Nếu những bức ảnh đó bị công bố, nửa đời sau của cô coi như xong, để bảo vệ bản thân, cô chỉ có thể bán đứng Thành Duyệt Duyệt.

Cô vừa khóc, vừa nói cô và Thu Hải Đường đố kỵ với Tiêu Mộng Mộng được sống trong biệt thự Tinh Hải, thế là bọn họ lập kế hoạch trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không, muốn vu oan vụ này cho Tiêu Mộng Mộng, từ đầu đến cuối nói ra một chữ cũng không thiếu.

Sắc mặt Thu Hải Đường ngày càng tái nhợt, tất cả học sinh trong hội trường đều dùng ánh mắt xem thường, khinh bỉ nhìn cô, cô khổ tâm xây dựng hình tượng cô gái danh môn thục nữ trong chốc lát đều bị phá tan, sau này mọi người đều biết cô- Thu Hải Đường là một đứa vì để đạt được mục đích mà làm ra những chuyện vô liêm sỉ, không từ thủ đoạn, cả đời của cô.......coi như xong!’

Hai chân cô cứng nhắc ngồi trên đất,

Cửa hội trường mở ra, mấy người cảnh sát bước vào, trình ra lệnh bắt giữa, kéo Thu Hải Đường từ dưới đất đứng lên, còng tay bóng loáng còng vào cổ tay Thu Hải Đường.

“ Không, không được! Không được mang tôi đi, tôi không muốn! Biểu ca! Cứu em, cứu em!” Thu Hải Đường giãy giụa như một kẻ điên, cô biết một chút về pháp luật, tội trộm cắp sẽ bị phạt tiền , mà cái giá phải trả của dây chuyền hoa tuyết đó, đủ để cô ngồi tù cả đời!

Nhưng cô giãy giụa cũng vô ích, cuối cũng cũng bị cảnh sát mang đi.

Và cũng cùng thời điệm, trong phòng chủ tịch hội học sinh, Giang Dập Huân hai chân vắt chéo, thoải mái dựa vào ghế, lười biếng nhấp ly rượu đổ, đối diện anh là màn hình quay cả hội trường học sinh, Thu Hải Đường như một con cho đang phát điên được cảnh sát dẫn đi, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi giày bị quăng trên đất.

“ Phàm, như thế được không?” Không có người ngoài, Minh Thiếu Vũ gọi tên thật của anh.

“ Có cái gì mà không được?” Giang Dật Phàm biểu tình lười nhác, như một con sư tử đang nghỉ ngơi giữa núi rừng,

“ Cô ta là biểu muội của Tuyết Không!”

“ Trước pháp luật, ai cũng bình đẳng” Đôi mắt sâu thẳm, ý cười như có như không của Giang Dật Phàm.

“ Cậu không phải không thích Ấu Ấu sao? Làm gì mà khẩn trương vậy? Giống như động đến cái đuôi của cậu!” Minh Thiếu Vũ lắc đầu, thằng cha Giang Dật Phàm này, rõ ràng là tức giận thay cho Ấu Ấu, còn nói

“ Cô ấy nhưng là con gái bảo bối của bá phụ Thiêu, là em gái chúng ta, chúng ta cần bảo vệ em gái không để chịu ấm ức chứ?” Giang Dập Huân như cũ thưởng thức ly rượu đỏ.

Minh Thiếu Vũ có phần đau đầu.

Người khác không nói làm gì, nhưng Thu Hải Đường là cháu ngoại của mẹ Tuyết Không, dồn Thu Hải Đường đến bước đường này, bọn họ làm sao nói rõ với mẹ Tuyết Không?

“ Yên tâm đi,” Giang Dật Phàm vỗ vai Minh Thiếu Vũ, “ Mình có thể đưa Thu Hải Đường vào, Tuyết Không cũng có thể đưa cô ta ra, nể mặt mũi của Tuyết Không, sau vụ này mình nhắm một mắt mở một mắt là được!”

Minh Thiếu Vũ lắc đầu đành chịu-------Anh ấy nhưng thật là!

Đây là đang ban ân sao?

Tiêu Mộng Mộng cùng các học sinh ra khỏi hội trường--------giống như một giấc mơ.

Chưa đến 30 phút, hiềm nghi cô trộm đồ đã được làm sáng tỏ, thủ phạm thật sự đã bị bắt, sau này không có ai nói cô trộm đồ nữa!

Trong lòng cô hiểu rõ, những thứ này đều là Minh Thiếu Vũ bảo Lưu Tinh làm.

Anh.......thật giỏi a!

Giữa chốn đông người, dùng pháp luật trói buộc cô ta, còn giúp cô lấy lại sự trong sạch.

Buổi chiều lên lớp, cô luôn nghĩ đến nam thần, trên giấy bút viết đều là Giang Dập Huân.

Cười, không cười, như cười như không, cho dù như thế nào, đều là bộ dáng làm người ta phát điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play