Theo chỉ dẫn của cô giáo, tôi đã tìm được phòng của hiệu trưởng trường.
Ngước mắt nhìn tấm bảng đề tên “Văn phòng hiệu trưởng”, tôi không có cảm giác gì. Là người bình thường, ai cũng sẽ hồi hộp và lo lắng khi gặp cấp cao quản lý của mình, nhưng đối với tôi, tôi coi mọi người ai cũng như ai. Chỉ cần tôi không làm sai, thì dù họ có dọa nạt tôi, tôi cũng không sợ.
_Cộc ! Cộc !
Tôi đưa tay lên gõ cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
_Vào đi !
Một giọng trầm ấm và hơi bổng vang lên.
Tôi mở cửa bước vào.
Ngồi trên ghế xoay ở giữa phòng là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, trán hói, mắt đeo kính màu trắng, khuôn mặt gồ ghề. Hiệu trưởng đang mặc một bộ vét màu xanh nhạt, mắt đang chăm chú đọc một tờ giấy A4 in đầy chữ trên tay.
Căn phòng chỉ rộng khoảng hơn 10 mét vuông. Trong phòng có hai cái ghế sa lông màu đen và một chiếc bàn làm bằng kính dùng để tiếp khách, có một tủ đựng sách và hồ sơ của học sinh. Nhiệt độ trong phòng khá lạnh do Thầy bật máy điều hòa nhiệt độ.
_Chào thầy !
Tôi lễ phép chào thầy hiệu trưởng.
Lúc này, thầy mới đặt tờ giấy A4 trên tay xuống bản, chỉnh lại kính, thầy nhìn tôi.
_Em là …?
_Em là học sinh mới chuyển đến đây, nên muốn hỏi thầy về lớp học và các thầy cô giáo sẽ dạy em.
Thầy quan sát và đánh giá tôi. Ánh mắt thầy rất sâu và thâm thúy. Thầy không giống như những thầy cô giáo bình thường khác. Ở thầy, tôi biết được tính cách thâm trầm và từng trải. Thầy không phán xét người khác qua vẻ bề ngoài.
_Em là Nguyễn Hồng Anh ?
_Vâng.
_Em chờ thầy một chút.
Thầy đứng lên mở tủ đựng sách và hồ sơ của học sinh. Sau khi lục tìm một hồi, thầy cầm một tệp hồ sơ có bìa cứng màu xanh dương. Kéo ghế, thầy ngồi xuống.
Đặt hồ sơ xuống bàn, bàn tay thầy lật sang trang đầu tiên. Thầy vừa xem lý lịch của tôi, vừa so sánh tôi với hình ảnh khổ 3x4 được dán trong tờ giấy lí lịch. Khi đã xác minh được tôi chính là Nguyễn Hồng Anh, thầy mỉm cười bảo tôi.
_Em hiện giờ đang học năm cuối của cấp ba nên chương trình học khá nặng. Thầy hy vọng là em có thể theo kịp.
Tôi gật đầu đáp.
_Em có thể theo được. Thầy cứ nói cụ thể, em muốn nghe một cách chi tiết.
Thầy đưa cho tôi một tờ giấy ghi chép thời khóa biểu của từng môn học, và thời gian học.
Tôi nhìn liếc qua tờ giấy. Nói thật, khi nhìn thấy tờ giấy này, tôi đã muốn choáng. Dù tôi có ý muốn học thêm một chút, nhưng phải theo từng này môn, chắc là tôi phải bỏ của chạy lấy người. Tôi có dự định, nếu mai sau tôi không thể thi đậu được vào một trường đại học nào đó, tôi sẽ đi học nghề.
Đưa cho một tờ giấy bìa cứng màu xanh nhạt, thầy nói.
_Đây là danh sách các thầy cô giáo dạy trong trường, cũng như thành tích của các thầy cô. Em có quyền lựa chọn, thầy cô giáo dạy từng bộ môn cho mình.
Tôi giờ mới thấm thía giá trị của đồng tiền. Nhờ bố tôi, tôi đã có quyền lựa chọn những thầy cô giáo mà tôi thích học. Riêng về điểm này, tôi không còn thấy bực tức vì phải đến đây học nữa.
Thầy hiệu trưởng nhiệt tình hướng dẫn và nói cụ thể cho tôi nghe về truyền thống và các hoạt động trong trường. Tôi ngồi im lắng nghe. Tôi nghe chỉ vì lịch sự và thể hiện lòng tôn kính đối với thầy. Còn khi ra khỏi đây, tôi sẽ giống như nước đổ lá khoai. Tôi là một con bé chỉ thích ăn và ngủ, tôi không có hứng thú với hoạt động ngoại khóa của nhà trường.
Nói chuyện với thầy hiệu trưởng một lúc, thầy cho gọi cô giáo chủ nhiệm lớp tôi lên. Thầy giới thiệu tôi với cô và nhờ cô mang tôi lên lớp.
Cô và tôi đi lên hành lang của khu nhà B. Tôi im lặng đi bên cô.
Cô chủ nhiệm lớp tôi năm nay hơn 40 tuổi, dáng người cô cao gầy, mái tóc đã điểm bạc, cô ăn mặc đơn giản.
Mới tiếp xúc với cô, tôi đã thấy cô là ngưỡi dễ gần. Tôi thấy khá dễ chịu vì có được một cô giáo chủ nhiệm giống như cô. Mặc dù biết bản thân tôi sẽ không gây ra chuyện gì để đến nỗi bị phạt, hay phải nhờ bố mẹ tôi lên gặp hiệu trưởng trường để giải quyết, nhưng ai cũng muốn mỗi cuối tuần khi sinh hoạt lớp, được nhìn thấy một nụ và ánh mắt hiền hòa của thầy cô giáo chủ nhiệm lớp mình.
Đi lên hành lang của lầu hai, tôi và cô rẽ phải, đi qua hai lớp cạnh hành lang, cô chủ nhiệm mở cánh cửa phòng đề tên B8.
Tôi đi phía sau lưng cô, còn cô đi trước tôi. Vào đến giữa lớp, cô dừng lại, tôi quay xuống nhìn hơn 30 thành viên trong lớp.
Sự xuất hiện của tôi, khiến hơn 30 đôi mắt tròn xoe, miệng của họ há hốc. Chắc họ đã từng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh của tôi, và mong ngóng muốn nhanh chóng được gặp tôi, nhưng khi gặp rồi, tôi đã làm cho họ rớt từ trên không trung xuống đất.
_Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới. Cô xin giới thiệu, bạn ấy tên là Nguyễn Hồng Anh. Cô hy vọng các em sẽ giúp đỡ bạn ấy trong thời gian bạn ấy học cùng các em.
Cô giáo vừa mới dứt lời, từng tiếng xì xầm và thì thào nổi lên. Tôi còn nghe được cả tiếng cười nhạo của họ.
Tôi thờ ơ đứng im một chỗ, mắt tôi lạnh lùng nhìn họ, còn miệng tôi nhếch lên. Họ càng chê cười tôi, tôi càng có lý do để không quyến luyến và cảm thấy buồn khi phải chia tay họ. Tôi là một người sống công bằng và sòng phẳng. Nếu họ tốt với tôi, tôi sẽ miễn cường cười và nói đôi ba câu với họ. Còn nếu không, thì hãy quên đi.
Vì thái độ không mấy thân thiện và lịch sự của các bạn trong lớp, nên cô giáo tức giận đập nhẹ xuống bàn.
_Các em trật tự ! Đây là cách các em chào đón bạn mới đấy hả ?
Bọn học sinh trong lớp tuy có im lặng được một lúc, nhưng ngay sau đó họ lại cười rộ lên, những lời bình phẩm thô tục lại bắt đầu vang lên.
Tôi chán đứng ở đây để nghe họ nói nhăng nói cuội lắm rồi. Tôi bảo cô giáo.
_Em muốn về chỗ ngồi.
Cô giáo hình như thấy hơi ngượng vì không ngờ học sinh do mình quản lý, lại không biết cách cư xử với một học sinh mới chuyển đến như tôi.
_Được rồi. Để cô tìm chỗ ngồi cho em.
Tôi để ý cuối lớp có một bàn trống. Tôi liền đi về phía cuối lớp, mà không chờ cô giáo phải nhọc công tìm chỗ ngồi phù hợp cho tôi. Tôi là một con bé hay ngủ gật trong giờ học, nên chỗ ngồi kia rất lý tưởng. Ngồi ở đây, tôi sẽ không bị các bạn trong lớp và thầy cô giáo dòm nhó. Xem ra buổi ra mắt lần đầu tiên, cũng không đến nỗi tệ như tôi tưởng.
Đặt cặp sách lên bàn, kéo ghế, tôi ngồi xuống.
Hành động tự nhiên và không thèm coi ai ra gì của tôi, khiến bọn học sinh trong lớp bĩu môi.
Tôi không buồn chấp họ, cũng không muốn ăn thua đủ với họ. Sống gần 18 năm, tôi đã quá quen thuộc với ánh mắt và cử chỉ không ra gì của họ dành cho mình.
Cô giáo thấy tôi đã tìm được chỗ cho mình, cô yên tâm ghi tên bài học hôm nay trên bảng.
Mở cặp sách, lấy vở, lấy một hộp bút, lấy một cuổn sách, tôi đặt lên bàn. Đút cặp vào ngăn bàn, tôi ghi tên bài học hôm nay vào vở.
Cô giáo say sưa giảng bài. Cả lớp người nói chuyện, người đùa nghịch nhau, người thì thầm cười to nhỏ với nhau. Tôi nghĩ mình đã bị sắp xếp ngồi học cùng với bọn học sinh nghịch ngợm và quậy phá. Tôi đoán tương lai mai sau, lớp tôi sẽ có rất nhiều trò thú vị để xem.
Một mình tôi ngồi ở bàn cuối, nên không có ai làm phiền hay quậy phá. Bọn bạn trong lớp chỉ lo đùa giỡn với mấy đứa bạn thân quen của mình, họ đâu có thời gian rảnh dỗi để quan tâm đến một con bé có dáng vẻ bề ngoài giống như một người bị điện giật như tôi.
Đến giờ ra chơi, tôi ngủ ngục trên bàn. Đi học, nhưng tôi không có hứng thú học hành, cũng không muốn đi học. Tôi đi học vì bố mẹ tôi muốn, còn bản thân tôi chỉ muốn được ngủ.
Tóc tôi bị ai đó giật đau điếng, đang thiu thiu ngủ, tôi giật mình ngước mắt nhìn hai kẻ đáng ghét dám phá ngang giấc ngủ của tôi.
Tôi ngồi thẳng lên, mắt tôi lạnh lẽo nhìn họ.
Đứng trước mặt tôi là hai cô gái có khuôn mặt tuy gọi là khá xinh xắn, nhưng kiêu kì và khinh người.
Tôi chán nản thở dài, không hiểu vì sao họ không để cho tôi yên, mà cứ phải tìm cách gây sự và chọc phá tôi làm gì.
Cô bạn có đôi môi mỏng dính tô son bóng màu hồng nhạt mở màn cuộc chiến.
_Nghe nói bạn chuyển từ vùng miền núi về đây.
Cô bạn có mái tóc sấy bù xù giống như lông nhím che miệng cười nhạo.
_Có phải chính vì bạn sống ở vùng đồi núi đã thành thói quen nên không thể thích ứng được với cuộc sống thị thành.
Họ đang chê cách ăn mặc, chê mái tóc giống như tổ quạ và cặp kính cận to và màu đen của tôi.
Tôi khoanh tay trước ngực. Tôi im lặng ngồi nghe họ nói, họ cười đùa, và bình phẩm về diện mạo không được bình thường của tôi.
Thấy đã khiêu khích lâu như thế, mà tôi không chịu mở miệng đáp lại một câu, hay tỏ vẻ sợ sệt và tủi thân, hai cô bạn trong lớp bắt đầu xa xầm mặt, ánh mắt nảy lửa nhìn tôi.
_Này con kia ! Mày bị câm hả ! Hay là mày sợ quá đến nỗi không thể thốt nổi nên lời rồi.
Tôi đứng lên, hai cô bạn vì hành động đột ngột của tôi làm cho sợ hãi phải lùi ra xa.
Tôi chạm vào mái tóc bù xù của một cô bạn đứng gần tôi. Môi tôi nhếch lên, giọng tôi sắc lạnh.
_Nếu hai người cũng từng biết tôi sống ở miền núi, thì cũng phải hiểu, người miền núi sẽ làm gì để trừng phạt kẻ thù của mình. Hai người muốn tôi dùng cách gì để trả đũa mấy lời châm chọc của hai người đây ? Muốn tôi đánh vào mặt, cạo trọc đầu, hay xiên hai người vào hai cái cọc để nướng.
Tôi bỡn cợn nói tiếp.
_Hay là để lại một vết sẹo thật dài trên hai khuôn mặt xinh đẹp của hai người ?
Tôi không biết khuôn mặt và giọng nói của tôi lúc này có giống quỷ thần sa tăng không nhưng hai cô bạn trong lớp tái mét mặt, môi run run, mắt họ khiếp sợ nhìn tôi. Chắc họ tưởng tôi đã bị điên thật rồi.
Họ đi giật lùi, sau đó thét lên một tiếng.
_Con điên ! Mày…mày đừng hòng dọa bọn tao.
Tôi nhún vai ngồi xuống. Tôi đã nói những gì cần nói, tôi không quan tâm họ có chịu nghe lời tôi không ? Nhưng nếu họ còn tiếp tục, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
Tiếng hét của hai cô bạn khiến cả lớp chú ý. Họ đồng loạt quay xuống nhìn tôi và hai cô bạn kia.
Nhờ cái miệng giống như cái loa và giống như một phát thanh viên của hai cô bạn, tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp.
Trước ánh mắt tức giận, tò mò và hiếu kì của cả lớp; tôi che miệng ngáp dài một cái, sau đó ngục mặt xuống bàn để ngủ tiếp.
Suốt cả giờ học sau giờ ra chơi, hai cô bạn kia liên tục quay xuống nhìn tôi. Họ tặng cho tôi những ánh mắt giống như là hai kẻ thù trong truyền kiếp.
Đôi mắt tôi mọng hơi nước vì buồn ngủ nên không nhìn rành, mà dù có biết họ đang căm tức tôi, tôi cũng không hoảng hốt hay lo sợ họ trả thù. Nếu tôi mà sợ như thế, tôi đã không dám dùng giọng nói bỡn cợt để trả đũa lại họ.
Kết thúc giờ học, mọi người trong lớp lục đục ra về; tôi vẫn ngồi im trên ghế. Hai cô bạn kia cố tình về gần sau để tiếp tục gây sự với tôi.
Cô bạn có đôi môi mỏng khiêu khích trước.
_Sao mày không đi về đi ? Mày định ở lại đây để tìm xem có thứ gì không để lấy cắp chứ gì ?
Cô bạn có mái tóc bù xù che miệng cười “hô hố”.
_Ồ, giờ tôi mới biết bà thật là một vĩ nhân, ngay cả chuyện này mà bà cũng có thể phát hiện ra. Tôi rất khâm phục bà.
Bọn họ kẻ xướng người kêu, rất tâm đầu ý hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT