Hình như anh bằng lòng nuông chiều cô, tuy rằng cô không quá đón nhận sự nuông chiều đó của anh.
Nhưng không sao, tổng có ngày cô thành thói quen.
Hơn nữa anh thích xem dáng vẻ bây giờ của cô.
Chẳng qua Doãn Văn Trụ còn muốn nhiều hơn, phản ứng của người anh khiến anh thầm nguyền rủa.
Vừa mới là muốn cho cô cảm nhận một tý, nhưng mà giống như đến cuối cùng vẫn là muốn chính mình tự đi thừa nhận hậu quả kia.
Quên đi, trước tiên đi tắm nước lạnh rồi hẳn nói.
Chờ Doãn Văn Trụ vào phòng tắm, Phương Thê mới từ
bên trong đi ra ngoài, nghe thấy tiếng nguyền rủa lúc anh rời đi, cô
không khỏi bật cười.
Đáng đời, ai bảo anh đối xử cô như vậy.
==============
Phương Thê xuất viện, Doãn Văn Trụ cuối cùng chấp nhận đề nghị của Doãn Văn Thận, tính sẽ ở nhà ông một thời gian ngắn.
Anh nghĩ vết thương trên người Phương Thê còn phải
dưỡng một thời gian, cần dinh dưỡng, mà ở nơi đây lại không có người làm đồ ăn cho cô.
Nếu mời người, anh lại không thích người xa lạ vào nơi của anh.
Cho nên về nhà cha anh là lựa chọn tốt nhất.
Trước bọn họ về nhà Doãn Văn Trụ, Doãn Văn Trụ trực tiếp đem Phương Thê mang vào căn phòng của mình, để cô ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phương Thê vào phòng của Doãn Văn Trụ.
Căn phòng rất có mùi vị đàn ông, vẫn là màu trắng đen làm chủ đạo, bố cục ưÂu Nhã.
"Anh thu dọn đồ đạc, em hãy chờ một lát."
Doãn Văn Trụ hôn lên trán Phương Thê, liền bắt đầu sửa sang đồ lại.
Có lẽ dường như bây giờ anh đã thành thói quen thân mật đối với cô.
Chỉ trong khoảng thời gian ở bệnh viện này, khoảng cách của hai người đã đi lại gần hơn.
Lúc ban đầu Phương Thê có chút chống lại, nhưng bây giờ đã thành thói quen.
Cho dù cô từ chối, người nào đó cũng sẽ làm như không nghe thấy.
Trong thời gian 1 tháng, cô dần dần đã thói quen về sự tồn tại của anh, thói quen bá đạo của anh, cũng thói quen thỉnh
thoảng anh tức giận như đứa trẻ.
Nhìn đồ anh nhét một đống vào vali, Phương Thê cảm thấy buồn cười.
Đây là đang thu xếp đồ sao?
"Có muốn em tới giúp
Cô tốt bụng lên tiếng hỏi.
"Em đừng nhúc nhích, cứ ở yên đó, anh dọn đồ như thế không được sao?"
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê một cái nói, lại bắt đầu nghiêm túc dọn đồ.
Phương Thê cảm thấy anh thật sự là lo lắng thái
quá, tuy rằng vết thương rất nặng, nhưng đã một tháng rồi, cũng đã lành
rất nhiều, chỉ có hơi đau tý thôi.
Nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng ở một nơi nhìn anh dọn.
Thật ra thì anh rất nghiêm túc, tuy không phải là gấp rất gọn.
Cứ nhìn như vậy, ánh mắt Phương Thê đột nhiên bị hấp dẫn bởi một đồ vật.
Đây là chiếc khăn hình vuông từ trong góc rơi ra ngoài, một chiếc khăn vuông rất bình thường.
Cô cảm thấy nhìn quen mắt, là bởi vì cô đã từng có
qua chiếc khăn tay này, hơn nữa ấn tượng của chuyện kia cũng quá khắc
sâu rồi.
Nghĩ tới đây, Cô không khỏi hỏi: "Chiếc khăn vuông kia ——"
"Cái này?"
Doãn Văn Trụ nhặt chiếc khăn vuông trên đất đưa cho Phương Thê, "Anh cũng không biết ở đâu ra."
Đây rõ ràng là đồ của phụ nữ, khi nào anh đã đặt ở đây?
Hơn nữa cũng không phải là Hạ Sơ.
Phương Thê nhận khăn vuông, đáy lòng cũng là hơi chấn động.
Loại khăn vuông này rất bình thường, nhưng cô từng thêu lên một chữ Thê trên một góc.
Không tại sao, chỉ vì đây là món quà sinh nhật cuối cùng cha cô tặng cho cô.
Và là quà lúc sinh nhật 12 tuổi.
Cô vẫn cẩn thận cất kỹ từng li từng tí, cất kỹ không phải quà tặng cho mình, mà là một ít phần tình thương của cha.
Một phần ấm áp và hạnh phúc không còn nữa.
Mà ở một góc, bỗng nhiên có thêu một thê chữ.
Hơn nữa cô nhận ra được là mình thêu, bởi vì thêu thành xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng chiếc khăn bị mất này làm sao lại có thể xuất hiện ở Doãn Văn Trụ nơi này?
Đêm hôm đó, cô không muốn nhớ lại nữa, khăn vuông đúng là ở đêm đó mất đi.
Cô đã từng hỏi qua Tần Tiêu Nhiên, nhưng anh cũng không có nhìn thấy.
Tuy rằng không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, nhưng lần này Phương Thê vẫn thực sự cố nhớ lại mọi chuyện.
Càng nghĩ thì càng có một loại ý tưởng.
Mà loại ý tưởng thật là làm cho người ta kinh hãi.
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê cầm chiếc khăn vuông kia ngẩn người, có chút kỳ quái hỏi: "Thê Thê, làm sao vậy?"
Vật này hẳn mấy năm trước rơi ở trong góc đi.
Hơn nữa nhìn dạng này, hình như là mười mấy năm trước .
Đây rốt cuộc là ở đâu ra?
"Doãn văn, có phải sáu năm trước anh đã cứu một cô gái không?"
Phương Thê do dự một lúc, mở miệng hỏi.
Nếu như không hỏi, Cô sẽ khó chịu .
"Sáu năm trước?"
Doãn Văn Trụ suy nghĩ một chút, lúc này mới nói:
"Đúng rồi, anh biết chiếc khăn này từ đâu ra rồi. Sáu năm trước, anh
uống say, vừa lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, sau đó bắt gặp có mấy người
đang muốn cưỡng dâm một cô gái. Anh liền vừa vặn lấy mấy người đó trút.
Sau tay lại bị thương, liền cởi chiếc khăn trên cổ cô gái đó xuống để
băng vết thương lại. Có thể Thím Vương rửa sạch để lại."
Đoạn thời gian đó, Doãn Văn Trụ rất suy sút, bởi vì Hạ Sơ rời anh đi.
Anh thường uống rượu, sau đó đánh nhau, giống như taekwondo gì đó, cũng là khi đó học được.
Nói tới chỗ này, anh lại có chút kỳ quái, "Thê Thê, làm sao em biết chuyện sáu năm trước của anh?"
Phương Thê đã sớm ngây dại.
Dĩ nhiên là thật.
Sáu năm trước, người cứu cô thực sự là Doãn Văn Trụ.
Mà không phải là Tần Tiêu Nhiên.
Ban đầu lúc tỉnh lại, thấy người là Tần Tiêu Nhiên, Cô liền cho rằng là Tần Tiêu Nhiên cứu
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, trên người Tần Tiêu Nhiên một chút vết thương cũng không có.
Này căn bản rất không có khả năng.
Nhưng lúc đó cô căn bản không nghĩ tới chuyện này, một lòng liền cho rằng Tần Tiêu Nhiên cứu cô.
Như vậy ——năm năm nay cô nhẫn nại và báo ân vì cái gì?
Cô rất rõ ràng, thích Tần Tiêu Nhiên cũng là bởi vì muốn báo ân, cho nên mới đến gần anh, tiến tới thích.
Nhưng không nghĩ tới cô sai rồi.
Nhưng bây giờ biết, hình như đã không còn liên quan gì nữa.
Thời gian 5 năm, Cô thật sự từng thích qua Tần Tiêu Nhiên, nhưng bây giờ đã phai nhạt đi rất nhiều.
Bị thương quá nhiều, đến cuối cùng trở nên chết lặng.
Trời cao dường như đã chơi cô một vố thật lớn.
"Thê Thê, em làm sao vậy?"
Doãn Văn Trụ ngồi xuống bên người Phương Thê, có chút lo lắng nhìn cô.
Phương Thê lại lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một chút chuyện đã qua."
"Có tâm sự gì nhớ nói ra, không cần để trong lòng buồn bực, biết không?"
Doãn Văn Trụ nói với vẻ bá đạo.
Phương Thê gật đầu, "Ừ, em biết rồi."
Lúc này Doãn Văn Trụ mới trở về tiếp tục dọn đồ, cũng không hỏi đến chuyện vừa rồi.
Ở trong ấn tượng của anh, đây là một chuyện nhỏ sớm đã bị anh quên đi từ lâu.
Phương Thê cũng không nói thêm gì, chỉ là đem chiếc khăn đó cất lại.
Không nghĩ tới, duyên phận giữa cô và Doãn Văn Trụ từ sáu năm trước đã bắt đầu rồi.
Một tháng ở bệnh viện, tuy rằng cô nói với bản thân rằng hãy cô kiềm chế, không cần đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Nhưng có đôi khi vẫn không cách nào kiểm soát được.
Một tháng trong sự ấm áp, khiến cô bắt đầu quên mất quyết định ban đầu, rời đi.
Nhưng lúc này thì sao?
Cô để tay lên ngực tự hỏi chính mình, cô có còn muốn rời nơi này không?
Phương Thê cảm thấy mình thật sự không biết.
Cô mới biết hình như mình có chút thích anh.
Những năm nay, từ đầu đến cuối đều cô đơn một mình, không có ai quan tâm, không có ai chăm sóc.
Mà trong một tháng này, anh cho cô quá nhiều những thứ cô đã không dám hy vọng xa vời.
Những thứ này chính là vì cô luôn luôn chờ đợi, cho nên mới dễ đắm chìm
Cho dù cô vẫn thường nói với bản thân, không nên thích anh, không nên tới gần anh, giữa bọn họ không có kết quả.
Nhưng tim vẫn không có cách nào điều khiển nổi.
Một tháng, cô không nghĩ tới trong vòng một tháng, mình lại thích một người.
Thì ra mình đối với Tần Tiêu Nhiên cái phần thích kia đã sớm không còn nữa.
Hay có lẽ đã sớm từ khi anh lần lượt tổn thương đến cô đã từ từ biến mất đi.
Đến cuối cùng thích có lẽ đã thành thói quen, ngay cả chính cô cũng không còn biết rõ.
Nhưng dù thế , đến cuối cùng, cô vẫn sẽ đau lòng.
Nói cho cùng cũng năm năm.
Cô đem năm năm tốt nhất của mình dùng để chờ đợi một người cô nhận sai.
Từ lúc ban đầu bọn họ quen biết chính là một cuộc sai lầm.
Chỉ là không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, thế nhưng cô lại thành vợ của ân nhân thật sự.
Nhìn Doãn Văn Trụ một cái, Phương Thê có chút nói không nên lời.
Ban đầu mình rất dũng cảm, rất trực tiếp, cho nên
đem tất cả tấm lòng trở thành hành động, vẫn điều đối xử với Tần Tiêu
Nhiên thật tốt.
Nhưng bây giờ cô lại không biết nên làm sao nữa, không có sự gan dạ của thời niên thiếu.
ô biết, có lẽ mình sẽ không rời đi.
"Đi thôi. Chúng ta đi nhà cha anh."
Doãn Văn Trụ sắp xếp quần áo của mình xong, liền kéo tay Phương Thê.
"Vậy của em đâu?"
Quần áo của cô còn chưa lấy nữa.
"Anh sai người mua mới cho em rồi, cho nên không cần lấy nữa."
Anh muốn đối với cô tốt, cho nên sẽ cho cô tất cả những thứ tốt nhất.
"Không cần, em mặc ——"
Phương Thê lời còn chưa nói xong, đã bị Doãn Văn Trụ chặn miệng lại.
Anh nhẹ nhàng cắn cô một cái, lúc này mới nói:
"Cũng nhiều lần như vậy rồi, còn chưa học nghe lời sao? Hay là nói Thê
Thê rất thích anh trừng phạt như vậy?"
Doãn Văn Trụ rất bá đạo, chỉ cần Phương Thê cự tuyệt anh một chút ý tốt, anh sẽ dùng nụ hôn tới để trừng phạt cô.
"Mới không phải."
Phương Thê có chút ảo não liếc anh một cái.
Người này thật là ngày càng ghê tởm rồi.
Ban đầu cô còn cảm thấy anh tao nhã ấy.
"Đúng là. Em xem em mặt đều đỏ hết rồi."
Doãn Văn Trụ lại không nhịn được trêu Phương Thê .
Anh rất thích nhìn mặt cô đỏ rồi lại ảo não, như một con mèo xù lông.
Hơn nữa hiện nay người chỉ vì một câu nói sẽ đỏ mặt đã hiếm lắm rồi.
Rõ ràng tuổi không được xem là nhỏ nữa, nhưng người phụ nữ trong lòng anh còn đơn thuần như thiếu nữ.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê trợn mắt kêu tên anh.
Người này thiệt là ——
"Được rồi, không đùa em nữa, chúng ta đi thôi."
Hai người một đường đến ngôi nhà lớn của gia đình Doãn Văn, lúc này Phương Thê mới cảm nhận được cái gì gọi là khu nhà cao cấp.
Một cảm giác chính là lớn.
Hiên nay một miếng đất như vậy ở thành phố H, sợ cũng chỉ có như gia đình họ Doãn Văn này mới có thể ở một tòa nhà lớn đến vậy.
Còn có một cảm giác chính là cổ xưa.
Rất rõ ràng tòa nhà này cũng có chút cũ rồi.
Nơi này lan ra một loại mê hoặc, khiến Phương Thê đột nhiên hơi chột dạ.
Cái thế giới này, giống như không phải nơi cô nên tới.
Doãn Văn Trụ làm như biết được sự lo lắng của cô, đưa tay nắm tay cô lại, nghiêng đầu cho cô một nụ cười an ủi.
Lúc đi vào, Doãn Văn Thận đang trong phòng khách, Thím Vương đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ ch tới.
"Thiếnhà họ Âu, thiếu phu nhân, hai người đã tới, có thể ăn cơm."
Thím Vương rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Phương Thê vẫn cảm thấy Thím Vương rất tốt, một chút cũng không có cái loại nịnh bợ đó, cũng không có xem thường cô.
Cho nên cô cũng rất thích gần gũi Thím Vương.
"Dạ, cám ơn Thím Vương."
Sau đó nhìn Doãn Văn Thận ngồi ở một bên, lễ phép kêu một tiếng, "Doãn Văn tiên sinh ."
Doãn Văn Thận ho nhẹ , "Ăn cơm đi."
Ông vẫn còn hơi lúng túng.
Cùng nhau ăn xong bữa cơm, Doãn Văn Trụ liền kéo Phương Thê lên lầu, nói rằng cô cần nghỉ ngơi cho tốt.
Trước khi đi, Thím Vương còn cười trộm nhìn bọn họ hai người, Doãn Văn Thận cũng nở nụ cười.
Điều này làm cho Phương Thê cảm thấy rất thẹn thùng.
Này ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy?
Cho nên vừa đến gian phòng, Phương Thê liền theo
lời mới rồi của anh: "Em phải nghỉ ngơi thật tốt rồi, anh cũng đi nghỉ
ngơi đi."
Cũng không đợi Doãn Văn Trụ trả lời, Cô liền nằm lên trên giường.
Nói thật, thật ra thì cô tuyệt đối không ngủ.
Khi ở bệnh viện, đã ngủ
"Ừ, anh cũng nghỉ ngơi vậy."
Doãn Văn Trụ cười đáp một tiếng, cũng bò lên giường.
"Anh làm gì đấy?"
Phương Thê quay đầu lại liếc anh một cái.
"Nghỉ ngơi á."
Doãn Văn Trụ vô tội trả lời.
"Vậy anh không về phòng của mình đi."
Anh ở nơi này, cô càng không ngủ được.
"Nơi này chính là phòng của anh đó."
Doãn Văn Trụ càng thêm vô tội, trong tiếng nói mang theo vài phần lười nhác thêm nở nụ cười.
"Vậy phòng em đâu? Em về phòng mình."
Phương Thê ngồi dậy, hỏi Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ lại đưa tay kéo cô lại, trở ngừoi, tay đỡ đầu Phương Thê, cắt đường lui của Phương Thê.
"Phòng của em đương nhiên là ở chỗ này."
"Em không cần."
Phương Thê không hề nghĩ ngợi liền
Lúc ở bệnh viện, vết thương của cô còn chưa lành
lắm, anh đã bắt đầu động tay động chân, giờ còn cứ cùng cô chen chúc
trên một cái giường ôm cô ngủ nữa.
Lúc này ngủ chung, như vậy còn được yên sao?
"Từ chối không có hiệu quả."
Doãn Văn Trụ trả lời bá đạo.
Anh cúi đầu nhìn Phương Thê, tóc dài theo động tác của anh rơi xuống, rơi trên mặt Phương Thê.
Phương Thê cảm thấy hơi nhột.
Ban đầu nhìn đến bóng lưng anh, cô đã từng nghĩ qua anh vì ai mà nuôi tóc, lại vì ai mà vấn lên.
Bây giờ đáp án không cần hỏi nữa.
Là bởi vì Hạ Sơ đi.
Nghĩ thế, tâm trạng vốn vui vẻ không khỏi buồn bã hơn.
Cô đưa tay quét tóc anh rơi trên mặt cô ra, thản nhiên nói: "Em rất mệt."
Nói xong, xoay người qua một bên, không nhìn đến Doãn Văn Trụ nữa.
Lúc này anh đối với cô rất tốt, nhưng lòng cô đều là lo lắng.
Cô không quên, nhiều lần anh kêu cô thành Hạ Sơ.
Cho nên cô không biết anh đối cô tốt vì muốn cô tốt, hay chỉ vì cô giống Hạ Sơ.
Anh cũng chưa từng nói qua thích Cô ....
Mà cô cũng không dám
Cho nên hạnh phúc như vậy đối với cô mà nói, như một cảnh tượng huyền ảo, cũng không biết khi nào sẽ tiêu tán.
Bởi vì biết mình thích, nên mới càng sợ.
Nếu không thích, như vậy dù thế nào cũng sẽ không bị thương.
Nhưng một khi thích, như vậy coi như một câu nói của anh có lẽ sẽ khiến cô không có cách nào chịu đựng.
Nhưng chuyện tình cảm, vốn dĩ đã không thể khống chế.
Cô đã đủ lý trí, vẫn là rơi vào tay giặc.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ nằm xuống sau lưng Phương Thê, từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Anh thích em."
Mấy ngày nay, anh nghĩ rất nhiều, cũng biết rõ lòng mình.
Từ lúc đầu bắt đầu, cô đã cho anh cảm giác khác biệt.
Rất ít có cô gái nào khiến anh có cảm xúc lớn đến vậy, cũng rất ít có cô gái nào khiến anh sẵn lòng đối tốt với cô.
Hạ Sơ là người thứ nhất, mà cô là người thứ hai.
Anh cũng hiểu rõ, thích cô cũng không phải bởi vì cô có bóng dáng của Hạ Sơ.
Mà là thật sự thích cô.
Thật ra nếu nhìn rõ, Cô và Hạ Sơ không h giống nhau.
Hạ Sơ là dịu dàng lại đơn thuần, mà cô lại không dịu dàng.
Phương Thê sợ run lên, không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ ở lúc này nói lời như vậy, nhưng lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Thật sao?"
Cô đột nhiên muốn xác nhận mình có phải nghe lầm không.
"Thật, anh thích em."
Doãn Văn Trụ lại nghiêm túc trả lời lần nữa, cầm tay Phương Thê chặt hơn.
Tuy rằng lúc ban đầu không hề nghĩ tới có thể như
vậy, nhưng nếu có thể cùng cô đi qua quảng đời, không hẳn không phải là
một loại hạnh phúc.
Thật ra thì bắt đầu cũng không quan trọng không đúng sao?
"Vậy còn em, em có thích anh không?"
Nhớ tới lúc đầu cô vì Tần Tiêu Nhiên làm tất cả, chuyện trước khi nhập viện.
Doãn Văn Trụ lại ăn dấm rồi, bá đạo nói: "Nói."
"Không nói."
Phương Thê đột nhiên muốn đùa, muốn chọc anh.
Ai bảo anh trong khoảng thời gian này cứ trêu chọc cô.
Doãn Văn Trụ lại không tha, đưa tay chọt lét cô, "Nói hay không."
"Không nói."
Phương Thê muốn chạy ra khỏi sự ôm ấp của anh, nhưng lại bị anh bắt về.
Cơ thể hai người chạm vào nhau, hô hấp Doãn Văn Trụ đột nhiên dồn dập.
Anh đang nói nhẹ giọng bên tai cô: "Thê Thê."
"Vâng?"
Phương Thê không cử động nữa, an tĩnh nằm trong ngực anh.
Cái ôm trong ngực này rất quen thuộc.
Lúc ban đầu cô không ngừng muốn thoát đi, nhưng lại bị anh bá đạo đặt vào lòng.
Đến bây giờ đã thành thói quen.
Thật ra thì có lúc, thói quen cũng là một loại chuyện rất đáng sợ.
"Anh hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói không có vấn đề gì
nữa, cho nên chúng ta bắt đầu làm chuyện mà trong bệnh viện chưa hoàn
thành đi."
Anh khẽ cắn vành tai cô một chút, thấp giọng nói.
Trong bệnh viện chuyện chưa làm xong?
Phương Thê suy nghĩ một chút mới biết Doãn Văn Trụ đang nói đến chính là cái gì, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.
Anh lại có thể hỏi bác sĩ những chuyên này.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê buồn bực kêu lên.
"Đã nói bao nhiêu lần, phải gọi anh là Trụ, biết không?"
Doãn Văn Trụ lại cắn vành tai Phương Thê, tay cũng bắt đầu di chuyển
Phương Thê nhanh chóng bắt được tay Doãn Văn Trụ, "Vết thương của em còn đau."
Cô không muốn đối phó anh, ít nhất lúc này cô còn chưa có hơi sức để đối phó anh.
"Anh sẽ không làm đau em, anh sẽ rất dịu dàng."
Doãn Văn Trụ chống lên thân thể, hôn một cái lên gò má của Phương Thê nói.
"Đừng như vậy được không?"
Phương Thê mang theo vài phần vô tội hỏi.
Nhưng vẻ mặt này ở trong mắt Doãn Văn Trụ lại thành một loại hấp dẫn.
Cô gái này, luôn dễ dàng khiến anh xúc động.
"Không được."
Nhịn nữa, anh sẽ nội thương .
Anh cúi đầu hôn lên môi Phương Thê, rất là dịu dàng.
Từ từ hôn, từ từ dụ hoặc mở to miệng cô, sau đó tiến quân thần tốc, cùng lưỡi cô quấn quít với nhau.
Tay của anh cũng không ngoan ngoãn , chậm rãi cởi áo Phương Thê.
Hôn từ trên môi, trượt đến xương quai xanh, cuối cùng lại rơi trên vết thương kia.
Anh nhẹ nhàng hôn xuống, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: "Rất đau sao?"
Ánh mắt của anh rất dịu dàng, tràn đầy thương tiếc, khiến Phương Thê cảm giác mình như một món bảo bối.
Cô ý loạn thần mê lắc đầu.
Cho dù chỉ là hôn, anh dường như có thể cướp đi tất cả lý trí và hơi sức của cô.
Lúc này cô chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, một chút hơi sức cũng không có.
Muốn từ chối, nhưng đã sớm không có năng lực kia, chẳng qua là mang theo chút bất lực kêu: "Doãn Văn Trụ."
"Gọi anh Trụ."
Anh lại hôn lên môi của cô, nói mang theo sự hấp dẫn.
Cô lại chỉ là lắc đầu.
Thấy cô như thế, tay của anh ác ý chạy lên vùng mẫn cảm của cô.
"Doãn Văn Trụ, đừng."
Thật khó chịu.
Cô đè tay của anh lại, không muốn anh tiếp tục.
Nhưng lại không cách nào ngăn nổi anh, chỉ có thể mặc cho anh tiếp tục trêu đùa.
"Ngoan, gọi anh Trụ, nếu không sẽ rất khó chịu."
Lần lượt ở bên tai của cô mê hoặc, lần lượt ác ý trêu đùa.
Đến cuối cùng, Phương Thê không chịu nổi nữa, gần như mang theo tiếng khóc kêu lên: "Trụ, trụ, đừng như vậy,
Thật sự rất khó chịu.
Doãn Văn Trụ vừa lòng hôn lên môi cô, sau đó mới tiếp tục đi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh xuân cả phòng.
Anh đối với cô rất dịu dàng, nhưng sau khi đợi xong việc, Phương Thê vẫn cảm thấy mệt chết đi, mệt đến một chút hơi sức
cũng không có.
Chỉ có thể cả người co rúc ở trong ngực anh.
Doãn Văn Trụ thật ra thì rất muốn làm một lần nữa.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt mệt mỏi nằm trong ngực anh, cuối cùng không đành lòng, chỉ có từ bỏ.
Cũng nhịn lâu như vậy, cũng không để ý nhất thời.
Về sau còn có thời gian, bọn họ còn nhiều thời gian.
"Thê Thê, mệt lắm sao?"
Doãn Văn Trụ gạt tóc trên trán Phương Thê ra, ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Anh như không dùng nhiều sức lắm.
"Doãn Văn Trụ, anh còn hỏi."
Phương Thê đưa tay đập một cái vào lồng ngực của anh mới nói.
Tuy rằng anh rất dịu dàng, tuy chỉ có một lần, nhưng lần này lại quá lâu rồi.
"Xem ra anh phải kêu Thím Vương bồi bổ em thật nhiều vào, ừ, em quá gầy yếu rồi."
Doãn Văn Trụ rất nghiêm túc một bên nói.
"Doãn Văn Trụ."
Người này thật là ——
"Thê Thê, lại không ngoan, vừa bảo em gọi gì? Nếu nói nữa anh sẽ làm thêm lần nữa."
Anh lại gần cô, uy hiếp lại nở nụ cười.
Vốn là giọng nói lười nhác bởi vì chuyện vừa rồi mới mang theo mấy phần khàn khàn, càng nhiều là sự hấp dẫn.
Người này mỗi lần cũng dùng chuyện này uy hiếp cô, thật xấu.
Phương Thê thật sự là quá mệt mỏi, cũng không muốn cùng anh tranh luận nữa.
Bây giờ cô thật sự muốn ngủ.
Doãn Văn Trụ nhìn cô cực kỳ mệt mỏi, cũng không còn trêu cô nữa, đưa tay ôm cô dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Khi cơm nước xong, cuối cùng cũng không thấy Phương Thê.
Thế cho nên Thím Vương bắt đầu quở trách Doãn Văn Trụ.
"Thiếnhà họ Âu, thiếu phu nhân mới vừa bị thương, làm sao cậu có thể ép buộc như thế?"
Doãn Văn Trụ Dĩ đã quen phong cách Thím Vương dũng
mãnh, ngược lại nói: "Vâng, Thê Thê quá gầy rồi, Thím Vương cần phải bồi bổ cho cô ấy nhiều vào."
Doãn Văn Thận nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, ở một bên nhịn không được nữa liền ho nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT