Xuyến Chi gật đầu ra chiều đã hiểu,
nhưng ngay lập tức bà lại thắc mắc “Sinh nhật ai thế? trước giờ mẹ thấy
con chẳng bao giờ nhớ sinh nhật ai, kể cả của Yul”
“Của bạn con mà”
“Không thể ở nhà sao? Mẹ đã hứa với Mer con sẽ ở nhà ăn tối cùng hai gia đình.” Bà Xuyến Chi tỏ ý không hài lòng.
“Đó là chuyện của mẹ mà.” Thiên bình thản ngẩng đầu lên “Con đâu có hứa là sẽ ở nhà.”
“Vậy con không thể vì mẹ mà ở nhà?”
Xuyến Chi đã bắt đầu bực mình trước thái độ dửng dưng của Hạo Thiên
“Không đến dự sinh nhật của bạn cũng được, nhưng mẹ đã hứa với Mer rồi!”
“Mẹ hứa với cô ấy, cũng giống như con hứa với bạn con” Thiên vẫn bình thản “Danh dự của mẹ, cũng giống như danh dự của con”
“Mẹ không biết, tối nay con mà không ở
nhà thì đừng trách mẹ” Bà Xuyến Chi đứng bật dậy, bực mình bước ra
ngoài. Sau khi tiếng “rầm” vang lên, Hạo Thiên mới khẽ thở dài đầy chán
nản, hờ hững lật trang sách ngay cả khi còn chưa đọc được hết.
7h tối.
Bảo Vy trợn tròn mắt lên nhìn Băng Hạ đang ngồi thẫn thờ trên giường, tay mân mê xếp một con hạc giấy.
“Xinh quá trời ơi!” Vy nhảy lên giường,
bên cạnh Hạ, đôi mắt háo hức cứ dán chặt vào cô “Thế gian sinh ra một
người như cậu, thì phải sinh ra một trăm người yêu cậu, à không, một
ngàn người chứ”
Hạ quay lại nhìn Vy, mỉm cười, sau đó
lại chuyên tâm xếp con hạc. lâu lắm rồi cô chẳng còn chơi trò này nữa,
từng nếp gấp đã lệnh lạc và xấu đi nhiều.
Hạ hôm nay kẹp mái lên, tóc xõa ra, đuôi tóc gợn sóng xoăn tự nhiên, và lần đầu tiên, Vy thấy môi Hạ ánh sắc son bóng. Cô mặc chiếc áo len xốp trắng, bên dưới là váy đen hơi phồng.
điểm nhấn trên chiếc áo trắng đơn điệu là một sợi dây chuyền có mặt là
hình thánh giá.
Vy chống tay mải mê ngắm Băng Hạ, giờ
thì trông cô nàng chẳng còn là thiên thần gì nữa, mà y hệt mấy con búp
bê nằm ngoài cửa hàng.
Chuông điện thoại reo, Vy vẫn ngắm Hạ chăm chăm, không buồn bắt máy, khiến cô phì cười rồi đẩy Vy “Nhấc máy đi, biến thái quá.”
“Alô, Vy xinh nghe”
“Cô bé, chuẩn bị xong chưa? Anh qua đón” Tiếng Nhật Long bên kia đầy yêu thương.
“Rồi.” Vy gật gù “Anh qua đi”
“Thế còn Băng Hạ?”
“Hả? sao lại có Băng Hạ ở đây?” Vy mặt
đần ra, lát sau thì chau mày. Hạ vẫn đang bình thản xếp cái cánh con
hạc, không buồn ngẩng đầu lên, cũng chẳng buồn ngạc nhiên.
“….”
“À…à” Vy tròn miệng, đầu gật lia lịa “Anh qua đi, xong cả rồi”
Ngồi bên cạnh, Hạ còn nghe rõ tiếng
“Tuân lệnh!” đầy hào hứng của Nhật Long đầu bên kia, trước khi Vy cúp
máy. Đôi môi căng mọng vẽ thành nụ cười.
“Phu nhân! Niệm tiểu thư đến!” Cô bé gia nhân hớt hải chạy vào, bộ dạng phấn khích.
“Đưa vào đi chứ?” Bà Xuyến Chi đang ngồi trên ghế đọc một cuốn tạp chí làm đẹp, ngẩng lên, khẽ nhướn mày. Cô bé
gật đầu lia lịa rồi mê mải chạy ra, dáng đi hấp tấp khiến phu nhân phì
cười.
Không lâu sau thì tiếng nói thánh thót của Dung đã vang lên ngoài cửa “Con chào bác!”
Trịnh phu nhân bấy giờ mới chịu để cuốn tạp chí sang bên, mỉm cười hòa nhã với Phù Dung “Ơ kìa, ba mẹ con đâu?”
“Ba mẹ con bận tiếp khách, nên nói con
đến một mình, và gửi lời cáo lỗi với bác” Phù Dung tự nhiên ngồi xuống
ghế, nụ cười rạng rõ. Trời bên ngoài khá lạnh, nhưng cô vẫn tươi tắn
rạng ngời trong chiếc váy cổ tim màu nude, chít eo.
“Ừ, vậy thôi” Xuyến Chi làm bộ tiếc nuối, sau đó lại tươi tỉnh ngay “Con mau vào trong đi, bàn ăn đã bày biện sẵn sàng rồi.”
"Chủ tịch đâu ạ?"
"Ông ấy có việc ở công ti, bữa tối hôm nay chỉ có 3 chúng ta thôi.
" Bà cười hiền rồi quay sang cô bé khi nãy đưa Phù Dung vào “Hồng Hoa, lên gọi Thiếu gia xuống!”
“Nhật Long, Hạo Thiên đâu?” Từ lúc yên vị trên xe đến giờ, đây là câu hỏi đầu tiên của Băng Hạ.
“Thiếu gia có chút việc nên đến sau” Long ngồi ghế trước, không quay đầu lại.
“Giờ đi đâu đây anh?” Vy nhấp nhổm trên ghế, giọng điệu đầy hào hứng.
“Cố đợi đi bé!”
Giữa đại lộ hoa lệ, đèn sao sáng rực,
chiếc Limo chuyển động đều đều, cảnh vật hai bên đường xẹt qua như tia
điện. từng bảng hiệu nhấp nháy và từng tấm poster màu sắc rực rỡ lướt
qua Băng Hạ. cô nhìn đâu cũng thấy dòng chữ “Happy Valentine!”
Chiếc xe chuyển động chậm dần lại, trước mặt là một quán bar cao tầng. Vy đưa ánh mắt ra bên ngoài, nhướn mi lên để nhìn cho rõ biển hiệu sáng chói.
“Bubble – Bong bóng”.
Tên nghe đậm chất trẻ thơ, Vy chun mũi.
Nơi chỗ đậu xe, đã hiện diện ngay một
chỗ trống vừa vặn cho chiếc Limo tiến vào. Hai bên đều chật kín các xe ô tô các loại, chuyện chỗ đậu xe có một chỗ trống thuận lợi đến thế này
hẳn không phải là ngẫu nhiên. Chắc Hạo Thiên đã đặt chỗ trước. và việc
đặt chỗ trước ở cái quán bar đông người thế này cũng chẳng phải chuyện
dễ dàng gì.
Bước xuống sau cánh cửa xe, Băng Hạ vén
mấy lọn tóc lòa xòa ra sau vành tai, mắt nhìn những ánh đèn nhấp nháy
loạn lên ở tầng trên của Bubble.
Bất ngờ của anh, rốt cuộc là gì?
Ba người được một lễ tân dẫn đường đến
một phòng, bên ngoài có chữ VIP. Chính ra thì chàng lễ tân làm nhiệm vụ
dẫn đường này cũng chỉ như bù nhìn, vì theo thứ tự, thì người đi đầu
tiên là Nhật Long, tiếp theo là Vy, sau đó là Hạ, và cuối cùng mới là
anh ta. Rõ là Nhật Long đã chẳng hợp tác để chàng nhân viên này hoàn
thành nhiệm vụ của mình.
Cánh cửa bật mở ra, Hạ còn chưa kịp ổn định tâm lý để đón chờ cái bất ngờ bên trong.
Bất ngờ mà anh nói, cô đã nghĩ rằng nó nằm trong đây.
Nhưng, bước qua cánh cửa rồi, chẳng có
gì cả. căn phòng vẫn như bình thường. thậm chí nhạc cũng chẳng có, chẳng có một dấu hiệu gì cho thấy nó đang ẩn chứa một bí mật. từ sâu trong
lòng cô, dấy lên một chút – chỉ một chút thôi – hụt hẫng. có lẽ điều bất ngờ anh dành cho cô không phải ở đây.
Cô ngồi xuống ghế, khẽ chìm trong khoảng lặng chính mình vừa tạo ra trong tâm thức.
Anh, và cả cô nữa, hai con người này đều khó nắm bắt. ngay cả người này cũng không thể đoán được người kia đang nghĩ gì.
Ánh mắt lướt đi trong không gian xung quanh với tốc độ không hề chậm, chứng tỏ Băng Hạ nhìn nhưng không để thứ gì vào mắt.
Bỗng, ánh mắt dừng lại. dưới chiếc bàn
kính có một tấm…gần giống như là tấm thiếp chúc mừng, có hình hai đóa
uất kim hương thanh nhã quấn vào nhau. Bên cạnh còn có một chiếc bút. Cô nhíu mày đứng dậy cầm lên xem.
Rồi mỉm cười.
Trong căn phòng VIP rực rỡ ánh đèn, khi
Bảo Vy còn đang bận nghịch mấy thứ đồ trong phòng, và Nhật Long thì đi
đằng sau sẵn sàng kí đầu cô, thì trên ghế, Băng Hạ đang cúi người xuống, và viết một dòng chữ gì đó lên tấm thiếp. chỉ thấy môi cô ấy…
Mỉm cười rạng ngời hạnh phúc.
“Hồng Hoa! Lên gọi Thiếu gia lần nữa.”
Bà Xuyến Chi hướng về phía cầu thang bằng gỗ xoắn ốc, gọi. bên cạnh là
Phù Dung đang mân mê vạt khăn trải bàn đầy sốt ruột.
“Con đây!” Vừa đúng lúc Hạo Thiên bước
xuống. anh mặc chiếc áo thun trắng, khoác ngoài áo vest đen, tay đút túi quần, trông bộ dạng vô cùng thản nhiên.
“Nào, mau ngồi vào bàn đi, Phù Dung đã đến lâu lắm rồi” Bà Xuyến Chi thấy Thiên bước xuống thì hồ hởi.
“Hai người ăn đi, con ra ngoài.”
Phù Dung đang định lên tiếng gọi anh vào bàn thì đã bị câu nói của anh lấp mất cổ họng. cô nuốt khan, sự hụt
hẫng khiến mặt cô dần dần đỏ lừ.
“Ơ kìa?” Trịnh phu nhân cau mày, liếc
nhìn Phù Dung rồi lại nhìn Thiên đang tiến từng bước ra cửa “Phù Dung
đến để dùng bữa tối cùng nhà mình mà?”
“thì mẹ ăn với cô ấy đi. Con đã nói rồi
mà, con có việc” Buông nhanh câu nói, Hạo Thiên bước ra ngoài cửa và
nhanh chóng mất dạng.
“Mars! Con đứng lại đó!” Bà Xuyến Chi
đứng bật dậy gọi lớn, nhưng đáp lại bà là tiếng xe hơi nổ máy và phóng
ra ngoài, tiếng gió rít vang lên nghe cũng thật rợn người. “Thằng nhóc
này….!”
Bà quay lại nhìn Phù Dung khuôn mặt đã tái đi, tay vẫn nghịch mép khăn trải bàn trong vô thức.
“Mer, xin lỗi con, thằng nhóc ngang bướng quá.”
“Không sao ạ!” Dung ngẩng lên làm bộ
tươi tỉnh. nhưng nụ cười dán trên mặt rõ ràng là gượng gạo. dưới mặt
bàn, hai bàn tay cô đã không còn hành hạ chiếc khăn trải bàn nữa mà
chuyển qua đan vào nhau đầy đau khổ, bất lực.
“Thiếu gia, hay là để tôi vào lấy cho
cậu nhé!” Người tài xế quay lại hỏi Hạo Thiên khi chiếc xe đã dừng lại
nơi trung tâm trang sức Ruby Plaza. Ông tài xế cũng hơi thắc mắc, rằng
nếu muốn mua trang sức thì tại sao Thiếu gia của ông không đến thẳng chi nhánh chính của Trịnh Âu, thay vì đến một trung tâm trang sức khác?
“Không, để tôi” Thiên mở cửa xe, bước
xuống. anh muốn vào lấy món quà sinh nhật dành cho Băng Hạ, và không
muốn ai khác ngoài anh và cô, được phép động vào nó.
“Dạ chào anh! anh cần gì ạ?” Một cô nhân viên môi đỏ chót, mỉm cười với Hạo Thiên. Khỏi nhìn cũng biết cô ta
không thể rời được khuôn mặt anh nữa rồi. “Tôi cần lấy món trang sức đã
yêu cầu làm 2 ngày trước” Anh lạnh tanh.
“Dạ, anh tên gì ạ?” Cô gái cất giọng ẻo lả, chầm chậm lật cuốn sổ.
“Trịnh Hạo Thiên.”
Đôi mắt si mê cô nhân viên dành cho
Thiên nay đã được thay thế bằng đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Đây…..chính
là Thiếu gia của dòng họ Trịnh danh tiếng ấy?
Giờ nhắc mới nhớ, người ta thường nói
với nhau, Trịnh Thiếu gia có đôi mắt xanh lục rất lạ. Chàng trai này ắt
hẳn là chàng công tử hào hoa đó, chưa kể khuôn mặt đẹp như tượng tạc, cô nhân viên dán mắt vào anh không rời, bụng bảo dạ được ngắm anh chán mắt thì dù có bị đuổi việc cũng cam lòng.
“Làm ơn nhanh giùm cho” Thiên xoáy vào cô gái ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta giật mình “Tôi còn có việc”
“À, dạ vâng!” Cô gái hơi hoảng, ánh mắt
lướt đi vun vút trên trang giấy tìm tên anh “A, đây rồi!” Cô ngẩng lên,
suýt chút nữa lại dán mắt vào anh không rời nổi “Anh chờ cho một chút”
Một lát sau, cô gái quay trở lại và đưa
cho anh một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ sang trọng
và cao quý. Hạo Thiên mỉm cười thật nhẹ - nhẹ đến nỗi nếu không nhìn kĩ
sẽ không thể thấy được – tay vuốt nhẹ chiếc hộp. vẻ thần bí thoát tục
vây quanh anh khiến cô nhân viên cảm thấy như người đang đứng trước mặt
mình đây là chàng hoàng tử từ trong truyền thuyết nào đó bước ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT