Một đêm phung phí, xa hoa truỵ lạc trong sự cám dỗ, mê say trong những ly
Quán bar tên ‘Độc Dược’, có người chè chén, có người đối ẩm, có người ánh mắt mê ly, có người con ngươi quay vòng.
Những con người khác nhau, có những mục đích khác biệt, lại tụ tập ở một nơi.
Ở một nơi cạnh tường, hai người đàn ông xuất sắc ngồi ở chỗ đó.
Một khuôn mặt cực đẹp, trời sanh yêu nghiệt, tóc
dài càng khiến anh ta thêm mấy phần tà mị và hấp dẫn, anh ta đang dựa
vào ghế mang theo vài phần lười nhác, trong tay thưởng thức ly rượu.
Mà người đàn ông phía đối diện anh ta, mặc dù không bằng cái loại xuất sắc kia, khí thế bức người, nhưng ưÂu Nhã ôn hòa,
khiến người khác cảm giác thoải mái.
Giống như một cơn gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thích ý.
Anh đang cười, mà người đàn ông tóc dài lại hơi nhíu mày.
Một màn như vậy, tựa như họa.
Đàn ông như vậy, đương nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt vô số người.
Hai cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp đang liếc mắt nhìn nhau rồi liền đi tới phía bọn họ.
"Hai chàng đẹp trai, có thể mời chúng em uống một ly không?"
Có người ở trong đêm tối săn mồi, có người ở trong đêm tối tìm kiếm cảm xúc mãnh liệt.
Doãn Văn Trụ liếc mắt một cái hơi ghét cô gái bên cạnh, "Tránh ra."
Quý Thư cười với hai cô gái, "Chúng tôi đang hẹn hò đó."
Lời nói như thế, trong ánh mắt đều mang mấy phần khiến người nói không rõ, nói không rõ sự mập mờ.
Hai cô gái nhìn về phía bọn họ mấy lần, gật đầu hiểu rõ nói: "Ngượng ngùng, quấy rầy hai người."
Trong lòng lại tiếc hận.
Hai người đàn ông tốt như vậy lại là một đôi, thật sự chính là lãng phí tài nguyên.
Nhưng mà nếu đã thế này, họ cũng không thể nói gì nữa rồi.
Dù sao tính chất khác biệt.
Họ cười cười có chút mập mờ, sau đó đã rời đi.
Đợi đến sau khi hai người đi, Doãn Văn Trụ liếc mắt nhìn kẻ cười đến rất là vô hại.
"Quý Thư, chơi rất vui sao?"
Biểu tình Quý Thư càng không thể nói nữa, "Trụ, bạn khiến mình thật đau lòng, ai nói mình đang đùa chứ? Đã nhiều năm như
vậy, trái tim của mình đều một mực trên người bạn. Bằng không mình làm
nhiều chuyện như vậy để làm gì?"
Quý Thư rất thích trêu đùa, bề ngoài ôn nhã vô hại
hơn so với người khác, nhưng trên thực tế so với người khác càng phúc
hắc hơn.
Thường thường câu nói đầu tiên có thể để khiến người khác không thể phản bác.
"Được rồi, đừng đùa nữa, đã trêu đùa nhiều năm như vậy, còn không ngán."
Doãn Văn Trụ hơi buồn cười nhìn Quý Thư.
Anh không nghĩ tới Quý Thư sẽ đem anh đưa đến đ
Nói thật, quán bar này đẳng cấp không cao, nhưng phong cách thì không tệ, có một loại lập dị.
Hơn nữa, bên ngoài nơi này, chính là nơi anh đã gặp Phương Thê.
Rõ ràng là lơ đãng gặp phải, nhưng anh lại không nghĩ tới mình lại nhớ rõ đến thế.
"Thế nào? Nơi này cũng hay phải không."
Quý Thư không có tiếp tục nữa, chỉ cười hỏi Doãn Văn Trụ.
"Cũng không tệ lắm, rượu không tồi."
Doãn Văn Trụ nhấp một miếng rượu, chính là rượu mạnh ở nơi này ‘độc dược’.
Chỉ là tửu lượng của Doãn Văn Trụ tốt, sẽ không như Phương Thê một ly đã say, hơn nữa anh cũng sẽ không như Phương Thê uống một hơi.
"Thế nào? Gọi mình đến nơi này là có chuyện nói với mình sao?"
Quý Thư cũng nhấp một miếng rượu, nhìn về Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái nói: "Có chút sợ đi đối mặt cô ấy."
Hạ Sơ quay về, anh vốn cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng trên thực tế cũng không như tưởng tượng vui vẻ như vậy.
Thì ra là bất tri bất giác, bắt đầu có ít thứ dần dần bị anh quên lãng.
"Phương Thê?"
Quý Thư ngừng tạm, hỏi.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, "Mình nghĩ mình thật sự thích cô ấy."
Ở trước mặt Hạ Sơ, thế nhưng anh lại nghĩ đến cô ấy.
"Thích liền đi thích, thiếu quyết đoán như vậy cũng không phải là phong cách của bạn-Doãn Văn Trụ."
Quý Thư cười cười nói: "Doãn Văn Trụ cần tìm vật gì đó, coi như là đoạt bạn cũng sẽ đi đoạt lại sao?"
Đúng vậy, vật anh muốn, anh sẽ không từ thủ đoạn.
Người cũng vậy.
Lại nói, lúc trước Hạ Sơ cũng là anh bá đạo đoạt lấy.
Nhưng đối mặt với Phương Thê, thế nhưng mình sẽ do dự, sẽ sợ.
Thật sự bắt đầu có chút trở nên không giống mình nữa.
"Vậy còn Hạ Sơ? Làm sao bây giờ?"
Quý Thư thưởng thức ly rượu trong tay, hỏi.
"Mình cũng không bỏ được Hạ Sơ, nhìn cô ấy như thế, mình không đành lòng."
Dù sao từng là người phụ nữ anh muốn đối xử tốt.
Hơn nữa anh cũng không rõ, mình đây đang đồng thời thích hai cô gái sao?
"Cho nên mình mới nói liên quan đến phụ nữ thật phiền toái, nếu không, hai người cũng không cần, liền theo mình đi."
Quý Thư đá lông nheo với Doãn Văn Trụ nói.Quý Thư, mình sắp phiền chết rồi, bạn còn giỡn."
Doãn Văn Trụ trừng Quý Thư, chọc cho Quý Thư phá lên cười, "Chỉ là mình chưa gặp qua bạn như vậy, cảm thấy rất thú vị."
"Lại nói, mình còn chưa từng thấy qua Phương Thê, có cơ hội mang ra xem một chút."
Quý Thư có chút ý vị sâu xa nói: "Mình muốn nhìn xem người phụ nữ thế nào, đem Trụ của chúng ta mê điên đảo thành vậy."
"Ừ, có cơ hội thôi."
Doãn Văn Trụ lại uống một ngụm rượu, lại nhìn thấy
Quý Thư cười đến ranh mãnh, nhẹ giọng hừ nói: "Mình tìm bạn tới là muốn
bạn giúp một tay, bạn lại làm nó trở thành một cuộc vui rồi."
"Đừng nói như vậy, mình không phải người tốt nhất giúp bạn sao?"
Quý Thư vẫn cười đến gương mặt vô hại.
"Mình đi, mặc kệ bạn."
Doãn Văn Trụ cảm giác mình tìm Quý Thư căn bản là tìm nhầm người.
Biết rõ anh ta chính là một kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Tiểu trụ thật là xấu, bỏ lại một mình người ta."
Sau lưng truyền đến giọng nói của Quý Thư, cho tới
mọi người trong quán bar đều ngó anh, ánh mắt có bao nhiêu mập mờ liền
có bao nhiêu mập mờ.
Hai cô gái mới vừa lại phát ra tiếng cười nhẹ.
Doãn Văn Trụ quay đầu lại trợn mắt nhìn Quý Thư một cái, sau đó bước nhanh ra khỏi quán bar.
Lại nói, anh quenQuý Thư chỉ vì một sự hiểu lầm.
Chẳng qua là không nghĩ tới sẽ trở thành đồng đảng.
Chỉ là bị anh ta quấy nhiễu như vậy, đáy lòng lại sáng tỏ.
Anh là Doãn Văn Trụ, cho nên cho dù Phương Thê thích là Tần Tiêu Nhiên, anh cũng sẽ đoạt lại không phải sao?
Vậy thì cần gì phải sợ?
Thủ đoạn tệ nhất mình cũng đã làm, chẳng lẽ còn có tệ hơn sao?
Nghĩ như thế, anh muốn nhanh chóng về nhà.
Về đến nhà, vọt vào căn phòng, lại không thấy người phụ nữ vốn sớm phải nằm trên giường, lòng hơi lo lắng.
Nhưng sau một khắc, bên hông liền có một đôi tay quấn lên.
Rất nhanh, một thân thể mềm mại nhích lại gần.
Nhàn nhạt thơm mùi chanh lập tức quanh quẩn ở bên người anh.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kiên định của cô.
"Trụ, em thích anh."
Nói xong câu đó, Phương Thê cảm giác mặt của mình
có chút nóng, nhịp tim lại gia tốc, ngay tiếp theo hô hấp cũng có chút
dồn dập.
Sáng tỏ lòng mình, liền muốn thật hiện.
Cho nên cô không muốn lui lại nữa.
Thích anh, cho nên muốn ở lại bên cạnh anh
Thích anh, cho nên mới càng muốn cho anh biết tâm ý của cô.
Cho nên Phương Thê một mực chờ anh trở về.
Lúc nghe đến tiếng vang, cô liền núp ở cửa.
Cô nghĩ, thổ lộ ở sau lưng anh, có lẽ cô sẽ tương đối có dũng khí hơn.
Bây giờ cuối cùng đã nói ra, cô cảm thấy không còn gì để sợ hãi nữa.
Tay của cô lại quấn chặt hơn, tiếp tục nói: "Lần đi quán bar đó, em chỉ là muốn nói rõ ràng với Tần Tiêu Nhiên. Lúc rời đi
anh ra, có lẽ em đã không còn cảm tình với anh ta nữa rồi."
Cô không biết thích có bao nhiêu loại.
Nhưng mà cảm giác thích đối với Tần Tiêu Nhiên và đối với Doãn Văn Trụ lại không giống nhau.
Ban đầu đã từng thổ lộ với Tần Tiêu Nhiên qua, lại không như tình cảm như bây giờ.
Thời gian 5 năm, cô cho rằng mình đã rất hiểu biết về tình yêu.
Nhưng bây giờ mới biết rằng, cô cũng không hiểu được bao nhiêu.
Có người từng nói qua, yêu là một loại cảm giác,
không liên quan đến thời gian dài hay ngắn, cho nên họ tin rằng trên đời có loại vừa gặp đã yêu.
Cũng có người nói qua, nước chảy đá mòn, từ từ chung sống hiểu rõ càng có thể yêu lâu dài.
Cô không biết giữa bọn họ được xem là loại nào, nhưng có thể xác định là, cô thật sự thích anh.
Không tính là vừa gặp đã yêu, cũng không phải là nước chảy đá mòn
Cũng có lẽ thật chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Không cách nào kháng cự, không tự chủ trầm luân.
Rốt cuộc là từ lúc nào động lòng, cô cũng không nói được.
Có lẽ là ở lúc ở thành phố C, cũng có lẽ là ở bữa
tiệc khi đó, lúc anh vạch ra đám người đi về phía cô, hay có lẽ là ở
trong bệnh viện, bị sự vô lại và ngây thơ đáng yêu của anh bắt được.
Hay nói là rốt cuộc, anh cho cô một ít thứ cô vẫn muốn.
Phương Thê lẳng lặng chờ đợi, nhưng Doãn Văn Trụ vẫn chưa đáp lời, điều này khiến cô thật sợ hãi.
Chẳng lẽ anh không tin đúng không?
Chẳng qua là sau một khắc, cơ thể của cô liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Doãn Văn Trụ không phải là không tin, chỉ là có chút khiếp sợ quá độ.
Anh thật sự không nghĩ tới, chờ đợi anh sẽ là một Phương Thê như vậy.
Một Phương Thê ôm anh nói thích anh.
Như vậy bây giờ anh lại còn rối rắm cái gì?
Vốn chính là hạ quyết tâm mà đến.
Môi có chút không kịp chờ đợi chặn cô lại, tay của anh ôm lấy cô rất chặt, làm như muốn đem hòa nhập vào cơ thể mình.
Đã bao lâu không hôn cô như vậy rồi?
Chờ hôn lên môi của cô, anh mới biết rằng mình nhớ nhung sự ngọt ngào của cô đến cỡ nào.
"Thê Thê."
Răng môi quấn quít, anh khẽ gọi tên của cô.
Thì ra là chỉ cần cô nói thế, anh liền tin tưởng.
Phương Thê bị bất thình lình như thế chợt không thể hồi hồn lại.
Nhưng đợi đến phục hồi tinh thần lại, cô liền bắt đầu đáp lại nhiệt tình của anh.
Có sự đáp lại của cô, tất cả nhiệt tình của Doãn Văn Trụ cũng bị đốt.
Trước kia thân thiết, cô luôn có chút kháng cự, dù không kháng cự, cũng sẽ không đáp lại anh.
Dù khi đó, chỉ cần một động tác của cô, anh cũng có thể dễ dàng bị dục vọng đốt cháy.
Huống chi là lúc này, Cô nhiệt tình đáp lại như thế.
Cơ thể của anh lập tức có xung động.
Anh không phải một người đàn ông cấm dục, giống như rất nhiều công tử nhà giàu khác, ban đầu anh cũng có qua một chút phụ nữ.
Chỉ là chưa bao giờ có một phụ nữ có thể dễ dàng trêu chọc nâng dục vọng của anh như thế.
Bao gồm Hạ Sơ cũng vậy.
Trong này cũng không thiếu so với cô xinh đẹp và thanh khiết .
Nhưng cũng chỉ có cô, như trời sinh
Hai người thân thể kết hợp như vậy.
Anh buông lỏng cô ra, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cười cười, mang theo đặc hữu hấp dẫn và mị hoặc của đàn ông.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, cho đến
rơi trên bờ môi cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi cô, nụ cười lười
nhác mà xinh đẹp, "Thê Thê, em thật ngọt."
Mái tóc dài của anh có chút xốc xếch, khiến trong phần lười nhác kia thêm phần dã tính.
Nhìn anh như vậy, Phương Thê không khỏi nói một tiếng.
"Yêu nghiệt."
Người này căn bản là đang câu dẫn cô.
Bình tĩnh cũng tốt, khéo đưa đẩy cũng được, rất nhiều thứ đều là sau này Phương Thê mới học được .
Ở lúc ban đầu, tính tình cô không tốt, có chút nóng nảy, đương nhiên cũng rất xúc động, hơn nữa dũng cảm.
Rất nhiều việc cô đều sẽ đi làm.
Vào lúc này, trong thân thể những thứ kia bị che giấu rất nhiều năm bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Năm tháng có lẽ thật sự có thể thay đổi một người.
Nhưng một ít thứ trong xương chắc sẽ không thay đổi.
Có vài người, bạn thấy được anh là như vậy, ai có thể nói rằng anh chân thực như vậy?
Cho nên sau khi đã trải qua một chuyện, sau t
thương, chẳng qua là học được đem sự chân thật của bản thân đi che giấu, sau đó đeo lên một lớp mặt nạ.
Ở Phương Thê phản ứng kịp, tay của Cô đã ôm cổ của Doãn Văn Trụ.
Kiễng chân, môi nhẹ nhàng lướt qua môi anh.
"Trụ."
Một tiếng kêu, chưa bao giờ có triền miên.
"Thê Thê, em câu dẫn anh."
Doãn Văn Trụ tay vịn eo cô, cái trán dựa lên trán cô, nhẹ nhàng nói.
Phương Thê giương môi cười yếu ớt, môi lần nữa hôn lên môi của anh.
Dịu dàng thanh âm cũng theo đó truyền ra, "Ừ, là em đang câu dẫn anh."
Vì cái gì luôn bị người mình thích tổn thương đến?
Chỉ bởi vì yêu, cho nên mình không che giấu gì triển lộ trước mặt người đó.
Khuyết điểm cũng tốt, ưu điểm cũng tốt.
Không có tầng phòng hộ dối trá, không có mặt nạ, đương nhiên dễ dàng bị thương hơn.
Phương Thê, vứt đi bộ mặt lạnh nhạt nhiều năm qua học được.
Yêu, sẽ hoàn toàn buông mình ra.
Cô..., mặt mày lưu chuyển của cô, vẻ mặt thản nhiên cười của cô.
Trong đáy mắt của anh, tất cả đều không cách nào kháng cự được sự hấp dẫn
Trong cơ thể có một cổ khí nóng xông lên, trong cổ họng cũng không tự giác nuốt nước miếng xuống.
Anh cuối cùng không cách nào chờ đợi nữa, chặn ngang ôm một cái liền đem cô ôm lên giường.
Tay cô còn vòng trên cổ anh, nghiêm túc ngắm nhìn anh.
"Trụ, anh tin em không?"
Cô cần đáp án của anh.
"Tin."
Anh cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
Giờ phút này, vốn là hai trái tim cách xa lại dần dần nhích tới gần.
Hai người mắt hướng về phía mắt, làm như muốn ngắm tận tất cả của nhau.
Sau một giây, nụ hôn của anh rơi vào trên môi cô, tay cũng bắt đầu nhiệt tình đốt lẫn nhau.
Triền miên hôn, quần áo dần dần cởi ra.
Cơ thể cô trắng muốt nõn nà, mảnh khảnh mà mềm mại.
Doãn Văn Trụ tự đáy lòng nói: "Thê Thê, em thật đẹp."
Ánh mắt Phương Thê mơ hồ, thanh thuần trong lại thêm mấy phần yêu mị.
Hôn lần nữa, từ từ trượt xuống xương quai xanh, anh ác ý nhẹ nhàng khẽ cắn, một màu đỏ ấn ký lập tức hiện ra.
Phương Thê bị đau, mở mắt trừng anh
"Anh cầm tinh con chó sao?"
Doãn Văn Trụ cúi người bá đạo hợp tình hợp lý nói: "Đóng lên dấu ấn chỉ thuộc về Doãn Văn Trụ anh."
Phương Thê cũng há mồm, ở trên cổ Doãn Văn Trụ khẽ cắn một hớp.
"Ừ, vậy em cũng đóng dấu."
Là đồ của cô, tham muốn giữ lấy của cô cũng rất mạnh.
Bá đạo cái gì, Cô cũng biết.
"Anh còn muốn đóng."
Doãn Văn Trụ tà tà cười một tiếng, sau đó bắt đầu hôn lên những nơi khác.
Vốn đang mang theo chút cười giỡn, chỉ là dần dần liền thay đổi mùi vị.
Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng rực, rơi vào trên người của cô, tựa hồ ngay tiếp theo da thịt của cô cũng nóng rực lên.
Nơi bụng như có cái gì nổ tung giống như, thân thể cũng bắt đầu thay đổi nhạy cảm hơn.
"Thê Thê, ta yêu ngươi."
Anh ôn nhu tiến vào cô, ở bên tai cô cúi đầu nói lời yêu.
Tim cùng tim đến gần triền miên, thì ra là so bất kỳ thời giờ phút nào đều muốn hạnh phúc.
Mà lúc này đây, trên đất trong chồng quần áo, chiếc điện thoại từ trong túi rơi ra ngoài đang rung.
Nhưng Doãn Văn Trụ đâu còn nghe được
Trong mắt của anh chỉ nhìn đến phản ứng đáng yêu của Phương Thê.
Trong tai của anh chỉ nghe đến tiếng của cô.
============
Hạ Sơ tắt máy cuộc gọi không có người nhận, chân mày hơi nhíu lại.
Ban đầu bất kể ra sao, Doãn Văn Trụ cũng sẽ nhận điện thoại của cô .
Nhưng bây giờ cô gọi nhiều cuộc như vậy, anh đều không nhận.
Cô cho rằng anh không thay đổi, nhưng bây giờ đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Lúc chạng vạng, người đàn ông kia gửi tới một phần tài liệu cho cô.
Lúc này, cô mới biết thì ra anh đã kết hôn rồi.
Mà người đàn bà kia cũng chỉ con gái của một gia đình bình thường.
Tại sao ban đầu cô không được?
Mà người đàn bà đó lại được?
Trong lòng Hạ Sơ dâng lên hận ý.
Nhưng nhìn khuôn mặt có vài phần giống cô, cô an ủi hơn.
Cô tự nói với mình Doãn Văn Trụ thực sự là bởi vì cô ta giống như mình cho nên mới phải cưới cô ta.
Anh không tìm được cô mới có thể làm
Bây giờ cô đã quay về.
Người đàn bà này cũng không cần tồn tại nữa.
Tay của cô nắm thật chặt phần tài liệu về Phương Thê, đáy lòng đã có chủ ý.
Bất kể ra sao, lần này ai cũng không thể ngăn cản cô ở lại bên người Doãn Văn Trụ.
Vì vậy Cô tiếp tục gọi điện thoại.
=======
Doãn Văn Trụ ôm Phương Thê đi vào phòng tắm, tắm
xong ra ngoài, lúc nhặt lên quần áo trên đất mới nhìn đến trên di động
của bản thân, Hạ Sơ gọi mười mấy cuộc điện thoại.
Anh nhíu mày một cái, cười với Phương Thê, lúc này mới đi tới ban công.
Bấm số điện thoại của Hạ Sơ.
Cơ hồ lập tức, điện thoại di động liền có người nhận, bên trong truyền đến tiếng nói của Hạ Sơ.
"Trụ, có người gõ cửa nhà em, em rất sợ hãi."
"Em không có nghe lầm chứ?"
Bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ.
"Trụ, em sợ, anh có thể tới chỗ em không?"
Giọng nói của Hạ Sơ điềm đạm đáng yêu.
Doãn Văn Trụ quay đầu lại xuyên thấu qua cửa kiếng
nhìn một người đang đợi anh- Phương Thê, mới nói: "Hạ Sơ, lúc này anh
không đi được, anh tìm người tới bảo vệ em
Anh không muốn ở lúc hai người mới vừa có tiến triển sau bỏ lại một mình cô.
Giờ phút này, đáy lòng liền có lựa chọn.
Thì ra là bất tri bất giác, vị trí của Phương Thê ở trong lòng anh đã vượt qua Hạ Sơ.
Nhưng đối với Hạ Sơ, cuối cùng anh vẫn không bỏ được.
Nếu như ở bình thường, anh nhất định sẽ đi qua.
Nhưng bây giờ, anh không thể.
"Trụ, em chỉ muốn anh, có được không?"
Giọng nói của Hạ Sơ đã thêm mấy phần cầu khẩn.
Mà chính là cầu khẩn, Doãn Văn Trụ từ trước liền nghe không phải.
Anh trầm mặc, do dự.
Hoàn cảnh tiểu khu đó anh có biết, rất kém cỏi.
Cho nên anh mới vội vã muốn cho Hạ Sơ dọn khỏi nơi đó.
Nghĩ đến cô một mình ở nơi đó, Doãn Văn Trụ có chút không nhịn.
Trước kia Hạ Sơ cũng rất nhát gan, sợ cô đơn, còn sợ tối.
"Trụ ——"
Tiếng của cô lần nữa truyền đến.
Doãn Văn Trụ lại quay đầu lại,ẫy tay về phía anh, cười đến ngọt ngào.
Đáy lòng không khỏi mềm nhũn, anh cuối cùng nói: "Sơ Nhi, anh thật sự có chuyện, anh gọi điện thoại khiến người ta đến giúp em."
Nói xong cũng không chờ Hạ Sơ nói chuyện liền cúp điện thoại, sau đó gọi cho hộ vệ của gia đình Doãn Văn.
Bất kể thế nào, tối nay, anh không muốn bỏ lại Phương Thê một mình.
Cho nên ngày mai tới nói xin lỗi với Hạ Sơ vậy.
Cúp điện thoại, tắt máy, Doãn Văn Trụ trở lại bên người Phương Thê.
Duỗi tay ra, liền đem Phương Thê kéo vào trong ngực.
"Thê Thê, ngủ đi."
Anh biết cô mệt mỏi.
Đã nhiều ngày không đối cô làm cái gì, hôm nay tựa hồ không có tiết chế chút.
Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn chờ anh.
Anh làm sao có thể nói ra để cho cô một người ngủ trước mà rời đi.
Anh không làm được.
"Ừ."
Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng, rúc vào trong ngực Doãn Văn Trụ.
Mà bên kia, Hạ Sơ tức giận ném điện thoại xuống đất.
Xem ra, người đàn bà kia đối với anh cũng không phải là thế thân rồi.
Ý thức được điểm này, cô cảm nhận được sự uy hiếp.
Xem ra cô nên tăng nhanh bước chân rồi.
Cô tin Doãn Văn Trụ cũng không phải không có cảm giác với cô.
Cho nên chỉ cần người đàn bà kia không có ở đây, như vậy toàn bộ của anh đều thuộc về cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, "Hạ tiểu thư, là tôi, cô không sao chớ."
Quả thật là có kinh nghiệm, lại tới nhanh như vậy.
Nhưng tới không phải Doãn Văn Trụ, vậy căn bản thì không có ý nghĩa.
Hạ Sơ không có trả lời, khóe môi hơi giơ lên, trong miệng cũng là phát ra mấy tiếng tiếng khóc lóc.
Đêm khuya yên tĩnh, người ngoài cửa đương nhiên cũng nghe thấy.
Không khỏi càng thêm nóng lòng gõ cửa: "Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy? Nhanh mở của được không?"
Ông chủ dặn dò phải bảo vệ cô ấy, vậy tình huống này lúc này làm sao bây giờ?
Hạ Sơ vẫn không có đáp lời, chẳng qua là tiếp tục phát ra tiếng khóc lóc.
Tiếng gõ cửa của hộ vệ đem tới sự bất mãn của hang
xóm, một người đàn ông mặc quần cộc, mặt đầy râu mở cửa mắng: "Gõ cái
gì, khuya khoắt , mày không ngủ, ông đây còn phải ngủ."
"Mới vừa rồi ông có nghe thấy tiếng gõ cửa không?"
Nghĩ đến chuyện ông chủ giao phó, hộ vệ mở miệng hỏi người đàn ông
"Mày có bệnh à, ông đây không nghe thấy còn có thể đứng đây sao?"
Người đàn ông râu ria liếc hộ vệ một cái.
"Còn nữa..., mẹ ngươi, đừng gõ nữa."
Sau khi nói xong, liền bịch một tiếng đóng cửa lại.
Hộ vệ cũng biết lúc này gõ cửa là không tốt, nhưng tình huống lúc này nên làm gì đây?
Nếu như người ở bên trong xảy ra vấn đề gì, anh cũng đảm đương không nổi a.
Hộ vệ dưới tình huống khó xử, chỉ biết gọi điện cho Doãn Văn Trụ.
Nhưng trong điện thoại di động chỉ truyền đến giọng máy móc của phụ nữ.
"ông chủ, đừng đùa như vậy mà."
Hộ vệ cảm giác mình thật thảm, nửa đêm bị kêu lên không nói, bây giờ còn tiến thối lưỡng nan.
Ông chủ còn tốt nữa, chính mình tắt máy.
Chỉ là ai kêu người ta là ông chủ đây?
Bên trong tiếng khóc sụt sùi lại vang hơn.
Hộ vệ dưới sự chần chừ, vẫn là gọi số nhà của nhà Doãn Văn.
Nhìn ông chủ đối với vị Hạ tiểu thư cũng rất quan tâm.
Nếu như đã xảy ra chuyện gì, anh đảm đương không nổi a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT