Tiêu Ấu Ấu dồn toàn lực đánh anh, nhưng cơ bắp của anh như hòn đá rắn chắc, cô làm loạn đối với anh chẳng có một chút lực sát thương nào.

Nụ cười trên môi anh đầy ý vị, vừa cúi đầu, hai tay khóa trụ cô, cô bức bách phải lui về phía sau, không ngờ lại rơi vào lòng anh.

Tiêu Ấu Ấu kinh hãi, gắng sức quay đầu đi, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô, thấy trêu đùa cô thế là đủ rồi, cười sủng nịnh nhìn cô, “ Nha đầu, cô thật thú vị, nhớ kỹ, chúng ta đã có hôn ước, đợi em lớn lên chỉ có thể lấy mình tôi!”

“ Tôi thèm vào lấy đại ác ma nhà anh!” Tiêu Ấu Ấu mò mẫm thấy hộp gì cứng cứng , tức giận đánh mạnh vào đầy Giang Dật Phàm.

Sự thật chứng minh, sau khi vui vẻ quá độ quả thực sẽ là đau đớn cực điểm, Giang Dật Phàm bị hộp thủy tinh nện vào, trên đầu lập tức có máy chảy ra.

Nhìn dòng máu đỏ tươi thuận theo đường trên đầu Giang Dật Phàm chảy xuống, Tiêu Ấu Ấu ngây dại.

Giang Dật Phàm lại không phải đồ vật, cũng là con trai bảo bối của Giang thúc thúc, cô lại đang thức giận, nhưng chiếu theo thân phận của Giang thúc thúc cô cũng không nên làm anh ta bị thương!

“ Anh không sao chứ?” Tiêu Ấu Ấu từ bồn vệ sinh nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ bị dọa cho biến sắc.

“ Không sao!” Giang Dật Phàm cười xòa, mở vòi nước rửa đi vết máu trên đầu.

“ Anh muốn chết à!” Tiêu Ấu Ấu bắt lấy tay anh, kéo anh ra khỏi nhà tắm, tìm thuốc giảm đau, thuốc trị thương,để bôi lên miệng vết thương

Trong quá trình, Giang Dật Phàm luôn tựa người vào đầu giường, lười biếng nhắm mắt, trên mặt luôn nở nụ cười như có như không, dường như người vừa chảy máu đầu không phải anh.

Tiêu Ấu Ấu xử lý xong miệng vết thương cho anh, lấy gối đi ra ngoài.

“ Sao lại đi?” Giang Dật Phàm lập tức mở mắt.

“ Anh thích ngủ ở đây, tôi ra phòng khách ngủ!” Tiêu Ấu Ấu đầu cũng không quay lại.

Giây kế tiếp, bàn tay nhỏ của Tiêu Ấu Ấu bị giữ lại.

Ngước mắt lên nhìn, đôi con người trắng đen rõ ràng phát quang rực rỡ đang ở trên đỉnh đầu cô, ánh sáng đó có ma lực lấy đi linh hồn người.

“ Nha đầu, ở lại chăm sóc tôi!” Giọng anh khàn khàn nói.

“ Đi chết đi!” Tiêu Ấu Ấu tức giận giẫm mạnh lên chân anh.

“ Một mình tôi ngủ, ban đêm nhỡ đâu sốt cao, ảnh hưởng đến vết thương có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!” Giang Dật Phàm bịa chuyện linh tinh.

Tiêu Ấu Ấu trợn tròn mắt.

Cô tin anh ta mới lạ, cô cũng không phải đồ ngốc!

Nhưng...........

Cô đảo con mắt...........anh ta nếu muốn ngủ.........thì cũng được........

“ Được rồi!” Cô quay người lại, để cái gối quay lại trên giường, “ Anh chết rồi, tôi không có cách nào giải thích cho Giang thúc thúc, tối nay tôi trông anh vậy.”

Ngữ khí của cô như lão thế gia khai ân.

Nhưng, trong lòng cô biết đánh, anh ta ra nông nỗi này sao có thể trốn thoát được khỏi đôi mắt của Giang Dật Phàm?

Anh cũng không vạch trần cô, mỉm cười lười biếng, nằm lại trên giường.

Tiêu Ấu Ấu nằm bên cạnh anh, đặt cái gối ở giữa hai người, duy trì cự ly an toàn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Giang Dật Phàm ngắm cô thêm một lát, cũng nhắm mắt lại.

Không thể phủ nhận, ban đầu anh cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân cẩu huyết này, nhưng bây giờ........anh hình như có chút thay đối chủ ý rồi!

Tiêu Ấu Ấu không để lại ấn tượng trong anh đáng ghét như thế nữa, ngược lại còn rất thú vị, rất.........đáng yêu!

Có lẽ, bọn họ thử sống cùng nhau một khoảng thời gian, có khi tương lai lai thật sự sẽ có kết quả tốt đẹp, cũng chưa chắc chắn được điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play