-
Anh
K..IỆT… Cho em sống thêm chút có được không?
Đau đầu chết mất
thôi! Đến não tôi cũng sắp nổ luôn rồi đây này… Mang cả gối ra bịt tai mà vẫn
cứ nghe thấy mới đau khổ chứ.
Trời đất quỷ thần
ông bà cha mẹ ơi về cứu con đi! Làm ơn đi mà…
“So as long as I
live….” Đáp lại lời thỉnh cầu của tôi là tiếng hát ngày càng lớn và đang có xu
hướng biến dạng thành tiếng gào không ngừng đánh thẳng vào màng nhĩ người ta.
Vâng, anh tôi đấy ạ! Và anh ấy đang tập hát.
Người ta nói hát
hay không bằng hay hát, ừ thì được rồi, hay hát cũng không sao, thế nhưng 24
giờ mà lúc nào cũng nghe thấy tiếng lải nhải thì thử hỏi có ai chịu nổi không?
Dĩ nhiên không, trừ người khiếm thính. Ấy vậy mà tôi đây đã 5 ngày rồi, ngày
nào cũng ở trong hoàn cảnh ấy đấy.
Được rồi, nguyên
nhân của chuyện này nó như sau:
Một ngày cuối
đông đầu xuân đầy nắng ấm và gió nhẹ, thời tiết có thể nói là hài hòa đến mức
tôi vừa mới ngồi một lúc hai mắt đã muốn díp lại luôn rồi, quả thực là điều
kiện rất tốt cho con sâu ngủ là tôi đây. Chỉ tiếc là, mí mắt tôi còn chưa kịp
dính vào nhau, anh tôi không biết có phải vừa tỉnh ngủ hay không, chạy đến
trước mặt tôi, rất nghiêm túc nói: “Chính là tuần sau!”, nói xong còn trịnh
trọng gật đầu một cái khẳng định chắc chắn.
Đầu óc vốn đang
lơ mơ, mà anh trai lại chơi trò đột kích như vậy, tôi chẳng hiểu cái mô tê gì
cả, nghệt mặt ra nhìn anh ấy.
Anh tôi mặc bộ đồ
ngủ kẻ caro màu xanh nhạt, dưới chân đi dép bông kiểu dáng cá sấu đáng yêu đang
há mồm ra ngoạm cả cái chân anh ấy vào, trên đầu mớ tóc sợi này xoắn vào sợi
kia, xù tung tóe chẳng khác nào cục bông gòn, kết hợp với vẻ mặt anh ấy lúc
này, thật khiến tôi muốn đập đầu vào gối quá. Vâng ạ, tác phẩm “Kiệt chibi” này
là do chị Hân tạo ra, chi phí do anh tôi chi trả.
Nhắc đến cái bà
chị này thật là làm tôi tức chết đi! Gần đây chị ấy mê làm đẹp, mình chị ấy làm
đẹp thì không vấn đề gì, thế nhưng lại kéo cả anh trai tôi vào, sau đó đến lượt
bố mẹ tôi, tiếp theo là tôi, ngay cả Tiểu Hắc chị ấy cũng không tha luôn. Bố mẹ
tôi thì vui rồi, vì ra đường được người ta khen trẻ hơn tuổi này. Anh tôi đi
cùng chị ấy hợp thành một đôi “Kim đồng ngọc nữ” rất xinh đẹp, thế nên không có
phàn nàn gì. Chỉ có tôi và Tiểu Hắc là khổ thôi, đứa nhỏ đó vốn không thích lòe
loẹt hoa mỹ lại bị chị ấy tròng đầy áo quần phụ kiện vào người, còn tôi a, tôi
mới là khổ nhất này. Ai gặp tôi cũng hỏi tôi sắp tới dự định thi trường nào, ý
là ám chỉ tôi còn đang học phổ thông ấy, trong khi tôi đã 23 tuổi rồi, 23, là
23 đấy! Tôi đã nhấn mạnh con số này không biết bao nhiêu lần rồi mà mọi người
vẫn cứ coi tôi là trẻ con mới đau chứ… Làm đẹp thì làm nhưng ít nhất chị cũng
phải để em sống cho hợp với cái tuổi của mình có được không? Ôi cái cuộc đời
tôi, tại sao luôn gặp những người hâm hâm thế này?
Lại nói, từ ngày
yêu chị Hân, bệnh khùng của anh tôi càng ngày càng trầm trọng a. Ví dụ như có
hôm, tôi vừa cùng Bảo Yến đi thăm đứa bạn mới sinh em bé trong Sài Gòn về, đi
đến cửa đã thấy anh trai cùng Tiểu Hắc ngồi trong phòng khách, mới nhìn một
cái, đã bị chủ tớ nhà ấy dọa cho sợ phát khiếp, chỉ thiếu chút nữa là lăn ra
sân kêu mẹ rồi.
Khung cảnh lúc ấy
rất đáng sợ! Trên TV là hình ảnh máu me be bét, một đám đen đỏ lẫn lộn chẳng
biết trong bộ phim nào. Anh tôi thu chân ngồi chồm hỗm trên ghế, quần áo luộm
thuộm, tóc tai bù xù, râu không thèm cạo, tròng mắt đỏ ngầu, xung quanh mắt thì
vừa xưng vừa thâm, thiếu mỗi nhe răng cắn người là thành zombie rồi. Bên cạnh
anh tôi là Tiểu Hắc, chẳng hay đứa trẻ này hôm nay ăn phải cái gì, cũng học anh
tôi biến thành ma quỷ, lông không hiểu vì sao chỗ xanh chỗ đỏ, loang lổ mấy màu
sắc trên bộ lông vốn trắng tinh của mình, đôi mắt thường ngày đã híp híp rồi,
nay lại lờ đờ như hồn ma. Nghe thấy tiếng động, chủ tớ nhà ấy đồng loạt quay
đầu, trừng trừng nhìn tôi, cộng thêm với hiệu ứng ánh sáng do nhà cửa đóng kín
mít, tôi còn chưa ngất tại chỗ đã là trâu bò lắm rồi.
Sau đó hai con ma
ấy lao về phía tôi, chủ ôm trên, tớ ôm dưới, biến tôi thành cái cột mà tựa. Con
ma nhỏ vừa cọ vào chân tôi vừa đem màu trên lông bôi vào người tôi, còn con ma
lớn ôm chặt lấy tôi, không ngừng gào thét: “Em gái ơi bọn anh đói sắp chết rồi!
Mau làm đồ ăn cho bọn anh đi…”. Cũng may tôi đã tu luyện đủ lâu, nếu không chắc
chắn không sống nổi sau sự việc như vậy đâu.
Trong lúc tôi làm
đồ ăn, tôi hỏi anh trai tại sao lại để người và cún biến thành như vậy, không
thể ngờ được anh ấy lại trả lời ngây ngô đến mức đáng giận như thế này, anh ấy
nói bố mẹ đi về quê thăm ông bà, chị Hân đi công tác không đến được, trong nhà
không có đồ ăn.
Tôi hỏi vì sao
không ra ngoài ăn hay kêu người ta mang đến nhà, anh ấy vẫn rất ngây ngô nói
rằng không thích. Ôi giời ơi, sao tôi lại có ông anh quái gở như thế này cơ
chứ… Anh ấy có biết rằng anh ấy đã 28 tuổi rồi không? Người ta có người đã ôm
vài baby rồi, vậy mà anh ấy vẫn như trẻ con thế này. Chị Hân ơi là chị Hân, tại
sao chị lại nắn anh em thành thế này cơ chứ? Em sắp bị hai anh chị làm cho tức
chết mất rồi…
Vì vậy mà anh ấy
để bụng đói cả một ngày, tức là đói từ lúc tôi đi đến lúc về. Còn những màu sắc
trên người Tiểu Hắc chính là do trong lúc tìm đồ ăn mà bị bột màu thực phẩm
dùng làm bánh của mẹ tôi đổ vào, đáng thương cho bạn nhỏ này cũng cùng anh tôi
chịu đói một ngày như thế. Lúc tôi đem bát canh cuối cùng ra thì đồ ăn trên bàn
một nửa đã biến mất không dấu vết, mà chủ tớ nhà nào đó hai má phùng to thật
to, ăn giống như nạn đói năm 45 vậy.
Lúc chị Hân đi
công tác về, tôi kể chuyện đó cho chị ấy nghe, chị ấy còn cười lăn lộn nữa chứ.
Thật là độc ác mà, không có thương tôi gì cả!
Trong lúc tôi
đang âm thầm oán hận vợ tương lai của người nào đó, thì người nào đó dường như
có thể nhìn thấu tâm tư của tôi, lập tức đập cho tôi một cái thật mạnh, khiến
cho tôi có cảm giác như vừa bị búa tạ bay thẳng vào đầu, mà hình như sọ đã lủng
luôn cả một mảng rồi.
Còn chưa để tôi
kịp lên tiếng bất mãn, anh trai đã đem nguyên cuốn lịch để bàn to bổ chảng dơ
ra trước mắt tôi kêu nhìn.
Mấy hôm rồi tôi
được rảnh rang không cần làm việc, cả ngày chỉ ăn với ngủ, thế nên anh tôi có
đưa cho tôi thêm vài cuốn lịch nữa cũng chẳng giải quyết được cái gì đâu, về cơ
bản tôi còn chẳng biết hôm nay là thứ mấy, ngày nào, tháng bao nhiêu nữa là.
-
Nhìn
cho kĩ, dòng 3 cột 2, đọc to.
Tôi làm theo lời
anh trai, soi dòng soi cột, vẫn lơ ma lơ mơ trả lời.
-
14
tháng 2, thì thế nào?
-
Còn
thế nào, chính là một tuần nữa, là lễ tình nhân đấy. Anh mày quyết định rồi,
hôm đó sẽ cầu hôn chị mày.
“Hả…??” Tôi đang
cào đám tóc rối trên đầu, nghe anh trai nói mà thiếu chút nữa giật rớt cả chúng
khỏi da, vì thế mà tôi bị anh trai lườm cho thủng cả mấy lỗ trên người. Em anh
bất ngờ thôi mà, làm gì mà anh hung dữ như vậy chứ, thật là giống với cái bà
chị kia, hai vợ chồng nhà hâm hâm.
Vâng, vợ chồng
nhà hâm hâm này đã yêu nhau được hơn 4 năm rồi, thế nên vụ cầu hôn này không
sớm thì muộn cũng xảy ra thôi. Nhưng mà đột ngột nói ra như vậy, ai mà chẳng
bất ngờ chứ. Được rồi, xét cho cùng thì đây quả thực là một chuyện tốt, thế nên
chưa đầy 2 phút sau, toàn bộ thành viên trong gia đình tôi đã biết đến quyết
định của anh Kiệt, ai nấy cũng gia sức đóng góp chút công sức.
Không nói cũng
biết, chị Hân rất thích nhóm Westlife, nhất là anh chàng Shane Filan, và cực
kì, cực kì thích bài “Beautiful in white”. Có lần chị ấy đi dự đám cưới của một
người bạn, trong đám cưới phát bài này, khi trở về chị ấy rất phấn khích nói
với tôi, nếu sau này ai hát bài này cầu hôn chị ấy, nhất định chị ấy sẽ theo
người đó về nhà, lẽ dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là hai người phải yêu thương
nhau trước đã.
Vì vậy sau khi
anh trai đưa ra quyết định, tôi liền đề xuất phương án trên.
Tôi vốn biết anh
tôi không có thiên phú về lĩnh vực âm nhạc, càng đừng nói đến việc có thể hát
sao cho dễ nghe được. Thế nhưng tôi ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được, KHÔNG
THỂ NÀO NGỜ ĐƯỢC…Vì sao một bài hát đã làm không biết bao nhiêu con tim rung
động, đi qua miệng anh ấy lại có thể biến thành thảm họa âm nhạc như thế? VÌ
SAO? Đến tôi đây bao nhiêu năm bị tra tấn tưởng rằng đã miễn dịch, thế mà bây
giờ nghe anh trai hát vẫn thiếu chút đâm đầu vào tường đấy. Không chỉ tôi, Tiểu
Hắc, ngay cả bố mẹ tôi còn không duyệt nổi nữa là.
Vậy nên tôi vỗ
vai anh trai an ủi nói:
-
Hay
là thôi đi, em nghĩ cách khác cho anh.
Anh Kiệt lúc đó
đang cầm tờ giấy có in lời bài hát, vung mạnh một cái, khí thế ngút trời.
-
Không
được! Anh đã làm thì phải làm đến cùng. Mày giúp anh hát được mới thôi!
Tôi tiếp tục nhét
bông vào lỗ tai, đau khổ xoay người tìm Tiểu Hắc để lấy cớ đưa nó đi dạo mà ra
ngoài. Oa..oa..oa…lần này thì tự hại thân rồi! Tôi đi chết đây… Bạn nhỏ Tiểu
Hắc à, có muốn đi cùng hay không?
----o0o----
“You look so
beautiful in white…tonight…”
-
XONG!_Anh
Kiệt hát hết lời, đập mạnh vào tay ghế, khí thế ngút trời hỏi tôi_Em gái, thấy
thế nào?
Tôi từ từ thả hai
tay đang bịt tai ra, đau khổ ngước mắt nhìn lên, cười mà như mếu nhận xét:
-
Cũng
được, cũng được rồi…ha..ha…Anh chỉ cần chăm chỉ hơn thôi.
Anh tôi nghe vậy,
cười vui đến mức không thấy mắt mũi đâu nữa mà ra lệnh.
-
Vậy
được, mày đi nấu cơm, ăn xong tập tiếp.
Ôi thoát rồi, THOÁT RỒI! Tôi sướng hơn cả nhặt
được tiền tỷ, loáng cái đã bay vào bếp chặt chặt băm băm làm đồ ăn. Và dĩ
nhiên, đồ ăn phải làm thật nhiều để anh tôi ăn càng lâu càng tốt, như thế tôi
mới có thể kéo dài thời gian yên bình a. Tiểu Hắc lúc này cũng chạy từ chỗ ẩn
nấp ra, vẻ mặt hớn hở quấn quanh chân tôi mững rỡ.
Cả nhà tôi chịu
đựng cực khổ thêm 2 ngày nữa, cuối cùng cũng đến Valentine, ngày mà anh tôi đi
cầu hôn chị Hân.
Anh chàng Gia
Tuấn là người thường xuyên xã giao với khách hàng, biết được rất nhiều địa điểm
ăn chơi thú vị, vậy nên tôi giao cho anh ta tìm địa điểm thực hiện. Anh chàng
này tình nguyện giúp tôi vô điều kiện nha, lí do chỉ có một, ha ha, đó chính là
anh ta cần tôi hỗ trợ mới có thể đón vợ về a.
Kể ra anh già này
cũng thật kì lạ! Ban đầu anh ta thích anh tôi, sau đó đến nhóc Quân, thế nhưng
cuối cùng lại bị cô nương hổ báo Bảo Yến tóm được, rồi cứ đuổi theo người ta
cho đến bây giờ mà chưa có kết quả gì.
Khi nghe Gia Tuấn
nói tôi cũng thật không ngờ nha, ngày mà tôi bị cái người đó đem đi, ai nấy đều
cuống cuồng tìm kiếm, vì thế tính khí có chút không tốt, dễ dàng nổi nóng mắng
người. Bảo Yến lúc đó là người ở nhà chờ tin tức, đột nhiên anh già tới tìm tôi
về chuyện với nhóc Quân lại gặp nó, rồi hỏi lung tung một hồi thế là nó nổi
giận lôi đình bao nhiêu bực bội đem chút hết lên anh ta. Anh ta thấy mình vô
can mà bị mắng cũng theo đó mà bực bội, thế là hai người cãi nhau. Vừa lúc Tiểu
Hắc chạy lại, vô tình va vào chân Bảo Yến khiến nó bị ngã chúi về phía trước,
lao thằng vào lòng người trước mặt, mà quan trọng là cái môi nó lại rơi
chúng…môi người ta. Tiếp theo là một màn thân mật giữa môi với môi, là do anh
già chủ động.
Anh ta nói, lúc
đó anh ta đã có cảm giác.
Để giải quyết
khúc mắc này, chứng minh xem rốt cuộc mình thích đàn ông hay phụ nữ, anh ta
ngày ngày đi tìm Bảo Yến và cuối cùng đã tìm ra đáp án. Thì ra anh ta vẫn không
thích phụ nữ, nhưng chỉ duy với Yến cô nương là có cảm giác thôi, vậy nên Yến
cô nương đã trở thành mục tiêu duy nhất của cuộc đời anh già kể từ đó.
Nhưng Bảo Yến nó
nói, anh già này quá lớn tuổi, yêu vào nhàm chán chết đi, suốt ngày công việc,
công việc, đến khi lấy rồi làm gì có thời gian dành cho vợ con nữa chứ. Hơn nữa
anh ta có bề ngoài, có sự nghiệp, mà nó thì vẫn còn lông bông chẳng có gì trong
tay, nếu mà đến với nhau suốt ngày nó phải lo giữ chồng, như thế sẽ rất mệt, mà
nó lại chẳng muốn phiền phức, thế nên nó nhất quyết không chịu tiếp nhận người
ta.
Dù thế nhưng tôi
là bạn tốt của nó đã lâu, còn không hiểu nó nữa sao? Nhảm nhí! Rõ ràng là nó
cũng có tình cảm, lại cứ thích làm khó người khác. Nhiều khi thấy anh già bị nó
hành hạ khổ quá trời, tôi cũng thấy thương cảm nói giúp anh ta mấy tiếng, thế
mà cái cô nàng ấy lại mắng tôi rảnh rỗi, việc của mình chưa lo xong còn lo
chuyện người khác. Mỗi lần như thế tôi biết nó đang cố tình nhắc đến chuyện gì,
nhưng không muốn đấu khẩu với nó nên lại nhịn xuống, cuối cùng chẳng giúp anh
già được gì cả. Về chuyện này tôi cũng rất áy náy, thế nên tôi đây luôn không
từ thủ đoạn nào, cứ có cơ hội là lại chói hai cái người này lại với nhau đó
thôi.
-
Thảo
Ngân, bên này.
Tôi theo tiếng
gọi nhìn qua, thấy Gia Tuấn đang vẫy tay với mình thì chạy đến. Anh ta vẫn cười
toe toét như mọi khi, giúp đỡ người khác đều nhiệt tình giống như chuyện của
mình.
-
Anh
đặt chỗ ở đâu thế?_Tôi vỗ vai anh ta một cách sảng khoái, cũng nghe răng cười
hì hì.
-
Một
nhà hàng mới mở gần đây. Anh đã quan sát địa hình rồi, rất được, quản lý nhà
hàng nghe anh nói còn tình nguyện bố trí giúp chúng ta nữa…ha..ha…_Nói đến đây
Gia Tuấn vỗ tay vào ngực tự hào cười_Thế nào, thấy anh giỏi chứ?
-
Giỏi!_Tôi
dơ ngón cái lên với anh già_Cho 10 điểm, ngày mai sẽ giúp anh lừa đứa ngốc đó
gặp mặt. Giờ anh em mình đến nhà hàng trước xem họ chuẩn bị thế nào rồi đi.
-
Ok
baby, em thật là tốt với anh quá…
-
Tránh
xa em ra, anh buồn nôn chết được._Tôi vừa nói vừa đẩy móng vuốt đang vươn về
phía mình của kẻ nào đó ra.
Mới rồi tôi còn
rất cảm kích người này đấy, giờ thì lập tức dùng ánh mắt khinh thường anh ta
đến chết. Vừa nghe đến kẻ vô tình kia đã hớn hở như vậy rồi, thật là không có
tương lai! Anh mà lấy nó sớm muộn gì cũng bị nó đè đầu cưỡi cổ mà thôi…
Gần đến giờ, tôi
gọi điện hỏi xem anh trai đang ở đâu, nghe anh ấy nói vừa lấy nhẫn xong lập tức
ôm ngực thở phào, nhắc anh ấy đi cẩn thận rồi mới cúp máy. Tôi thừa biết anh
tôi mà, cứ có việc liên quan đến chị Hân là lại cuống hết cả lên, không kêu anh
ấy chú ý đường xá có khi tai nạn chứ chẳng chơi đâu.
Anh chàng Gia
Tuấn nói không sai, nhà hàng này rất được! Không những bài trí tốt, món ăn
ngon, mà không khí cũng rất lãng mạn phù hợp với mục đích tối nay. Nào là hoa
hồng đủ loại, rồi còn cả nến tình nhân nữa, thật làm cho người ta rung động
chết được. Đương nhiên hoa là do tôi cung cấp.
Nói thẳng ra,
nghề nghiệp của tôi với những gì tôi học chẳng có chút liên quan nào cả. Tên
độc ác kia cùng mẹ đi được vài ngày, bố hắn đến tìm tôi. Mặc dù rất thất vọng
về ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là trưởng bối, hơn nữa quen biết đã lâu,
nên tôi vẫn giống trước đây mà đối diện với ông ấy. Ông ấy như mọi lần nói
không nhiều, sau khi hỏi tôi có biết mẹ con tên độc ác kia đi đâu không thì
không nói gì nữa, đưa cho tôi một tập tài liệu rồi đi luôn.
Tập tài liệu ấy
là một mớ giấy tờ gì đó đủ các loại mà như anh tôi nói, với những thứ đó, tôi
là chủ sở hữu cửa hàng hoa của mẹ tên độc ác, trong đó còn kèm theo một lá thư,
không phải của hắn mà là của mẹ hắn.
Bác ấy nói, cửa
hàng hoa đó là tâm huyết cả đời của bác ấy, nhưng bác ấy không thể ở lại nơi
này được nữa nên giao nó cho tôi, hi vọng tôi sẽ thay bác ấy phát triển cửa
hàng ngày một lớn mạnh hơn. Chỉ như thế, không nhắc một chút nào đến người kia.
Từ đó tôi theo nghiệp kinh doanh hoa, nhưng do không có năng khiếu nên chỉ có
thể làm quản lí, phụ trách việc xuất nhập hoa, thỉnh thoảng giúp đỡ mấy chuyện
lặt vặt tưới nước cắt giấy gói, còn việc bó cắm gì đó thì do Yến cô nương vốn
có thiên phú về cái đẹp chuyên trách. Cho đến 3 tháng trước, chúng tôi mua thêm
gian nhà bên cạnh, mở rộng quy mô cửa hàng, không chỉ thế còn cập nhật thêm rất
nhiều loại hoa đẹp lạ để phục vụ thị hiếu khách hàng ngày càng đổi mới.
Sát giờ hẹn của
anh trai, tôi và toàn bộ “Ban tổ chức ngầm” chọn một bàn khuất nhất nằm trong
góc nhà hàng, tụ tập ở đó nghe ngóng kết quả đồng thời theo dõi, hóng hớt quá
trình.
Đúng 7h30’ tối,
nữ chính mở cửa bước vào, thế nhưng nam chính thì lại chưa thấy đâu. Xung quanh
người ta có đôi có cặp, anh anh em em cười nói thân mật, chỉ riêng có chị tôi
là lẻ bóng chờ đợi. Anh trai ngu ngốc, đã bảo đến đúng giờ mà vào ngay cái thời
điểm mấu chốt này lại bắt con người ta đợi, đáng chém ngàn đao a…
Qua 5’, tôi vội
vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh trai, vậy mà anh ấy lại tắt máy. Bên kia có
vẻ chị Hân cũng gọi không được, đôi mày đã có chút nhăn lại, rõ ràng là cụt
hứng, mất vui rồi, lại được thêm mấy đôi bên cạnh thì thầm chỉ trỏ nữa chứ. Anh
trai, lần này về nhà em sẽ đuổi anh ra đường! Cả nhà bị anh ấy giày vò suốt một
tuần liền mà cuối cùng anh ấy lại tính đổ khổ cực của mọi người xuống biển thế
này sao?
Đang tính gọi
thêm lần nữa, bố tôi ở bên cạnh đập nhẹ vai tôi.
-
Hay
để bố đi tìm thằng Kiệt.
Tôi thấy rõ sự
bồn chồn bất an trong ánh mắt bố, mà mẹ tôi sớm đã lo lắng đến mức xoắn nhăm
nhúm cả một góc khăn trải bàn của người ta rồi. Nhưng mà ngày lễ thế này, ngoài
đường người người đi lại tấp nập như cá bơi thế kia, tôi nào nỡ để bố già nhà
mình ra đường chứ, vì thế tôi đề nghị để mình đi, Tiểu Hắc ở lại đợi tin cùng
bố mẹ tôi.
Còn hơn cả dự
đoán của tôi, tình trạng tắc đường trầm trọng đến mức muốn đi không được mà
muốn lùi cũng chẳng xong. Tôi không lấy xe máy, chạy bộ về hướng cửa trang sức
mà anh tôi đã nói, cũng may tôi không hứng thú gì với cái mốt cao gót, chứ
không giờ này thì khổ rồi.
Nơi đó cách nhà
hàng này 3 dãy phố, tính sơ sơ cũng ngót nghét cả km rồi, mà với tình trạng
giao thông như hiện nay, tôi phải gắng sức len lỏi lắm mới đến đó trong vòng
nửa tiếng được đấy. Thế nhưng người ta đã đóng cửa từ lâu, mà xung quanh thì
chẳng thấy bóng dáng anh tôi đâu cả. Trong lòng tôi rấy lên một cảm giác chẳng
lành, làm gì có chuyện đen đủi như thế, bình thường anh tôi cũng không phải xấu
xa ác độc gì, ông trời sẽ không bất công đến mức giáng tội anh ấy ngay lúc này
chứ, còn có chuyện trọng đại cần anh ấy hoàn thành mà.
Vòng ngược lại
đường về nhà hàng, lúc này tôi mới thấy không xa cửa hàng trang sức có một đám
đông không lớn cũng chẳng nhỏ.
Chạy vội chen vào
đám người, vừa đẩy vừa kéo kịch liệt tôi mới lọt được vào trung tâm. Trước mắt
tôi có 2 chiếc xe máy, 1 không cần để ý, cái còn lại thì quen thuộc đến mức
liếc qua một lần tôi cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng đó là xe của anh tôi,
mà bên đầu xe bó hoa hồng xanh tôi và Bảo Yến đặc biệt chuẩn bị cho anh trai đã
nát bươm chẳng ra hình dạng gì nữa, mỗi bông nằm một chỗ, cánh hoa lẫn giấy gói
tơi tả hết rồi.
CHUYỆN GÌ THẾ
NÀY?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT