Hôn xong, Bạch công tử vẫn ôm tôi ngồi trên ghế, mãi sau mới liên tiếng, hắn nói: “Gà mái, sau này đừng dùng nước hoa nữa.”
Tôi tức giận, dùng tay chống trước ngực hắn trừng mắt: “Ý cậu là tôi không hợp với mấy thứ này chứ gì?”
Hắn lại mỉm cười, kéo tôi vào lòng ôm thật chặt: “Không phải, là tôi sợ không kiềm chế được sẽ làm ra chuyện tổn thương em.”
Da mặt tôi thoáng chốc nóng bừng, dần dần lan xuống tận đầu ngón chân, ngồi im trong lòng hắn không dám nhúc nhích. Càng ngày hắn càng biến thái hơn rồi, tôi là con gái nhà lành đấy nhé, vậy mà hắn nói chuyện cũng không giữ ý gì cả.
Sau đó chúng tôi không nói chuyện nữa, chỉ ngồi ôm nhau thật lâu, lâu đến mức tôi còn chẳng biết mình ngủ quên và được khiêng về giường từ lúc nào, sáng hôm sau lại vội công việc rồi quên mất, vì vậy mà bộ đồ tôi mua cho Bạch công tử vẫn chưa có dịp tặng. Sinh nhật hắn vài tháng nữa mới tới, nếu đợi đến lúc đó chẳng biết tôi đã quên quà trong góc nào rồi, chọn dịp không bằng gặp dịp, ngày mai là cuối tuần, bây giờ tôi qua đưa quà cho hắn vậy là ngày mai có thể nhìn thấy hắn mặc nó đi chơi cùng mình rồi, nhưng mà… tôi cứ thấy ngài ngại sao ấy.
Nói gì thì nói đây cũng là lần đầu tôi tặng quà cho hắn vào dịp không phải sinh nhật hắn đấy, kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên chút nào. Lỡ mà hắn chê quà tôi tặng không có thẩm mỹ rồi ném vào xó tủ, hoặc hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo trêu ghẹo, vậy thì tôi biết dấu mặt đi đâu cho hết xấu hổ đây? Không được, cứ đắn đo thế này lại để lỡ cơ hội mất, chết thì chết tôi đây cóc thèm sợ nữa, nếu hắn dám trê, xem sau này tôi có thèm tặng quà cho hắn không? Đúng vậy, thế mới là Thảo Ngân này chứ!
Hít một hơi thật sâu, tôi gõ cửa mấy cái cũng không chờ ai lên tiếng, vèo một cái đã xông đến trước mặt Hoàng Bách đang ngồi trước máy tính xem xét doanh thu tháng trước của nhà hàng, ném quà cho hắn xong lập tức chạy trở về phòng đóng cửa khóa trái. Ô, ô… nhưng sau đó tôi lại đau khổ nhận ra rằng: Tôi quên hẹn hắn mai đi chơi rồi.
Lại lọ mọ mò sang phòng Bạch công tử, tôi thật cẩn thận đẩy cửa ra, thò đầu vào xem xét tình hình. “Hơ.ơ..ơ…ơ…” bởi vì quá bất ngờ, tôi không tự chủ hít mạnh quên cả thở, ánh mắt phản chủ dán chặt vào người nào đó. Mẹ ơi… đẹp trai quá, ĐẸP TRAI QUÁ!
Đây phải nói là mắt thẩm mỹ của tôi quá tốt hay dáng người Bạch công tử nhà tôi quá chuẩn đây? Dù biết trước sẽ thế này, tim tôi vẫn loạn nhịp không ngừng, đầu óc bắt đầu rơi vào thế giới mơ mộng thần tiên, trước mắt chỉ còn lại một người duy nhất kia mà thôi, những thứ khác đều biến thành bong bóng màu hồng xinh đẹp bay tứ tung hết rồi. Từ xưa có câu “Người yêu trong măt hóa Tây Thi”, giờ thì tôi tin rồi, trong mắt tôi lúc này ai so với Bạch công tử cũng ra phía sau hết.
Kiếp trước tôi đã làm được bao nhiêu chuyện tốt mà kiếp này tôi có thể tóm được một anh chàng đẹp trai thế này cơ chứ? Thử tưởng tượng hắn mặc lễ phục đứng trong lễ đường, nghĩ thôi cũng muốn ngất rồi, không biết sẽ khiến bao nhiêu chàng trai ghen tị cùng bao nhiêu cô gái ước ao đâu.
- Em gái…
Đẹp trai quá!
- Em gái!
Quá là đẹp trai luôn ấy!
- LÍ THẢO NGÂN!
“A...” giật hết cả mình. Ai vừa gọi tôi, ai, là ai vậy? Tôi quay trái quay phải tìm kiếm, còn chưa thấy ai với ai đầu đã bị gõ mạnh một cái, đau đến chảy cả nước mắt.
Người vừa gõ đầu tôi đưa tay vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu hết nhìn tôi lại nhìn vào người đang đứng ngây ra trong phòng kia, cuối cùng buồn bã lắc đầu, vừa quay người đi xuống nhà, miệng vừa lẩm bẩm như đang niệm kinh: “Con gái lớn là con nhà người ta. Ánh mắt nhìn thằng bé kia phát sáng như thế, lần này thì xong rồi, không cứu nổi nữa rồi…”
Tôi ôm đầu nhìn theo bước chân ông anh quái gở nhà mình, hôm nay anh ấy lại lên cơn gì vậy, đập tôi sau đó như thế nào lại xong rồi chứ, chẳng hiểu ra làm sao nữa, tôi chỉ đang ngắm Bạch công tử một chút… thôi… mà…
- Gà mái…
Lần này thì đúng là xong rồi! Tôi tự biết vẻ mặt của mình vừa rồi như thế nào, vậy mà lại để hắn nhìn thấy, thế nào hắn cũng cười tôi cho xem. Oa oa, hay là tôi chạy từ đây ra ban công rồi nhảy xuống, sau đó muốn ra sao thì ra?
Chưa nói được câu nào đã bị hắn lôi vào phòng, tôi giãy dụa nửa ngày cắm mặt xuống gối, dù hắn làm gì tôi cũng nhất quyết không nhìn hắn. Cái tên Bạch thối nhà cậu muốn cười còn giả bộ tử tế cái nỗi gì, tôi còn lạ cậu chắc.
- Gà mái, em muốn ngủ cùng cũng nên chừa lại cho tôi một phần ba cái giường chứ._Lần này Bạch công tử vừa nói vừa ngồi xuống mép giường.
Tôi vẫn cắm mặt vào gối, ôm chặt chăn bông, bỗng thấy nệm giường lún xuống, nghĩ hắn định nằm xuống thật thì tá hoảng bật người dậy, liền bị hắn tóm được ôm lấy rồi đặt ngồi lọt lỏm trong lòng. Lại bị hắn lừa rồi, tôi thật ngu quá đi!
- Bộ đồ rất vừa, cũng rất đẹp. Đúng là chỉ có Gà mái nhà tôi biết thứ gì hợp với tôi nhất, nhưng ngày mai không thể mặc nó đi chơi riêng cùng em được, thật đáng tiếc.
Hừ, định lừa gạt tôi bằng mấy lời có cánh này nữa hả, KHOAN, hắn nói không thể đi chơi cùng tôi? Không thể nào! Tôi có hỏi qua quản lý nhà hàng chỗ hắn, ngày mai rõ ràng không có chuyện quan trọng, cũng không tổ chức tiệc đặc biệt gì đó cho khách hàng, có nghĩa hắn không bận và có thời gian đi cùng tôi, giờ hắn lại nói không thể. Có khi nào hắn nói dối tôi, hắn có người khác nên không cần tôi rồi hay không?
- Tôi nói cho mẹ biết chuyện ông ta đến tìm nên mẹ quyết định trở về sớm hơn kế hoạch. Ngày mai tôi đón mẹ rồi đưa bà đi gặp ông ta nói chuyện.
Tôi nghe vậy dần dần ngừng khua loạn, ngước mắt nhìn lên. Bạch công tử đang cúi đầu nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, một dòng điện lập tức xoẹt qua người tôi, cảm giác rung động xen lẫn áy náy vì nghi oan cho hắn khiến tôi xèo một cái cháy rụi.
Anh Kiệt nói, khi yêu say đắm một người, chỉ cần một ánh mắt của người đó cũng đủ làm tim ta xao xuyến, nhộn nhạo. Còn tôi bây giờ, bất kể thứ gì liên quan đến Bạch công tử cũng đủ khiến tôi nhộn nhạo không yên, luôn luôn có thể từ cái này suy ra cái kia, từ sự việc này bắc cầu đến sự việc khác, như thế có khi nào tôi yêu hắn đã biến thành tình yêu điên cuồng, si dại rồi không?
Tóm lại, kết luận cuối cùng được đưa ra: Tôi yêu Hoàng Bách hết thuốc chữa rồi! Giống như anh tôi yêu chị Hân vậy, gia đình tôi chắc chắn có máu si tình gia truyền a. Cái này cũng không thể trách tôi được, là di truyền nha, mà đã là di truyền thì do tạo hóa, do tự nhiên nhé, tôi vô tội.
Đang lúc tôi mải mê suy nghĩ về tình yêu si dại của mình, Hoàng Bách đang ôm tôi ngồi yên lành bỗng nhảy chồm lên, kéo cả tôi ngã lăn ra nệm giường. Tôi bất ngờ nằm gọn trên người hắn, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng là hắn cố ý nhằm lúc tôi ngẩn người liền ra tay đây mà, đúng là quá âm mưu, quá thủ đoạn, quá lưu mạnh, quá… biến thái.
Tôi ngượng chín mặt, tính ngồi dậy lại bị Hoàng Bách giữ chặt đầu ấn vào lòng, nói thế nào cũng nhất quyết không buông tay. Đợi tôi từ bỏ ý định, không vùng vẫy nữa, hắn vặn người mấy cái, vẫn ôm tôi trong tay, điều chỉnh tư thế thích hợp hơn. Tôi gối đầu lên bả vai hắn, còn hắn nằm lên chăn bông phía dưới, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi.
Gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ lùa vảo phòng, tôi chỉ mặc đồ ngủ ở nhà, trong nhà tôi thường đóng kín cửa nên rất ấm, ai biết tên này lại dở hơi bơi ngửa mở cửa sổ làm gì, pijama heo hồng của tôi nhất thời như mỏng đi vài lớp khiến tôi lạnh run, theo lẽ thường tình nhích sát vào vật thể phát ra hơi ấm duy nhất trong phòng thêm một chút nữa. Cơ thể người này luôn ấm áp như thế, mùa đông vẫn luôn là lò sưởi di động của tôi đấy.
Ngày còn là học sinh, tôi ghét nhất phải đi học vào những ngày gió mùa về, miền Bắc thời điểm đó đặc biệt lạnh giá, tôi ngồi học mà hai hàm răng va cầm cập vào nhau, cái gì cũng không muốn làm, lời giáo viên giảng vào tai phải lại ra tai trái, có hôm nước mũi chảy cả ra vô cùng thế thảm. Bạch công tử lại khác, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ra chơi liền chạy đến chỗ tôi lôi lôi kéo kéo ôm nhau thành một khối ngồi lắc lư trên ghế đến giờ vào tiết tiếp theo mới chịu về chỗ mình. Đám bạn trong lớp thấy thế ghen tị lắm, nhất là mấy cô gái, thường trêu chúng tôi là đôi tình nhân tình nồng ý mặn suốt ngày dính lấy nhau như kẹo cao su, còn đem cả hình tượng uyên ương của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ra trao tặng cho chúng tôi nữa. Đáng tiếc hồi đó tôi đây vốn vô cùng ngây thơ, lại cho rằng hành động của Bạch công tử với anh Kiệt chẳng có gì khác nhau, chỉ là quan tâm chăm sóc nhau như anh em thôi nên không suy nghĩ nhiều.
Có lần Bạch công tử vừa chùm áo lên người tôi vừa giảng lại cho tôi mấy đoạn tôi ngủ gật không để ý, tôi mắt chăm chú nhìn sách, tai chăm chú lắng nghe, tay bóc hạt giẻ bỏ vào miệng, thỉnh thoảng thưởng cho Bạch công tử một hạt, dĩ nhiên hạt giẻ đó không phải tôi mua. Đang rất là vui vẻ thì bên ngoài vang lên tiếng keng keng làm tôi giật bắn mình rơi cả hạt giẻ đã bóc vỏ trên tay xuống đất, miếng ăn đến miệng còn bay mất. Tôi nhìn về phía cửa lớp, thấy cô bạn gái X nào đó của Bạch công tử đang đứng ngơ ngẩn ở đó, bộ dáng kinh ngạc không thể tin, vành mắt nóng đở chỉ sợ động một chút là có thể rớt nước ra, dưới chân là bình đựng canh inox nằm nghiêng ngả, cũng may bình đó đóng chặt chứ không là có người bỏng rồi.
Tôi đẩy đẩy vai Hoàng Bách kêu hắn ra giải thích với người ta mấy câu, thế nhưng hắn chẳng buồn nhúc nhích, nhìn người ta cũng không nhìn một cái, nhét hạt giẻ vào tay tôi, giảng bài tiếp. Cô gái kia thấy vậy lập tức nước mắt rơi lã trã, khóc thất thanh, ôm mặt chạy đi rất nhanh. Mỗi khi nghĩ lại chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng, không chỉ với cô gái X này mà là toàn bộ những người bị cuốn vào vòng luẩn quẩn giữa tôi và Hoàng Bách. Nói cho cùng cũng là Bạch công tử nhà tôi lợi dụng người ta muốn tôi ghen, tôi lại thần kinh thô không có phản ứng, chỉ khổ người ta tiêu tốn tâm tư tình cảm cho tên dở hơi đó mà đau lòng thôi.
- Gà mái, ngày mai em muốn đi cùng không?
Tôi chớp mắt, nhìn nụ cười nhẹ tựa mây bay như có như không trên môi Hoàng Bách, lòng bỗng vui sướng, rốt cuộc khi nhắc đến chuyện này hắn cũng cười thật lòng. Tôi đoán hắn đã nghĩ thông rồi, hỏi tôi đi cùng có lẽ là muốn báo với bố chuyện của chúng tôi, coi như gián tiếp nói lời tha thứ. Tên này đúng là đứa trẻ to xác cứng đầu, đều là người một nhà với nhau hắn vẫn còn ngại ngùng, vậy mà lúc trêu trọc tôi hắn có thế đâu, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi.
Dù đã biết hắn đang ám chỉ đến chuyện gì, tôi vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại.
- Gặp bố á?
Hắn không chút lảng tránh, “Ừ” một cách sảng khoái, còn đụng trán với tôi khen tôi thông minh nữa.
Sáng hôm sau tôi gọi điện báo không đến với Bảo Yến, cô nàng đang say trong tình yêu ngọt ngào nên tính tình vô cùng dễ chịu, lập tức gật đầu không ý kiến gì. Đón mẹ Lan xong, chúng tôi về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi trưa hẹn ăn cơm với bố của Bạch công tử.
Bác ấy lại gầy hơn trước, nhưng thần sắc có vẻ tốt lắm. Lần gần đây nhất tôi gặp bác ấy, tóc bác ấy đã bạc hơn phân nửa, vậy mà lúc này lại không thấy sợi trắng nào, có lẽ bác ấy không muốn mẹ Lan và Hoàng Bách thấy mình tiều tụy nên đã nhuộm tóc rồi.
Trong một gian phòng riêng biệt, trên bàn tròn, tôi và mẹ Lan ngồi hai bên Hoàng Bách, còn bố hắn ngồi đối diện. Bác ấy có vẻ lo lắng cùng khẩn trương nhưng không dám hành động lỗ mãng, chỉ cẩn trọng nhìn về bên này. Hoàng Bách lạnh nhạt, mẹ Lan thì không được tự nhiên, mọi người đều không lên tiếng, tôi cũng không dám mở miệng, tạo thành một không khí gượng gạo có đôi phần xa cách. Nhưng cứ như vậy cũng không được, không nói ra thì sao có thể giải quyết vấn đề, tay tôi ở dưới gầm bàn kéo kéo góc áo Bạch công tử, rồi dùng ánh mắt kín đáo ra hiệu cho hắn mở lời trước.
Hắn vội vàng nắm tay tôi, trên mặt vẫn là biểu hiện trầm ổn lạnh nhạt như trước, tôi biết hắn đang hồi hộp, lại sĩ diện trước mặt bố nên mới ra vẻ như vậy. Tay hắn siết rất chặt, tôi phối hợp để mặc hắn siết, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn giống như mẹ Lan vẫn thường làm, có lẽ như thế sẽ giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
Hắn một nửa muốn mẹ với chú Đông thành đôi, nhưng càng hy vọng bố mẹ có thể tái hợp và sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại, hắn không nói, nhưng tôi hiểu hắn. Giữa bố và chú Đông, hiển nhiên trong sâu thẳm tâm can mình, Hoàng Bách vẫn sẽ chọn bố. Con người mà, dù có long trời lở đất thì vẫn luôn luôn thiên vị máu mủ huyết thống, từ xưa đến nay vốn đã vậy, không có hợp tình hợp lý, càng đừng nói đến có thuận theo lòng người hay không.
Tôi biết mẹ Lan vẫn rất yêu người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt chúng tôi đây, dù cho bác ấy đã làm những chuyện gì, đã tổn thương mẹ ra sao, thì tình yêu vẫn là tình yêu, không nói đến đạo lí, nhân quả. Nhưng nếu mẹ Lan với bác ấy tái hợp, vậy chú Đông phải làm sao bây giờ? Chú ấy là một người tốt, lại theo đuổi mẹ Lan đến tận đây, cứ như vậy gạt chú ấy sang một bên quả thực không công bằng chút nào.
Hoàng Bách len lén hít sâu một hơi, thẳng lưng nhìn về phía trước, hờ hững lên tiếng.
- Ông…_Tôi véo mạnh vào tay Hoàng Bách, hắn hơi nhăn mày, dừng lại mấy giây cân nhắc cuối cùng cũng sửa lại xưng hô._Bố… muốn nói gì với mẹ tôi thì nói đi.
Bố Hoàng Bách như được ân xá, nụ cười trên mặt sáng bừng, vội vàng “Bố…” một tiếng lại bị Hoàng Bách cướp lời. Hắn nói: “Tôi và Thảo Ngân đang yêu nhau, sau này cô ấy sẽ là con dâu của bố.” sau đó kéo tôi một đường đi thẳng ra ngoài, cả quá trình chưa tốn đến một phút.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn người đang nắm chặt tay mình, nào có con dâu chưa chào bố chồng một tiếng đã đi như thế chứ, hắn hại tôi mất hình tượng quá, còn bỏ mẹ Lan lại một mình như thế, lỡ mẹ cần giúp đỡ thì làm sao bây giờ, người này thật đáng giận mà.
Người nào đó bị tôi trừng cũng coi như không có gì, nắm tay tôi ra khỏi nhà hàng hòa vào dòng người trên đường. Hôm nay chúng tôi không đi xe mà đi taxi đến, lúc này đặc biệt giống hai đứa dở hơi dắt tay nhau tung tăng bước đi. Tôi nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán Bạch công tử, ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua hàng ngàn lớp mây rơi trên gương mặt hắn, tạo thành vẻ đẹp không nói nên lời. Tim tôi điên cuồng đập loạn, sao thấy yêu hắn bao nhiêu cũng không đủ. Vừa rồi chắc hắn căng thẳng lắm, phải thưởng mới được.
- Bạch công tử… _Tôi níu tay Hoàng Bách đứng lại, vui vẻ ngoắc tay với hắn._Cúi xuống đây!
Bạch công tử không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời tôi, hơi nghiêng người cúi đầu xuống. Tôi liếc trái liếc phải thấy không có ai để ý mình, vội vàng hôn lên môi hắn một cái, sau đó nhân lúc hắn còn ngẩn người, cười vô cùng thỏa mãn kéo tay hắn bước đi: “Đi ăn thôi, tôi đói rồi!”. Kể ra lâu lâu chủ động tấn công cũng hay đấy chứ!
Không biết có phải quy luật bù trừ ám vào người hay không, ban ngày tôi đi chơi rất vui vẻ, buổi tối về lại buồn phiền không thôi. Mẹ Lan về rồi, điều đó có nghĩa Bạch công tử phải dọn về nhà hắn, cũng có nghĩa tôi không thể buổi sáng mở mắt là nhìn thấy hắn, buổi tối đánh răng cũng có thể thấy hắn như mấy ngày vừa qua nữa, sau này một ngày cũng chỉ có thể ở bên nhau vài tiếng đồng hồ mà thôi.
Nhìn Bạch công tử sách hành lí ra khỏi cửa, trong lòng tôi ngàn vạn lần không nỡ, nhưng có cách nào viên mãn sao? Không thể để mẹ Lan sống một mình, cũng không thể đón mẹ qua đây sống cùng được, càng đừng nói đến chuyện tôi sang bên đó ở, anh tôi sắp lấy vợ, có rất nhiều chuyện cần tôi giúp, bố mẹ tôi đã vất vả lâu rồi, tôi sao có thể để bố mẹ lo liệu một mình. Vì thế, đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Vừa rồi trước lúc ăn cơm, tôi có lén hỏi mẹ Lan về chuyện với bố Hoàng Bách, nhưng mẹ chỉ cười đánh trống lảng, ngay cả Hoàng Bách cũng không có chút thông tin nào. Chuyện này làm tôi lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng vì chuẩn bị đám cưới cho anh Kiệt mà bận rộn mới quên đi.
Đám cưới tổ chức vào cuối tháng ba nhưng ngay từ đầu tháng mọi người đã tất bật bận rộn vô cùng, ngày 8/3 năm nay cũng chỉ tổ chức qua loa tụ tập ăn bữa cơm chứ không nhiều trò như những năm trước. Mẹ tôi nói đám cưới của anh Kiệt đã là món quà ý nghĩa nhất với mẹ rồi, nhân đó còn nói bóng gió với tôi, nếu cuối năm tôi cũng về nhà Bạch công tử thì năm nay coi như phúc khí gia đình viên mãn, không mong gì hơn.
Không biết Gia Tuấn tìm được ở đâu một đội ngũ tổ chức rất chuyên nghiệp, làm việc cái gì ra cái đấy, mọi thứ đều được lên kế hoạch hoàn hảo, duy chỉ có một vấn đề đáng lo ngại. Đó là: Cô dâu của chúng ta bỗng phát hiện cơ thể có mỡ thừa, bắt đầu tự ti về vẻ ngoài khi đi thử váy cưới, suốt mấy ngày nhịn ăn đồng thời đến phòng tập để giảm béo, dẫn đến hậu quả là cơ thể suy nhược, phải truyền dịch mất hai chai mới khỏe lại, sau đó anh Kiệt vừa đau lòng vừa tức giận, thế là hai người cãi nhau một trận, chị Hân còn đòi hoãn đám cưới.
Ngày tổ chức đã đến rất gần, mọi thứ cũng đã được an bài vô cùng ổn, một câu nói đó của chị Hân trực tiếp khiến tất cả rối tung rối mù, mà người phải đứng ra giải quyết còn ai khác ngoài anh tôi. Vừa phải nghĩ cách dỗ vợ, vừa phải trấn an tinh thần các phụ huynh, song song vẫn phải đi làm hoàn thành gấp công việc để có thời gian nghỉ tuần trăng mật, “Trăm dâu đổ đầu tằm” như thế anh tôi có muốn thoải mái nghỉ ngơi một chút cũng không thoải mái nổi.
Anh tôi yêu thương chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, thời điểm này là lúc tôi nên báo đáp rồi, vì thế tự đề nghị nhận trách nhiệm dỗ dành chị Hân về mình.
Cầm theo món ngon Bạch công tử đã chuẩn bị, tôi chạy đến nhà chị Hân theo như kế hoạch. Chị ấy không muốn gặp ai, ngay cả bố mẹ chị ấy cũng không ngoại lệ, mấy ngày rồi vẫn trốn trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả công việc cũng không quan tâm đến rồi.
Bố mẹ chị ấy đang rất lo, cứ nửa tiếng lại đến gõ cửa phòng chị ấy một lần để đảm bảo con gái không làm chuyện dại dột, thấy tôi đến thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo tôi đến trước cửa phòng chị ấy.
- Chị Hân, mở cửa cho em đi._Tôi tiếp nhận kỳ vọng của hai bác, dơ tay gõ cửa.
Bên trong rất nhanh đã truyền ra giọng nói đầy tức giận, cũng đầy hờn dỗi của chị Hân.
- Không mở! Mày về bảo với anh mày chị đây không thèm anh ta nữa.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng, nhanh chóng xốc lại tinh thần, xắn tay áo ra trận. Anh trai, hôm nay không thể khiến chị dâu hồi tâm chuyển ý, em thề ở đây ăn vạ luôn.
- Chị Hân, chị đừng như thế! Anh Kiệt cũng vì lo cho sức khỏe của chị nên mới lỡ lời, chứ trong lòng anh ấy yêu chị nhiều thế nào chị cũng biết mà. Chẳng lẽ chị hết yêu anh ấy rồi, tình nguyện nhường anh ấy cho người khác sao?
Trong phòng không nghe thấy động tĩnh nào nữa, ngay cả tiếng hừ tức giận vừa nãy cũng không còn, tôi cười thầm, chắc là lung lay rồi. Nhường anh Kiệt cho người khác? Chị ấy nỡ chắc, có nghĩ cũng đừng nghĩ cướp người của chị ấy chứ đừng nói đến chạm vào cọng tóc của ông anh nhà tôi.
- Chị Hân, em mang đồ ăn ngon đến cho chị này, chị mở cửa đi rồi chị em mình nói chuyện cẩn thận một lần, được không?
- Mày không cần dụ dỗ chị, không ăn, không mở là không mở!
- Nhưng mà là do Hoàng Bách nhà em làm, chị không ăn sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
Tôi đợi ba giây, trong bụng đang nghĩ: ngay cả đồ ăn của Bạch công tử cũng vô dụng rồi, đột nhiên “Cạch…” một tiếng, cánh cửa trước mặt bật mở. Tôi còn chưa kịp nháy mắt ăn mừng với bố mẹ chị Hân đang đứng bên cạnh, một cánh tay thò ra kéo tôi vào trong, sau đó cửa lại bị đóng lại. Đứng còn chưa vững, hộp đựng đồ ăn trong tay tôi đã bị cướp mất.
Chị Hân tóc tai rối tung, tùy tiện túm lại trên đỉnh đầu, mặc một chiếc áo thun dài tay rộng thùng thình màu nâu kem của nam, thêm cả quần dài màu xanh đen bên dưới nhìn thế nào cũng thấy giống của anh trai tôi, ngồi khoanh chân trên giường, mắt sáng rực nhìn hộp đồ ăn vừa cướp được không rời nửa giây. Bạch công tử nhà tôi đúng là được việc quá!
Nhìn nửa ngày, chị Hân mới cẩn thận mở nắp hộp ra, hít một hơi, lại cười thỏa mãn nhìn những chiếc bánh xinh đẹp thơm ngon trong đó đến ngẩn người thêm nửa ngày nữa. Tôi để mặc chị ấy thưởng thức đồ ăn, nhanh nhẹn lục tìm điện thoại của chị ấy, sau đó mở nguồn, nháy điện thoại cho anh Kiệt, anh tôi vô cùng hiểu ý, mấy giây sau đã thấy có tin nhắn gửi đến. Tôi mỉm cười, lúc này mới dám thở phào một hơi, vừa chờ đợi chị Hân ăn xong, vừa thủng thẳng nhìn quanh phòng.
Trong phòng có rất nhiều đồ do anh Kiệt tặng, cũng có rất nhiều đồ của anh ấy ở bên này, đại khái là anh ấy một tuần sẽ sang bên này ở một bữa theo đề nghị của bố mẹ vợ, hai bác bảo như vậy cho nhà có thêm hơi người, chị Hân không cần sợ ma nữa.
ĐÚNG RỒI! “Ma” sao tôi lại không nghĩ đến điểm yếu này của chị ấy nhỉ? He he, chị Hân ơi, xem lần này chị có ngoan ngoãn tình nguyện theo anh em về nhà không…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT