Bảy vị thiếu gia của tập đoàn HK, nhà nào cũng đẹp như nhà anh ta, nên khoe khoang như thế sao?
Diệp Trành nắm lấy tay của Tiêu Ấu Ấu.
“ Anh làm gì đấy?” Tiêu Ấu Ấu trừng mắt.
“ Nhiệm vụ của cô hôm này là,” Diệp Trành nhếch môi đến gần bên tai Tiêu Ấu Ấu, “ Tiếp tục đóng giả làm bạn gái tôi!”
Tiêu Ấu Ấu trợn tròn mắt “ Lần cuối cùng nha, sau hôm nay chúng ta coi như không ai nợi ai!”
“ Ok” Diệp Trành khoác lấy vai Tiêu Ấu Ấu, cùng đi vào phòng khách.
Một ông lão đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, thấy Diệp Trành tiến vào, bỗng đứng bật dậy nổi trận lôi đình, “ Cái tên tiểu thử thối nhà ngươi, ta không phải lệnh cho mày cùng Kiều Kiều đi dạo, rồi cùng ăn bữa tối dưới ánh nến lung linh mới trở về sao, mày dám nghe một đăng làm một nẻo.....”
“ Ông nội!” Diệp Trành cắt ngang bài ca dài dằng dặc của Diệp lão gia, từ từ nói lí, “ Ông nội, cháu với ông thẳng thắn trò chuyện đi, cháu sở dĩ không muốn cùng Kiều Kiều đính hôn, là vì cháu đã có người con gái mình thích, này, chính là cô ấy!”
Diệp Trành đẩy cô đến trước mặt Diệp lão gia.
Diệp lão gia vểnh râu lên trừng mắt, “ Mày lại tìm đâu ra loại phụ nữ không đứng đắn này, mày......”
Nói được một nửa, Diệp lão gia mới nhìn rõ diện mạo và cách ăn mặc của Tiêu Ấu Ấu, nói được một nửa bỗng nín thing.
Hôm nay Tiêu Ấu Ấu ăn mặc nhìn thế nào cũng là cô gái ngoan ngoãn, hiền thục, trong sáng, đơn thuần, khuôn mặt thanh tú mặc dù không son phấn, lại nghiêng nước nghiêng thành, khí chất thanh cao linh động như những nữ tử trong chốn phong trần hoặc là một tiểu công chúa ngang bướng nghịch ngợm, loại khí chất đó như một đốm lửa sáng giữa nơi đen tối, đứng ở nơi đó càng tỏa sáng như trăng rằm.
“ Mày cái tên tiểu tử thối này, sao mày không nói sớm? Cô nương tốt như thế này, làm sao không sớm dẫn về nha ra mắt ông nội?” Diệp lão gia hiền hậu cười, kéo tay của Tiêu Ấu Ấu, ngắm từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích.
“ Ông nội, cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút không tốt, cô ấy là con gái của gia đình bình dần, bố mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, so với nhà ta không môn đăng hộ đối, cháu đây không phải là sợ dẫn cô ấy về sẽ làm ông tức giận sao?”
“ Tiểu tử chết tiệt, nói năng linh tinh, ta lúc nào để ý mấy cái đấy chứ? Chỉ cần là cô gái tốt, công nhân viên chức thì đã làm sao? Diệp gia chúng ta ban đầu khởi nghiệp cũng rất nghèo nàn, ngay cả công nhân viên chức cũng không phải a!” Diệp lão gia kéo lấy tay của Tiêu Ấu Ấu, mắt cười híp lại thành hình vòng cung, “ Cháu gái, bố mẹ cháu làm gì a?”
“ Bố cháu là cảnh sát, mẹ cháu là bác sĩ.” Tiêu Ấu Ấu xin thề cô không có lừa vị lão gia này nha, mặc dù bố cô là một trong những tổng tài của tập đoàn HK, nhưng ông luôn là chuyên viên cao cấp của giới cảnh sát, mà me cô quả thực là bức sĩ nha.
“ Ờ ờ!” Lão nhân gia cười, vui vẻ nói, “ Cảnh sát cũng tốt a! Bác sỹ cũng tốt a! Nuôi dưỡng được một đứa con gái hiểu biết như thế này, bọn họ thật là có phúc a!”
“ Tiểu tử thối!” Diệp lão gia thần thần bí bí kéo Diệp Trành sang một bên, “ Mày với tiểu nha đầu đó quen nhau bao lâu rồi?”
“ Hơn nửa năm rồi.” Diệp Trành tiếp tục bốc phét không chớp mắt.
“ Mày cái tên tiểu tử đáng chết này, giấu lâu như vậy a!” Diệp lão gia cốc mạnh vào đầu anh, lại đến bên tai anh thì thầm, “ Mày với tiểu nha đầu đó phát triển đến mức nào rồi a? Khi nào kết hôn a? Ta bao giờ có thể có cháu bế a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT