Đúng như lời Trịnh Xuyến Chi, ngoài việc ngoan ngoãn ngồi đợi, thì Phù Dung và Hạo Thiên chẳng cần làm gì cho
buổi đính hôn vào tháng sau. Một tháng bỗng nhiên trôi qua nhanh như
gió, tất cả mọi người trong nhà đều tất bật ra vào , gấp rút chuẩn bị
cho ngày 18 quan trọng. Đứng ngoài guồng quay ấy, Thiên như cái bóng vô
hình và vô dụng.
Càng gần đến ngày, những người bạn của
ba mẹ anh gọi điện đến chúc mừng rất nhiều, mỗi khi có cuộc điện thoại
đến, Thiên luôn nhìn thấy mẹ anh đón nhận những lời chúc đó bằng vẻ mặt
vô cùng mãn nguyện.
Ba anh thì trầm tư hơn, không nói cũng
chẳng rằng. Mọi việc Xuyến Chi hỏi, ông đều gật đầu lấy lệ và cho qua.
Phù Dung cũng không tỏ thái độ quá háo hức hay mừng rỡ, mặc dù Thiên
thừa hiểu, cô đã rất mong ngày này từ lâu lắm rồi.
Ngày mười sáu tháng sáu.
Mưa đã ít dần. Buổi sáng ngập nắng, Băng Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, mải mê ngắm nhìn vầng ánh dương hồng cam kiêu
hãnh tỏa sáng bên chân trời phía Đông. Ông trời còn rõ ràng còn ưu ái
hai người họ như thế, họ thành đôi quả là một điều đáng mong đợi mà.
Phải không?
Chín giờ sáng.
“Cửa hàng áo cưới Sam Luân đã gọi điện báo với mẹ, trang phục của các con đã chuẩn bị xong, ăn sáng rồi đến đó thử luôn đi.”
Trịnh Xuyến Chi mặc bộ áo ngủ ngồi trên sô pha, nhấm nháp tách cà phê nghi ngút khói, tay lật dở tờ báo, nhẹ nhàng nói.
Hạo Thiên ngồi đối diện, yên lặng. Xuyến Chi ngẩng đầu lên.
“Tiện thể thử cả nhẫn nữa. Thứ gì cần thiết ghé qua mua luôn.”
Hạo Thiên chỉ ăn qua loa rồi đứng dậy,
Phù Dung thấy thế cũng vội vàng bỏ dở bữa sáng, hấp tấp chạy theo. Mặc
dù trong mắt anh đã không còn thái độ quá chán ghét buổi lễ đính hôn này như trước nữa, nhưng cô cũng không dám làm anh phật ý điều gì, kể cả
nhỏ nhất.
Đường đến hiệu áo cưới bị tắc, lúc đến được nơi đã là mười giờ rưỡi.
Quả là do Trịnh phu nhân lựa chọn, tiệm
áo cưới Sam Luân là cửa hiệu chuyên về trang phục cưới hỏi nổi tiếng
nhất thành phố S. Mẫu mã đa dạng và đẹp, cách làm việc chuyên nghiệp và
uy tín với vẻ bề ngoài hào nhoáng đã khiến cho không ít người thèm muốn
được mặc áo cưới của Sam Luân nhưng đều đứng ngoài, căn bản vì giá cả
của cửa hiệu này là “trên trời”.
Cửa hiệu bằng kính xoay vòng, hai bên bố trí hai hàng hoa trắng tinh, trên còn vương nước, gặp ánh nắng từ ngoài hắt vào, cánh hoa lấp lánh như được mạ vàng. Bên trong là những chiếc
tủ kính trong suốt được xếp dọc hai bên, trong mỗi cánh tủ là một bộ váy cưới dành cho cô dâu. Chiếc màu cánh sen thùy mị duyên dáng, chiếc màu
trắng muốt thuần khiết tinh khôi, chiếc màu cỏ úa trẻ trung tươi mới.
Màu cỏ úa.
Ánh nắng từ ngoài hắt lên người Thiên, tâm trí anh xao nhãng, chợt nhớ mình đã từng quen một cô gái yêu màu cỏ úa.
Nhưng cô gái ấy, đã thuộc về ngày hôm qua mất rồi.
“Chào anh chị, anh chị đến thử trang phục ạ?”
Một cô gái da trắng muốt, mái tóc búi
cao, mặc bộ váy đồng phục dài ngang gối bước đến, lịch sự hỏi. Phù Dung
nhanh nhẹn trả lời, giọng nói trong veo.
“Vâng.”
“Mời anh chị theo lối này.” Cô gái nhân viên nghiêng người, giơ tay dẫn đường cho Thiên và Dung bước vào bên trong.
Căn phòng bên trong của Sam Luân còn
lộng lẫy hơn bên ngoài, từng chiếc tủ kính nằm yên lặng cao quý, trên
bức tường màu hồng phấn treo đầy những bức ảnh cưới, cô dâu chú rể bên
trong tươi cười rạng rỡ như hoa.
Một cô gái tóc ngắn màu nâu khoảng 25,
26 tuổi đang ngồi bên chiếc bàn bày các mẫu thiết kế cùng bút, thước và
những đồ dùng dành cho cắt may nằm la liệt, thấy hai người bước vào vội
đứng lên. Thiên chợt nhận ra cô gái này tuần trước đến nhà mình để đo
trang phục cho anh và Dung, đã không tiếc lời tán dương đôi tiên đồng
ngọc nữ thật xứng đôi vừa lứa.
“Hai người là Hạo Thiên và Phù Dung phải không ạ?”
“Vâng.” Vẫn là Phù Dung với nụ cười xinh xắn.
“Mời hai người bước vào đây, trang phục sẽ được mang đến.”
Trong chiếc gương lớn, Phù Dung mơ màng ngắm nhìn mình.
Ôm sát thân người với nhiều đường cong
là chiếc váy lụa dài kiểu Hy Lạp màu xanh nhạt, thắt lưng rất cao tôn
lên dáng người dong dỏng. Trên cổ cô còn được nữ thiết kế đeo cho một
chuỗi dây chuyền trân châu, mái tóc dài thẳng mượt xõa ngang lưng. Trông cô vừa giống vị nữ vương xinh đẹp uy nghiêm trong khu rừng sâu thẳm,
lại mang chút thanh tân rạng rỡ của cô gái sắp theo chồng.
Cô gái tóc nâu đứng đằng sau mỉm cười hài lòng.
Điện thoại của Dung bất chợt kêu lớn, cô mỉm cười khiếm lỗi, nhỏ giọng bắt máy.
“Đông à?”
Mai Đông ở đầu dây bên kia hét lớn.
“Niệm Phù Dung, cậu sắp đính hôn à????”
“À….” Dung sực nhớ ra từ khi nghỉ hè đến giờ, cô và Đông chưa gặp nhau, thời gian vừa rồi cũng bị cuốn theo
không khí bận rộn của mọi người mà quên bẵng mất việc báo tin cho cô bạn thân “…Ừ…”
“Còn ừ? Cậu quên con Mai Đông này rồi
đúng không? Chuyện quan trọng như thế mà không báo cho con này một
tiếng, để người ta nghe hàng xóm bàn tán xôn xao mới biết. Bạn bè kiểu
gì thế? Cậu có biết lúc người ta nhao nhao đến hỏi mình có phải Niệm
tiểu thư của Chim Ưng sắp đính hôn không, mặt tớ đã đần ra như con ngu
không hả?” Mai Đông xổ một tràng, gầm gừ đe dọa.
Dung cười hì hì “Xin lỗi, tớ quên mất.”
“Quên con khỉ, đính hôn đính ước gì, tớ không đến nữa!”
“Xin lỗi mà, tớ chỉ có mình cậu là bạn thân, cậu không đến thì tớ còn ai nữa.” Dung làm bộ ủy khuất.
“Mà…” Đông bỗng dưng trở nên nghiêm túc “Với Hạo Thiên?”
“Ừ.”
“Có sớm quá không?”
“Mẹ anh ấy bảo thế, tớ cùng không còn cách nào khác. Anh ấy cũng đồng ý rồi.”
“Dễ dàng thế sao? Thế còn Dương Băng Hạ?”
“Tớ…” Câu hỏi của Mai Đông chợt khiến cho Phù Dung nao lòng, đốt lên sự lo lắng trong cô “Tớ cũng không biết.”
Đầu dây bên kia thoáng tiếng thở dài, sau đó lên tiếng.
“Cậu dám chắc mình sẽ hạnh phúc chứ?”
Bàn tay cầm điện thoại lạnh ngắt, Phù
Dung chậm rãi tiến đến, hơi kéo tấm rèm dày màu kem ra. Bên ngoài là Hạo Thiên đang đứng đợi cô, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng uy
nghiêm. Anh mặt bộ vest đen, đường may rất chuẩn, ôm khít thân hình cao
lớn. Mái tóc màu hạt dẻ hứng nắng lấp lánh.
“Ừ, tớ sẽ hạnh phúc…!”
Chỉ cần được ở bên anh ấy, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.
“Hạo Thiên và Phù Dung sắp đính hôn với nhau. Em biết chưa?”
Bóng những chiếc xe cộ to lớn phóng vụt
qua, ánh nắng gắt nghiêng nghiêng cùng khói bụi, phần nào che mất sự
biến động rất nhỏ trên gương mặt Băng Hạ. Cô siết lấy chiếc quai túi đeo bên vai, giọng nói không cao không thấp, ngữ khí rành rọt khác thường,
dường như hai từ đính hôn đó chỉ là buổi lễ của hai người xa lạ, hoàn
toàn không có chút mảy may liên quan đến cô.
“Họ có mời gia đình anh, nhưng ba anh bận, mẹ anh thì không thích những nơi ồn ào, Hoàng Yến đang đi du lịch.”
“…”
“Em có muốn đến không?”
Hạ từ từ ngước lên, trong đôi mắt xam xám của cô, anh thấy được sự đờ đẫn mệt mỏi.
Muốn đến không ư?
Biết trả lời sao bây giờ, cô một nửa
muốn đến, một nửa không. Lý trí mách bảo cô không nên đến để tự làm đau
chính mình, không nên đến để làm kẻ dư thừa, không nên đến để hủy hoại
chút kiêu ngạo còn sót lại của bản thân. Nhưng một nửa khác lại nằng nặc muốn cô đi, muốn nhìn thấy anh, muốn nhìn thấy quyết định của anh và
lối đi anh chọn.
“Em đâu có được mời.” Cô cười nhạt.
“Nếu em muốn, có thể đi cùng anh.” Ánh mắt Phong chạm đến đáy mắt Hạ.
“Không.” Cô lắc đầu, mỉm cười.
Phải rồi, cô không được mời, bước vào
nơi không chào đón mình chỉ làm cho bản thân trở thành trò cười. Đáng ra cô phải biết đến điều này chứ, tại sao lại phân vân, tại sao lại còn do dự?
“Thôi được.” Phong gật đầu “Anh dẫn em đi mua một thứ.”
Chiếc cầu thang máy hiện đại của trung
tâm trang sức chầm chậm đi xuống, Băng Hạ bị Hàn Phong nắm tay kéo đi.
Lúc đầu nhìn thấy trung tâm này chính là một chi nhánh của tập đoàn đá
quý Trịnh Âu, cô đã không muốn vào, thế nhưng trước ánh mắt đầy thỉnh
cầu của Phong, cô đành nhắm mắt, cắn môi chấp nhận.
Đằng nào thì, cũng chỉ còn hai ngày nữa
là đến lễ đính hôn rồi, anh ấy còn bận rộn chuẩn bị như thế, chắc sẽ
chẳng xuất hiện ở nơi này đâu.
Hàn Phong dẫn cô đến trước một quầy
trang sức, nói nhỏ với cô nhân viên điều gì đó. Vài phút sau, cô ấy mang ra một chiếc hộp vuông vắn màu xanh nhạt thắt nơ cầu kì, Phong nhẹ
nhàng mở ra.
Là một chiếc lắc chân bằng bạc.
Anh chầm chậm, nâng chiếc lắc lên bằng
hai tay, quỳ xuống dưới chân Hạ, vòng tay đeo chiếc lắc vào cổ chân phải của cô. Chiếc lắc mảnh mai lấp lánh ánh sáng kiều diễm, thấp thoáng
những viên đá nhỏ xíu màu xanh biếc trong suốt đung đưa, nổi bật trên
nền da trắng muốt như ngọc của cô. Sợi lắc bạc tiếp xúc với da lành
lạnh, Hạ hơi rùng mình. Những người đi ngang qua chợt dừng lại, nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Phong cài khuy chiếc lắc cẩn thận, mỉm cười đứng dậy. “Em đã bị anh trói chân lại rồi, không được chạy linh tinh nữa.”
Cô mơ màng nhìn anh.
“Khi nào em tìm thấy hạnh phúc, anh sẽ tháo nó ra, để em đi đến đó.”
Ánh mắt không rõ vô tình hay cố ý của anh lướt qua sợi dây chuyền có mặt hình chiếc chìa khóa sáng rỡ trên cổ cô.
Hạ vẫn hơi ngây người nhìn anh, một lát, cô quệt mũi, cúi đầu nói nhỏ một câu rồi chạy đi. “Em đi vệ sinh.”
Phong nhìn theo cô, mỉm cười. Có lẽ anh biết, cô đang bối rối.
Hạ chạy chầm chậm trên hành lang lát đá
hoa cương sáng bóng. Hàn Phong luôn biết làm người khác bất ngờ theo
cách của riêng anh. Hạ chợt nghĩ, nếu cô không yêu Thiên từ trước đó,
chắc chắn bản thân sẽ vì sức hút ma mị của Phong mà yêu anh.
Cô nhiều lúc đã từng mong Phong căm ghét cô đi, đừng bao giờ đoái hoài đến cô nữa. Khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô, sự cô độc lạc lõng bao trùm có lẽ sẽ làm cô biết
trưởng thành và kiêu ngạo hơn. Thế nhưng mọi vết thương in hằn trên trái tim của cô đều được Phong từ tốn xoa dịu một cách vụng về. Anh càng
băng bó, vết thương càng mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhiều.
Nhanh như một cơn gió, ánh mắt cô lướt qua một quầy trang sức khác, và đông kết ở đấy.
Mặc dù cách một khoảng không gần, nhưng Hạ vẫn nhìn thấy.
Đứng trước quầy, anh và Phù Dung.
Không gian xung quanh chỉ còn lại cô và
ánh mắt yên lặng xa xăm. Màu trắng ngà của đá lát nền trở nên lạnh lẽo
cô đơn, anh đứng đó, không quá xa cũng không quá gần, nhưng dường như
mọi nỗ lực mong mỏi của cô mãi mãi cũng không bao giờ với tới. Bởi bên
cạnh anh, còn một người con gái nữa.
Mái tóc màu hạt dẻ vẫn thế, bên tai anh, chiếc khuyên bạc vẫn lặng lẽ phát ra tia sáng cao quý. Hình hài đó, một thời cô đã từng được ôm, từng được dựa vào bằng tất cả tình yêu và sự
tin tưởng, giờ đây đứng đó tưởng chừng như xa cách ngàn vạn dặm. Cô gái
bên cạnh với chiếc váy màu xanh nauy nhẹ nhàng quyến rũ, tươi cười quay
sang hỏi anh. Từng cơn sóng trong lòng Hạ bỗng cuồn cuộn dâng trào, anh
của cô đã thuộc về người con gái đó mất rồi.
Hạ còn nhìn thấy anh nhẹ nhàng đeo lên
ngón tay thon dài của cô gái đó một chiếc nhẫn, mặc dù đứng cách họ một
khoảng, nhưng ánh sáng của nó dường như cũng làm cho Hạ cảm thấy chói
mắt. Ánh sáng uy quyền của thứ hạnh phúc sắp được tròn đầy, một kẻ như
cô không có quyền bước tới xen ngang.
Khu trung tâm trang sức hào nhoáng.
Ánh sáng của những chiếc đèn điện còn trong suốt và đẹp đẽ hơn của mặt trời mùa hạ ngoài kia.
Giữa sự qua lại tấp nập giữa người và người, bất chợt, anh nhìn thấy cô.
Cô khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi màu
hồng cam có vẻ hơi cũ, bên trong là chiếc áo thun màu trắng, quần short
jean, chiếc túi và đôi xăng đan màu hồng cam. Cô đứng đó, mờ nhạt như
một cái bóng, ánh mắt xa xăm hướng về phía anh.
Dường như nhận ra sự chú ý của anh, cô
giật mình quay lưng chạy đi. Anh vội vàng chạy theo. Bên quầy nhẫn, chỉ
còn lại Phù Dung đứng ngây ngô.
Cô cắm đầu chạy thật nhanh, chiếc lắc
chân đung đưa theo từng bước chạy. Cô nhất định không thể để anh tìm
thấy, không thể để anh bắt được. Anh sắp có được một thứ hạnh phúc mới,
cho dù là anh miễn cưỡng hay tình nguyện, thì cô cũng không thể là người vứt bỏ anh đi rồi lại chạy đến phá ngang. Niệm Phù Dung, cô ấy chắc
chắn rất yêu anh, có lẽ còn hơn cả cô, tình yêu của cô ấy sẽ kéo anh ra
khỏi miền quá khứ đáng quên lãng, sẽ dần dần thay thế bóng hình của cô,
sẽ che lấp đi những kỉ niệm cần chôn vùi. Cô cần phải hoàn toàn bước ra
khỏi cuộc sống của anh, con đường của anh không được có dấu chân cô nữa!
Dừng lại nơi cuối dãy, Thiên cúi đầu thở dốc, cô ấy xuất hiện và biến mất nhanh như một cái bóng. Xung quanh chỉ còn lại anh và sự lành lạnh của sàn đá dưới chân, hoàn toàn không thấy
màu hồng cam của cái áo cô mặc khi nãy.
Cô như bốc hơi đi mất.
Hoặc là…
Hoặc là anh đã ảo giác ra hình bóng của cô.
Thấy Băng Hạ quay lại, thần sắc trên mặt có vẻ khác lạ, Phong ngạc nhiên hỏi.
“Hạ, em sao thế? Đi đâu vậy?”
“Phong, chúng ta về thôi.”
Hạ không trả lời, nhanh tay kéo anh đi.
Như một vòng luẩn quẩn, phía xa, Phù Dung nheo mắt ngờ ngợ, hai bóng hình kia không thể là ai khác.
Chợt nhớ đến sự biến mất vội vàng của
Thiên khi nãy, chắc chắn anh đã nhìn thấy Hạ nên mới vội vã đuổi theo
cô. Dung cắn môi, đã đến lúc này rồi, sợi dây tơ hồng buộc hai người đó
vẫn còn ngoan cố hiện hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT