Đêm, tinh quang óng ánh, ánh trăng mê người

Tiêu Mộng Mộng tắm xong, dựa người trên giường xem tạp chí.

Bỗng nhiên, cửa sổ có tiếng động, Giang Dập Huân một thân bạch y, như cười mà không phải cười, như trong không trung dạo bước từ ngoài cửa sổ dễ dàng đi vào.

Tiêu Mộng Mộng giật mình.

“ Hey! Anh có phép tắc không? Đây là phòng ngủ của tôi, không phải của anh!” Một cái gối bay qua nện vào Giang Dập Huân.

“ Cô chính là đối đãi với thần tượng mình sùng bái như thế à” Giang Dập Huân vô tư cầm cái gối trong tay

“ Gối của tôi!” Tiêu Mộng Mộng tức giận cắn một cái vào tay của anh, nhân lúc anh không để ý, lấy lại cái gối yêu quý

“ A!” Anh kêu lên một tiếng, nắm chặt nơi bị thương, “ Cô là chó a!”

“ Nhầm! Tôi là hổ, vua trên núi, ăn chết ngươi!” Cô tức giận, khuôn mặt thanh tú biến thành mặt bánh bao, trông đáng yêu kiểu khác

“ Cô? Là hổ” Giang Dập Huân nhếch mày cười, “ Cô xem cô, cả người cộng lại cũng chưa được hai cân thịt, lão hổ gì chứ, rõ ràng là một con mèo bệnh!”

“ Anh mới là mèo bệnh!” Tiêu Mộng Mộng đỏ bừng mặt, đẩy anh ra ngoài , “ Tôi cần nghỉ ngơi, anh mau đi đi, không đi tôi kêu người đến!”

“ Kêu a! Kêu to lên vào, đây là địa bàn của tôi, xem có anh đến giúp cô........a.....”

Tiếng kêu không phải của Tiêu Mộng Mộng, mà của Giang Dập Huân.

Tiêu Mộng Mộng cắn vào tai anh, xém chút nữa là cắn đến nửa cái tai.

“ Cô là con sói điên ăn thịt người!” Tiêu Mộng Mộng căm giận lườm anh, trong mắt đều là xót xa

Đây chính là thần tượng mà cô luôn mong nhớ sao?

Rõ ràng là một con sói điên.

“ Sói có gì mà không tốt” dụi dụi tai, Giang Dập Huân cười như hoa, điện lực tràn đầy “ Sói có thịt ăn, chó chỉ có thể phân”

Tiêu Mộng Mông “........”

Giang Dập Huân!

Có một số người không biết xấu hổ?

“ Anh nhanh đi đi, tôi muốn ngủ!” Tiêu Mộng Mộng đẩy anh

“ Sớm thế này mà đã ngủ, cẩn thận mèo bệnh lại biến thành con lợn béo đó!”

Anh tối này ở đây, chính là muốn giỡn cô.

Thế nhưng anh cười xấu mới đi được một nửa, liền bị Tiêu Manh Manh một cước đá xuống đất.

“ Làm sao?” Anh không quan tâm, đứng lì ở đấy

Đối mặt với người không biết xấu hổ như anh, Tiêu Mộng Mộng khóc không ra nước mắt, “ Dù sao tôi cũng buồn ngủ rồi, anh không đi tôi đi!”

Nói xong, có từ bên khác nhảy xuống giường

Giang Dập Huân làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được, hai ba bước đã đứng chặn trước mặt cô, đồng thời cũng chặn luôn cửa phòng, Tiêu Mộng Mộng hận đến nghiến răng, quay người đi vào phòng rửa tay, mà Giang Dập Huân mặc nhiên như con cá bám đuôi, nhân lúc trước khi cô đóng cửa cũng nhanh chân đi vào.

“ Anh***anh, tôi phải đi toa-lét” Tiêu Mộng Mộng dùng sức đẩy anh ra

“ Nha đầu..........chúng ta từ từ tâm sự?” Giang Dập Huân bắt lấy tay cô, không nhanh không chậm nói.

“ Ai là nha đầu của anh? Đồ không biết xấu hổ!” Tiêu Thanh Thanh cuống quýt nói

“ Cô không phải nha đầu của tôi? Chẳng phải cô đã bày tỏ với tôi nhiều lần rôi sao?” Anh đưa khuôn mặt tuấn tú, mê hoặc không gì sánh nổi, áp sát dần

“ Anh nói linh tinh! Tôi chưa từng bày tỏ với anh” Gò má cô đỏ ửng, chối bỏ nói

“ Không có?” Khuôn mặt đẹp trai áp xuống, càng lúc càng gần, “ Lập tức liền có!”

Đôi mắt anh dường như có ma lực khóa chặt lấy cô, khuôn mặt vương tử lấp lánh đó cô đã quá quen thuộc, từng chút tiến lại gần, cô cảm thấy hơi thở dường như bỗng dừng lại, tim đập nhanh, toàn thân tê dại, mỗi giây kế tiếp đều chết lặng.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play