Sự gấp khúc của hô hấp trong cổ họng khiến Băng Hạ phải bịt chặt miệng để không bật ra cơn ho. Cô lảo đảo tiến về phía cánh cửa đang vang lên tiếng gõ.

*Cạch* một cái, cánh cửa màu vàng đất nhè nhẹ mở ra, ánh nắng từ ngoài hắt vào khiến Hạ hơi nheo mắt, đồng thời thân ảnh một cô gái xinh đẹp đang hiện hữu trước mặt khiến cô có chút ngỡ ngàng.

Cô gái với mái tóc hơi hoe vàng ở phần ngọn, thẳng mượt qua vai, khuôn mặt thon gọn trắng trẻo được trang điểm nhẹ và tự nhiên.

“Phù Dung?”

Hạ bây giờ mới nhìn rõ, vài giây trước cô còn tưởng vì mình bị ốm nên sinh ra nhìn nhầm. Dung mặc áo phông quần jean hết sức đơn giản, đôi môi bóng hồng khẽ nhoẻn miệng cười khiến Hạ bỗng dưng thấy lúng túng.

“Chào Băng Hạ, em khỏe không?”

Tiếng “em” phát ra từ miệng Dung hết sức trơn tru, thân thiết và tự nhiên, không chút giả tạo.

Hạ đáp nhẹ.

“Em khỏe. Chị đến đây có việc gì?”

Người ta đã lịch sự như thế, tự nghĩ bản thân cũng không nên quá khiếm nhã.

“Chị vào được không?” Dung tươi cười “Trời nóng quá!”

Hạ hơi cúi đầu, nghiêng người cho Phù Dung bước vào. Cô thản nhiên cởi đôi cao gót ra, đưa mắt ngó nghiêng khắp căn hộ.

“Lần đầu tiên chị được vào kí túc xá nữ của trường đấy, đẹp quá nhỉ?”

Vừa đóng được cửa lại, Băng Hạ vội đưa tay lên che miệng ho sù sụ. Dung quay lại, hơi nghiêng đầu hỏi.

“Hạ ốm à?”

Tay vẫn bịt chặt miệng, Hạ lắc đầu. Một lát sau, cơn ho đã dứt, cô ngẩng đầu quay lại nhìn Dung bằng ánh mắt mệt mỏi.

“Nhà chỉ có nước lọc thôi, chị uống tạm nhé?”

Rồi không cần đợi Dung trả lời, cô bước thẳng vào gian bếp. Trong tủ lạnh còn một vài lốc sữa và cam, nhưng có lẽ Phù Dung cũng chẳng uống mấy thứ này. Hơn nữa Hạ cũng đang mệt, thái độ hời hợt luôn được cô đem ra chưng dụng để tiếp đón người không thân.

Một tay cầm ly nước, một tay che miệng, cơn ho đáng ghét lại bật ra. Đặt cốc nước xuống bàn, cô nhận ra Phù Dung đã không còn ở phòng khách nữa.

Thấy cánh cửa phòng ngủ mở hé, Hạ vội bước vào.

Ở chiếc tủ đặt cạnh giường, Phù Dung đang đăm chiêu đứng đó, mải mê xem xét chiếc đàn Vĩ Cầm, ánh mắt cô lộ rõ vẻ hiếu kì.

Bỗng tiếng nói lạnh lùng của Băng Hạ vang lên sau lưng cô.

“Vào phòng người khác tự tiện thế này, chị không thấy bất lịch sự sao?”

Dung quay lại, không chút ngại ngùng trước sự khó chịu của Hạ, cô ngạc nhiên hỏi.

“Hạ biết chơi đàn Violin à?”

Băng Hạ đưa tay lấy cây đàn, quay đi cất nó vào chiếc tủ khác trong phòng, lãnh đạm trả lời. “Không, của Bảo Vy.”

“Ồ.” Dung tỏ vẻ đã hiểu. Bản thân cô cũng nghĩ rằng cây đàn này thích hợp với người mơ mộng và có tâm hồn nhẹ nhàng như Bảo Vy hơn là một người lạnh lùng và có phần khô khan như Băng Hạ.

Hạ đứng dậy, tỏ ý mời Phù Dung ra phòng ngoài. Nơi riêng tư của cô, việc kẻ khác tự tiện xâm nhập là điều không thoải mái chút nào, lại còn ngang nhiên đụng vào cây đàn mẹ cô tặng, gặp được kẻ đang ốm nên không thể nổi nóng như cô thật là một điều may mắn cho Phù Dung.

Hạ bước ra ngoài trước, Dung bước theo sau. Trước khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng Dung, cô hơi ngoái đầu nhìn lại chiếc tủ Băng Hạ vừa cất cây đàn, hơi nhếch miệng cười.

Cô cũng sẽ tin cây đàn đó là của Thiều Bảo Vy, nếu như trên thân cây đàn không khắc một dòng chữ nhỏ, nét mảnh và rất thanh thoát.

“Dương Băng Hạ, con gái của mẹ Gia Khiết Bội, mẹ yêu con!”

Nhìn Phù Dung ngồi xuống ghế đúng phong thái của một tiểu thư, Băng Hạ hơi khịt khịt mũi, cơn cảm lạnh chưa lui khiến mũi cô hơi rát. Đẩy cốc nước lọc vừa mang ra từ bếp đến trước mặt Dung, cô hỏi.

“Chị đến đây làm gì?”

“Không thể thăm em sao?” Dung nâng cốc nước lên nhấp một ngụm, đôi môi hồng ướt át nhoẻn cười, mày liễu nhướn lên. Thái độ của cô giống như chị em tốt lâu ngày gặp lại, thật khiến cho Hạ không quen.

“Mai tổ chức đính hôn rồi, chị không ở nhà chuẩn bị à?” Hạ cười nhạt. Đôi môi bất chợt tái đi.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.” Vẫn nụ cười tự tin ấy, Dung nhìn sâu vào mắt Hạ.

Hạ im lặng. Một cảm giác trống vắng lại hiện lên. Cứ nghĩ đến việc một đám cưới hoành tráng đã được sắp xếp sẵn, chỉ chờ ngày mai, hai người bước vào đóng vai cô dâu chú rể, thì cho dù lý trí có hét lên ngàn lần rằng không thể, trái tim vẫn cứ nhói lên liên hồi.

Ngày mai không phải là lễ cưới. Nhưng đã bước chân vào lễ đường đính hôn, thì từ đó đến đám cưới cũng chẳng còn quá xa xôi.

“Băng Hạ này…”

Ly thủy tinh chậm chạp đặt xuống bàn.

“Em và Hạo Thiên, tại sao lại chia tay?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play