Phương Thê vốn cho rằng mình đã tôi luyện những gì trải qua nhiều năm, đã có thể học được bình tĩnh mà đối diện tất cả.

Cô cho rằng tình cảm trong lòng không cách nào khống chế, nhưng ít nhất ngoài mặt còn có thể ngụy trang.

Nhưng thì ra là không phải.

Có ít thứ không cách nào có thể che giấu, có chút tâm tình không cách nào khống chế.

Mới vừa rồi trong nháy mắt nghe được tin tức kia, tựa hồ tất cả cảm giác cũng cách xa, cảm thấy trong ý thức chỉ còn lại có một câu nói kia.

Sau đó tất cả tình cảm lại cuốn tới.

Không muốn bị người thấy, cho nên lựa chọn thoát đi.

Cô chẳng qua cũng chỉ học được kiên cường mà thôi, cũng không phải chân chính có thể cười nhạt đối mặt với tất cả.

"Phương Thê."

Tiếng gọi của Tư Mị ở phía sau vang lên, Phương Thê muốn thoát đi, nhưng kết quả vẫn bị anh kéo tay

Cô lắc đầu, không muốn anh thấy được khuôn mặt đầy nước mắt mà cô không thể kiềm lại được.

"Em không sao."

Hít một hơi thật sâu, Phương Thê mới mở miệng nói.

Không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt mềm yếu của mình.

"Cái này là cái gì?"

Tư Mị nhanh chóng đi tới trước mặt cô, đưa tay lau đi một giọt lệ còn trên khóe mắt cô.

"Mắt em bị đau, cho nên ——"

Phương Thê lấy cớ, nhưng còn chưa nói xong đã bị Tư Mị cắt đứt.

"Anh biết rồi, anh ta sắp đính hôn đúng không?"

Anh không phải muốn thương tổn cô, chỉ muốn cô phải nhìn nhận tất cả mà thôi.

Không muốn nhìn thấy cô rõ ràng rất đau lòng, nhưng vẫn liều mạng xem như không có gì.

Cũng không biết là không muốn cho anh thấy mặt mềm yếu của mình, hay chẳng qua là vì muốn thuyết phục bản thân mình.

Nếu như có thể, anh tình nguyện cô náo loạn khóc thật lớn, ít nhất có thể giao tất cả cảm xúc trong tim phát tiết ra.

Cô làm bộ kiên cường, khiến anh cảm thấy thực đau lòng.

Nghe vậy, Phương Thê không tự chủ lui về phía sau mấy bước.

Mới vừa rồi một khắc kia, cô thậm chí chỉ muốn lừa mình xem như nghe nhầm, nhưng bây giờ lại còn có lừa mình dối người nữa?

"Chẳng qua là có chút cảm khái mà thôi, em thật sự không sao."

Phương Thê đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, nở nụ cười với Tư Mị.

Thì ra là sau khi hết khiếp sợ, cô vẫn có thể khống chế tâm tình của mình .

Chẳng qua là vừa dứt lời, người đã bị Tư Mị ôm vào trong ngực.

"Tư Mị, anh——"

Phương Thê liền giật mình, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Ngực của anh cũng rất ấm áp, lại không giống với mùi vị của Doãn Văn Trụ.

"Để anh ôm em một tý đi."

Tư Mị nói gần như giở trò vô lại, đáy lòng lại là đau lòng.

Không muốn nhìn thấy cô gượng cười.

Nếu như cô không muốn cho anh thấy những giọt nước mắt của mình, như vậy anh cũng không nhìn.

Cho nên ôm cô, cô cũng không hi vọng người qua đường nhìn thấy cô.

Cũng có lẽ là thật sự muốn ôm cô.

Ai biết được.

"Anh buông tay."

Ấm áp như thế, khiến Phương Thê không biết làm sao.

Rõ ràng dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh lại không nhúc nhích tý nà

Nếu nói về sức, dường như đàn ông trời sinh đã chiếm ưu thế.

Cũng có lẽ sau một đoạn thời gian ở chung, cô không cách nào đi tổn thương anh.

"Không buông."

Tư Mị vẫn nói lời vô lại.

"Không buông nữa em sẽ đánh anh."

Gặp Doãn Văn Trụ và Quý Thư, cô không phải là đối thủ, nhưng đối với Tư Mị, cô vẫn có thể.

"Em đánh anh, anh cũng không buông."

Cần gì chứ?

Hãy để bản thân mình mền yếu một lần đi, cần gì phải một người gánh chịu?

Vẫn là nói anh không đáng tin như vậy?

Xem như chỉ là bạn bè, cũng có thể mượn bả vai cho cô dựa.

Phương Thê thở dài một cái, cuối cùng không giãy giụa nữa, mặc cho anh ôm Cô.

Thật ra thì cô hiểu tấm lòng kia.

Trong đoạn thời gian ở chung này, anh luôn lơ đãng săn sóc người khác.

Tâm tình khống chế không được, phần làm bộ kiên cường kia vốn là rất yếu ớt.

Vì vậy ở trên đường người tới người đi, ở trong ngực Tư Mị, ở nơi người khác không nhìn thấy, yên lặng rơi lệ, lặng lẽ đau lòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm xúc của ổn định lại, Tư Mị mới buông cô ra.

Sau một khắc, anh móc điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Ông nội Phương là con."

"Hôm nay con với Phương Thê sẽ không về, chúng con muốn đi du lịch mấy ngày."

"Ừ, nhớ chăm sóc bản thân mình."

"Được, con sẽ chăm sóc Thê Thê , ông nội yên tâm đi."

Chờ cúp máy, anh mới nói với Phương Thê: "Đi thôi."

"Đi nơi nào?"

Phương Thê có chút mơ hồ.

"Nếu như không muốn mình hối hận, ít nhất lại đi tranh thủ một lần nữa. Hoặc là gương vỡ lại lành, hoặc là khiến mình hoàn toàn chết tâm. Tổng so với ở nơi này do dự và rối rắm tốt hơn."

Tư Mị đưa tay về phía Phương Thê, "Đi thôi, anh cùng đi với em."

Nếu như bọn họ tốt lại, như vậy anh sẽ chỉ cho rằng mình làm được một việc thiện.

Nếu như không thể, vậy thì lâu dài đau không bằng đau ngắn tốt hơn, để cho cô hoàn toàn tỉnh ngộ cũng tốt.

Có lẽ sẽ khó khăn, nhưng tổng so với khổ sở vẫn tốt hơn.

Nghe lời nói của Tư Mị, Phương Thê sững sờ.

Lại đi tranh thủ một lần nữa?

Mình chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng trong tiềm thức, cô không phải không thừa nhận mình còn đối với Doãn Văn Trụ ôm một phần ảo tưởng.

Nghĩ tới anh tổng sẽ quay lại đón cô.

Cho nên khi nghe được tin anh đính hôn với Hạ Sơ, cảm xúc mới lớn như vậy.

Nhưng thật sự muốn đi sao?

Đi giải quyết hoàn toàn chuyện này.

Có lẽ có thể sẽ với anh ở cùng nhau, hay có lẽ cho bản thân hoàn toàn hết hi vọng nữa?

Có lẽ cách này mới tốt nhất đi.

Người luôn phải nhìn về phía trước, không thể dậm chân tại chỗ nữa, hãy để cô lấy lại phần... Dũng khí kia, dũng cảm tiến tới thôi.

Phương Thê cảm thấy lòng mình đã nghĩ thoáng hơn, tay đặt lên tay Tư Mị, "Cám ơn anh, Tư Mị."

"Muốn đi sao?"

Tư Mị cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Em muốn đi."

Phương Thê gật đầu một cái nói.

Dũng cảm tranh thủ vật mình muốn cũng không sai, nếu như không tranh được, vậy thì buông tha đi.

"Ừ, anh đi cùng em."

Vì vậy Tư Mị mang theo Phương Thê rời đi thành phố A, lại đi Thành phố H.

===

Việc đính hôn của Tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Doãn Văn - Doãn Văn Trụ tự nhiên sẽ bị rất nhiều người chú ý.

Chẳng qua chỉ là bữa tiệc đính hôn, Doãn Văn Thận - tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Doãn văn lại không tham dự.

Chuyện này liền khiến nhiều người hoài nghi.

Có người nói Doãn Văn Thận chẳng qua chỉ là thân thể không thoải mái, cho nên mới không tham dự.

Có người nói Doãn Văn Thận không thích cô dâu này, cho nên căn bản không tính tham dự.

Nhưng mặc kệ chân tướng ra sao, mọi người cũng chỉ có thể suy đoán trong lòng.

Đính hôn, thật ra thì không luật pháp gì ràng buộc, chẳng qua là một hình thức mà thôi.

Chỉ vì muốn Hạ Sơ yên tâm, cũng muốn Quý Thư yên tâm. Nên Doãn Văn Trụ mới đi đến bước này.

Bây giờ, chuyện của tập đoàn Doãn văn, anh đã bắt đầu từng bước ra tay, chỉ cần Quý Thư không đem lực chú ý đặt ở bên kia, vậy thì anh có mười phần nắm chắc.

"Trụ."

Người bên người nhẹ giọng gọi, Doãn Văn Trụ mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng khẽ nhếch, đó là cười, cũng không mang theo sự thật lòng nào.

Lúc Doãn Văn Trụ tóc dài rất mê hoặc lẳng lơ, khiến người khác cảm thấy một loại khí chất yêu nghiệt, hơn nữa phần lười nhác kia, càng thêm đầu độc lòng người.

Cắt bỏ tóc, ít đi mấy phần xinh đẹp, lại nhiều hơn mấy phần trầm ổn.

Cũng có thể bởi vì nội tâm xảy ra sự biến hóa, nên khí chất cũng

Nhưng dù thế nào đi nữa cũng là anh, đứng ở trong đó chính là một vật sáng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Hơn nữa, hôm nay anh là nhân vật chính.

Một thân vest trắng, càng lộ vẻ khí vũ hiên ngang.

Mà Hạ Sơ một thân dạ phục màu trắng, cả người dịu dàng thanh thuần, hai người đứng chung một chỗ xem ra rất xứng đôi.

Anh cùng với cô, nhận lấy lời chúc của mọi người.

Hạ Sơ rất vui vẻ, cho nên cười đến rực rỡ.

Nơi này tụ tập tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố H.

Mà cô rốt cuộc bước được đến đây, phần tâm kia không người nào có thể hiểu được.

Vì muốn thành người như vậy, cũng không ai biết cô hao tốn bao nhiêu tinh lực.

Nhưng cô vừa bắt đầu phương hướng đã sai lầm rồi.

"Chúc mừng anh, tiểu trụ."

Bởi vì chuyện của Âu Nhã Nhi, nhà họ Âu và nhà Doãn Văn đã trở mặt không ít.

NhưngÂu Phong là người từng trải, tự nhiên sẽ không biểu hiện ra.

Bây giờ nhìn ông như một người chú hòa khí.

Mà Âu Nhã Nhi ở một bên có chút khinh miệt nhìn Hạ Sơ một cái, cúi đầu hừ nói: "Cũng chẳng qua như thế."

Âu Nhã Nhi bị làm hư, tuy nhiên không phải hoàn toàn bị phá hư.

Cho nên sau chuyện của Phương Thê, Cô bởi vì Doãn Văn Trụ cánh cáo mà không dám đi làm chuyện gì nữa.

Nhưng cô không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành một người khác.

Hai người ở nhiều chỗ có chút giống nhau.

Đáy lòng cuối cùng không hề cam tâm, người nào từng đối với cô như thế qua?

Nhưng cô lại sợ Doãn Văn Trụ, chỉ là nhẹ giọng nói thầm.

Ngày đó Doãn Văn Trụ cảnh cáo cô thật đáng sợ, khiến Cô không dám ở trước mặt anh càn rỡ nữa.

Cũng không muốn lại đi tranh thủ vị trí doãn văn thiếu phu nhân kia.

Cô cuối cùng vẫn thích người khác cưng chiều.

"Nhã Nhi, nói gì vậy."

Âu Phong nhẹ nhàng kéo tay con gái, lại quay đầu nói với Doãn Văn Trụ: "Nhã Nhi chính là không hiểu chuyện, tiểu trụ không cần để ở trong lòng."

"Không sao, chú."

Doãn Văn Trụ cười cười, cũng chỉ là qua loa đối thoại mà thôi.

Thế nhưng chút chuyện này lại cần thiết.

Âu Nhã Nhi lại khẽ hừ một tiếng, tự tiện rời đi.

Dáng dấp của cô không tệ, gia thế lại tốt, rất nhanh liền trò chuyện thân thiết với những người khác.

Âu Phong cũng rời đi, sau đó lại có người khác tới chúc mừng.

Sau đó lại là một cuộc đối thoại dối trá.

Đối với Doãn Văn Trụ mà nói, cuộc đính hôn này vốn chính là một cuộc giả dối, làm sao lại có thể nói thật lòng?

Vì vậy lại đưa đi một người.

Nhưng người kế tiếp đứng trước mặt Doãn Văn Trụ lại khiến anh không khỏi nhíu mày.

"Doãn Văn Trụ, thật sự anh vẫn làm thương tổn đến Phương Thê."

"Không phải anh cũng vậy sao, hơn nữa giữa tôi với cô ta đã thanh toán xong, cũng không tính là cái gì."

Nghe được lời nói của Tần Tiêu Nhiên, đáy lòng lại không khỏi co rúc nhanh mấy phần.

"Ha ha, chúng ta chung quy là người qua đường của cô ấy thôi."

Tần Tiêu Nhiên cười cười, liền đi về trước, khi đi qua bên người Doãn Văn Trụ, lại nói rất nhỏ: "Bạn bè của anh thật đúng là không ra hồn. Còn nhớ rõ lần kia không? Tôi gọi điện thoại cho Phương Thê, là có người tên là Quý Thư muốn tôi làm như thế. Nói là muốn thấy Phương Thê rốt cuộc thích người nào? Tôi liền muốn cá cược một lần, chẳng qua tôi thua."

Sau khi nói xong, anh mới rời đi.

Anh đối Phương Thê là ưa thích đi.

Tuy nhiên lại không có phần dung khí và kiên nhẫn như cô.

Hơn nữa anh biết loại tâm tình bị một người mình không thích dây dưa, anh nghĩ có lẽ cô cũng không thích như vậy.

Anh không có cái loại kiên nhẫn chờ đợi đó, cho nên có thể làm đúng chính là không đi

Có ít thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Có lẽ giữa hai người không có duyên phận.

Vì vậy sẽ thành người lạ.

Chỉ là có một số việc, anh muốn nói rõ ràng mà thôi.

Nếu như bởi vì anh mà khiến Phương Thê bị oan uổng, anh cũng sẽ bức rứt.

Đợi đến Tần Tiêu Nhiên đi ra ngoài thật lâu, Doãn Văn Trụ cũng còn có chút giật mình.

Thì ra là rất nhiều việc, đều không phải là trùng hợp.

Quý Thư một mực ở trong tối làm gì, chỉ vì anh tin anh ta, mà cho tới bây giờ cũng không đi chú ý tới.

Như vậy lần kia thấy Hạ Sơ cũng không phải là trùng hợp đi?

Hay là nói sự xuất hiện của Hạ Sơ cũng liên quan tới Quý Thư?

Ở trên đời này, người hiểu rõ chuyện của anh nhất là Quý Thư.

Nghĩ tới đây, Doãn Văn Trụ nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ một cái, Hạ Sơ lại có chút lo lắng hỏi: "Trụ, anh ta nói với anh gì vậy?"

Mặc dù Phương Thê rời đi, nhưng cô lại không yên lòng.

"Không có gì, người này ——"

Doãn Văn Trụ cười an ủi Hạ Sơ, nhưng khi tầm mắt chạm đến bóng dáng xinh đẹp không xa kia, nụ cười không khỏi cứng trên mặt.

Người ngày đêm anh nhớ mong lại giờ phút này xuất hiện trước mặt anh

Anh cảm giác mình nhất định đang nằm mơ.

Không tự chủ được dụi dụi con mắt, nhưng người nọ vẫn ở chỗ cũ, còn từng bước một đi về phía anh.

Hạ Sơ theo tầm mắt Doãn Văn Trụ cũng nhìn thấy, tay không tự giác nắm chặt cánh tay Doãn Văn Trụ, biểu thị công khai quyền sở hữu.

Phương Thê không để cho Tư Mị xuất hiện cùng cô, có một số việc cô muốn một mình đi đối mặt.

Nhưng khi tầm mắt cô chạm đến người đứng nơi đó, dũng khí lại trong phút chốc lui bước, ngay cả lực lượng cất bước cũng biến mất.

Bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi, trên mặt còn mang nụ cười rực rỡ.

Mà cô lại chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn.

Đi tới, đi tới, Cô tự nói với mình, đã đến rồi, vậy thì không cần lui lại nữa.

Nhưng chân thủy chung vẫn không bước được, chỉ có thể cách đám người nhìn bọn họ.

Cho đến tầm mắt của anh chuyển hướng phía cô, cô thật không ngờ mình lại có dũng khí nữa.

Vì vậy từng bước một đi tới bọn họ .

Lúc này, tựa hồ tất cả quanh mình đã rút đi, trong lòng cô chỉ còn lại có một ý niệm, muốn hỏi rõ ràng.

Cơ hồ hao tổn tất cả sức lực, Phương Thê rốt cuộc đi tới trước người bọn họ.

Còn chưa đứng vững, lời nói của Hạ Sơ liền nhằm về phía cô rồi.

"Cô tới làm gì? Chúng tôi dường như không mời cô."

Phương Thê không để ý Hạ Sơ, chỉ lẳng lặng nhìn Doãn Văn Trụ.

"Trụ, em chỉ muốn hỏi một câu, anh thật không yêu em sao?"

Cô dùng toàn bộ dũng khí tới hỏi anh những lời này, Cô không hy vọng giữa bọn họ thật sự chấm dứt như vậy.

Cô vượt qua ranh giới cuối cùng của mình, đi 99 bước, đi thẳng đến trước mặt của anh.

Chỉ cần anh chịu đi ra một bước.

Đây là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?

Không, cô chỉ không muốn vì một số việc mà bỏ qua.

Ít nhất cố gắng một lần nữa, vậy tính ngày khác sẽ không hối hận.

Cô muốn một đáp án của anh, sau đó cho mình một cái đáp án.

"Em yêu anh, anh có yêu em không?"

Cô chưa bao giờ mở miệng nói yêu, lại không nghĩ rằng là ở dưới tình huống như thế.

Nhưng Cô không muốn về sau mình hối hận.

Cho nên lấy dũng khí, đi tới bước này.

Tiếng nói của Phương Thê rất nhẹ, tuy nhiên lại nặng nề đụng vào lòng của Doãn Văn Trụ.

Trái tim đó cũng khó bình tĩnh lại.

Anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ đến.

Anh biết cô, ở phương diện nào đó rất kiêu ngạo, không để cho người khác nhìn đến cô nhếch nhác.

Cô rời đi ngày đó, anh biết cô khóc, nhưng cô vẫn ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài.

Cho nên cô xuất hiện mang cho anh không thể nghi ngờ là khiếp sợ.

Cũng rốt cuộc hiểu rõ, cô gái trước mắt này thật sự thương anh.

Bằng không cô sẽ không buông ra nhiều như vậy.

Anh thật sự rất muốn ôm cô vào lòng, nói lên 1000 lần anh yêu em.

Nhưng không được, còn chưa tới lúc.

Làm như vậy sẽ hại tới cô, cũng sẽ khiến kế hoạch của anh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vì vậy chỉ có thể ngoan tâm nhịn xuống tất cả xúc động.

"Cái người đàn bà này còn không biết xấu hổ, cầm tiền rồi nên đi thật xa, bây giờ cô tính làm gì?"

Hạ Sơ lại bắt đầu kêu gào..., cũng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Doãn Văn Trụ trầm mặt khiến cô sợ, sợ sẽ xảy ra biến cố.

Mà nếu như ở trước mặt nhiều người như vậy, cô tin anh sẽ không dám vứt bỏ mặt mũi.

Doãn Văn Trụ chưa bao giờ biết mình chán ghét Hạ Sơ như vậy.

Người đàn bà này sự dịu dàng và khéo léo toàn bộ đều là ngụy trang, mắng lên người đến không chút nào nhường một chút đường sống.

Mấy tầm mắt quanh mình, khiến anh rất tức giận.

Thê Thê của anh lại làm sao cho người khác tới khi dễ?

Cô có thể tới, anh rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.

Nhưng anh tình nguyện cô không đến.

Không muốn cô bị thương.

Nhưng nếu như không kiên trì, cô chỉ chịu sự tổn thương lớn hơn nữa.

Anh muốn cô bình an .

Thủ đoạn của Quý Thư, anh là biết, cho nên không thể mạo hiểm.

Anh không thể để cho cô gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể.

Xã hội này, bề ngoài thì ngăn nắp, nhưng lại có quá nhiều hắc ám, có một số việc, anh không cách nào đi đánh cuộc.

Phương Thê lại dường như không thấy những tầm mắt quanh mình, chỉ là nghiêm túc nhìn anh, chờ một cái đáp án của nah.

Ánh mắt như thế, khiến Doãn Văn Trụ thiếu chút nữa chịu đựng không nổi.

Nhưng anh biết, Quý Thư đang nhìn, anh khẳng định anh ta đang nhìn.

Cho nên anh không ngừng nhẫn nhịn.

Nhưng mà anh còn chưa có mở miệng nói chuyện, Hạ Sơ đã ra tay, rất nhanh đẩy Phương Thê ra.

Phương Thê muốn tránh, nhưng cô tránh không khỏi.

Mới vừa rồi đứng lâu như vậy, đáy lòng khẩn trương như vậy, chân cũng có chút cứng ngắc.

Cũng có lẽ trong tiềm thức của cô không muốn tránh, muốn nhìn Doãn Văn Trụ rốt cuộc sẽ có

Nhưng mặc kệ ra sao, bởi vì một ít đẩy, Phương Thê té ngã.

Doãn Văn Trụ không có đưa tay kéo cô lại, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Trầm mặc như thế tựa hồ đã tuyên cáo tất cả.

Nhưng Phương Thê lại như cũ muốn nghe đến đáp án kia.

Cho dù có tàn nhẫn cũng không sao.

Nếu như đáp án kia sẽ làm cô thất vọng, như vậy sẽ thấy tàn nhẫn một chút, tàn nhẫn đến để cho cô có đầy đủ lý do đi quên anh.

"Người tới, đưa người này mang ra ngoài."

Cuối cùng không cách nào nói ra những lời trái lương tâm, chỉ có thể gọi người tới dẫn Cô đi.

Ít nhất như vậy cô sẽ không bị thương nữa.

Thế nhưng chính lời nói này, ở trong tai Phương Thê lại là một chuyện khác.

Cô đứng lên, thẳng tắp nhìn Doãn Văn Trụ, "Trả lời em."

"Cái người đàn bà này——"

Hạ Sơ lại muốn đưa tay đẩy Phương Thê, thế nhưng lần này đây Phương Thê không cho cô ta được như ý, đưa tay nắm lấy tay của cô ta.

Người đàn bà này quá phiền.

Hơn nữa cô cũng không phải là người mặc cho người khác khi dễ.

"Trụ."

Rõ ràng trước một khắc còn khí thế hung hăng, sau một khắc cô ta lại lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu.

Doãn Văn Trụ cảm giác mình thật sự là thấy rõ tất cả.

"Buông tay."

Anh trầm giọng quát lên.

Không cần vì người đàn bà này mà thương hại tới mình.

Anh rất muốn nói cho cô biết, nhưng không thể nói.

"Không buông."

Cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, hay chẳng qua là Phương Thê từ trước đến nay đều quật cường.

Nếu đã đến bước này, cô không muốn lui lại nữa.

Tay lại không khỏi siết chặt mấy phần, Hạ Sơ lập tức kêu lên, "Trụ, đau quá ——"

Doãn Văn Trụ đưa tay nắm lấy tay Phương Thê, khi chạm lên da thịt của cô, đáy lòng không khỏi ngẩn ra, tuy nhiên nó không có biểu hiện ra.

Anh tách tay Cô ra, không muốn làm cho cô cứ tiếp tục như vậy nữa.

Vì sao anh không nói đáp án ra được?

Chẳng biết tại sao, đáy lòng có chút sợ.

Quyết tuyệt như vậy khiến người khác sợ hãi.

Phương Thê vẫn không chịu buông tay, Doãn Văn Trụ thoáng dùng chút lực, tay Phương Thê đau, người cũng vì vậy bị đẩy ra vài bước, chân không cẩn thận đạp phải, lần nữa ngã nhào trên đất.

Nhưng lúc này đây, Cô đau lòng

Đây chính là lựa chọn sao?

Đẩy Cô ra.

Được, Cô hiểu, Cô hiểu.

Cô sẽ không dây dưa nữa, hơn nữa cũng đã có đáp án.

Cô sẽ quên hết mọi thứ, sẽ quên ——

Cô muốn đứng dậy, nhưng trong bụng lại một trận đau lớn, đau đến khiến lòng cô loạn

Cục cưng.

Cô có chút bối rối, mới vừa rồi cú ngã kia chẳng lẽ?

Không dám nhìn xuống, tuy nhiên lại bởi vì tiếng kêu của mọi người mà hiểu rõ tất cả.

"Cô ta chảy máu."

Tiếng kêu quanh mình rốt cuộc truyền vào bên tai của cô, nhưng nghe được cũng là lời như vậy.

Chảy máu?

Ý là sao?

Chẳng lẽ đây chính là ý trời?

Ngay cả cục cưng cũng biết cha mình không cần bé, không muốn sống ở trong bụng cô nữa

Đây chính là kết quả?

Đáp án anh cho cô.

Đáp án tàn nhẫn nhất, cũng tốt để cho cô hạ quyết tâm đi quên.

B rất đau, tâm cũng rất đau.

Nhưng Phương Thê vẫn đứng lên, nhìn Doãn Văn Trụ thản nhiên nói: "Em hiểu."

Sau đó xoay người rời đi, đi từng bước một về phía cửa.

Lưng của cô vẫn thẳng như trước, phía dưới có vết máu từ từ dọc theo người, trên mặt đất kéo dài một dấu vết.

Doãn Văn Trụ giật mình, sức lực di chuyển cũng bị mất.

Đây là cái gì?

Đây rốt cuộc là cái gì?

Anh quá kinh hãi, thế cho nên đứng ngây ở đó.

Mọi người cũng không có ra tiếng, hay bởi vì cử động của Phương Thê làm chấn kinh rồi.

Đợi đến Doãn Văn Trụ hồi hồn, lúc muốn không để ý nữa, có người sớm hơn anh một bước vọt vào.

"Thê Thê."

Lúc Tư Mị thấy Phương Thê như vậy, không khỏi đau lòng mà kêu một tiếng.

Anh ở bên ngoài thế nào cũng không yên tâm, lại không nghĩ rằng đi vào sẽ thấy tình cảnh như thế.

Đáng chết, anh không biết cô mang thai.

Bước nhanh đi tới bên người cô, ôm lấy Cô, "Thê Thê, không có chuyện gì."

Phương Thê đưa tay nắm lấy tay Tư Mị, cười cười, bên trong tràn đầy khổ sở, "Tư Mị, anh đã đến rồi? Hình như em đã làm một việc ngốc."

"Ngu ngốc, chớ nói chuyện, anh lập tức đưa em đi bệnh viện."

Tư Mị đưa thay sờ sờ đầu Phương Thê, bước nhanh ra ngoài.

Mà Phương Thê làm như yên tâm, cũng đã hôn mê.

Tư Mị đi vài bước, lại dừng lại bước chân, quay đầu lại nói: "Về sau Thê Thê đã có tôi tới chăm sóc."

Một câu nói không biết là đối với người nào nói, nói xong liền ôm Phương Thê chạy vội đi ra ngoài.

Người kia tại sao có thể như thế?

Rốt cuộc anh đã làm cái gì, tại sao lại như vậy?

Anh rất đau lòng, lần đầu tiên biết mình vì một người đau lòng như thế.

Bởi vì đau thương của cô anh vẫn thấy, cho nên cũng hiểu lần này tới Thành phố H, Cô đã tốn bao nhiêu dũng khí.

Tuy nhiên nó không có được kết quả tốt.

Nếu như mà hiểu rõ là kết quả như vậy, anh sẽ không khuyên cô tới.

Anh không biết.

Mà bữa tiệc đính hôn kia, cũng thay đổi không khí.

Doãn Văn Trụ còn đứng ngẩn ở nơi đó, anh nghĩ đến cô..., còn có nụ cười cuối cùng của cô.

Cô mang thai?

Cô thế nhưng mang thai.

Chuyện khi nào, anh thế nhưng không biết.

Anh

Lúc này, lòng anh muốn giết chính mình đều có.

Tại sao phải như vậy?

Anh rõ ràng là vì bảo vệ cô, nhưng quay đầu lại, lại làm thương tổn cô.

Anh không muốn quản, không bao giờ muốn quản nữa.

Có lẽ mình mới bắt đầu đã sai rồi.

Có thể nào chịu được loại thống khổ chia lìa đó?

Sao lại có thể khiến cô thống khổ đau lòng nữa?

Mình rốt cuộc đang làm gì?

Doãn Văn Trụ bước nhanh ra ngoài, nhưng lại bị Hạ Sơ kéo lại, "Trụ."

Cô sợ nhất chuyện đã xảy ra.

Nhưng lDoãn Văn Trụ không bao giờ muốn ngụy trang nữa, cái loại chuyện hại người hại mình, anh ngụy trang không nỗi nữa.

Quá cực khổ.

Cái giá cũng quá lớn rồi.

Anh sai lầm rồi, thật sai lầm rồi.

Nếu như muốn bảo vệ cô, vậy hẳn là một tấc cũng không rời cô.

Nếu như Quý Thư muốn là tập đoàn Doãn văn, vậy thì cho anh ta là tốt rồi, cái gì cũng so ra kém cô quan trọng.

Nhưng anh thật sự chỉ không muốn cô bị thương tổn khi ở bên a

Anh thật chỉ là ——

Đau và hối hận cứ ào ạt mà đến, lúc này anh làm sao còn có thể chịu được loại dối trá của Hạ Sơ nữa.

Gạt bỏ tay Hạ Sơ ra, anh bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, anh hi vọng thời gian đảo ngược, có thể trở về lúc trước.

Muốn anh bỏ ra giá nào cũng có thể.

Thế nhưng thế gian không có nếu như, càng không có cách nào khiến thời gian đảo ngược.

Anh yêu cô, chính là yêu, nhưng cuối cùng lại làm thương tổn Cô.

Không phải là không yêu, chẳng qua là không hiểu nên đi yêu thế nào.

===========

Bữa tiệc đính hôn đã sớm rối một nùi, Quý Thư lại ngồi ở trong góc nhàn nhã uống rượu.

Doãn Văn Trụ, đây chính đau lòng khi người quan trọng nhất bị thương.

Rốt cuộc anh cũng nếm được rồi.

Hơn nữa còn là tự tay mình tạo thành.

Anh hiểu rất rõ Doãn Văn Trụ, cho nên anh thích người nào, không thích người nào, anh một cái là có thể nhìn ra.

Đáng tiếc cố tình anh ta lại giả bộ, vậy anh chỉ có thể dùng biện pháp khác thôi.

Lần này, có bị thương nặng hơn không?

Nhẫn tâm sao

Nhưng anh đã sớm vô tâm.

Phương Thê nếu muốn trách, thì trách cố tình là người quan trọng nhất của Doãn Văn Trụ.

Anh ta cho rằng anh ta cũng hiểu rõ anh, nhưng anh lại chưa bao giờ lộ ra tính tình chân thật của mình.

Cho nên biết đều là giả.

Chẳng qua là không đủ, còn chưa đủ.

Đặc sắc còn ở sau.

Quý Thư từ trong túi tiền móc điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Này, có hứng thú xem một ít tư liệu không?"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông sẽ cảm thấy hứng thú với phần tư liệu này."

"Giá tiền sao? Chờ ông sau khi xem qua tư liệu kia, ông cảm thấy đáng bao nhiêu tiền nói cho tôi biết không muộn."

"Ha ha, tôi cũng sẽ không ông quỵt nợ, tôi tin Phương gia sẽ không thiếu chút tiền này đi."

"Vậy được, tôi sẽ sớm cho người đem tư liệu qua cho ông."

Cúp máy, Quý Thư nhếch môi, tiếp tục chậm rãi uống rượu.

Mắt lạnh nhìn mấy người quanh mình từ từ tản ra, cũng mắt lạnh nhìn Hạ Sơ phát tiết ném đồ vật.

Người đàn bà kia, thật đúng là không để ý hình tượng.

Chỉ là cô vô dụng

Anh tự nhiên sẽ không lại đi quản cô ta.

Không qua bao lâu, Thành phố H sẽ không còn sự tồn tại của dòng họ Doãn Văn.

Đợi nhiều năm như vậy, mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc sắp thực hiện.

Khi anh từ trong địa ngục chạy ra, tim đã sớm không còn.

Cho nên anh sẽ không có không đành lòng.

Sẽ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play