoài ăn ngủ chỉ có hai việc duy nhất phải làm: buổi sáng đến cửa hàng, còn lại chính là buổi chiều hộ tống mẹ và chị dâu đi mua đồ.
Cuối cùng, ngày vui của anh chị tôi cũng đến. Ông nội tôi đang vi vu du lịch cùng các chiến hữu cũ, anh Kiệt phải đặc biệt đến tận nơi đón, ông mới chịu về tham gia lễ cưới, còn dắt theo cả tên em họ xấu xa của tôi, kẻ đã làm hỏng dép bông của tôi trước đây, chính là đứa cháu nội của em trai ông nội tôi, Bảo Nam.
Thằng nhóc đó vừa ló mặt đến đã xông tới lôi kéo tôi, ngày mai lễ ăn hỏi diễn ra rồi mà cứ bắt tôi dẫn đi mua đủ thứ, khổ nỗi tôi không thể từ chối mới đau chứ. Mấy năm nay thằng nhóc này lớn nhanh như Gióng ấy, bây giờ tôi đứng cũng chỉ đến cằm nó, đi đường luôn bị nó thoải mái khoác vai, bá cổ. Mà cũng lạ là từ khi kết thúc dậy thì thành thiếu niên đến giờ, nó lại đặc biệt yêu quý tôi, có cái gì cũng nghĩ đến tôi đầu tiên, đồng nghĩ với đó là nó muốn gì cũng vòi tôi đâu tiên, kể cả trong khi nó đang ở tận đầu kia của đất nước cũng gọi điện nũng tôi. Có một lần nó đi nghỉ hè với cả lớp, nửa đêm bị đau bụng không nhờ người đưa đến bác sĩ lại gọi điện bắt tôi kể chuyện để giảm đau, nếu như bạn cùng phòng của nó không phát hiện ra thì nó đã chuyển sang viêm dạ dày cấp tính rồi. Quan hệ giữa chúng tôi cũng coi như tốt hơn trước đây, nhưng nhiều lúc tôi vẫn ghét nó lắm, ai bảo cứ gặp tôi là nó dính như sam, tôi đi đâu nó theo đấy, hoặc lôi kéo tôi đi khắp nới như lúc này, hại tôi chẳng làm được gì ngoài việc bồi nó đi chơi.
Hôm nay thằng nhóc này lại dở chứng hâm hâm muốn đi dạo nhưng lại không cho tôi lấy xe máy mà bắt phải đi bộ cùng nó. Tôi vừa chạy chậm để theo kịp bước chân nó vừa oán hận trong lòng, nó cho rằng ai cũng trẻ trung tràn đầy sức sống như nó ấy, chân tôi cũng không dài bằng chân nó, vậy mà nó chẳng thương tôi gì cả, lôi kéo tôi đi hết chỗ này đi chỗ khác cả một ngày trời, đến chập tối mới được về nhà.
Chúng tôi sách theo túi lớn túi nhỏ, vừa bước vào nhà, tôi đã bị anh Kiệt lôi lại. Anh ấy cười cười với Bảo Nam, phẩy tay bảo nó đi trước mới kéo tôi ra ngoài cửa nói nhỏ. Thì ra là Bạch công tử đang chờ tôi trên phòng, bảo là cả ngày hôm nay không gọi được điện thoại cho tôi nên đến đây xem sao, lúc nghe mẹ nói tôi đi với Bảo Nam thì không vui lắm, rồi xin phép lên phòng chờ tôi luôn. Trước khi đẩy tôi về với tiếng gọi tình yêu, anh Kiệt còn cố ý nhắc tôi nhanh chóng thay áo đang mặc ra.
Nhắc đến cái áo này, tôi lại ôm đầu đau khổ. Thằng nhóc Bảo Nam vừa nịnh nọt vừa ép buộc tôi mua cho nó một cái balo vải màu xanh rêu để nó đi du lịch có cái đựng đồ không nói thì thôi, sau đó lúc đi dạo trên phố, đột nhiên nó kéo tôi lại nói:
- Chị Ngân, chị đi với em thế này chắc “Ông anh em” ghen lắm nhỉ?
“Ông anh” mà nó nói là ám chỉ Bạch công tử. Tôi chỉ hừ lạnh tỏ vẻ bực bội không nói gì, thế là nó lại vòng tay qua vai tôi, xoay tôi một góc bảy mươi lăm độ đối diện với cửa hàng quần áo cho teen, vừa cười ha ha gian trá vừa nói:
- Đi! Chị em mình mặc áo đôi cho anh ta tức chết.
- KHÔNG! Mày bị điên à, chị còn yêu đời lắm…
Thấy tôi gào hét bám víu vào gốc cây bên đường, thằng nhóc này không hề mảy may rung động, chuyển qua cười hì hì gỡ tay tôi ra rồi kéo vào trong.
- Đi thôi! Lâu lắm mới gặp nhau, chị phải chiều em chứ.
“KHÔNG…” Và thế là tôi lại khóc ròng lần nữa, bị ép đi thay đồ. Gặp con khỉ ấy, chị đây mong cả đời này không cần gặp lại mày luôn ấy. Cô gái nào vớ phải thằng nhóc nhà tôi đúng là vừa hâm vừa bất hạnh, đến lúc đó tôi còn phải chia buồn với người ta nữa đấy. Thằng nhóc này là ác quỷ ám tôi chứ đâu phải người, cũng đại học năm nhất như ai rồi mà vẫn hệt con nít, lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình thôi, kết quả của việc ông nội và bố mẹ tôi nuông chiều nó thái quá đấy. Giờ thì hay rồi, không biết Bạch công tử nhà tôi thấy tôi với nó mặc áo đôi có giận không, hắn mà giận lần nữa là tôi không còn hơi sức dỗ nổi đâu, hu..hu...
Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, lại cần thận ló đầu vào trong xem xét tình hình, thấy bình thường tôi mới dám đi vào. Hoàng Bách đang ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, trên người mặc bộ đồ mấy hôm trước tôi tặng, cửa sổ mở, bên ngoài sắc trời đã thẫm đen, ánh sáng từ đèn điện trong nhà chiếu đến, gió bên ngoài thổi tới làm quần áo nhẹ lay động, cả người hắn giống như đang phát sáng, còn rực rỡ hơn cả bóng đèn kia, phát ra mị lực vô hạn khó lòng cưỡng lại. Hắn nghe tiếng động cũng không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn bên ngoài như cũ.
Tôi nhìn Bạch công tử nhà mình lúc này mà không sao rời mắt đi được, như bị thôi miên bước đến gần hắn, còn chủ động sà vào lòng hắn làm nũng. Hắn thấy tôi đến mới đứng lên, dang tay mỉm cười dịu dàng, yêu thương đón tôi, thế nhưng trong đôi mắt cong cong kia lại ánh lên áng sáng kì quái khó hiểu.
Thời điểm hiện tại, nếu có thể thân mật một chỗ với nhau, Bạch công tử liền nhiệt tình thân mật, không thể cũng cố gắng tạo điều kiện tốt nhất. Hắn ôm tôi ngồi trên ghế đặt gần cửa sổ, hỏi tôi còn nhớ đã nói nếu hắn có yêu cầu gì nhất định sẽ thực hiện không. Tôi có hơi nghi ngờ nhưng vẫn chậm chạp gật đầu. Và thế là… SẬP BẪY.
Hắn không hỏi gì về việc tôi đi với Bảo Nam cả ngày nay, cũng không đả động đến chuyện áo đôi kia, vẻ mặt hắn vô cùng thư thả, vui vẻ đưa ra yêu cầu: Đó là cho tôi suy nghĩ xem thời gian từ giờ đến cuối năm sau nên cưới vào mùa nào, không được ý kiến, nếu ý kiến phạt một tuần không cho gặp hắn. Người này quá ác mà! Phải biết rằng hiện tại chỉ cần một ngày không được gặp hắn, tôi sẽ lâm vào tình trạng thể xác một nơi, linh hồn một nẻo. Bắt tôi không được gặp hắn một tuần, vậy giết tôi đi còn hơn, bảo tôi phản đối thế nào đây? Thôi thì chỉ còn nước âm thầm đau khổ mà giả bộ nhu thuận gật đầu đồng ý mà thôi.
Ngồi trong lòng hắn nghĩ ngợi, nghe hắn đề xuất ý kiến, tôi vạn lần khinh bỉ hắn. Hắn ngỏ ý cưới vào mùa thu năm nay cho thời tiết mát mẻ, không khí lại dễ chịu, mặc áo cưới cũng không sợ lạnh quá hay nóng quá. Nghe qua thì có vẻ rất hợp tình hợp lí, lại thể hiện được sự quan tâm của hắn đối với tôi, nhưng tính ra từ giờ đến lúc ấy chỉ còn nửa năm, ít như thế tôi bay nhảy còn chưa đã. Không muốn, lại định dùng lời ngon ngọt lừa tôi á, còn lâu nhé, tôi không mắc mưu hắn nữa đâu.
Cuối cùng, tôi quyết định mùa thu năm sau mới cưới, thời gian như vậy mới đủ cho tôi thỏa mãn sở thích tự do tung tăng của mình trước khi phải ngoan ngoãn trở về vòng tay của kẻ xấu xa kia. Dù sao thì năm sau Yến cô nương và anh già nhà nó cũng tính cưới vào mùa thu, lúc đó hai đôi hợp lại tổ chức một lần, vừa tiết kiệm được khoản mời khách chung của tôi và Bảo Yến, lại vẫn được nhận tiền mừng đầy đủ, tâm hồn bé nhỏ của tôi coi như cũng được an ủi phần nào.
So với những cô gái trong lớp, tôi với Bảo Yến chưa phải người lấy chồng muộn nhất, cũng không phải sớm nhất. Trước chúng tôi đã có năm chiến sĩ hi sinh, trong đó một người năm ngoái đã sinh em bé. Lúc đám bạn chúng tôi vào thăm mẹ con cô ấy, nhìn em bé của nó kháu khỉnh, đáng yêu cực kì, nhưng nghe nói quá trình sinh con rất đau, tôi đang nghĩ xem có nên tự mình sinh con không hay nên trộm con của anh chị nhà mình về nuôi đây. Một mặt tôi vẫn sợ đau, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn mong tôi và Bạch công tử sẽ có những đứa trẻ riêng của mình, một phiên bản nhỏ của tôi này, một phiên bản nhỏ của hắn, thêm một phiên bản nhỏ vừa giống tôi vừa giống hắn. Chết, sinh ba thì quá tải rồi, tôi đúng là chỉ được cái ấm đầu, toàn nghĩ vớ vẩn đâu đâu thôi, hờ hờ…
Từ sáng sớm ngày ăn hỏi, trong nhà tôi đã tấp nập như hội. Bên nội nhà tôi chỉ có ông nội và Bảo Nam, bên ngoại thì ngược lại. Ông bà ngoại tôi có tổng cộng năm người con, ba trai hai gái, nhà nào cũng sinh hai sinh ba, nói chung là bên ngoại nhà tôi đông lắm. Mẹ tôi là con út, lại lấy chồng muộn nên các bác tôi đều đã lên chức ông bà hết rồi, bố mẹ tôi mới có con dâu, vì vậy các bác và anh chị giúp đỡ rất nhiệt tình, chuyện gì có thể giúp đỡ đều sẽ “Xả thân hết mình” luôn. Bên gái thì khó hơn một chút vì hai bác đều là con một, nên phải nhờ đến sự giúp đỡ của hàng xóm và bạn bè chị Hân.
Nghe nói đội bê tráp bên gái toàn gái xinh, có Bảo Yến, Như Ngọc và ba chị bạn thân của chị Hân, chị Ngọc thì không tham gia được vì đã lấy chồng năm kia rồi. Nhà trai cũng không kém cạnh nhé, có anh già Gia Tuấn này, nhóc Quân này, Bảo Nam này, cả anh chàng Dương Anh nữa, còn lại là một anh bạn của anh tôi. Còn Bạch công tử nhà tôi thì không được tham gia, bởi vì… tôi không thích. Hắn, là phải ở bên cạnh tôi!
Anh chàng Dương Anh từ hôm gọi điện mà tôi không nghe kia vô cùng im hơi lặng tiếng, hôm nay gặp nhau thì lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cư xử so với trước đây không có chút khác biệt, điều này làm tôi thấy yên tâm phần nào, may mà chúng tôi vẫn có thể là bạn. Anh ấy xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn với một cô gái yêu anh ấy thật lòng chứ không phải người đã trao trọn trái tim mình cho một chàng trai khác như tôi.
Đám cưới của anh chị tôi tổ chức vào ba ngày sau lễ ăn hỏi. Đừng nói đến những người khác, ngay đến tôi đây là người nhà của cô dâu chú rể còn ghen tị muốn chết ấy. Chị Hân mặc váy cưới trắng tinh khôi có phần chân váy hơi bồng kiểu công chúa, phần thân trên ôm sát vào cơ thể làm dáng người của chị ấy có bao nhiêu phô hết ra bấy nhiêu, cộng thêm khuôn mặt được trang điểm tinh tế, ngọt ngào, nhìn chị ấy lộng lẫy kiêu sa so với công chúa chỉ hơn chứ không kém, cả hội trường người ai ai cũng không thể rời mắt khỏi chị ấy.
Lúc chị ấy từ cửa bước vào, anh trai tôi cứ phải gọi là ngây ngẩn luôn, ánh mắt ấy không cần giải thích nhiều chính là say đắm, mê muội, giống hệt ánh mắt mỗi lần tôi nhìn Bạch công tử khi hắn làm đồ ăn cho tôi thưởng thức. Đúng là tôi không phải được nhặt từ công viên về, anh em tôi giống nhau thế cơ mà, lẫn đi đâu được.
Không giống những đám cưới khác, đám cưới của anh chị tôi còn có thêm hai đồng chí vô cùng đặc biệt tham gia, đó là Tiểu Hắc và July. Hai đứa nhỏ đó khoác lễ phục được đặt may riêng lên người, dẫn đầu đi vào, vừa đi vừa lắc lắc mông béo tròn làm ai cũng cười toe toét, không khí đám cưới đã vui lại càng vui. Jex nhỏ của chúng ta sau khi bị bố mẹ bỏ thì lúc chụp ảnh kỉ niệm cuối cùng cũng được lên sàn, ba chú chó đứng bên cạnh cô dâu chú rể, vẻ mặt hớn hở nhất trong tất cả mọi người.
Sau đó, anh chị tôi lên máy bay đến Đà Lạt nghỉ tuần trăng mật, còn tôi không bắt được hoa cưới, cũng không được đi chơi, đau lòng quá. Bạch công tử thấy tôi ghen tị như vậy liền không bỏ qua cơ hội, dụ dỗ tôi hay là cưới luôn năm nay đi, tôi muốn nghỉ trăng mật ở đâu hắn đều không ý kiến, một tháng hay một năm cũng được. May lúc đấy tôi còn giữ lại được chút lý trí, không là lại mắc bẫy của hắn rồi.
Mấy bữa nay cả nhà bận việc sợ không thể chăm lo tốt cho Tiểu Hắc nên gửi nó sang phòng khám của Dương Anh để nó chơi với vợ con. Bên đấy có chị y tá rất xinh, lại tốt bụng, chu đáo, anh chàng nhà tôi thích lắm, thế nên là hôm nay phải về nhà khiến nó rất không nỡ, tôi nịnh nó mãi, còn phải hứa sau này ban ngày để nó chơi bên đó nó mới chịu về đấy.
Lại nói đến y tá ở phòng khám của anh chàng Dương Anh. Đó là một cô gái khoảng 25, 26 tuổi, có một cái tên rất hợp với người, Thanh Hương. Chị gái này không những tính tình dễ mến, nụ cười cuốn hút, muốn dáng người có dáng người, muốn học thức có học thức, hơn nữa lại xinh đẹp, hòa đồng, nữ tính, đối xử với mọi người rất đúng mực. Theo quan sát của tôi, một trăm phần trăm chị ấy thích anh chàng bác sĩ của mình, thế mà tôi thực không hiểu Thú y có bị mù mắt hay không mà một cô gái tốt như thế anh ta không thích, lại đi thích cái đứa như tôi. (Tôi không có ý nói Bạch công tử nhà tôi mù đâu nhé. Hắn chẳng qua là bị chập dây cùng tần số với tôi nên hai đứa tôi mới dính lấy nhau như bây giờ thôi.)
Quan hệ giữa tôi và Dương Anh so với trước không thay đổi nhiều lắm, chúng tôi vẫn cư xử đúng mực như trước, nhưng đôi khi ánh mắt anh ta vẫn có gì đó không cam lòng, nó làm tôi cảm thấy tôi đã làm anh ta tổn thương và mắc nợ anh ta rất nhiều, mặc dù thực tế tôi không làm gì cả.
Qua mấy lần chị em tâm sự với nhau, tôi biết được chị Hương trước đây là đàn em của Dương Anh ở đại học, ban đầu không cùng khoa, rồi chị Hương yêu thầm anh ta nên xin chuyển qua cùng khoa với anh ta, vốn nghĩ rằng tiếp xúc nhiều hơn thì tình yêu đơn phương của chị ấy sẽ có nhiều cơ hội để tiến triển. Chị ấy cũng đã từng tỏ tình với Dương Anh, chỉ là anh chàng kia không đáp lại, tuy không tỏ thái độ bài xích gay gắt nhưng đến bây giờ vẫn lạnh nhạt, khách sáo với chị ấy như thế.
Tình yêu đúng là một vòng luẩn quẩn, tôi thích anh, anh thích cô ấy, cô ấy lại thích anh ta, cuối cùng rồi sẽ có người bị tổn thương, không tôi thì là anh, hoặc cô ấy, hoặc tất cả. Nếu như có thể đơn giản hơn một chút, có lẽ mọi người đều không sao cả.
Tất cả đều trở về với quỹ đạo nên có, mọi thứ rất êm đẹp cho đến một ngày, cụ thể là hôm đó chị dâu nhà tôi báo tin vui, lúc đó là sau đám cưới của anh chị ấy năm tháng, nghe nói thai đã được bảy tuần rồi. Mặc kệ là trai hay gái, cả nhà tôi đều rất vui, tối đó liền mở tiệc ăn mừng. Có vẻ như Bạch công tử ghen tị với anh tôi lắm, hắn uống rất nhiều, sau đó thì say, say rồi lại không yên phận, mở miệng ra là bô bô chuyện tôi với hắn quyết định mùa thu năm sau cưới, ngăn cũng không kịp. Thế mà lộ chuyện.
Tôi vừa chăm sóc tên say xỉn nói nhảm kia vừa oán hận ngút trời suốt một đêm, lúc hắn ngủ say còn cố tình đập hắn mấy cái cho bõ tức. Đã nói hắn từ từ hãy nói cho bố mẹ, thế mà hắn lại nhân cơ hội cố tình say để nói ra, tôi tức chết đi được. Các bậc phụ huynh thì vui lắm, ngày tiếp theo lại mở tiệc, mẹ tôi còn chép miệng luyến tiếc chúng tôi không thể cưới ngay tức khắc để song hỉ lâm môn, rồi sinh cháu để các cụ ẵm bồng, mấy đứa trẻ có anh có em cũng vui hơn. Ngay cả ông nội tôi đang vi vu ở nơi xa cũng gọi điện về dặn dò, nói là bao giờ em bé ra đời nhớ báo cho ông để ông trôm nó đi cùng với ông luôn. Riêng thằng nhóc em họ Bảo Nam của tôi sau khi biết tin thì tức giận dậm chân bình bịch phản đối, ầm ĩ mãi mới không cam lòng mà chấp nhận chuyện tôi sẽ lấy Bạch công tử.
Mặc dù thế nhưng suốt một thời gian dài sau này, mỗi khi nó gặp Bạch công tử thì lại trầm mặt xuống, trọc thế nào cũng không cười, ánh mắt nhìn Bạch công tử giống như hắn có “Huyết hải thâm cừu” với nhà nó ấy. Buồn cười hơn nữa là nó còn lên mặt với Bạch công tử, nói hắn nếu dám làm tôi không vui, nó sẽ thay tôi cho hắn một bày học, làm như tôi là con gái của nó vậy. Tôi nghe nó nói mặc dù rất vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn không quên khinh bỉ nó một hồi. Tôi mà cần nó thay tôi ra tay hay sao, rõ ràng là tôi có thể tự mình xử lí cơ mà. Bạch thối mà thử làm tôi không vui xem, xem tôi trừng trị hắn thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT