Tôi ngồi nghe họ diễn tuồng, mà phát ngán. Tôi ngả người ra sau ghế, tay đặt lên đầu, chân để lên bàn, trông tôi giống hệt một con lười đang trong thời gian nghỉ ngơi và thư giãn.
Hai cô bạn kia phẫn nộ vì họ đã làm đủ trò mà chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, ngược lại, tôi còn coi mấy lời nói của họ là diễn viên hài kịch mới tập sự nên khả năng diễn xuất vẫn còn hạn chế.
_Rầm ! Con kia ! Bọn tao nói gì mày có nghe không ?
Tôi nhay lỗ tai, tôi gật đầu.
_Có ! Nghe rất rõ, nghe rõ đến nỗi muốn điếc cả lỗ tai.
_Mày ! Mày !
Cô bạn có đôi môi mỏng là người có miệng lưỡi chua ngoa nhất, cũng nói nhiều nhất, đang căm phẫn chỉ tay thẳng vào mặt tôi.
Tôi đứng lên, miệng tôi cắn phập vào ngón tay trỏ của cô bạn có đôi môi mỏng.
Cô bạn có mái tóc bù xù hét toáng lên.
_Con điên ! Mau buông ngón trỏ của bạn tao ra !
Tôi vừa buồn cười vừa hứng thú muốn trêu đùa tiếp với họ. Hai cô bạn này tuy giọng nói không nể mặt ai, nhưng lại là hai kẻ nhát gan và sợ chết.
Cô bạn có đôi môi mỏng, sợ đến mức mặt trắng bệch, môi tái nhợt, giọng run run.
_Mày…mày muốn làm gì ? Nói…nói trước cho mày biết, nếu mày mà dám làm gì tao, tao sẽ không tha cho mày đâu.
Tôi cười lạnh.
_Chẳng phải gây sự với tôi trước là hai người hay sao ? Tôi đã từng cảnh cáo các người rằng, người miền núi có những cách trả đũa kẻ thù của mình rất thẳng tay và man rợ. Các người không chịu nghe lời tôi nói, nên tôi đành phải dạy bảo hai người một chút cho hai người biết điều, để từ lần sau chừa thói chanh chua hay bắt nạt người khác đi.
Cô bạn có mái tóc bù xù xông lên đánh tôi.
Tôi dễ dàng khóa tay của cô bạn, sau đó ép mặt cô bạn xuống bàn.
_Đừng có dại mà đánh tôi, nếu không người phải nằm viện cả tháng là hai người đấy.
Tôi buông hai cô bạn ra, sau đó vuỗi tay, cầm lấy cặp sách, tôi cảnh cáo.
_Hãy nhớ cho kĩ bài học của ngày hôm nay. Tôi không phải là một con bé quê mùa không hiểu chuyện gì đâu. Hai người đừng cậy gia đình mình giàu có, ăn mặc sành điệu, và có diện mạo xinh đẹp, thì có thể ăn hiếp và cười nhạo tôi.
Tôi bỏ mặc hai cô bạn đứng run rẩy ở cuối lớp, tôi ung dung sách cặp rời khỏi lớp.
Đi ra hành lang, xuống cầu thang, ra sân trường, tôi đếm từng bước chân. Tôi muốn ra về, nhưng lại nghĩ sau trường cấp ba Anh Khoa có một khu rừng khá rộng giống như một công viên, nên tôi tò mò muốn ra đó ngắm cảnh và khám phá những điều mới lạ.
Vòng ra khu nhà A, tôi đi ra sau sân trường.
Khu rừng có một cổng gỗ khá dài, được xây dựng giống như một cổng chào. Xung quanh hai bên là những hàng cây được trồng thẳng lối, lá cây xanh tươi, trong không khí ảm đảm của bầu trời, nơi đây khiến cho người khác có cảm giác như đang lạc vào một khu rừng không có người.
Khu rừng do trường Anh Khoa quản lý nên tôi thấy có dấu vết sửa chữa và thay đổi khắp nơi. Cây cối không mọc một cách lung tung giống như những khu rừng nguyên sinh, mà được trồng theo một chủ ý và mục đích riêng. Nơi đây tôi không tìm thấy một bồn hoa nào, nơi đây chỉ có cây rừng.
Đi được một đoạn khá xa, tôi mới tìm thấy hồ nước mà mình muốn tham quan, và thưởng thức.
Hồ nước trong xanh, sóng nước lăn tăn. Tôi nhanh chân đi lại gần.
Từng cành lá liễu đang rũ bóng xuống mặt hồ, mây trời đang soi bóng, những chiếc lá vàng đang chao liệng trong gió.
Tôi hít một hơi thật sâu, buông rơi túi sách trên vai xuống đất, tôi dang hai tay sang hai bên, tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra. Lúc này, tôi nghĩ mình đã tìm được thiên đường của riêng mình.
Đẹp quá ! Thơ mộng quá ! Lòng tôi tán thưởng mãi không thôi. Tôi đã đi nhiều nơi, từng ngắm nhiều cảnh đẹp. Nhưng chỉ có ở đây, tôi mới thấy tâm hồn mình thanh thảnh, thấy mọi ưu phiền đều tan biến.
Không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp hiếm có này, tôi liền ngồi xuống. Mở túi sách, tôi lấy một tờ giấy bìa cứng khổ A4. Cầm bút chì, tôi bắt đầu vừa ngắm cảnh vừa vẽ. Tôi say sưa vẽ đến quên cả thời gian.
Khi đã vẽ xong bản phác thảo, dùng cục tẩy, tôi tẩy đi những nét vẽ thừa. Khi đã có được một bức tranh hoàn hảo, trên môi tôi sung sướng nở một nụ cười.
Tôi hiếm khi cười, mà nếu có cười, tôi cũng chỉ cười nhạt, hay cười lạnh. Tôi không tìm thấy được mỹ vị của cuộc sống, nên cảm giác trong tôi gần như chết.
Khả năng cảm nhận cái đẹp của tôi rất cao, tôi có thể vẽ nên những bức tranh tuyệt tác. Tôi là một họa sĩ tài ba. Chỉ tiếc một điều là tôi lại không muốn đi theo con đường nghệ thuật.
Ngắm nhìn bức tranh một lúc, tôi đút vào túi sách. Kéo khóa, tôi chuẩn bị đi về.
Từ xa, tôi thấy có một con chim bồ câu màu trắng bị thương ở cánh, đang rơi từ trên không trung xuống mặt nước. Con chim cố quẫy đạp nhưng nó không thể cất nổi cánh để bay lên, mà ngày càng chìm sâu xuống.
Tôi vội đứng bật dậy, vứt bỏ cặp kính cận to và màu đen, bỏ mái tóc giả rối bù xù trên đầu, cởi phăng chiếc áo khoác bên ngoài, tôi nhảy xuống nước.
Khả năng bơi của tôi rất cừ nên tôi không sợ bị chết đuối. Tôi muốn bơi ra giữa hồ để cứu con chim bồ câu màu trắng kia.
Con chim bồ câu vì bị rơi xuống nước cách chỗ tôi khá xa nên tôi phải bơi mất một lúc. Khi tôi bơi ra đến nơi, tôi hốt hoảng vì có một đôi tay cũng một túm lấy con chim bồ câu đang cố vùng vẫy ở trên mặt nước.
Tôi mở to mắt nhìn Tên kia.
Mái tóc tên kia màu vàng nhạt, lông mày dài, lông mi dày và đen, đôi mắt có màu xanh của da trời, sống mũi cao, khuôn mặt thon dài, nước da trắng mịn như con gái, đôi môi mỏng màu hồng nhạt.
Nhìn tên kia, cho tôi cảm giác giống như những chiếc gai nhọn của một bông hoa hồng, tuy bông hoa hồng có đẹp, có rực rỡ, có khiến người ta đắm say, nhưng nọc độc do những chiếc gai trên thân cây hoa hồng có thể giết chết người lỡ chạm vào bông hoa ấy.
Tay tôi vừa chạm vào tay tên kia, tôi liền rụt ngay tay lại.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi cũng khiến tên kia ngạc nhiên không kém.
_Cô là ai ?
Tên kia lên tiếng hỏi. Giọng tên kia rất ngọt và sâu.
Tôi đã nghĩ đúng về tên kia. Tên kia chẳng nhưng có vẻ đẹp của một ma quỷ, ngay cả giọng nói cũng muốn hút mất linh hồn của người khác.
_Tôi là học sinh ở đây.
Thấy tên kia đã chịu buông con chim bồ câu ra, tôi liền nhẹ nhàng ôm lấy nó, tôi trấn an nó.
_Em đừng sợ để chị đưa em về nhà, sau đó chị sẽ chữa lành vết thương cho em.
Tên kia chăm chú nhìn hình ảnh tôi vừa ôm lấy con chim bồ câu, vừa nói chuyện với nó.
_Cô là học sinh mới chuyển đến đây ?
Tôi giật nảy người. Thôi chết ! Tôi đã cho tên này nhìn thấy khuôn mặt và diện mạo thật của mình. Không được ! Tôi phải mau chóng rời khỏi đây.
Ôm chặt con chim bồ câu vào lòng ở trước ngực, tôi định bơi đi.
Tên kia nhanh chóng giữ chặt lấy tay tôi.
_Cô chưa trả lời tôi, sao đã vội muốn bỏ đi ?
Tôi bực mình hét.
_Anh là ai mà có quyền vặn hỏi tôi ? Tôi muốn đi hay ở là do tôi tự quyết định.
_Xem ra cô vẫn chưa biết tôi là ai ?
Tôi mím chặt môi đáp.
_Anh là ai cũng mặc. Tôi không quan tâm. Bây giờ anh có thể buông tay để cho tôi đi được rồi chứ ?
Tên kia nâng cằm tôi lên, sau đó chăm chú quan sát khuôn mặt tôi. Dưới sức nóng do ánh mắt và nụ cười như ác quỷ của Tên kia, mặt tôi dần ửng đỏ, còn trái tim tôi không tự chủ được đã đập thật nhanh.
Do một tay phải cố giữ chặt lấy con chim bồ câu, nên tôi không có lợi thế trong việc chạy trốn và đánh tên kia.
Tôi và tên kia, trong khi, một cố giãy giụa muốn thoát ra, một cố ôm chặt lấy, Tên kia liền bất chợt cúi xuống hôn tôi.
Chúa ơi ! Tôi..tôi không dám nghĩ hay tưởng tượng ra điều gì nữa.
Nếu đây là một cảnh trong phim thần tượng hay phim kiếm hiệp, tôi sẽ không có phản ứng gì, nhưng nhân vật chính vào lúc này lại chính là tôi và tên kia.
Đôi môi mềm mại và mang hơi lạnh của nước hồ của tên kia không ngừng quấy phá và giữ chặt lấy môi tôi. Khuôn mặt tôi bị tên kia dùng hai tay ôm chặt lấy, nước ngập đến ngang ngực tôi và Tên kia.
Giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạng và thơ mộng này, tôi bị một chàng trai xa lạ có vẻ đẹp của một bông hoa hồng ban tặng cho một nụ hôn mà bao nhiêu cô gái mơ ước và khát khao.
Tôi nên vui mừng hay nên khóc đây ?
Nụ hôn của tôi và tên kia cũng giống như hai con chim đang vừa hót vang giai điệu tình yêu, vừa say sưa bay liệng từ cành này đến cành kia. Chúng dựa đầu vào nhau, cọ mỏ vào nhau, hai cánh đập nhẹ trong không khí. Hình ảnh ấy thật đẹp, thật hạnh phúc và đắm say.
Đến lúc tên kia buông tôi ra, mắt tôi tròn xoe ngơ ngác, còn mặt tôi đỏ bừng, hai chân tôi run rẩy, trái tim đập thật thanh. Đây là hương vị của nụ hôn đầu ?
Tên kia vuốt nhẹ vào môi tôi, nụ cười vừa ngọt ngào vừa giống ác quỷ của tên kia hòa tan vào từng lớp sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Khi nhìn thấy nụ cười của tên kia, tôi có một linh cảm không hay. Tôi sợ những chàng trai có thể làm tan chảy trái tim của biết bao nhiêu cô gái cũng có thể hủy diệt đi linh hồn của họ.
Trong khi tên kia còn vừa mỉm cười, vừa nhìn tôi; tay tên kia đã buông ra khỏi mặt và cằm tôi. Tôi nhanh chóng bơi đi.
Tên kia thấy tôi chạy trốn, Tên kia vội đuổi theo.
Tôi sợ hãi cố bơi thật nhanh, khi gần lên đến bờ ở bên kia, tôi chạy vội lên bờ, Tôi cúi xuống nhặt cặp kính, nhặt mái tóc giả, túi sách. Tôi không kịp nhặt đôi giày vải màu trắng của mình, tôi co giò bỏ chạy thật nhanh, tôi chạy như ma đuổi. Tôi nghĩ mình sắp chết rồi.
Chạy ra đến sân trường, tôi sợ sẽ bị tên kia tóm, và đánh mình, nên đã nhanh chóng tìm ngay một nhà vệ sinh nữ, sau đó lẩn vào trong.
Mở một căn phòng trống, tôi ngồi thụp trên nắp bồn cầu. Cả đời tôi chưa có lúc nào, tôi lại thấy sợ hãi và hốt hoảng như thế này.
Tôi ngồi ở trong nhà vệ sinh mất mấy tiếng, tôi mới lấy lại được nhịp đập bình thường của trái tim, tinh thần tôi mới từ từ trấn tính lại.
Bộ quần áo mặc trên người hơi ẩm ướt, mái tóc tôi dính sát vào da đầu.
Đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, tôi đội lại tóc giả lên đầu, đeo cặp kính trên sống mũi, mặc áo khoác vào người, tôi run run mở cửa phòng vệ sinh.
Ngó ngược ngó xuôi một hồi, sau khi xác định là không có bóng dáng của ai giống như tên kia, tôi mới dám bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi bây giờ trong rất thảm hại, tôi chẳng khác gì một con chuột vừa mới bị rớt xuống nước.
Lúc tôi về đến nhà, bố mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi, họ kêu lên.
_Con bị làm sao thế ? Tại sao quần áo con lại bị ướt thế kia ? Mà giày của con đâu, sao con lại đi chân đất ?
Họ đặt cho tôi vô số câu hỏi, tôi mệt mỏi chỉ trả lời họ qua loa, sau đó đi lên lầu.
Bố tôi là một người đàn ông có dáng cao gầy, khuôn mặt xương xương góc cạnh, ông bị cận rất nặng nên lúc nào cũng đeo một cặp kính trí thức. Cách ăn mặc của ông khá tùy tiện, ông không mấy để ý đến hình thức bề ngoài của mình. Năm nay ông 45 tuổi, tóc trên đầu đã điểm bạc, ông là người già trước tuổi. Niềm đam mê lớn nhất của ông là nghiên cứu.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ. Mẹ kém bố tôi năm tuổi. Trước đây mẹ tôi là đàn em của bố tôi, được bố tôi giúp đỡ, nên dần dần hai người nảy sinh tình cảm với nhau, cuối cùng lấy nhau và sinh ra tôi đây. Thỉnh thoảng tôi cũng thường được nghe mẹ tôi kể về mối tình nên thơ và tràn đầy mật ngọt của hai người.
Tôi là con gái duy nhất của họ. Tôi sẽ tròn 18 tuổi trong năm tháng nữa. Tôi cao 1m65, dáng người nhỏ bé và hơi gầy, khuôn mặt trái xoan, mắt to, lông mày hình cánh phượng, mũi thanh tú, nước da do suốt ngày tôi ở trong nhà nên trắng mịn, mái tóc tôi được nhuộm màu hạt dẻ suôn mượt, dài đến ngang lưng . Nếu nói rằng tôi xinh đẹp giống như mỹ nhân thì không đúng lắm, tôi chỉ hơi xinh đẹp và dễ thương thôi.
Tôi vì chán mấy trò tán tính của bọn con trai xung quanh, và để tránh làm đối thủ của các cô gái cùng trang lứa trong việc tranh giành tình cảm của đàn ông, nên đành phải cải trang một chút. Tôi làm thế, một phần vì cuộc sống của tôi tẻ nhạt quá, nên thích có biến động để thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT