Trên đường Quốc lộ, chiếc Audi lao đi đầy giận dữ.
Cô ấy đã nói dối anh, người chơi đàn mỗi đêm cho anh nghe là cô ấy. Người che giấu sự thật, luôn tỏ ra mình là
người ngoài không hay biết gì cũng là cô ấy!
Tại sao cô ấy lại làm như thế?
Tại sao lại lừa dối anh, tại sao lại cho anh là kẻ ngốc, muốn mặc sức chơi đùa trong lòng bàn tay như thế nào cũng được như thế?
Băng Hạ, em thật độc ác.
Cô ấy đã lừa dối anh suốt thời gian qua, vậy tại sao không che giấu mãi đi? Thà rằng cô cứ làm như thế, vẫn cứ
cho anh lầm tưởng như kẻ ngu dại rằng người đó và cô là hai người hoàn
toàn khác nhau.
Cô phủ nhận những câu hỏi của anh, cô
thản nhiên phủ nhận những việc mình làm, rồi để giây phút biết rằng sắp
mất nhau này, sự thật lại bị chính bàn tay cô lột trần. Nó sắc nhọn đâm
vào người anh, đau nhức như vết thương lâu ngày.
Gió đêm lạnh căm ào vào xe, anh chẳng buồn đóng cửa lại. Cơn lạnh giúp anh tỉnh táo hơn.
Anh quặt tay lái, phía trước tối om như
đường hầm không thấy lối ra. Chiếc Audi màu xám trong bóng tối gai người phanh kít, để lại một vệt dài trên mặt đường.
Nhận ra, chỉ còn một chút nữa thôi,
chiếc xe sẽ lao xuống bờ vực đang chờ chực trước mặt như con quái vật
nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối, thầm lặng há miệng sẵn sàng nuốt chửng anh.
Thiên gục đầu xuống vô lăng.
Quá khứ đã ở lại sau mỗi bước chân ta. Dù buồn, dù hận, hay nuối tiếc thế nào rồi cũng là CHIA LY.
Đã đến lúc, mọi thứ phải trở về với vị trí thực sự của nó.
…
Hạo Thiên lê từng bước chân lên cầu thang. Đêm hôm qua anh đã thức cả đêm mà chẳng để làm gì.
Hay nói đúng hơn, là chẳng thể làm gì.
Bộ não của anh đã bị một thứ khác xâm chiếm trọn vẹn, khiến chỉ việc nhỏ nhất là tập trung vào hành động đang làm, anh cũng không thể hoàn
thành.
Lơ đãng bước lên bậc cầu thang cuối cùng, hành lang lát đá hoa cương màu trắng ngà hiện ra trước mắt anh.
Phía cuối hành lang rộng rãi đến mức trống trải, có một bóng người. Người đó hình như đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Mái tóc đen xõa, buông dài nơi bờ vai
gầy cô độc, làn da trắng mỏng đến nỗi có thể thấy cả những đường gân
xanh và từng mạch máu nhỏ li ti bên dưới.
Đôi mắt xám tro buồn bã, cuốn hút đến mê hoặc lòng người, nhưng lại vô cùng trống rỗng.
Hình ảnh của cô trước mắt anh đẹp nhạt
nhòa, mong manh trong suốt như thủy tinh, nhưng chỉ cần chạm nhẹ, sẽ vỡ
tan như giấc mộng đêm hè.
Bàn tay nắm chặt lại, Thiên quay người bước xuống cầu thang mình vừa đi lên.
Sau lưng anh có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo. Cô đuổi theo anh, anh lại càng bước nhanh.
Tấm lưng anh xa dần, giống như đã đánh
cắp cả trái tim yếu đuối trong lồng ngực cô, mang đi mất, đánh cắp cả
tình cảm, cả sinh mạng của cô. Anh bước đi, giống như đang bước ra khỏi
cuộc đời cô, mãi mãi biến mất dưới ánh nắng mặt trời.
Vì vậy, cô phải đuổi theo anh.
Nhẹ nhàng, bàn tay cô níu lấy tay anh. Bàn tay ấm áp ngày nào anh thường đan vào.
Đôi chân anh từ từ dừng lại. Thời gian
và không gian ngưng đọng. Thế giới chỉ còn lại đôi tình nhân ngập chìm
trong thứ tình cảm đau thương.
Anh nhẹ quay đầu lại.
“Chuyện gì thế?”
“Tại sao tránh mặt em?” Bên cạnh đôi mắt bi thương, là giọng nói mang nặng oán trách.
“Băng Hạ…”
“Tại sao tránh mặt em?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, kiên nhẫn lặp lại.
Nơi hành lang vắng lặng, nhẹ vang lên câu nói trong veo.
“Em rất nhớ anh.”
Dường như nơi trái tim có thứ gì đó đang nghẹn lại. Đôi mắt khắc khoải u buồn của cô giống như đang mong mỏi về
một điều rất xa vời.
Cô ôm anh. Vòng tay ấm áp siết nhẹ. Đôi
tay bám chặt lấy áo anh, cô dụi đầu vào ngực anh, như con thú nhỏ khao
khát tình yêu thương, cô tham lam hít lấy mùi thơm cao quý từ cơ thể
anh.
Anh đưa tay, nhẹ vuốt tóc cô.
Tại sao khi đang đứng nơi bờ vực của sự
chia ly, cô lại quay ngược trở lại như đang níu kéo thứ tình cảm mà cô
là người có quyền kết thúc?
Là cô đang nuối tiếc tình yêu của hai người sao?
Từ xa, Hàn Phong lặng lẽ đứng nhìn.
…
“Hạo Thiên, em muốn cúp học.”
“Ừ.”
“Em muốn ra ngoài chơi”
“Ừ, để anh đi lấy xe.”
“Không, em muốn như những cặp đôi bình
thường” Cô nắm tay anh “Anh không phải là Thiếu gia, không có xe hơi,
không phải chỉ một câu nói là cổng học viện mở.”
“Vậy…?” Anh thắc mắc.
“Đi theo em!” Cô kéo anh đi.
Từ đằng sau, anh nhìn mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng.
“Và, anh cũng không phải con của người đã giết ba mẹ em…”
…
“Đỡ em lên!”
Băng Hạ mỉm cười, chỉ lên bức tường sơn màu vàng kim cao hơn đầu người một chút.
“Cặp đôi bình thường sẽ cúp học như thế này, đúng không?”
Anh ngẩn người nhìn cô.
“Còn nhìn gì nữa?” Cô giục “Nhanh lên nào!”
Anh chợt mỉm cười nhẹ nhàng, cúi xuống
bế xốc cô lên, đặt lên thành bờ tường. Vì anh cao hơn cô, nên việc này
được thực hiện rất dễ dàng. Cô tủm tỉm cười, sau đó nhảy xuống bên kia.
“Anh mau leo qua đây đi!”
Hạo Thiên leo qua rất nhanh do thân
người khá cao, nhưng phút cuối, gấu áo sơ mi lại mắc vào bờ tường, khiến anh giành giật một hồi, cuối cùng ngã thẳng xuống đất.
“Haha, Thiếu gia như anh thật ít khi làm thế này!”
Băng Hạ đứng chắn ánh nắng mặt trời, cười lên khanh khách, giòn tan như kẹo vỡ.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, không cười theo như bao lần.
…
Thời gian chúng ta bên nhau rất ngắn, có rất nhiều nơi em còn chưa đi…
“Thiên, em chưa từng đi xe đạp.” Hạ lắc lắc tay anh “Chúng ta đi thử nhé?!”
“Chưa từng?”
“Phải, chưa từng” Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, chiếc răng khểnh nhỏ bên trong khoe ra một cách duyên dáng.
Băng Hạ vốn không biết đi xe đạp, lúc
nhỏ mỗi khi đi học đều là Bảo Vy đạp xe chở cô đi. Nhiều hôm cô bé mệt
khi phải đạp suốt mấy cây số, hai người lại dắt bộ xe suốt quãng đường.
Hạ cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng có ý muốn tập xe cả chục lần,
thì chưa lần nào thành công.
Ánh nắng màu vàng chói, trong veo.
Thiên dắt đến trước mặt Hạ chiếc xe màu
xanh cỏ, cô sung sướng như đứa trẻ con, háo hức leo lên xe, bắt Thiên
giữ chặt lấy đuôi xe, cật lực đạp.
Người qua đường quay lại nhìn hai người, nở nụ cười trìu mến.
Băng Hạ nắm chặt tay lái, từng vòng quay của bàn đạp xoay đều, xoay đều. Chiếc xe không nghe lời nghiêng sang
hẳn một bên. Cô đạp xe, nhưng thăng bằng đều là do Hạo Thiên ở đằng sau
giữ.
Mồ hôi chảy xuống chiếc áo đồng phục, Băng Hạ đạp xe xiêu vẹo, không ngừng hét Thiên ở đằng sau không được thả tay ra.
*Rầm*
Chiếc xe và cả người đều đổ ập xuống, Thiên chạy đến đỡ Hạ dậy, cô phụng phịu.
“Em đã nói đừng thả tay ra mà!”
“Không thả tay ra thì đến bao giờ em mới biết đi” Anh cười “Ai khi tập xe cũng bị ngã cả mà.”
“Em không tập nữa” Hạ dựng xe lên “Là do cái xe này, em không tập nữa.”
Anh phì cười “Không thể đi được nên đổ lỗi cho nó sao?”
“Là do nó thật mà!”
…
Bầu trời không một gợn mây, ánh nắng tinh khôi trải đều xuống con đường như tấm lụa bằng vàng thanh nhã.
Trên chiếc xe đạp màu xanh cỏ, một chàng trai mái tóc màu hạt dẻ, với nụ cười có lúm đồng tiền bên má trái, chở
một cô gái đằng sau, làn da trắng cùng chiếc răng khểnh hiện rõ mỗi khi
cười, trông vô cùng dễ mến.
Ánh nắng từ tốn vuốt ve mái tóc dài và
mượt của cô, trải bóng hai người xuống con đường nhựa, chiếc bóng lớn
như nhập lại làm một.
Trên môi họ, không tắt nụ cười. Nụ cười
của chàng trai ấm áp, nụ cười của cô gái sáng lạn. Mặt trời dõi theo họ
suốt con đường, thỉnh thoảng vài cơn gió đi ngang, cuốn những cánh hoa
xoay vòng trong không trung, khung cảnh giống như giấc mơ chốn địa đàng.
….
“Anh ăn không?”
Hạ đặt trước mặt Thiên một túi giấy cỡ lớn, căng phồng.
“Sáng nay em chưa ăn gì. Ngon lắm ấy!”
Cô cười tươi, nhanh tay bóc túi giấy ra. Thiên mãi nhìn cô, cho đến khi cô lấy từ trong đó ra một con cá, nói
đúng hơn là chiếc bánh hình con cá, nhẹ nhàng bẻ ra hai nửa và chia cho
anh. Bên ngoài con cá là bánh quy, trong ruột nó là sô cô la màu nâu đặc sệt, trông vô cùng hấp dẫn.
Thiên đưa lên miệng, liếm nhẹ chút sô cô la dây ra bên ngoài.
Hạ lém lỉnh, nhanh tay quệt lên má anh vệt sô cô la ở phần của mình.
“Em muốn chết à?” Anh trừng mắt lườm yêu cô, tay giơ lên sẵn sàng trả thù bằng vệt sô cô la mới tinh.
“Không…” Cô ôm bụng cười sằng sặc, tay xua xua. Gương mặt trắng của anh nổi rõ lên vệt sô cô la, trông cực giống mèo.
“Em có trò chơi này cực hay!” Cô kéo tay anh “Chúng ta ăn thi nhé!”
“Ăn thi?” Anh tròn mắt.
“Ừ” Cô gật đầu, mở miệng túi giấy ra “Em mua về mười cái bánh cá, mỗi người năm cái, ai ăn nhanh hơn thì thắng,
người thua sẽ phải đi mua nước!”
Anh phì cười.
Thế là, nơi hàng ghế trắng của công
viên, lại có một đôi nam nữ cười đùa rộn rã, mang tiếng là ăn thi, nhưng cô gái kia chỉ chăm chăm lao đến ngăn không cho chàng trai đút miếng
bánh vào miệng. Hai người xô đẩy nhau, rồi rượt đuổi nhau khắp xung
quanh.
Công viên hôm nay nhờ có họ mà vui tươi hẳn lên. Tiếng cười đầy ắp một vùng trời.
Mặt trời như lòng đỏ trứng gà, đổ loang lổ ra mặt biển một màu đỏ cam nóng bỏng.
Băng Hạ dang hai tay, gió biển tạt vào
mát rượi, cô hít một hơi, gió như vào tận bên trong phổi của cô. So với
ban ngày nóng bức, khung cảnh hoàng hôn ở biển thật vô cùng dễ chịu.
“Hạo Thiên, xuống đây với em!”
Cô đưa tay vẫy chàng trai đang đứng trên bờ. Nắng cuối ngày phủ lên người anh, tạo nên cảm giác thê lương buồn
bã. Chiếc bóng trải dài trên bờ cát nhuộm màu hoàng hôn.
Hạ lội nước, chạy lên trên bờ với anh,
đôi chân trần trắng muốt lấm tấm cát, như kim tuyến lóng lánh, làm người ta liên tưởng đến đôi chân bằng bạc của những tinh linh ngoài biển
khơi.
“Anh không thích biển sao?”
“Còn em, thích biển lắm sao?”
“Ừ” Cô gật đầu “Em thích biển, nhưng hồi nhỏ, trong một lần, em bị sóng đánh đi quá xa bờ, phao lại xì hơi, suýt thì chết đuối” Cô cười khúc khích “Từ đó em ít ra đây.”
Thiên im lặng, anh trầm ngâm phóng tầm
mắt ra tít ngoài khơi, nhưng chẳng còn thấy gì nữa ngoài quả cầu lửa sắp bị ranh giới giữa trời và đất nuốt trọn.
“Anh mệt chưa?” Cô bất ngờ hỏi.
“Sao em lại hỏi thế?”
Cô mỉm cười tinh quái, quay lưng chạy tít ra xa, sau đó đưa tay lên miệng bắc làm loa, hét lớn.
“Trịnh Hạo Thiên, anh là đồ ngốc!”
Thiên tròn mắt “Băng Hạ, em…”
“Trịnh Hạo Thiên, anh là đồ đầu heo!”
“Cái gì????”
“Trịnh Hạo Thiên, anh là đồ thiểu năng trí tuệ, là đồ dở hơi, đồ chập mạch, đồ ẩm IC…!”
“Dương Băng Hạ, em đứng lại đó, có tin anh bắt em về nướng không hả?”
Hạo Thiên chạy đuổi theo thân ảnh Băng
Hạ, cô vừa chạy vừa khúc khích cười, hét lên những câu trêu tức Hạo
Thiên. Có những câu vô cùng ngô nghê, khiến Thiên vừa đuổi theo cô vừa
bật cười.
“Hạo Thiên, anh là đồ….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT