“ Xin lỗi!” Tiêu Mộng Mộng lập tức mở miệng xin lỗi, con ngươi long lanh như con nai nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Dương Tuyết Không.
Nhận sai thái độ rất thành thật, như vậy có phải vẫn còn cơ hội sống sót?
Khóe mắt Dương Tuyết Không chau lại, cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Minh Thiếu Vũ, “ Là tôi phải xin lỗi, tôi không nên va vào, làm đau mũi cô”
“ Ách?” Tiêu Mộng Mộng lại lần nữa mơ hồ
Đây đây đây........trước sau sao khác nhau thế?
“ Mộng Mộng , đói chưa?” Minh Thiếu Vũ nhẹ nhàng hỏi, “ Có mấy người đang không ở đây, nên hôm nay chỉ có ba người chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“ Ừ ừ, mình đói rồi.” Tiêu Mộng Mộng có chút thất vọng, thần tượng nhà mình không có ở đây!
“ Vậy chúng ta cùng đi ăn cơm thôi.” Minh Thiếu Vũ mỉm cười, hào quang tỏa sáng cả phòng
Minh Thiếu Vũ, Dương Tuyết Không, Tiêu Mộng Mộng nháy mắt đã đi đến nhà ăn học viện, căn tin học viện vừa nãy còn có thanh âm ồn ã, chớp mắt liền tiêu tán, tất cả mọi người đều đem lực chú ý tới ba người đang tiến vào
Ba người chỉ nhìn liếc qua, đi lên phòng quý tộc lầu 2 mà họ chuẩn bị.
Khi thân ảnh của họ đi lên lầu hai mất dần, lầu 1 như một rạp xiếc, thanh âm ồn ã, giữa những nữ sinh gần như bất tỉnh, có một giọng the thé “ Trời ơi! Mình có thể nhìn thấy Thiếu Vũ rồi!”
“ Tuyết Không vương tử rất đẹp trai nha!”
“ Thật đáng tiếc, còn mấy thiếu gia không có ở đây”
“ Đứa con gái bên cạnh bọn họ là ai, trông xấu vậy!
“ Đúng a, đứa con gái như thế, làm sao có đủ tư cách cùng 5 vị thiếu gia ở cùng một chỗ?”
“..........”
Đương nhiên, những lời thảo luận đó rất nhỏ, nhưng Minh Thiễu Vũ vẫn nghe thấy, quay đầu lại nhìn.
“ Không sao, mình không để ý!” Tiêu Mộng Mộng ngay lập tức giải thích
Cô chính là muốn như vậy, không muốn lão ba ba giảo hoạt nhà cô phát hiện ra sự tồn tại của cô, mới cố ý ăn mặc như vậy, nếu không dựa vào gia thế nhà cô cũng dọa chết người rồi, 5 thiếu gia Tinh Hải còn chưa chắc vượt mặt được thanh danh nhà cô.
“ Không để ý thì tốt rồi!” Thanh âm Minh Thiếu Vũ ôn nhu, thấy ánh mắt của anh vừa đau lòng vừa thương hại
Tâm của Tiêu Mộng Mộng lại đập loạn xạ, nhìn Minh Thiếu Vũ rất vô tội
Minh Thiếu ơi Minh Thiếu điện lực của cậu rất lại nha, cậu làm ơn không cần làm như thế một lần nữa với trái tim bé bỏng của mình, cậu làm như thế với người ta, người ta sẽ hiểu nhầm mà cho rằng cậu có ý với người ta đó!
“ Ngoan! Đừng tự trách mình nha, có gì cứ nói với bọn mình, bọn mình sẽ vì cậu mà xuất đầu lộ diện!” Minh Thiếu Vũ mặc nhiên vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Mộng Mộng
Trên người anh có một loại ôn nhu, dịu dàng tỏa ra làm cho đầu óc Tiêu Mộng Mộng có chút mơ hồ --------- Thực ra, ..............cô cũng không phải chỉ thích Giang Dập Huân.........khi đó........ cô cũng rất thích Vũ vương tử...........
“ Cốc!” Tiêu Mộng Mộng cốc vào trán mình
Tiêu Mộng Mộng!
Mày làm sao không có ý chí kiên định gì cả?
“ Mộng Mộng, làm sao vậy?” Minh Thiếu Vũ rất ngạc nhiên nhìn cô
“ Không sao, chỉ là..........đầu mình có chút ngứa!” Tiêu Mộng Mộng cười ngượng
“ À, không sao thì tốt rồi.” Minh Thiếu Vũ dịu dàng xoa đầu Tiêu Mộng Mộng, giúp cô kéo ghế đỡ cô ngồi xuống, “ Muốn ăn gì nào? Mình giúp cậu lấy!”
“ Mình đi được rồi” Tiêu Mộng Mộng đứng dậy
Cô bây giờ là trợ lý của người ta a!
Cậu ngồi xuống đi, cậu là con gái, bọn mình nên chăm sóc cậu a!” Minh Thiếu Vũ cười híp mắt, ấn vai bảo Tiêu Mộng Mộng ngồi xuống, “ Muốn ăn gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT