Tiêu Mộng Mộng tức thời hiểu ra, cô đã rơi vào một cái bẫy được người khác thiết kế hoàn hảo!

Sở Hàng từng bước đi đến trước mặt cô, khóe môi cười đầy ý vị, đôi con ngươi chợt phát ra tinh quang.

Tiêu Mộng Mộng hít thật sâu, mặc dù cô đã nỗ lực ổn định tinh thần, nhưng vẫn có chút hoảng loạn, cô đã định chủ ý, cho dù thế nào cũng không thể cho Sở Hàng soát người, nếu dưới bao nhiêu con mắt như thế này, thật sự từ trên người cô lục soát ra sợi dây chuyền của Dương Tuyết Không, kể cả cô trong sạch, cũng sẽ là vết nhớ trong cuộc đời cô, nên, cho dù phải trả giá, cô cũng không thể cho người ta kiểm tra người!

“ Bạn học Tiêu Mộng Mộng, mời bạn giơ hai tay lên, tôi cần kiểm tra người bạn.” Con ngươi của Sở Hàng đặt trên người Tiêu Mộng Mộng dò xét.

Mặc dù Tiêu Mộng Mộng mặc áo sơ mi rộng, con ngươi có tinh tế, khéo léo đến đâu cũng không thể thấy được phía trong của túi áo, Sở Hàng không thấy được gì, nhưng ánh mắt của anh ta làm Tiêu Mộng Mộng không thoải mái.

“ Học trưởng Sở, nếu tôi nhớ không nhầm, ngoài cảnh sát ra, không có bất kì ai có quyền lợi soát thân người khác.” Ngữ khí không hai lòng của Tiêu Mộng Mộng, nhìn anh.

“ Nếu tôi nói, tôi có quyền thì sao?” Trong mắt Sở Hàng tràn đầy hứng thú, dường như rất mong chờ phản ứng của Tiêu Mộng Mộng.

Mặt của Tiêu Mộng Mộng lập tức đỏ bừng.

Đi chết đi!

Nếu anh ta dùng cưỡng chế, cô nên làm thế nào?

Cô từ nhỏ đã học đủ cầm kỳ thi họa, điều đáng tiếc duy nhất chính là độ nhịp nhàng của chân tay cực kì kém, công phu nào học cũng không được, công phu mèo cào của cô đối phó vớ hai người con được, nhìn phía sau Sở Hàng có 7, 8 thiếu niên cứng cáp, nếu bọn họ cùng lúc xông lên, cưỡng chế soát người, cô chỉ có ăn thiệt thòi thôi.

Cô phải làm sao?

Cắn chặt môi, cô lui về trong góc, trong lòng có bao nhiêu tuyệt vọng ------- sao lại đến mức không còn đường sống thế này?

Đợi cô chết rồi, bọn họ từ trên người cô soát thấy dây chuyền của Dương Tuyết Không, lại đổ lên đầu cô tội danh vì sợ nên tự sát, càng oan uổng hơn!

“ Bạn học Tiêu Mộng Mộng, bạn nghĩ kĩ chưa? Là bạn chủ động phối hợp, hay là cần tôi cưỡng chế?” Nụ cười của Sở Hàng xán lạn, Tiêu Mộng Mộng chỉ muốn đấm vào bộ mặt tự cho mình đẹp trai kia.

Tâm Tiêu Mộng Mộng một hồi oán giận.

Dù thế nào cô cũng không ngồi đây đợi chết được!

Lùi một bước tính một bước, lùi hai bước nhận lỗi, còn có--------- Cô để tay vào bên trong túi áo, âm thầm giấu đi dây chuyền

Nếu cô không nhớ nhầm, cái tên đầu tiên trong danh bạ điện thoại của cô là Minh Thiếu Vũ, cô bây giờ chỉ có thể hưởng Minh Thiếu Vũ cầu cứu, hi vọng anh ta có thể đến kịp!

“ Tùy ý lục soát người khác là phạm pháp, nếu mấy người nhất định nghi ngờ tôi, chúng ta báo cảnh sát là được rồi, kêu cảnh sát đến đây soát người tôi, tôi sẽ không phản kháng.” Tiêu Mộng Mộng vì bản thân kéo dài thời gian.

“ Học viện Tinh Hải là học viện quý tộc nổi danh toàn quốc, tôi thân là bộ trưởng bộ tác phong và kỉ luật, không muốn tin xấu có học sinh trộm đồ để lộ ra, nên, chúng ta vẫn là tự giải quyết thì hơn.”

“ Tôi tuyệt đối sẽ không cho mấy người soát người!”

“ Tôi sẽ cho rằng bạn đang sợ hãi đó.”

“ Tôi nghĩ là anh nhân cơ hội này lợi dụng tôi.”

“ Tôi sẽ bảo nữ sinh lục soát.”

“ Đồng dạng là lăng nhục.”

“ Xem ra bạn muốn tôi cưỡng chế.”

“ Vậy anh bảo người qua đây.”

Hai người anh một câu tôi một câu, Sở Hàng thấy Tiêu Mộng Mộng không có ngoan ngoãn nghe lời, tay giơ lên, nam sinh phía sau anh ta đi qua, Tiêu Mộng Mộng cắn răng, chuẩn bị liều mạng.

“ Nhà ăn lại trở thành khu vui chơi à, làm sao náo nhiệt thế?” khi hai bên chuẩn bị giao đấu, một thanh âm lười biếng từ ngoài cửa truyền vào, đánh động như thiên lại ( cái này là từ hán việt, mình cũng biết nghĩa là gì).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play