Ngày hôm sau, Phương Thê nhận được một cú điện thoại thông báo cô đi phỏng vấn.

Lần này, cô không lựa chọn những bộ công sở cũ ở Tần thị nữa, dù sao lần đầu tiên phải gây ấn tượng tốt cho người ta.

Tối hôm qua lúc cô ngủ, Doãn Văn Trụ còn chưa trở về.

Sáng nay khi tỉnh lại, anh đã không có ở đây.

Có lẽ, anh căn bản không trở về.

Những thứ này đều cùng cô không có quan hệ gì, anh chỉ là ông xã dựa trên hợp đồng của cô mà thôi.

Cô phải làm là cùng phối hợp với anh, thật ra thì bọn họ cũng xem như là người xa lạ mới quen mà thôi.

Ra khỏi nhà, bấm địa chỉ điện thoại, tìm được công ty kia.

Công ty không tính lớn, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ lắm, hơn nữa trong cuộc phỏng vấn cũng rất thành công.

Ông chủ nói, ngày mai có thể tới làm.

Nhớ tới căn phòng thuê mình mướn còn chưa hủy hợp đồng, Phương Thê liền tính đi hủy hợp đồng thuê phòng, dù sao sau khi đi làm, có lẽ không còn nhiều thời gian như vậy nữa.

Vừa tới cửa nhà mình, ở bên ngoài liền gặp một người cô không nghĩ tới.

Tần Tiêu Nhiên.

Đứng bên cạnh Tần Tiêu Nhiên còn có chủ cho thuê nhà.

Phương Thê có loại xúc động muốn xoay người rời đi, nhưng cuối cùng vẫn còn đè nén lại.

Thật ra thì giữa mình và anh ấy căn bản không có xảy ra chuyện gì.

Tần Tiêu Nhiên vừa nhìn thấy Phương Thê, tròng mắt sáng lên, vội vàng kêu: "Phương Thê, em đã trở về?"

"Cô Phương, cô trở về là tốt rồi, người này thật khó hiểu, nhất định bắt tôi phải mở cửa cho anh ta, tôi đương nhiên là không đáp ứng."

Chủ cho thuê nhà liếc nhìn Tần Tiêu Nhiên, nói với vẻ phàn nàn.

"Phương Thê, tôi không có số điện thoại của em, bấm chuông thì không có người mở, tôi sợ em xảy ra chuyện gì, cho nên mới tìm người mở cửa phòng, em đừng hiểu lầm."

Tần Tiêu Nhiên liền vội vàng giải thích, anh là thật sự lo lắng cho Phương Thê.

Anh đã tới vài chuyến, luôn không tìm được cô.

Phương Thê không nói gì, quay đầu nói cùng chủ cho thuê nhà: "Bà chủ nhà, tôi là tới trả phòng . Đây là chìa khóa, còn có tiền mướn phòng tháng này, bà chủ có thể vào xem một chút có thiếu thứ gì

"Cô Phương, cô không ở nữa?"

Chủ cho thuê nhà nhận lấy đồ trên tay Phương Thê.

"Vâng."

Phương Thê gật đầu một cái, lại không nói thêm gì.

Bà chủ nhà mở cửa, đi vào xem một lần, lúc này mới đi ra, "Không thiếu cái gì, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."

"Vâng, bà đi thong thả."

Phương Thê cười cùng bà chủ nhà nói.

Đợi đến bà chủ nhà đi rồi, Tần Tiêu Nhiên mới lên tiếng hỏi: "Phương Thê, tại sao em dọn nhà?"

Nếu như hôm nay anh không ở nơi này, có phải cô sẽ không nói cho anh biết.

Sau đó về sau cũng không gặp lại anh nữa?

Thế là anh mất phương pháp liên lạc với cô.

"Muốn thay đổi hoàn cảnh."

Nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa, Phương Thê đã bình tĩnh hơn.

Cô cũng không muốn anh báo đáp cái gì cho cô, cô chỉ theo trái tim mình làm những chuyện kia thôi.

Dĩ nhiên cô không muốn anh biết chuyện giữa cô và Doãn Văn Trụ.

"Phương Thê, chúng ta đi uống nước

Tần Tiêu Nhiên có rất nhiều lời muốn nói với cô, hiển nhiên nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện.

Phương Thê suy nghĩ một chút, "Được."

Vì vậy hai người tìm một quán nước gần đây để trò chuyện.

"Phương Thê, quay lại làm việc đi."

Những ngày này, anh mới ý thức được có Phương Thê thì tốt hơn.

Lộ Buồm nói, tập đoàn Doãn văn đầu tư cho Tần thị có lẽ cùng Phương Thê có liên quan.

Mặc dù anh đoán không ra Phương Thê và Doãn Văn Trụ có quan hệ gì, nhưng không nghi ngờ là Phương Thê đang âm thầm lặng lẽ giúp đỡ anh.

Giống như trước kia, luôn ở sau lưng làm rất nhiều việc cho anh.

Mà những cô bạn gái kia thì sao?

Thấy anh suy sụp, ngay cả một câu an ủi cũng không có, xoay người bỏ đi.

Khi đó, anh có cảm giác những người bạn đều xa lánh anh.

"Không, em muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

Bây giờ tư cách thích cô cũng không có, vậy thì càng không muốn ở lại bên cạnh anh.

Hơn nữa có lẽ anh đã đoán được một ít chuyện có liên quan đến cô.

Mặc dù cùng Lộ Buồm nói đừng cho anh biết, nhưng Lộ Buồm cùng Cô không có giao tình gì, đương nhiên sẽ tương đối nghe Tần Tiêu Nhiên hơn.

Cô cũng không muốn anh báo ân, càng không muốn anh bởi vì chút chuyện này mà tiếp nhận cô.

Cái này cùng bố thí cũng không phân biệt mấy.

Hơn nữa xem như là thật, cô cũng không cách làm những gì.

Cô không biết phần hợp đồng cùng Doãn Văn Trụ rốt cuộc tới khi nào mới kết thúc.

"Phương Thê, em vẫn còn giận anh đúng không?"

Tần Tiêu Nhiên có chút kích động, nắm tay Phương Thê.

Anh cũng không phải là người sẽ uất ức người của mình.

Tìm đến Phương Thê, chẳng qua bởi vì không muốn cho cô rời đi.

Lúc cô ở bên mình, không thấy được cô tốt, cho dù có cảm giác, cũng cho rằng chẳng qua là thói quen.

Nhưng khi thấy cô rời đi, tìm khắp nơi không thấy cô, mới phát hiện rằng mình đã muốn mất đi cô rồi.

Lúc Tần Tiêu Nhiên không tìm được Phương Thê, rất sợ, thật sợ, sợ sẽ mất đi cô.

Khi đó, mới hiểu ra rằng, sớm đã có cảm giác với cô.

Chẳng qua là thói quen bỏ rơi mà thôi.

Còn nghĩ rằng mình cũng giống như trước kia ghét cô.

songngu45: Cám ơn ta thì bấm nút thanks cho ta nhé ^^. Có gì tích cực góp ý nếu thấy ta có chỗ nào sai nhá :thanks: .

Nếu không, lúc đầu nhìn thấy vết hôn trên cổ cô, thì làm sao có thể tức đến vậy?

Bây giờ mới biết, đó là ghen, ghen tỵ với người đàn ông đã để lại dấu vết trên người cô.

Nhưng còn kịp không?

"Không có."

Phương Thê rút tay mình ra khỏi tay Tần Tiêu Nhiên.

Cô thật sự không có tức giận, có lẽ đã từng có, nhưng bây giờ đã không còn.

"Vậy tại sao không trở về?"

Tần Tiêu Nhiên nói có chút gấp gấp.

"Tiêu Nhiên, người có năng lực so với em còn rất nhiều, em tin tưởng anh có thể tìm được một người so với em còn tốt hơn."

Phương Thê cười cười, lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Năm năm, rất dài, nhưng cũng rất ngắn.

Năm năm sau với bọn họ mà nói, chính là buổi tiệc chia tay.

"Phương Thê, anh không phải bởi vì năng lực làm việc của em, anh thích em."

Tần Tiêu Nhiên định nói rõ ràng, đối với phương diện tình cảm, từ trước đến giờ anh đều lớn mật.

Thích ư?

Một người làm sao có thể thích nhanh đến vậy?

Thời gian 5 năm, anh chưa bao giờ thích cô.

Trong thời gian ngắn này lại thích cô?

Cho nên Phương Thê không tin.

"Tiêu Nhiên, em có chút chuyện đi trước."

Cô cũng không nghe câu trả lời, liền đứng dậy đi.

"Phương Thê, anh nói là thật."

Tần Tiêu Nhiên muốn đuổi theo, nhưng vì điện thoại vang lên mà dừng bước.

Đến khi nghe xong điện thoại, Phương Thê đã sớm rời đi.

Lúc này, anh mới phát hiện, mình lại quên hỏi số điện thoại của cô, cũng quên hỏi cô đang ở nơi nào.

Nhưng bây giờ anh phải trở về công ty để ký hợp đồng.

Về chuyện của Phương Thê, anh cũng chỉ có thể đợi và đợi.

Anh có lòng tin sẽ đem được cô trở về, cô luôn thích anh, không phải sao? (NH: thêm một anh đang mơ mộng hão huyền, tưởng mình có giá lắm hiazzzzz)

========

Qua mấy ngày, Phương Thê mới biết Doãn Văn Trụ vẫn chưa trở về.

Như vậy cũng tốt, cô vui mừng vì được thanh nhàn.

Anh không có ở đây, cô có thể nhẹ nhõm một chút.

Một mình đi làm, tan việc, ăn cơm, như trước kia sống một cách nhàn nhã.

Hôm nay vẫn như ngày thường đang ngồi ăn cơm, thì chuông cửa lại vang lên.

Doãn Văn Trụ có chìa khóa , vậy thì là ai?

Phương Thê đứng dậy mở cửa nhìn, là Doãn Văn Thận.

Lần này, ông không có đúc đầu vô là mắng to, nhưng chỉ là đi thẳng vào nhà.

Phương Thê rót một ly nước cho ông, nhưng không có mở miệng hỏi gì.

Doãn Văn Thận liếc mắt nhìn Phương Thê, lúc này mới phát hiện hôm nay cô so với mấy lần trước nhìn thuận mắt hơn, nhìn kỹ một chút, tựa hồ dáng dấp cũng không xem là kém.

Nhưng cái này cũng không thể trở thành ưu điểm của cô.

Anh vẫy vẫy tay về phía cô, nói: "Ngồi xuống đi, tôi với cô nói một ít chuyện."

Phương Thê nghe lời ngồi xuống, chờ ông mở miệng.

"Cô cùng Tiểu Trụ ly hôn, tôi cho cô năm trăm vạn. Đây chính là số tiền mà cô kiếm cả đời cũng không kiếm được. Cô không nghĩ làm người của nhà Doãn Văn có thể lấy được nhiều tiền hơn đi. Tiểu trụ, nó không phải thật tâm thích cô, trước kia nó rất thích một cô gái gọi là Hạ Sơ, năm đó bởi vì tôi ngăn cản, bọn họ tách ra, cho nên bây giờ nó chẳng qua là đang trả thù tôi. Cho nên cô chỉ là công cụ trả thù mà thôi. Bây giờ nó đã bắt đầu xa cách cô đi, nếu như mà tôi nói không sai, đã vài ngày nó không trở về rồi, đúng không?"

Doãn Văn Thận thật ra thì không nghĩ nhắc tới Hạ Sơ, nhưng vì giải thích chuyện trước kia nên ông cũng ngoại lệ.

Hơn nữa ông không muốn nhìn thấy Doãn Văn Trụ bởi vì giận dỗi với ông mà phá hủy

Mình đoán được là một chuyện, từ trong miệng người khác nghe được thì là một chuyện khác.

Phương Thê vốn nghĩ mình rất bình tĩnh, nhưng khi thật sự đối mặt, vẫn là có chút khó chịu.

Vì chính mình khổ.

"Cô cảm thấy thế nào?"

Doãn Văn Thận thấy Phương Thê không nói lời nào, lại lên tiếng hỏi.

Phương Thê lắc đầu một cái, "Thật xin lỗi, con không thể đáp ứng."

Bây giờ cô đã không thể chọn đường sống cho mình, chờ tới lúc Doãn Văn Trụ nói với cô hợp đồng kết thúc, cô mới có thể lấy lại được tự do cho mình.

"Đừng có không biết điều."

Doãn Văn Thận thấy Phương Thê không đáp ứng, tức giận lại tăng lên.

Đều giống nhau, lòng tham không đáy.

Phương Thê vẫn với dáng vẻ lạnh nhạt, không đáp ứng, cũng không trả lời.

"Cô ——"

Doãn Văn Thận muốn nói điều gì, lại chỉ cảm thấy đầu thật choáng váng.

Những ngày này, ông thật bị tức chết, huyết áp cũng lên cao.

Doãn Văn Thận vội vàng từ túi trong móc thuốc ra, Phương Thê thấy thế, vội vàng đưa ly nước cho ông

Ông uống thuốc xong, lại nhìn Phương Thê một cái, "Đừng tưởng rằng dâng một tý ân tình, ta sẽ chấp nhận cô, chính cô hãy suy nghĩ lại đi."

Sau khi nói xong, Doãn Văn Thận rời đi.

Phương Thê rất muốn lập tức nói, không cần suy tính, con không thể đáp ứng.

Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi ông mới uống thuốc, nên đem lời nói nuốt xuống.

Dù sao chính là câu, cô đã không còn đường lui.

=====

Ngày thứ hai, Phương Thê nghỉ nửa ngày, lúc xế chiều mới đi công ty.

Lúc đi vào công ty, cô lại phát giác hôm nay không khí cùng thường ngày không giống.

Mấy ngày ở chung, quan hệ giữa cô và các đồng ngiệp khác cũng xem là tốt, nhưng hôm nay những người đó thấy cô, lại làm như không nhìn thấy, cũng không có người cùng cô chào hỏi.

Cô đắc tội với người nào?

Đợi cô ngồi vào vị trí của mình, một cô gái ngồi bên cạnh cô mới đưa đầu qua nhẹ giọng nói: "Phương Thê, chị thật sự là tiểu tam (vợ bé), chia rẻ vợ chồng nhà người ta sao?"

"Cái gì?"

Phương Thê thật không hiểu.

Tiểu Tam?

Cô chia rẽ người nào?

Những người trong phòng làm việc bỉu môi, "Vào buổi sáng, có một người phụ nữ tới công ty gây gổ, bây giờ đang ở phòng làm việc của ông chủ."

Phương Thê suy nghĩ xem người nọ rốt cuộc là ai?

Nhưng rất nhanh, cửa phòng làm việc liền mở ra.

Âu Nhã Nhi một thân kiêu ngạo đi ra, vừa thấy Phương Thê liền đi tới trước mặt cô, đưa tay lập tức tát cô một cái.

Thật tốt là Phương Thê luyện qua taekwondo, liền cản lại tay Âu Nhã Nhi.

Có một số việc cô có thể nhịn, nhưng có một số việc không thể.

Cô cũng không thể không giải thích lại bị người ta đánh.

"Cái tiện nhân này, buông tay, câu dẫn anh Trụ, chia rẽ chúng tôi, làm Tiểu Tam, thật ti tiện."

Âu Nhã Nhi biết Doãn Văn Trụ cùng một người đàn bà không có địa vị kết hôn, cô liền phái người tra xét Phương Thê.

Người đàn ông cô xem trúng, há có thể bị một người đàn bà như vậy cướp đi?

"Cô này, trước giờ tôi không biết cô."

Nghe xưng hô là anh Trụ, Phương Thê đã hiểu người này cùng Doãn Văn Trụ có liên quan.

Nhưng Cô không muốn thừa nhận cái danh tiếng này, cô còn muốn ở nơi này tiếp tục làm.

"Không biết, không biết mà có thể tùy tiện câu dẫn người đàn ông của tôi rồi hả ? Cái tiện nhân này, nhìn trúng anh Trụ thì nhận đi. Thế nào? Anh Trụ chưa cho cô tiền à, cô còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền a. Xem ra anh ấy không ý tới cô lắm."

Âu Nhã Nhi liếc xéo Phương Thê, nói những câu châm chọc.

"Câu dẫn đàn ông của cô? Vậy chỉ có thể nói rõ mị lực của cô chưa đủ. Lại nói, ta căn bản là không làm, cô cũng không phải là kẻ điên khùng, có muốn tôi giúp cô một tay không gọi điện thoại kêu xe bệnh viện bệnh thần kinh tới nhận cô."

Cô không phải người người cũng có thể khi dễ , nếu lời có ích cô có thể nghe, Cô cũng lười nhiều lời cùng cô ta.

"Tiện nhân, cô mới điên."

Âu Nhã Nhi vừa mắng, vừa chỉ vào người đàn ông trung niên ở một bên nói: "Ông tới đây, lập tức đuổi việc người đàn bà này."

Ông chủ của công ty vội vàng nói: "Tôi biết rồi, Âu tiểu thư."

Lại xoay người nói với Phương Thê: "Cô bị đuổi việc."

"Ông dựa vào cái gì có thể làm như vậy?"

Phương Thê cũng không nguyện ý rồi, mình không có làm gì sai, tại sao ông có thể nói đuổi việc liền đuổi việc, bọn họ cũng đã ký qua hợp đồng.

"Chỉ bằng ông ta không dám trái ý của tôi. Nếu không ông ta chỉ có thể phá sản."

Âu Nhã Nhi nhẹ giọng hừ nói, ngôn ngữ chứa đầy đắc ý.

Nhà họ Âu sao?

Đã ở thành phố H này 2 năm, chuyện tình trên thị trường, Phương Thê vẫn hiểu rõ đấy.

Cô nghĩ, người phụ nữ này là người của nhà họ Âu đi.

Nhà giàu đứng thứ hai thành phố H.

Không trách được người phụ nữ này lại lớn lối như thế.

Dĩ nhiên nhà giàu có thứ nhất chính là gia đình Doãn Văn.

Cô không nghĩ tới ban đầu đáp ứng điều kiện của Doãn Văn Trụ, còn có thể đưa tới một phiền phức đến như vậy.

"Thức thời liền lập tức rời đi anh Trụ, nếu không tôi sẽ làm cô ở thành phố H này không có chỗ đứng."

Âu Nhã Nhi mở miệng ra uy hiếp.

Giờ phút này, Phương Thê rất bình tĩnh.

Cô buông tay Âu Nhã Nhi ra, nhẹ giọng cười nói: "Chỉ sợ tôi rời khỏi rồi, anh ấy cũng sẽ không thích cô, người cô tìm không phải là tôi, mà nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để lấy lòng anh ấy đi."

Chuyện giữa Âu Nhã Nhi và Doãn Văn Trụ cô không biết.

Nếu như Âu Nhã Nhi thật sự có thể câu dẫn Doãn Văn Trụ, đối với cô mà nói cũng là một chuyện tốt.

Lời như vậy, có lẽ cô có thể có thời gian tự do trước cũng không chừng.

"Cô——"

Âu Nhã Nhi bị nói trúng tim đen, tức giận không dứt.

Phương Thê thu thập đồ đạc của mình, xoay người rời đi.

Thôi, cô cũng không muốn ở lại chỗ này rồi.

Nếu không cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác trong công ty.

"Cô đứng lại, tiện nhân."

Âu Nhã Nhi ở sau lưng cô cực kỳ tức giận.

Mà dĩ nhiên Phương Thê sẽ không ngừng lại, cô cũng không phải là tiện nhân.

Đón một chiếc taxi, Phương Thê nói địa chỉ, không chút nào để ý đến những câu mắng của Âu Nhã Nhi.

Thật xin lỗi, cô không phải những người phụ nữ mềm yếu có thể khi dễ.

Âu Nhã Nhi ở sau xe, hung hăng giậm chân, cô nhất định sẽ không bỏ qua cô ta.

Khi Phương Thê về đến nhà gặp được người mấy ngày không thấy Doãn Văn Trụ.

Những ngày qua anh không trở về, thứ nhất là bởi vì chuyện của công ty xác thực rất nhiều, thứ hai, là tính xa lánh Phương Thê.

Chẳng qua là đối với chuyện Phương Thê, anh biết hết, bao gồm mới vừa rồi Âu Nhã Nhi đến công ty cô đại náo.

Anh biết mấy ngày nay cô quả thật rất bình tĩnh, không chút nào bởi vì anh không có ở đây mà khổ sở.

Như vậy anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút tức giận.

Hình như chỉ có mình anh là rối rắm thôi.

"Đi đâu?"

Doãn Văn Trụ dựa vào ghế sa lon, lười biếng nhìn cô.

"Đi ra ngoài dạo một chút."

Phương Thê cũng không muốn cho anh biết chuyện cô đi làm, cũng cảm thấy không cần thiết tới chuyện về Âu Nhã Nhi.

Quan hệ giũa bọn họ chỉ là hợp đồng.

Nhìn cô chỉ lạnh nhạt, nghe lời nói của cô, Doãn Văn Trụ cười, anh vẫy vẫy tay về phía cô, "Tới đây."

Người phụ này thật sự là không nói.

Anh đoán được, nhưng cũng nhiều phần thú vị.

Anh đột nhiên rất muốn xé nát vẻ mặt lạnh nhạt của cô ra, chỉ có một mình anh rối rắm thật sự quá không công bằng.

Phương Thê không rõ cho nên đến gần Doãn Văn Trụ.

Ngay sau đó, Doãn Văn Trụ duỗi tay ra, kéo cô vào ngực anh, giữ lại thật chặt.

"Anh muốn làm gì?"

Ngực của anh thật ấm áp, bị anh ôm vào trong ngực như vậy, không khí trong lúc đó đều là hương vị của anh.

Nằm trong ngực anh, khoảng cách gần như vậy, khiến cô cảm thấy bối rối.

Cô còn chưa bao giờ cùng đàn ông tiếp xúc gần như vậy.

Cho nên một tíc tắc này, cô muốn chạy trốn.

Doãn Văn Trụ lại gần cô hơn, lười biếng mang theo vẻ tà mị, "Em là bà xã anh, em nói anh muốn làm gì?" (NH : bắt người ta hok đc iu a ta mà cứ câu dẫn người ta, thật là…..)

Vốn không có tính đụng đến Cô, chỉ là muốn trêu đùa cô một chút.

Nhưng mà lúc này, thế nhưng anh lại bị kích thích.

Giống như lần đó, dễ dàng bị cô trêu chọc nổi lên dục vọng.

Trên người cô không có mùi nước hoa, chỉ có một mùi thơm thoang thoảng, có điểm giống mùi chanh, rất dễ chịu.

Không phải là không có phụ nữ, nhưng có thể nhanh như vậy khiến anh có phản ứng thì không nhiều.

Có lẽ anh không nên lãng phí cơ hội này.

Hình như cô không nói là anh không thể đụng cô.

" Tổng giám đốc Doãn Văn, quan hệ giữa chúng ta chẳng qua là hợp đồng."

Phương Thê ở trong ngực anh giãy giụa, nhưng lúc cô đụng phải chỗ không nên đụng, cô mới giựt mình dừng lại động tác.

Mặt có chút nóng, lời nói ra khỏi miệng cũng có chút bất mãn.

Anh xem đây là cái gì?

"Nhưng em chính là bà xã anh, em cũng không nói không thể làm chuyện như vậy a." (HN : thật vô sỉ hết sức)

Doãn Văn Trụ nói có chút vô lại, môi cắn vành tai cô, khiêu khích cô.

"Còn nữa..., gọi tổng giám đốc Doãn Văn rất xa lạ, em có thể gọi tên anh."

" Tổng giám đốc Doãn Văn——"

Phương Thê còn muốn nói điều gì, nhưng bị Doãn Văn Trụ hung hăng cắn một cái, "Đã nói em có thể kêu tên anh mà."

Kêu t

Doãn Văn Trụ? Dường như quá vô lễ.

Trụ? Quá thân mật, căn bản kêu không ra miệng.

Sau khi cân nhắc, Phương Thê kêu họ anh Doãn văn vậy.

"Doãn văn, có thể hay không không nên như vậy?"

"Không được."

Doãn Văn Trụ quả quyết cự tuyệt, môi của anh cũng từ nơi vành tai trượt đến cổ cô.

Trên người truyền đến cảm xúc tê dại, khiến Phương Thê có chút ngượng ngùng.

Cô đưa tay nắm lấy tay đang đặt trên eo cô, dùng sức muốn gỡ nó ra.

Nhưng cô lại không có biện pháp rung chuyển anh.

Doãn Văn Trụ nhìn cô một bộ dạng nóng lòng, đột nhiên khẽ cười nói: "Anh thuộc 8 đẳng đai đen của taekwondo."

Phương Thê luyện qua taekwondo, anh biết đến.

"Anh——"

Phương Thê quay đầu trừng anh.

Anh căn bản là cố ý nói cho cô nghe.

"Như vậy sinh động hơn, không cần luôn là vẻ bất cần đời."

Doãn Văn Trụ giữ ót Phương Thê lại, môi cũng đi lên. bây giờ, tương đối đáng yêu.

Đáng yêu đến khiến anh bắt đầu hoài niệm hương vị của cô.

Nghĩ như thế, cũng làm như thế rồi.

Anh tùy ý công chiếm môi lưỡi của Phương Thê, hấp thu hương vị của Cô.

Về phương diện này, Phương Thê căn bản là không ngăn được thế công của anh, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Vừa hôn lên môi cô, càng cảm thấy kích thích hơn.

Dường như tìm về cảm giác của đêm hôm đó.

Thì ra mình vẫn chưa quên hương vị của cô.

Anh giữ chặt người cô, khiến mặt cô hướng về phía anh.

Động tác trên môi không ngừng, tay cũng không an phận từ phía dưới vạt áo chui vào.

Phương Thê muốn giãy giụa, muốn lên tiếng phản kháng, nhưng cái gì cũng không làm được.

Vì vậy nhìn mình bị áp đảo trên ghế sofa, lại nhìn môi của anh, tay anh trên người cô tùy ý dạo quanh, nhen nhóm một ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của cô.

Chẳng biết từ khi nào quần áo đã bị lấy ra.

Anh kề sát vào cô, cô chỉ có thể cảm nhận được một cổ lửa nóng.

"Không cần."

Cổ lửa nóng đó khiến cô sợ.

Cô không nhớ rõ đêm hôm đó, cho nên những chuyện này đối với cô mà nói còn rất xa lạ .

Cô thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.

Bất an ra tiếng, bất an giãy dụa thân thể của mình.

Nhưng những thứ này trong mắt Doãn Văn Trụ cũng thành sự hấp dẫn.

Cô như vậy, rõ ràng không làm gì hết, chẳng qua là nhìn anh, lại khiến anh bị kích thích thật lớn.

Đưa tay sờ gò má phiếm hồng của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, lại thấp giọng an ủi: "Đừng sợ."

Ngay cả chính anh cũng không biết giọng điệu mình lại dịu dàng như thế.

Phương Thê nhìn về anh, nhìn đến ánh mắt anh một mảnh dịu dàng, dịu dàng như vậy làm cho người ta không khỏi đắm chìm.

Không cách nào phản kháng, cũng vô lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể trầm luân, trầm luân khi anh mang tới sung sướng cho cô.

Mới đầu có chút đau, có chút khó chịu, đến cuối cùng từ từ trở nên sung sướng.

Một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm, trong vui sướng lại có chút sợ.

Mà cô nhớ anh rất dịu dàng, vẫn luôn rất dịu dàng.

Bị ánh mắt nhìn như thế, sẽ cảm thấy mình như món bối anh quý trọng.

"Sơ Nhi."

Nhưng một tiếng gọi kia, khiến tất cả tan nát.

Phương Thê trong nháy mắt khôi phục lý trí.

Phút chốc kia rõ ràng nên vui sướng nhất, lại xen lẫn nỗi đau lớn nhất.

Chỉ là thế thân, thì ra còn là thế thân.

Nhưng vì sao nhất định phải trêu chọc cô?

Coi như không thích anh, cô cũng không muốn làm thế thân của người khác.

Doãn Văn Trụ từ trên người cô lật xuống, ngồi ở một bên, anh có chút ảo não.

Anh hoàn toàn trầm luân trong ngọt ngào cô mang tới, không muốn buông tay, chỉ muốn không ngừng đoạt lấy.

Ý thức lúc này, có chút sợ, vì vậy tiếng gọi đó lại vô thức kêu ra miệng.

Rốt cuộc là muốn kêu cho cô nghe, hay kêu cho mình nghe?

Mới vừa rồi một khắc kia, anh thật sự hoàn toàn quên mất Hạ Sơ, trong mắt đều là người phụ nữ này.

Thấy Cô vì tiếng nói kia mà trở nên kinh ngạc, anh lại đau lòng.

Hình như đã làm thương tổn đến cô.

Nhưng không biết làm sao nói, không biết nên nói những gì.

Rõ ràng lời thề son sắt nói nhiều như vậy, rõ ràng nên thích Hạ Sơ , nhưng vì sao ngắn ngủi mấy ngày, lý trí đã bị cô nhiễu loạn

Phương Thê từ trên ghế salon bò dậy, nhặt quần áo trên đất lên, lặng lẽ mặc xong, lúc này mới đi về phòng mình.

Rõ ràng không thích anh, thế nhưng lại trầm luân, mình như vậy thật sự rất đáng ghét rồi.

Lần đầu tiên vì say rượu, như vậy lần thứ hai này thì sao?

Phương Thê đi vào phòng tắm, mặc cho nước chảy xuống.

Chuyện mình đã chọn, cô cũng không nghĩ sẽ hối hận, chẳng qua là cảm thấy uất ức thôi.

Chuyện về những năm gần đây, từng thứ một hiện lên.

Cha mẹ, Tần Tiêu Nhiên, công việc, cuối cùng là Doãn Văn Trụ .

Nhiều chuyện xen lẫn ở chung một chỗ, nhiều phần uất ức cùng nhau dâng lên.

Mình khi nào trở nên ẩn nhẫn như vậy rồi hả ?

Một mực lui, một mực thối lui, không phải muốn sống được tốt hơn sao?

Khi nước chảy xuống, nước mắt cũng theo đó mà hòa lẫn.

Rất nhiều chuyện, không phải không thèm để ý, chẳng qua là làm bộ không thèm để ý mà thôi.

Khóc không phải biểu hiện mềm yếu, nhưng nếu như không có người thương tiếc nước mắt của mình, khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm mình nhếch nhác hơn thôi.

Cho nên ở trước mặt người khác, cô sẽ không dễ dàng rơi lệ.

Chẳng qua là vào lúc không người, lúc không ai nghe thấy, sẽ trút hết ra.

Giống như giờ phút này, một người đứng dưới vòi hoa sen, coi như khóc thành tiếng, cũng bị tiếng nước chảy che dấu đi.

Cho nên không muốn nhẫn nại nữa rồi.

Doãn Văn Trụ ngồi ở ghế sofa một lúc, cuối cùng đứng lên, đi tới cửa phòng Phương Thê.

Nhẹ nhàng gõ một cái, bên trong không có phản ứng.

Do dự một lúc, anh đẩy cửa phòng cô ra.

Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô.

Căn phòng cũng như trước, không nhúc nhích qua, cũng không có đồ thuộc về cô.

Nếu không phải cái hành lý cô để dưới đất, anh sẽ cho rằng nơi này vẫn là cái phòng khách không người.

Túi hành lý mở, bên trong có quần áo của Cô.

Đến nhiều ngày như vậy rồi, đồ của cô đều không lấy ra.

Giống như tùy thời chờ rời đi.

Rõ ràng cô làm như vậy cũng không có lỗi, nhưng Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút khó chịu.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, mơ hồ còn có thanh âm khác.

Anh đến gần mấy bước, cách một cánh cửa, sau đó nghe được tiếng khóc bị cô kìm nén.

Nghĩ tới trong ngày thường cô vẫn lạnh nhạt, khi nghe tiếng khóc của cô, anh cũng cảm thấy lòng mình cũng đau theo.

Tay cầm chốt mở cửa, muốn đưa tay âm cửa kia ra, đem cô ôm vào trong ngực.

Nhưng cuối cùng anh không làm như vậy, mà là xoay người rời đi căn phòng cô.

Có một số việc, có lẽ không thể trở thành thói quen.

Phương Thê tắm xong, lại làm khô tóc.

Nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều.

Cô nghĩ Doãn Văn Trụ đã đi rồi, cho nên liền mở cửa phòng đi ra ngoài.

Chỉ là vẫn thấy anh ngồi ở đó.

Có loại xúc động muốn lập tức đóng sập cửa lại, nhưng cuối cùng cô vẫn không có làm như vậy, mà là rộng rãi đi ra ngoài.

"Tôi muốn nấu cơm tối, có cần nấu phần anh không?"

Đi tới phòng bếp, cô vẫn quyết định mở miệng hỏi anh.

Doãn Văn Trụ nhìn cô, tâm tư có chút phức tạp.

Nếu như mới vừa rồi không phải chính tai nghe được, anh thật sự không cách nào tưởng tượng trước mắt cái người với vẻ mặt lạnh nhạt này chính là cái người vừa khóc đến thương tâm kia.

Dường như cô che dấu rất giỏi.

Bởi vì không muốn làm cho người khác nhìn thấy phần yếu đuối của mình sao?

Nghĩ tới ban đầu tra được một ít chuyện, cùng với những chuyện vừa xảy ra, anh đột nhiên có chút hiểu cách làm của cô.

Há miệng, muốn nói gì, rồi lại không nói ra

Đến cuối cùng, chỉ hóa thành một tiếng nhẹ nhàng, ừh.

Phương Thê nghe câu trả lời của anh, liền nấu phần ăn dành cho hai người.

Doãn Văn Trụ vẫn nhìn người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, một cái chớp mắt cũng không, cho đến Phương Thê xoay người nói với anh: "Món ăn xào xong rồi, một lát nữa cơm sẽ chín, nếu anh muốn có thể uống chút rượu trước khi ăn."

Sống cùng một mái nhà, cô cũng không muốn cùng anh ầm ĩ.

Bây giờ tới tuổi này, trải qua những năm nay, làm cho cô hiểu mình không cách nào tùy hứng nữa.

Không đợi Doãn Văn Trụ trả lời, Cô lại bưng món ăn ra.

Doãn Văn Trụ tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Cô có cần uống chút rượu không?"

"Không, cám ơn."

Phương Thê trả lời một câu, cũng không cho Doãn Văn Trụ có cơ hội nói chuyện, ở trong phòng bếp đợi cơm chín.

Sau đó hai người lặng lẽ ăn cơm.

Ăn xong, Phương Thê rửa chén, sau đó trở về phòng.

Trong lúc này, một câu nói hai người cũng chưa nói qua.

Phương Thê nghĩ, người xa lạ nên có dáng vẻ của người xa lạ.

Khoảng cách như vậy, như tương kính như băng (kính trọng lẫn nhau như người xa lạ), có lẽ mới là đạo lý ở chung tốt nhất.

Sau này sẽ không đến gần nữa, cũng sẽ không cố gắng cách xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play