Lúc Doãn Văn Trụ mang Phương Thê tới, đám người Quý Thư đã đến.

Đây là một quán bar, trang trí cũng không xa hoa bao nhiêu, thế nhưng người pha rượu ở nơi này lại độc nhất vô nhị.

Vật hiếm có mới là quý, cho nên khách ở nơi này luôn nối liền không dứt.

Có các công tử của xã hội thượng lưu, có các sếp, đương nhiên cũng có những người đi làm bình thường.

Hấp dẫn những người đó là rượu, là người, còn có chuyện xưa của người chủ quán nơi đây.

Ai cũng biết rượu nổi danh nhất nơi này là nụ hôn của ác ma, ai cũng biết Devil là người pha rượu nổi danh thế giới

Ai cũng biết anh đang chờ một người trở về.

Cho nên cái quán bar này gọi là chờ đợi.

Đợi đến một người không biết bao lâu sẽ trở về.

Chờ đợi một người không biết còn có trở về hay không.

Này cần bao nhiêu dũng khí?

Ai cũng không biết tình yêu của bọn họ, nhưng lại cảm thấy nhất định là khắc cốt ghi tâm.

Có người cả đời này chỉ biết có một lần dũng khí để thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng hết toàn thân năng lực, dùng hết thời gian cả đời, đi đánh cuộc.

Thắng, tất nhiên là tốt nhất.

Thua, chính là cả đời.

Phương Thê chưa từng tới quán bar này, nhưng đã nghe người khác nhắc qua.

Ban đầu lúc làm việc ở cái công ty nhỏ đó, mặc dù chỉ có một thời gian, nhưng quan hệ giữa các đồng nghiệp xem như hài hòa.

Những người phụ nữ tụ lại một chỗ, rất vui vẻ nói về cánh đàn ông, nói những người đàn ông nổi tiếng.

Cũng không phải là thích, đại đa số chẳng qua là hướng tới.

Devil dĩ nhiên là một trong đó những người được nhắc tới, nghe nói là một người đàn ông si tình.

Cho nên lúc đi ngang qua quầy bar, Phương Thê không nhịn được nhìn người nọ mấy lần.

Anh cúi đầu thấp nên không thấy rõ khuôn mặt của anh, máiưu lại tất cả, chẳng qua là chiếc cằm như đao gọt ấy mơ hồ có thể đoán được người đàn ông này dáng dấp dù sao cũng không tầm thường.

Trên người của anh tản ra một cỗ nhàn nhạt ưu thương, một loại vừa nhìn sẽ khiến người khác cảm thấy ưu thương và đau lòng.

Chẳng qua là có cái loại ưu thương này, tất nhiên trải qua tang thương.

Phương Thê biết cảm giác chờ đợi một người là thế nào, cho nên thấy đồng bệnh tương liên với anh.

Chẳng qua là cô không kiên trì tới cùng, có lẽ tình cảm của cô đối với Tần Tiêu Nhiên không sâu đến vậy.

Mà anh lại vẫn chờ đợi.

Doãn Văn Trụ cũng chú ý tới tầm mắt của Phương Thê , đưa tay ôm eo cô thật chặt, cúi đầu tính trừng phạt bằng cách cắn lên vành tai cô một cái.

"Có xem được anh ta không?" Mang theo mùi vị ghen tuông rõ ràng, anh có chút không vui nói.

Phương Thê cười cười, trấn an nói: "Anh chưa từng nghe qua chuyện xưa của anh ấy sao?"

"Chuyện xưa gì?"

Từ trước đến giờ anh ít khi đi quan tâm người khác, trừ người trong lòng mình.

"Có lẽ anh ấy sẽ dùng thời gian cả đời để đi chờ đợi một người mình đã bỏ qua."

Phương Thê cũng không biết chuyện xưa của anh ta, nhưng mơ hồ cảm thấy như vậy.

Chỉ có bỏ lỡ, mới có thể tang thương như vậy.

Hơn nữa cô có một loại cảm giác, có lẽ người này sẽ luôn luôn

Về phần anh chờ người kia rốt cuộc có thể trở lại hay không, có lẽ không quan trọng như vậy.

Trở lại, tất cả đều vui vẻ.

Không trở lại, có lẽ tiếc nuối, nhưng sẽ không hối hận.

"Thời gian cả đời? Bỏ lỡ một người?"

Doãn Văn Trụ ngừng một chút nói.

Phương Thê gật đầu cười, lại nói: "Nhưng có lúc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại."

Một câu nói thản nhiên, chẳng qua là ngữ điệu vô tâm.

Nhưng chẳng biết vì sao, Doãn Văn Trụ nghe lại có chút tâm loạn.

Chẳng qua là lúc này, tiếng của Quý Thư đã cắt đứt tất cả.

"Trụ, qua đây nhanh lên, ở đó lề mề làm gì?"

Doãn Văn Trụ không lại suy nghĩ nữa , dắt tay Phương Thê đi tới trước mặt bọn họ.

Phương Thê cũng không phải một người có thể khiến người khác ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng xem càng có mùi vị.

Không có cố ý ăn mặc, cũng không có cố ý giả trang xấu xí, cô chính là cô.

Nhưng chính là như vậy, mới cùng khí chất trên người cô tương xứng.

Cho dù có đứng bên cạnh một người chói mắt như Doãn Văn Trụ, dường cũng không bị so tệ hơn.

Một người là mặt trời, như vậy người kia chính là trăng

Hai loại ánh sáng khác biệt mà thôi.

"Chị dâu, em là Quý Thư."

Quý Thư cười, giống nhau trong ngày thường ôn hòa.

Những người còn lại cũng lần lượt giới thiệu bản thân mình .

Đối với loại nhiệt tình này, Phương Thê không còn căng thẳng quá.

Dù sao cũng là bạn bè của Doãn Văn Trụ, cho nên anh cũng hi vọng cô có thể hòa vào.

Chân chính muốn ở chung với một người, tự nhiên phải muốn dung nhập vào thế giới của anh.

"Chào mọi người, em là Phương Thê."

Phương Thê gật đầu với mọi người, rồi giới thiệu bản thân.

Doãn Văn Trụ đưa tay ôm eo cô ngồi xuống, "Đây là bà xã của mình, mọi người hãy quan tâm hơn."

"Trụ, anh có chị dâu không cần em, anh là người bội tình bạc nghĩa."

Quý Thư liếc Doãn Văn Trụ, nói như có chút buồn bã.

"Chị dâu, trước kia bọn họ nổi danh là một đôi, ha ha."

Người tên A Khoan của nói hùa theo.

"Quý Thư, A Khoan, ở trước mặt bà xã mình nói nhăng gì đó."

Doãn Văn Trụ trợn mắt nhìn bọn họ mấy lần nói.

"Vậy hai người ai công ai thụ

Phương Thê cười với Doãn Văn Trụ, hỏi.

Mọi người khẽ giật mình, sau đó phá lên cười.

A Khoan nói với Phương Thê: "Chị dâu, Quý Thư và Trụ em không biết, nhưng chị dâu và trụ, trụ sẽ bị áp đảo."

"Bọn họ thích mở miệng nói chuyện nhảm, em làm sao có thể theo họ làm loạn?"

Doãn Văn Trụ lại gần Phương Thê, nhẹ giọng nói.

"Thì ra là giả, em còn tưởng là thật?"

Phương Thê cố tình kinh ngạc nói.

Doãn Văn Trụ trừng phạt tính ngắt eo Phương Thê, lại mập mờ hỏi: "Thế nào? Thê Thê rất muốn đàn áp anh sao? Anh rất hoan nghênh, tùy thời chờ em chủ động."

Phương Thê mặt của lập tức đỏ lên, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.

Người này thật là, cứ như tên vô lại.

"Không thích? Vậy thì anh chịu khổ, tới chủ động trước vậy."

Doãn Văn Trụ nói như đổ thừa, giọng nói lười nhác lại mang theo vài phần mập mờ.

"Trụ, hai người nói chuyện gì mà bí mật thế, chị dâu cũng đỏ mặt rồi."

Có người nhảy ra nói.

"Nếu là bí mật, thì sao có thể nói cho nghe được."

Doãn Văn Trụ ôm Phương Thê có chút đắc ý nó

"A, thật ra thì cũng không có gì, chính là trụ nói cho em biết, ban đầu anh chính là bị đàn áp."

Để cho anh đùa giỡn cô, hừ.

"Chị dâu, em đối với trụ tốt như vậy, một lòng chỉ nhớ đến anh ta, nhưng anh ta lại từ bỏ em."

Quý Thư tiến tới bên cạnh Phương Thê, tiếp tục nói lời đùa giỡn.

Doãn Văn Trụ ra dấu tay với anh, "Quý Thư, cái tuồng kịch này chơi còn chưa chán sao?"

Tiếp đó lại lại gần Phương Thê một chút, hận hận nói: "Hôm nay trở về xem anh làm thế nào áp chế em."

Thế nhưng liên hiệp đùa bỡn anh.

Cái đề tài này Phương Thê cũng muốn tiếp tục nữa, nói những lời đó thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là cùng những người này dù sao không quá quen.

Coi như là vì muốn hòa vào, nhưng ít nhiều vẫn là có chút xấu hổ.

Mọi người cũng không nói thêm nữa, Quý Thư bưng lên một ly rượu, "Chị dâu, đừng để ý tới anh ta, em mời chị dâu một ly. Đa tạ chị dâu giúp em sửa chữa anh ta."

Nhìn ly rượu rượu, Phương Thê hơi do dự.

Hình như ban đầu một ly cô đã say rồi.

Nhưng từ chối thì không tốt , hơn nữa Doãn Văn Trụ cũng ở bên cạnh, cho dù say cũng không sao.

Vì vậy cô nhận lấy ly rượu của Quý Thư, uống một hớp một.

Người không biết uống rượu mới uống như vậy

"Chị dâu, tửu lượng giỏi, em cũng mời chị."

Những người còn lại cũng bắt đầu mời rượu với Phương Thê.

Lúc ban đầu Doãn Văn Trụ bắt gặp Phương Thê, chính là lúc cô Âuống rượu say, anh lại không biết cô chỉ có một ly mà say.

Còn tưởng rằng tửu lượng của cô thật sự rất tốt.

Cho nên cũng không có ngăn cản.

Uống một người, nếu như không uống với những người còn lại, tựa hồ không nói được.

Phương Thê cởi hổ khó xuống, chỉ có thể liên tục uống.

Những lý rượu này cũng không mạnh như loại rượu độc dược kia, rượu mời còn chưa lên, Phương Thê cảm giác mình đã sau, có chút choáng váng.

Mọi người ồn ào lợi hại hơn.

Mà lúc này đây, cách đó không xa một giọng nói phá vỡ cái không khí này.

Tầm mắt của mọi người cũng không khỏi nhìn qua.

Một người phụ nữ đang ôm một người đàn ông, nam tử kia lộ vẻ mặt lúng túng.

Người phụ nữ này chính là Hạ Sơ, mà trong miệng cô lại gọi tên Doãn Văn Trụ.

Nhìn Hạ Sơ như vậy, Doãn Văn Trụ không cách nào làm như không thấy.

Anh nhìn Phương Thê một chút, lại nhìn tình cảnh bên kia, cuối cùng mở miệng nói: "Thê Thê, anh rất mau trở về ."

Rồi nói với Quý Thư: bạn chăm sóc Thê Thê dùm mình."

Nói xong, cũng không chờ Phương Thê trả lời, người đã đứng dậy chạy về phía Hạ Sơ.

Phương Thê mở miệng muốn nói gì, nhưng khi nhìn đến bóng lưng vội vã kia, lại cái gì cũng nói không ra lời.

Nếu như mở miệng, anh sẽ cảm thấy mình bất cận nhân tình?

Nhưng người đàn bà kia tại sao lại trùng hợp ở nơi này?

Phương Thê cũng không tin tưởng tất cả đều là trùng hợp.

Doãn Văn Trụ đỡ Hạ Sơ rời đi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng kia, Phương Thê đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Bất kể nhìn ra sao, anh ấy cũng không quên tình cảm với cô ta.

Điều này khiến cô làm sao chịu nổi?

Trên lý trí, cô biết rất rõ ràng, dưới tình huống này, cho dù là bạn bè, cũng phải làm chuyện như vậy.

Nhưng trên mặt cảm tình lại không tiếp thụ nổi.

Đặc biệt là sau khi cô biết Hạ Sơ là người đàn bà thế nào.

Vậy nếu như Cô đem diện mục Hạ Sơ chân thực nói cho Doãn Văn Trụ, anh có tin không?

Lòng Phương Thê rối loạn .

"Chị dâu, trụ rất nhanh sẽ trở lại, chúng ta tiếp tục uống rượu."

Những người bên cạnh lên tiếng an ủi.

Phương Thê cũng cảm thấy phiền, nhận lấy ly rượu trong tay bọn họ liền uống.

Từ từ, rượu mời lên tới, đầu bắt đầu có chút ngất.

Không có Doãn Văn Trụ ở đây, những người này đối với Cô mà nói cũng chẳng qua chỉ là người xa lạ.

Cô không có cảm giác an toàn.

Phương Thê đứng lên, muốn rời khỏi.

Chỉ là cũng lên cơn say, đứng lên, lại ngã xuống.

Cô lại đứng lên, đi vài bước, thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đụng vào phục vụ viên bưng đồ tới, thật may là Quý Thư kéo cô lại.

Trong mơ mơ màng màng, cô nghe được Quý Thư nói: "Mấy bạn uống tiếp..., mình đưa chị dâu trở về."

Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được Quý Thư mang cô đi ra ngoài.

Phương Thê muốn giữ vững thanh tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn còn không ngăn cản được men say, ý thức dần dần đi xa.

====

Khi Phương Thê lần nữa tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Nỗi thống khổ sau khi say, cô đã thưởng thức qua cảm giác đó, vốn không nên phóng túng như thế nữa.

Nhưng lúc ban đầu Doãn Văn Trụ ở nơi này, nhưng cô lại không nghĩ tới lại có chuyện đâm ngang.

Phương Thê mở mắt, ngồi dậy.

Chăn mền trên người chảy xuống, thế nhưng trên người cô không cómảnh vải.

Đáy lòng chợt xông lên một hồi kinh hãi, tại sao lại như vậy?

Cô nhớ Quý Thư nói đưa Cô về nhà .

Nhưng ánh mắt nhìn quanh, đến mức không có một đồ vật nào quen thuộc.

Ngược lại giống như tình cảnh như lần đầu tỉnh rượu, hẳn là căn phòng giống nhau.

Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Phương Thê cảm thấy rất nhức đầu.

Rượu, quả nhiên không phải là thứ tốt.

Nhưng cô say, Quý Thư sẽ không say, hơn nữa trên người mình cũng không có gì khác thường.

Sẽ không có xảy ra cái gì đi.

Trải qua một chuyện, đối với một số việc đúng là vẫn còn có chút hiểu rõ.

Phương Thê nghĩ, có lẽ là cô say rượu nôn mửa, đem đồ vật ói ở trên người rồi, mới có thể như vậy.

Nghĩ tới, cô lại nhớ đến Doãn Văn Trụ trước khi đi nói rất nhanh sẽ trở lại.

Nhưng vì sao anh lại không đến đón cô?

Có phải vẫn còn ở bên Hạ Sơ không?

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, Phương Thê không muốn nghĩ gì nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này.

Vén chăn lên, lại phát hiện quần áo trên mặt đất, cũng không có làm d

Vậy giả tưởng của mình không thành lập.

Nhưng đây cũng rốt cuộc là ——

Phương Thê cảm thấy một mảnh mờ mịt.

Cô có chút bối rối mặc quần áo vào, muốn rời đi.

Nhưng khi cửa mở ra, người đứng trước cửa là Quý Thư.

"Chị dâu, tỉnh rồi à?"

Anh khiến người khác cảm thấy như gió mùa xuân, nhưng chẳng biết tại sao Phương Thê cảm giác có chút không thoải mái.

Cũng không biết có phải là chuyện mới vừa rồi, cho nên đáy lòng đối với anh có mấy phần chống lại.

"Ừ, vậy tôi đi trước."

Phương Thê không muốn mở miệng đầu tiên là tại sao cô không mặc quần áo, Cô chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lúc đi tới bên cạnh Quý Thư, tay lại bị anh ta kéo lại.

Doãn Văn Trụ hơi sức lớn, không nghĩ tới Quý Thư hơi sức cũng lớn như vậy.

Mặc dù cô có luyện võ, lại không có cách nào tránh ra.

Quý Thư kéo Cô qua, đóng cửa lại, lại đem Cô đặt ở cửa sau lưng.

Nụ cười trên mặt anh không thay đổi, nói: "A, đúng rồi, chị dâu, em cùng cấp bậc taekwondo với Trụ."

Đây cũng chính là giải thích giúp Phương Thê vì sao cô thoá

"Quý Thư, anh còn có chuyện gì sao?"

Khoảng cách gần như vậy, Phương Thê cảm nhận được nguy hiểm.

Một người đàn ông rõ ràng ccười đến ôn nhã như vậy.

"Chị dâu, chị không biết chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"

Quý Thư lại nhích gần hơn, nhẹ nhàng hỏi bên tai Phương Thê.

Phương Thê thân thể cứng đờ, không hiểu chuyện tại sao phải như vậy.

Mặc dù chưa từng thấy qua Quý Thư, nhưng cô lại biết anh ta.

Bạn bè tốt nhất của Doãn Văn Trụ, đã giúp anh rất nhiều việc.

Đã như vậy, vì sao bây giờ có thể như vậy?

Anh không ủng hộ cô sao?

"Quý Thư, giữa chúng ta cái gì cũng không có xảy ra."

Phương Thê hất đầu, nói một cách chắc chắc.

"Nhưng nếu ta nói chúng ta đã có chuyện gì thì sao?"

Quý Thư đưa tay, vặn mặt của Phương Thê, để cho cô không cách nào thoát đi tầm mắt của anh.

Tầm mắt của anh thản nhiên, bên trong cũng là mang theo vài phần đùa giỡn, mấy phần giễu cợt.

"Tôi nói, nếu như chị dâu nói không có, tôi lại nói có, trụ có thể tin người nào hơn?"

Nếu không cách nào thoái, như vậy liền tiến lên tầm mắt của anh ta.

"Quý Thư, tại sao anh lại làm như vậy? Vì sao lại chán ghét tôi như vậy? Là vì cảm thấy tôi không xứng với trụ sao?"

Không phải cô tự ti, chẳng qua là Doãn Văn Trụ quá mức hoàn mỹ.

Gia thế, dung mạo, còn có thế lực.

Cùng anh vừa so sánh với, thật sự của cô rất bình thường.

"Chị dâu, chị quá tự ti rồi, em làm sao lại chán ghét chị. Em thích chị a, cảm thấy Doãn Văn Trụ không xứng với chị."

Nụ cười Quý Thư của chưa thay đổi, nhưng nụ cười kia dĩ nhiên đã nhuộm dần không tới đáy mắt.

Anh nói thích Cô, Phương Thê đương nhiên sẽ không tin.

Vừa thấy đã yêu cái gì, vốn chính là một lời nói dối.

Mà cô tự nhận mình không phải là người có thể khiến người khác mới gặp đã thương.

Cho nên duy nhất xác định là Quý Thư có lẽ không như biểu hiện bên ngoài là thích Doãn Văn Trụ.

Cô thậm chí cảm thấy anh ta còn ghét Trụ.

Bọn họ không phải bạn bè tốt nhất sao?

Phương Thê cảm thấy khó hiểu.

Nếu như ghét, lại vì sao nhất định làm bộ như thích?

Hơn nữa còn là bạn bè nhiều năm như vậy.

"Anh ghét Trụ?

Phương Thê không hiểu, cho nên cuối cùng hỏi ra miệng.

"Ta chưa nói như vậy, chị cũng đừng nói lung tung với Trụ a, anh ấy sẽ không tin."

Quý Thư cười cười nói với Phương Thê.

Nhưng Phương Thê lại cảm thấy anh ta thật sự ghét Trụ.

Anh ta ở bên cạnh Trụ có mục đích gì ư?

Sẽ đối với trụ bất lợi sao?

Nhưng theo như lời anh ta nói, cho dù cô có nói, Doãn Văn Trụ cũng sẽ không tin đi.

Phương Thê cảm giác mình lọt vào trong hỗn loạn.

"Quý Thư, tại sao?"

Cô vẫn nghĩ không hiểu, nếu ghét, như vậy liền cách xa.

Vì sao lại ép bản thân ở gần người mình không thích nhiều năm như vậy.

Hơn nữa nhìn bọn họ mới vừa rồi đùa giỡn lại tự nhiên như vậy.

Lại không nghĩ rằng đây chỉ là diễn kỹ?

Doãn Văn Trụ rốt cuộc là đắc tội với ai?

Vì sao những người ở bên cạnh anh đều đeo mặt nạ?

Một là bạn tốt nhiều năm, một là cô gái mình đã từng thích.

Quý Thư không trả lời, nhưng chỉ là mang theo vài phần mập mờ hỏi: "Muốn ở chung một chỗ với anh không?"

"Không."

Phương Thê quả quyết cự tuyệt.

Người là có cảm tình, cũng không phải nói muốn ở chung với ai một chỗ liền ở cùng nhau.

Hơn nữa cô không thích Quý Thư, rất không thích.

Cô ghét kẻ dối trá.

"Cứ thích Doãn Văn Trụ như vậy?"

Quý Thư cười, cũng là mấy phần giễu cợt, "Nhưng tối hôm qua đến bây giờ, anh ta một cú điện thoại cũng không gọi tới đây. Không có gọi cho em, cũng không có gọi điện cho anh. Anh ta thật thích em sao? Anh xem vẫn tương đối thích Hạ Sơ hơn."

"Anh không cần kích tôi."

Phương Thê trong lòng thì ngẩn ra, ngoài mặt vẫn không thay đổi.

"Anh không kích em, nếu như anh đang nói dối, thì tại sao em lại nằm trên giường không một mảnh vải?"

Quý Thư cười nhạt, nhưng những lời này lại đánh trúng tim Phương Thê.

Đúng vậy, thật ra thì anh nói cũng không sai.

Nhưng Phương Thê không muốn ở trước mặt anh ta biểu hiện ra.

"Anh với Trụ có cừu oán sao? Tại sao muốn làm như vậy?"

Nếu như Doãn Văn Trụ biết rõ chân tướng, sẽ thương tâm đi.

"Có thể có cái gì thù, chính là ghét anh ta mà thôi.

Quý Thư thờ ơ cười cười, "Ghét anh ta cho nên lừa gạt anh ta, thích em cho nên nói cho em biết tất cả. Em nếu muốn nói cho anh ta biết, vậy cũng có thể đi nói a, anh bàng quang."

Lời như vậy, nói được dễ nghe, nhưng Phương Thê biết anh ta thật sự hả hê.

"Tôi sẽ nói, tôi nhất định sẽ nói ."

Phương Thê không ưa chính là cái vẻ mặt kia, lớn tiếng nói.

Cho dù Doãn Văn Trụ không tin, cô cũng phải nói.

Ít nhất để cho anh ấy chuẩn bị tâm lý.

"Đứa ngốc."

Quý Thư cũng không tức giận, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô nói.

Trong giọng nói mang theo vài phần thương tiếc, cũng mang theo vài phần tiếc hận.

Sau đó chính là buông cô ra.

Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi rồi.

Dọc theo đường đi, Phương Thê không ngừng cầu nguyện Doãn Văn Trụ ở nhà.

Nhưng khi về đến nhà lại vẫn là thất vọng.

Anh không có ở đây, thậm chí đêm qua cũng không có trở về.

Nếu là như vậy, tại sao không gọi điện thoại cho Cô?

Cầm điện thoại di động lên, bấm số của Doãn Văn Trụ, nhưng đợi thật lâu đều là không người nào nghe. Cúp, gọi nữa, vẫn là như vậy. Vẫn tắt gọi vài chục lần,Rốt cuộc thế nào, mà ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận. Không phải cô không tin anh, là phát giác mình tin không nổi.

Thím Vương ở một bên nhìn Phương Thê, lại không biết nên nói cái gì.

Đêm qua bọn họ cũng còn không có trở lại, bà còn tưởng rằng bọn họ ở chung một chỗ, nhưng không nghĩ tới chỉ có Phương Thê một mình trở về.

Phương Thê ngồi một hội, lại đứng lên, đi ra ngoài cửa.

"Phương Thê."

Thím Vương gọi Cô lại

Phương Thê cười cười nói với Thím Vương: " Con không sao, con đi công ty một chuyến."

Cô lấy cớ cho mình rất nhiều.

Ví dụ như Doãn Văn Trụ đã để quên điện thoại ở chỗ nào.

Ví dụ như anh đang ở công ty làm việc.

Ví dụ như anh nhất định rất bận, cho nên mới quên gọi điện thoại cho cô.

Lại ví dụ như, Quý Thư lừa Cô, thật ra thì anh đã gọi điện thoại, anh tin tưởng Quý Thư, cho nên muốn anh ta chăm sóc cô.

Giả thiết rất nhiều, chính là không muốn tin tưởng anh cả đêm đều ở chung một chỗ với Hạ Sơ.

Phương Thê lúc này mới phát hiện, mình đối với Doãn Văn Trụ tham muốn giữ lấy hẳn là mạnh như vậy.

Rõ ràng chỉ là thời gian ngắn như vậy, thì ra lại thích đến vậy?

Đáy lòng cái chủng loại kia... Hỗn loạn, còn có cái loại đó phiền muộn.

Cho nên cô ngồi không yên, chờ đợi, cũng không còn kiên nhẫn.

Cô muốn lập tức nhìn thấy anh.

Mới vừa rồi chuyện của Quý Thư, vốn đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô.

Lúc này cô rất muốn thấy anh.

Đến công ty, Phương Thê chạy thẳng tới thang máy.

Lần này cũng không có người tới cản cô, có lẽ là Doãn Văn Trụ nhắc qua, cũng có lẽ là chuyện lần trước khiến những người ở quầy tiếp tân biết cô quên biết Doãn Văn Trụ.

Bất kể ra sao, cô thuận lợi tới phòng làm việc của Doãn Văn Trụ.

Nhưng mà lại để cô thất vọng rồi, Doãn Văn Trụ không có ở đây.

Anh không có về nhà, mà ngay cả công ty cũng không tới.

Coi như không muốn đi tin tưởng, nhưng đáp án tự hồ chỉ có một.

Anh ở chung một chỗ với Hạ Sơ, không chỉ có cả đêm, bây giờ còn đang cùng nhau.

Tim, rất đau.

Rất khó chịu.

Vì mình, cũng có lẽ là vì anh.

Nếu như Hạ Sơ thật như anh nghĩ là một cô gái tốt đẹp, cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cô ta không phải.

Ra khỏi công ty, cô không muốn về nhà, sợ nhìn thấy Thím Vương và nhìn ra chuyện gì, sợ bọn họ lo lắng.

Bâng quơ ở trên đường loạn quạng.

Thẳng đến rất khuya, cô mới trở về nhà.

Nhưng Cô không nghĩ tới đợi cô về lại là một màn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play