Kẻ đáng chết nào
đã gây ra chuyện này? Anh trai tôi đâu, tại sao không thấy mặt mũi đâu hết là
thế nào?
-
Chú
ơi cho cháu hỏi, mấy người đâm xe này đi đâu rồi ạ?_Tôi nhảy bổ đến kéo tay một
chú cảnh sát giao thông đang đứng chụp hình lại hiện trường.
Chú này thấy bộ
dạng tôi vừa cuống cuồng vừa lo lắng nên có lẽ đã đoán được tôi là người nhà
của ai đó trong mấy người đâm xe kia, không vội vàng, cũng không hời hợt, rất
đúng mực chỉ cho tôi đường đến bệnh viện mà mấy người họ đã đi.
Gì? Đi bệnh viện
á? Sao có thể đen đủi đến mức đó được. Con ngàn vạn lần cầu khẩu ông bà tổ tiên
nhà họ Lí, mọi người phù hộ cho anh con tai qua nạn khỏi, không xảy ra vấn đề
lớn gì để anh con còn đi cầu hôn chị dâu, nếu không là nhà mình không có cháu
dâu đâu oa…oa…oa…
Tôi cảm ơn chú
cảnh sát một tiếng rồi lại chạy thục mạng vào bệnh viện. Y tá trực nghe tên anh
tôi thì lập tức chỉ đường cho tôi luôn mà không cần nhìn sổ, ai bảo tên anh tôi
đặc biệt làm chi. Hy vọng tôi sẽ không phải thấy bộ dạng anh trai cả người một
màu trắng xóa như xác ướp Ai Cập.
Đứng trước căn
phòng người y tá chỉ đường, tôi nhẹ hít thở mấy lần mới đủ dũng cảm đẩy cửa đi
vào, thế nhưng khi nhìn hình ảnh trước mắt, tôi vẫn không thể nào bình tĩnh
được.
Anh trai tôi nét
mặt bực bội ngồi trên ghế, tuy người không thấy vết băng bó nào nhưng má lại chễm
chệ miếng gián cá nhân ở đó. Mà trước mặt anh tôi, một thanh niên có lẽ vẫn còn
là học sinh đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cánh tay bị băng kín mít bám chặt
lấy chân anh tôi không ngừng cầu xin, lời lẽ thì nhiều nhưng đại khái tôi có
thể tóm tắt lại là thằng nhóc này uống rượu rồi lái xe, sau đó đi sai làn đường
rồi đâm phải anh tôi, nếu như anh tôi không lên tiếng nói giúp thì chắc chắn nó
sẽ chịu xử phạt gì đó khá nặng, thế nên nó đang năn nỉ anh tôi giúp đỡ.
Không đợi nó nói
tiếp, cũng không cần anh tôi tỏ vẻ gì, tôi từ cửa ba bước thành hai bước đi đến
chen giữa anh tôi và nó, đá văng nó ra xa. Mẹ nó, chưa đủ tuổi lại còn uống
rượu lái xe, muốn chết thì chết một mình đi, lại dám đâm anh tôi, muốn anh tôi
nói giúp ư, không có cửa đâu! Dù anh tôi muốn giúp tôi cũng không cho. Có biết
rằng khuôn mặt đối với một người là rất quan trọng hay không. Một vết sẹo ở mặt
có khác gì hủy hoại nhan sắt của người ta đâu cơ chứ. Bố mẹ tôi có đánh phạt
anh em tôi cũng không bao giờ chạm tới mặt nhé, thế mà cái thằng nhóc này dám
làm anh tôi bị thương ở mặt, tôi phải khai sáng đầu óc cho nó mới được!
-
Ranh
con, đủ tuổi mới được chạy xe có biết hay không? Trước khi đâm thì cũng phải
nhìn xem người ta là ai rồi hãy đâm chứ, hơn nữa hôm nay cậu còn phá hỏng kế
hoạch cầu hôn vĩ đại của anh tôi, tôi đập chết cậu, đập chết cậu…hừ…Lần sau để
chị đây bắt được cậu uống rượu lái xe thì cứ đợi đấy, tôi không chặt chân cậu
tôi không mang họ Lí…
Vừa mắng tôi vừa
dùng tay đập liên hoàn vào người thằng nhóc dưới đất khiến cho nó chỉ biết ôm
đầu kêu oai oái xin tha, dĩ nhiên tôi cũng chưa độc ác đến mức động vào viết
thương vừa mới băng bó của nó.
Anh tôi thấy vậy
cũng chỉ hừ lạnh mấy cái, lạnh lùng dương mắt ngồi nhìn một màn bạo lực như
vậy, đợi tôi nguôi giận ném cho thằng nhóc kia mấy ánh mắt chém giết đi đến
trước mặt mình mới cầm bông hoa hồng xanh trên bàn, đưa ra phía trước, mặt méo
xệch đáng thương nhìn tôi.
-
Em
gái, chỉ còn bông này không bị nát thôi, làm sao bây giờ?
Tôi nhìn bông hoa
màu xanh xinh đẹp nhưng đơn độc đó, lại nhìn bộ dạng thảm hại của anh trai, đau
lòng đứt ruột khụy người xuống ôm lấy anh ấy an ủi.
-
Sẽ
không sao đâu, chị Hân không phải người coi trọng vật chất, chị ấy sẽ không để
ý.
Anh trai nắm chặt
bông hoa, ngồi im để tôi ôm. Để chuẩn bị cho tối hôm nay, anh ấy đã rất vất vả
mà, không chỉ tập hát rất chăm chỉ, còn phải hoàn thành công việc vốn dành cho
một tuần trong vòng ba ngày để có thời gian đi chọn đồ, chọn nhẫn nữa. Còn bó
hoa này, tôi với Bảo Yến đã phải dở mọi mánh khóe, hết năn nỉ đến uy hiếm hủy
hợp đồng đặt hoa thì vườn cung cấp mới bất đắc dĩ để lại cho mười mấy bông
trong lô đã bị người ta đặt trước, ấy vậy mà giờ chỉ còn một bông có thể dùng
được, tôi…thật là muốn giết người nha…
Gọi điện báo tin
với bố mẹ, dặn bố mẹ nếu thấy các đôi về hết thì phải kiếm chỗ ẩn nấp khác,
nhất định không được để cho chị Hân nhìn thấy, xong xuôi mọi chuyện, tôi quay
trở lại chỗ anh trai, lo vài thủ tục giấy tờ với bên công an và bệnh viện, hoàn
tất mọi thứ còn cách nửa đêm không đầy 40’, mắt thấy lễ tình nhân sắp qua, tôi
và anh trai nhanh chóng bắt taxi đến nhà hàng, lòng ngàn lần cầu mong chị Hân
vẫn còn ở đó.
Lúc xe taxi dừng
trước cửa nhà hàng, tôi còn chưa trả tiền xong anh Kiệt đã nhảy xuống từ bao
giờ. Thấy anh ấy ngây ngốc nhìn người duy nhất còn ngồi trong nhà hàng qua kính
thủy tinh, tôi bước đến giúp anh ấy chỉnh trang lại mớ lộn xộn trên người một
chút rồi ôm anh ấy một cái coi như khích lệ, sau đó nhanh nhẹn núp sau gốc cây
trước cửa nhà hàng nhìn anh trai từ từ đẩy cửa đi vào trong.
Không phụ lòng
tin tưởng của tôi, chị dâu tương lai quả là rất yêu anh trai, có thể ngồi hơn 4
tiếng chờ anh ấy, anh tôi bị thương coi như cũng đáng.
Trong tiếng nhạc
du dương nho nhỏ của nhà hàng, một tiếng động lạ chen ngang làm cô gái đang
ngồi thừ người một chỗ nắm chặt điện thoại giật mình quay đầu nhìn ra cửa lớn. Người
đàn ông trẻ đứng đó, bộ âu phục sang trọng tuy nhuốm đất cát đã không còn sạch
sẽ như ban đầu nhưng không vì thế mà làm mất đi nét tuấn lãng trời sinh. Anh
đứng cách cô chưa đầy mười bước chân nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ sợ bản
thân khiến cô nổi giận mà bỏ đi, anh biết bộ dạng của mình bây giờ rất thảm, có
làm gì cũng không cứu vãn được nữa rồi. Nhưng ngay lập tức anh lại bị một vật
thể lao đến, ôm trầm lấy anh. Cô gái ấy giống như sợ hãi điều gì đó, xoay anh
hết vòng này đến vòng khác mà xem xét, cuối cùng mới hơi thở phào, dừng lại ở
vết thương nhỏ trên mặt anh đau xót vuốt ve.
Sau đó hai người
ấy nói cái gì, tôi thực sự không biết, chỉ thấy chị Hân vừa khóc vừa kéo anh
Kiệt ngồi xuống, lại cẩn thận xem lại vết thương của anh ấy lần nữa, anh tôi
lại nói cái gì đó, tôi lập tức thấy vẻ mặt hung ác như muốn chém người xuất
hiện trên mặt chị Hân. Anh tôi liền ôm chị ấy vào lòng, đem bông hoa hồng duy
nhất còn nguyên vẹn tặng chị ấy, rồi hôn nhẹ lên trán chị ấy.
Lúc này tôi thấy
thấp thoáng sau lối rẽ đến nhà bếp bóng bố mẹ và Tiểu Hắc, trên mặt ai cũng là
nụ cười gian. Có lẽ bố mẹ đã ra ám hiệu với người của nhà hàng, nên ngay lúc
anh tôi không biết phải làm gì nữa, người phục vụ đem theo món khai vị cùng một
cái micro đưa cho anh tôi, tiếp theo nhạc nổi lên, anh tôi chậm rãi cất tiếng
hát.
Đúng là một nhà
hàng nhiệt tình nha, khi tổ chức đám cưới phải ưu tiên nơi này mới được!
Tôi đứng bên
ngoài nên chỉ có thể nghe loáng thoáng nhưng tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi
nghe anh trai hát hay như vậy. Mà chị Hân, sớm đã bị nước mắt phủ kín cả mặt,
cứ ôm miệng cầm hoa hồng ngây ngẩn một chỗ nhìn anh tôi không chớp mắt. Hôm nay
chị ấy rất đẹp, mặc váy trắng tinh khôi, tóc dài hơi xoăn xõa vai, trang điểm
nhẹ nhàng, nước mắt lúc này chỉ càng làm chị ấy thêm lung linh mà thôi.
Cái gọi là nước
mắt hạnh phúc, tôi nghĩ tôi hiểu rồi!
Hát hết câu cuối,
trong tiếng nhạc dịu dàng ấy, anh Kiệt chậm rãi đi về gần chị Hân, móc hộp gấm
trong túi, mở ra rồi đưa đến trước mặt chị Hân. Đừng thắc mắc vì sao anh tôi
không quỳ xuống cho lãng mạn như những người khác, đơn giản vì chị Hân ghét
nhất người khác quỳ trước mặt mình dù người đó là ai hay trong hoàn cảnh nào.
Anh tôi có lẽ là đang nói câu nào đó sến chảy nước mà người bình thường chắc
chắn không chịu nổi, thế nhưng chị Hân chịu nổi, còn rất hạnh phúc ôm miệng vừa
khóc vừa cười gật đầu như giã tỏi, chỉ chờ anh tôi đeo xong nhẫn cho mình là
lao bổ vào lòng anh tôi, ra sức đem nước mắt lau vào quần áo của anh ấy, sau đó
vẫn cứ vừa khóc vừa cười như thế, đem sô-cô-la mình làm đút cho anh ấy ăn.
Anh tôi vừa hưởng
thụ cảm giác được mỹ nhân bồi ăn, vừa ôm mỹ nhân trong ngực, cười rất chi là hạnh
phúc. Bố mẹ tôi và Tiểu Hắc núp ở nơi nào đó, không kìm nổi niềm vui dắt tay
nhau ra khỏi nhà hàng từ cửa sau, trả lại không gian cho hai người kia. Tôi nói
với bố mẹ mấy câu để bố mẹ đưa Tiểu Hắc về trước, còn bản thân tôi thì đi lang
thang đâu đó một chút.
Tôi vốn là gọi
điện cho Bảo Yến muốn đến chỗ nó chơi, nhưng nó vừa bắt máy liền gào thét vào
tai tôi kêu tôi đến đem “con đỉa” nào đó ra khỏi nhà nó, chưa nói xong, nó lại
gào lên mắng người ở bên kia, sau đó điện thoại của nó hình như rơi, tút..tút…
Haiz, tôi có lẽ
không nên quấy rầy đôi trẻ này thì hơn, kẻo người bạn già nào đó của tôi lại
nói tôi không trượng nghĩa phá hỏng chuyện tốt của anh ta. Nhưng mà, bây giờ đi
đâu đây?
Tuy đã quá nửa
đêm, nhưng đường phố vì là ngày lễ nên vẫn đặc biệt nhiều người, mà tôi đi giữ
biển người ấy, lại đặc biệt lạc lõng bơ vơ, dĩ nhiên là do người ta đi thành
đôi, còn tôi trở thành người cô đơn dở hơi không ở nhà chăn ấm đệm êm ngủ lại
chạy ra ngoài trời rét mướt như thế này.
Cho tay vào túi
áo, tôi rụt cổ lại rúc vào khăn len, hơi cúi đầu chậm chạp bước đi trên đường
không mục đích, cứ đi và nhìn như thế cho đến khi phía trước xuất hiện một đôi
giày nam.
-
Valentine
vui vẻ!
Tôi ngước lên,
nhìn người trước mặt đang cười toe toét với mình, cũng phì cười theo. Thằng
nhóc này, vẫn luôn làm tôi vui như thế.
-
Hôm
nay không đi tán gái sao?
-
Bị đá
rồi. Người ta kêu Quân không biết lãng mạn, Valentine mà không mua hoa cho bạn
gái. Haiz…rõ ràng đang trên đường mang hoa đến mà…
Tôi nhìn cái mặt
giả bộ ủ rột của nhóc Quân, lại nhìn bó hoa trong tay nó, thở dài đi lên vỗ vai
nó rồi kéo đi.
-
Thôi
bỏ đi, đi uống bia, chị mời.
Thằng nhóc này
ấy, giờ đã là sinh viên năm 3 rồi, nhiều gái theo lắm nhá, cũng quen mấy bạn
gái rồi mà kết quả lần nào cũng như nhau thế này đây, chỉ vì cái tính vô tâm
thờ ơ của nó thôi, cứ quen người ta gọi là cho có vậy, chẳng thấy nó bỏ ra chút
tầm tư gì cả, tôi cảm thấy bất hạnh thay cho những cô gái thích nó nha. Nhưng
mà, có một trường hợp đặc biệt, cô gái này theo đuổi nó rất mãnh liệt, lại chẳng
hiểu sau nó sống chết không nhận tình cảm của người ta như những người trước,
còn nói những lời rất tổn thương người ta. Cô gái này vì thế biến yêu thành
thù, bất kể là gặp nó ở đâu đều sẽ đuổi theo đánh nó một trận hả dạ mới thôi,
làm cho nó chỉ cần thấy bóng dáng cô gái ấy từ xa là tránh mặt như tránh tà. Có
lần mẹ nó nhờ tôi mang đồ đến kí túc xá cho nó, tôi nhân tiện bắt nó dẫn tôi đi
thăm quan một chút, ai ngờ vừa ra khỏi kí túc xá được mấy bước đã đụng mặt cô
bé đó, nhóc Quân bị cô bé quăng một cái, nằm bất động trên mặt đất mấy phút sau
mới thấy động đậy. Tôi tò mờ hỏi nó chuyện là thế nào, nó nhất định giấu kín không
nói, hỏi bạn nó cũng chỉ hiểu đại khái như trên mà thôi. Ôi, đúng là “con trai
lớn không thích gần gũi mẹ” mà, tôi đau lòng quá đi!
-
Haiz,
bó hoa này, cho Ngân đấy._Trên đường đi đến quán bia, thằng nhóc bên cạnh tôi
nhìn bó hoa trong tay thở dài một hơi, cuối cùng ném nó cho tôi.
Tôi bất đắc dĩ ôm
bó hoa, lắc lư đi trên đường than vãn.
-
Mày
mua hoa của chị giờ lại tặng nó cho chị, không thấy lãng phí sao? Trực tiếp đưa
tiền cho chị có phải tốt không…
Thằng nhóc đó
nghe tôi nói, trưng ra điệu cười như đứa ngốc, kéo tôi vào quán bia 24h ngay
trước mặt rồi gọi một nồi lẩu hải sản, một két bia. Tôi hỏi nó gọi nhiều bia
như vậy định không về nhà sao, nó liền cầm ngay một chai lên, mở nắp tu ngụm
lớn, hà một tiếng thoải mái.
-
Nếu
Quân say mà Ngân không khiêng về được thì cho Ngân mang bán đấy.
Tôi cũng mở một
chai bia, cụng cổ chai bia của mình vào cổ chai bia của nó, cười ha ha vui
sướng như má mì ở lầu xanh vớ được mỹ nữ làm cho mấy người ngồi bàn bên cạnh
phải rùng cả mình.
Valentine của tôi
cứ như vậy trôi qua.
Két bia nhóc Quân
gọi tuy chỉ còn mấy chai, thế nhưng trong số đó tôi uống cũng không nhiều, vì
vậy vẫn vô cùng tỉnh táo, cũng vì vậy tôi cuối cùng đã biết được bí mật của
thằng nhóc này mà không cần phí công tra hỏi gì cả. Là nó say tự nói cho tôi
nha, tôi chỉ có thỉnh thoảng gợi ý chút chút mà thôi, hà..hà…
Theo như thằng
nhóc này kể, cô bé theo đuổi nó điên cuồng sau đó gặp nó một lần đánh một lần
ấy là con gái bạn mẹ nó, một mặt nó sợ tổn thương người ta, mặt khác lo nghĩ
chuyện nếu hai đứa quen nhau, bố mẹ hai đứa sẽ nghĩ chúng nó nghiêm túc, rồi
một ngày hai đứa nó chia tay như vậy sẽ dẫn đến thảm kịch gia đình đấy, bởi thế
nó mới không dám coi cô bé như những người con gái khác mà tùy tiện quen biết.
Đứa trẻ tội nghiệp này vì tránh kết quả xấu đã dùng rất nhiều cách để cô bé kia
không bám theo mình nữa, nhưng thế nào cũng không được, cuối cùng mới phải nói
mấy lời lẽ khó nghe đó và bị đánh thường xuyên như vậy.
Tôi quàng tay
nhóc Quân lên vai, đỡ vào bên trong taxi, đột nhiên điện thoại của nó reo, mà
màn hình lại hiện lên dòng chữ “Không được nghe” rực rỡ. Quen biết nó đã nhiều
năm, tôi thề với trời đây chắc chắn là số của cô bé đặc biệt kia, thế nên liền
bắt máy.
Đầu dây bên kia
rất ồn ào, tôi chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nữ lè nhè có thể là đang
say nói ra một chuỗi địa chỉ, kêu nhóc Quân đến đón rồi cúp máy. Thiết nghĩ một
người con gái đang say, lại gọi điện kêu người khác đến đón chắc chắn là không
thể tự về, nếu mà một mình ngoài đường sẽ rất nguy hiểm, tôi lập tức nói bác
tài phía trước đổi hướng đi đến địa chỉ cô gái kia đã đọc đón người.
Đó là quán
Karaoke mà có lần tôi từng tổ chức sinh nhật, ông chủ là chỗ quen biết với anh
già Gia Tuấn, mà tôi lại quen biết anh già đó nên cũng coi như có chút quen biết
với ông chủ nơi này, vì vậy tôi nhờ vả một chút, nhân viên của quán trực tiếp
dẫn đường cho tôi đến phòng nhóm người của cô gái kia.
Trong phòng quả thực
còn ồn ào hơn so với tưởng tượng của tôi lúc nghe điện thoại, nam nữ hầu hết đã
say bí tỉ, người hò hét vào micro, người cầm bia la lối, mấy người hiền lành
hơn một chút thì chui vào một góc ngủ lăn như chết. Tôi đi đến giật cái mic
trong tay anh tràng đang gân cổ rống lên, quát lớn một tiếng, tất cả đồng loạt
im lặng như tờ, ngẩn ra nhìn tôi chẳng hiểu gì. Tiếp đó tôi liếc mắt quanh
phòng một lượt, phát hiện ra mục tiêu đúng là cô bé đã gặp qua một lần kia liền
lập tức xông vào bắt người mang đi, nhét vào taxi cùng với thằng nhóc kia.
Bởi vì đã quá giờ
giới nghiêm của kí túc xá, mặt khác lại không biết chỗ ở của cô bé này, tôi
không còn cách nào khác phải khiêng hai người họ về nhà mình. Theo lẽ tôi có
thể thuê một phòng bên ngoài cho hai người họ, nhưng để cô nam quả nữ đồng loại
say quên trời đất như thế này ở chung một đêm, tôi thật sự không dám mạo hiểm
đâu. Còn bố mẹ nhóc Quân đương nhiên đã ngủ từ lâu, tôi gọi họ dậy giờ này có
vẻ không hay lắm, vẫn là về nhà tôi tốt hơn.
Mở cửa nhà xong,
tôi chạy trở ra xe taxi, đứng nhìn hai người đang vật vờ ở băng ghế sau mãi mà
không biết nên làm thế nào. Một người thì tôi có thể lo được chứ khiêng hai
người này leo cầu thang xong, tôi sợ mình không còn đủ sức thở nữa mất.
-
Cô à,
cần tôi giúp một tay không?_Bác tài thấy tôi mãi không chịu hành động, lên
tiếng đề nghị.
Được rồi, thêm
người đỡ mệt, mặt mũi người này cũng không có vẻ gì là xấu, hơn nữa trong nhà
còn có bố mẹ tôi và Tiểu Hắc nữa, thế nên tôi gật đầu cảm ơn lia lịa nhờ người
ta khiêng giúp nhóc Quân vào nhà, còn tôi phụ trách cô bé Như Ngọc. Tên cô bé
là trên đường về nhà tôi vừa mới hỏi xong, đúng là tên hay mà người cũng đẹp
nữa.
Hai đứa trẻ to
xác này uống say chỉ biết có ngủ, không hề ồn ào gây rối, tôi cũng không sô
phải vật gì, thế nên bố mẹ tôi vẫn vui vẻ say giấc nồng sau màn cầu hôn thành
công của anh trai. Còn anh trai tôi thì khỏi cần hỏi, đêm nay không về nhà rồi.
Tôi ném Như Ngọc lên giường phong phòng dành cho khách xong, liền chạy qua
phòng mình xem xét nhóc Quân một chút, giúp nó cởi bớt lớp áo khoác, đắp chăn
cẩn thận mới trở lại phòng dành cho khách. Cô bé Như Ngọc trước đó ngoan ngoãn
hiền lành nằm ngủ là thế, giờ này đang bừng bừng khí thế trút bỏ quần áo ném
lung tung khắp phòng, nếu như tôi đánh ngất cô bé chậm nửa phút nữa, đảm bảo
trên người cô ta sẽ chẳng còn lại gì đâu. Lặp lại một màn đưa người lên giường
kéo chăn đắp kín, tôi mệt phờ mò vào phòng anh trai, Tiểu Hắc chạy quanh chân
tôi lúc này cũng theo vào, sau đó tôi biến nó thành gối, cứ thế ngủ cho đến khi
bị ai đó gõ mạnh vào đầu.
Tôi bất mãn lồm
cồm bò dậy, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn khắp nới cuối cùng cũng tìm thấy người gõ
đầu mình đang đứng trước tủ đồ lấy quần áo. Anh Kiệt không thèm nhìn tôi lấy
một cái, vừa chọn đồ vừa lên tiếng.
-
Dưới
nhà có hai đôi giày lạ.
Tôi vươn vai,
ngáp dài một cái, uể oải đáp.
-
Chuyện
dài lắm, để lúc nào rảnh em kể cho.
Sau đó tôi không
giống như mọi ngày trùm chăn ngủ tiếp nữa mà lập tức mặc áo khoác vào, chạy qua
xem hai con ma men tối qua đã tỉnh hay chưa.
Lúc tôi mở cửa
phòng mình, nhóc Quân có vẻ như vừa tỉnh ngủ, một tay chống lên mặt nệm để ngồi
dậy, một tay đang ra sức day day huyệt thái dương, thấy tôi liền vội vàng xuống
giường, vơ vội quần áo mặc lên người. Tôi nhìn nó nói không sao, bảo nó về nhà bên
tắm rửa thay quần áo trước rồi tính. Chỉ là, tôi vừa dứt lời, trong nhà bỗng
vang lên tiếng hét kinh thiên động địa của một cô gái, khiến cho Tiểu Hắc đang
xuống cầu thang trượt chân một cái, lăn hai vòng trên đấy, cũng may chỉ còn một
bậc thang; mẹ tôi đang nếm thử nước dùng xém chút bỏng lưỡi; bố tôi đang thắt
caravat lỡ tay rút mạnh may chưa thắt cổ; nhóc Quân mặt biến sắc chết đứng tại
chỗ, nghẹn họng không thốt nên lời.
Không phải tôi
hét nha!
Ngồi trên bàn ăn,
bố tôi giả điếc chăm chú vào bát bún của mình, anh trai tôi bình tĩnh ăn uống
như thường ngày, tôi cũng cố gắng như anh ấy, thế nhưng vẫn bị 3 người còn lại
trọc cho thiếu chút là phun đồ ăn ra ngoài mấy lần. Nhóc Quân và cô gái tên Như
Ngọc bị bố mẹ tôi chốc chốc lại dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng
mẹ tôi sẽ đưa ra một câu kinh thiên động địa.
Câu thứ nhất mẹ
tôi nói: “Cô gái này xinh đẹp quá, bác thật muốn nhận cháu làm con dâu đấy.”
tay gắp cho Như Ngọc ít thịt. Sau câu nói này, anh Kiệt trừng mắt lườm mẹ,
những người còn lại đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Mẹ à, mẹ thật sự không sợ
con trai mẹ sẽ đem theo hành lý bỏ sang nhà con dâu tương lai của mẹ, không
thèm nhìn mặt mẹ nữa hay sao?
Vì vậy mẹ tôi lập
tức sửa chữa, phát biểu câu thứ hai: “Bác không phải nói thằng Kiệt này đâu, ý
bác là thằng Quân ấy chứ, nó cũng coi như con trai bác mà.”, tiện tay gắp cho
nhóc Quân ít thịt. Lần này đến lượt nhóc Quân trợn mắt, á khẩu, cọng bún đang
nuốt dở lơ lửng trong không trung tiến không nổi mà lùi cũng chẳng xong, khuôn
mặt bỗng chốc bùm một tiếng đỏ bừng; còn Như Ngọc thì ho sặc sụa mãi, sau đó
lại cười tủm tỉm suốt.
Câu thứ ba mẹ tôi
nói: “Càng nhìn càng thấy hai đứa đẹp đôi quá, lát bác phải gọi điện nói cho mẹ
thằng Quân biết, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng mới được.”
Được rồi, tôi
chắc chắn cấu tạo não của mẹ tôi vượt qua tất cả những người còn lại trên bàn
ăn, vậy nên không ai lên tiếng nữa, chỉ có mẹ tôi nói một lát đã chuyển qua
chuyện đám cưới của anh trai nên tổ chức ngày nào, đặt bao nhiêu bàn, mời những
ai, thức ăn ra sao…cứ thao thao bất tuyệt mãi cho đến khi đi làm mới thôi.
Nhóc Quân ăn xong
vội vàng cáo lui về nhà bên tút tát lại nhan sắc, Như Ngọc cùng tôi dọn dẹp rửa
bát đũa trong bếp, thấy thời cơ tốt, tôi bắt đầu bắt chuyện kết thân moi móc
thông tin từ cô bé. Cô bé nói chuyện rất lễ phép, tính tình hiền hòa dễ gần,
lại xinh xắn đáng yêu như vậy, sao thằng nhóc kia lại không muốn nghiêm túc nói
chuyện yêu đương với người ta chứ, đúng là không có mắt nhìn mà. Tình hình này,
tôi có nên ra tay giúp nó hay không?
Trong lúc tôi
đang phân vân chuyện này thì anh trai tôi từ trên lầu đi xuống, đã thay trang
phục chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, tôi lau vội tay chạy ra, bám lấy một cánh tay
anh ấy kéo lại.
-
Sao
anh không ở nhà nghỉ ngơi, sếp của anh chẳng lẽ không cho phép nhân viên nghỉ
dưỡng thương một buổi hay sao?
Anh tôi bỗng
nhiên nhìn tôi cười một cái chói sáng, làm cho tinh thần cảnh giác của tôi đột
ngột tăng cao, ôm người nhảy lùi lại hai bước, trừng mắt hoảng sợ.
-
Sao
anh lại cười như thế chứ?
Anh tôi càng cười
chói sáng hơn, dơ ngón tay ngoắc tôi lại gần. Tuy rằng tôi có chút bất an,
nhưng vẫn rất nghe lời bước lại, chậm chạp hỏi anh ấy có chuyện gì.
-
Bây
giờ anh đến chỗ cảnh sát lấy xe mang sửa, sau đó đi thử bánh cưới, muốn đi cùng
hay không?
Tôi “A…” một
tiếng thật lớn, ngộ ra vấn đề, bay nhanh vào bếp kéo Như Ngọc vừa đặt cái bát
cuối cùng lên giá đi cùng, ai ngờ cô bé lại nói chiều có tiết phải về phòng trọ
một chuyến nên không đi được.
Vì vậy chỉ có tôi
đi theo anh trai mà thôi. Trước khi chia tay tôi còn đặc biệt trao đổi số điện thoại
với Như Ngọc, hẹn cô bé buổi tối nói chuyện, sau đó gọi điện nói với Yến cô
nương hôm nay tôi không đến cửa hàng, kêu nó một mình quản lí, cũng tránh việc
nó oán trách tôi vì tối qua đã không đến cứu nó mà chém giết tôi. Tôi ngu sao,
phải biết rằng cứ cái gì dính dáng đến anh già là nó lại như ăn phải thuốc nổ
ấy, tôi đây phải tránh mặt nó vài ngày nữa may ra mọi chuyện mới êm xuôi.
Vốn mọi chuyện
đang rất tốt đẹp, một thoáng đó dường như không còn tồn tại nữa.
Là hắn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT