Băng Hạ giật mình bật dậy, cô nhìn ra ngoài trời đặc sệt một màu đen, tiếng sét như xé bầu trời và xé cả lòng người.
Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, lướt bàn phím thật nhanh. Ngón tay run run mất kiên nhẫn.
“Alô? Sao gọi anh muộn thế này?”
“Hạo Thiên, cho em số Nhật Long!”
“Em cần làm gì?”
“Cho em, nhanh lên!”
“Ừ, cúp máy đi để anh gửi cho.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút, tút” gấp gáp. Thiên cúp máy, mở danh bạ đến tên Long.
Băng Hạ nắm chặt chiếc điện thoại như
muốn bóp vụn nó ra, chuông tin nhắn vừa đến, cô đã mở ngay ra và gọi
luôn vào số điện thoại Thiên vừa gửi đến, thậm chí còn không buồn nhìn
số.
Nhật Long đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung
liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào
màn hình.
Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là “Dưa chuột”.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.
Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.
Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Lam Đình, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã đuổi cô đi.
Nhưng cũng chỉ là “nếu”. Chữ “nếu” vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.
Nhìn màn hình hiển thị số lạ, Long cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.
Băng cau mày, gọi lại lần nữa. lần này
thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng đều đều của cô gái tổng đài mà Hạ đã nghe đến thuộc lòng.
Cô đứng bật dậy, vơ lấy chiếc dù, mở cửa ra ngoài và lao vào màn mưa giăng kín không gian.
Chàng trai lao đến, đẩy Bảo Vy ra khỏi
quỹ đạo đi của chiếc xe. Cô ngã xuống đất, nước mưa bắn lên mặt, sợi dây chuyền nắm chặt trong tay nay đã rơi lăn lóc xuống đất. cô còn chưa kịp nhặt lại sợi dậy, chiếc xe đã được thể lao vụt qua, trước khi bác tài
phun mấy câu ch-ửi rủa con người chán sống.
“Khônggggggggggggggggg!!!!!”
Khoảng khắc bánh xe cán qua sợi dây
chuyền, Bảo Vy cảm thấy như chính trái tim mình đã bị ngọn dao đâm qua,
cũng tàn nhẫn như vậy.
Chiếc xe lao đi trong màn mưa lạnh giá,
để lại sợi dây chuyền nằm bơ vơ trên đường, con gấu đã bị tách khỏi sợi
dây, nằm một góc thảm thương. Ướt nhẹp.
“Chị gì ơi, chị có sao không?”
Chàng trai bên cạnh ân cần hỏi, khuôn
mặt vẫn chưa thôi hoảng sợ. Bảo Vy ngồi đó im phăng phắc, ánh mắt đau
đớn. cảm nhận cả những giọt máu từ trái tim mình rỏ ra, thật là một cảm
giác không hề thích thú.
“Vỡ rồi…”
“Nát rồi…”
Yêu là chết ở trong lòng một ít…
Băng Hạ đi trên đường, tay cầm ô, tay
cầm điện thoại, ánh mắt dáo dác phóng ra ngoài màn mưa tìm một bóng dáng quen thuộc. cô biết là thật khó để tìm Bảo Vy giữa chốn này. Nhưng cô
thà tìm kiếm trong vô vọng, còn hơn là ngồi một chỗ đợi chờ.
Nơi cột đèn trước mặt có một đám đông tụ tập mặc cho mưa vây xung quanh. Liếc qua họ bằng ánh mắt không thiện
cảm, cô lao nhanh qua để sang đường.
“Xin lỗi!”
Một người nào đó vừa đụng phải Băng Hạ liền xin lỗi, cô khoát tay rồi đi nhanh qua.
Trong khoảnh khắc ánh mắt lướt qua đám đông ồn ào bất chấp mưa gió. Cô nhìn thấy cô bạn thân.
Bảo Vy ngồi sụp xuống đất. quần áo nhàu nhĩ. Khuôn mặt vô hồn như kẻ thiểu năng mất đi tri giác.
Băng Hạ rẽ đám đông bước tới. bộ dạng của Bảo Vy thật khiến cô muốn cho Vy một cái tát.
Nhận thấy có người đứng bên cạnh, Vy ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, Hạ bỗng cảm thấy tim mình se lại.
“Cậu đang làm gì ở đây?” – Hạ hỏi, lạnh lùng.
“….Nát rồi…” – Vy nhìn đăm đăm vào sợi dây chuyền vụn vỡ, nước mắt như cạn khô không tuôn ra nổi.
“Sợi dây đó?” – Hạ nhìn Vy, ánh mắt nổi
lên những đợt sóng bi thương cùng phẫn nộ - “Vì sợi dây đó mà cậu ngồi
đây? Thảm hại thế này? Cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu?”
Vy không đáp.
“Đi về thôi!” – Hạ cúi xuống, kéo Bảo Vy. Cô không nhúc nhích.
“Anh ấy đuổi tớ đi rồi…anh ấy không tin tớ…” – Vy nói như lảm nhảm một mình. Hạ khựng lại.
“Vy…?”
“Tớ như con búp bê bị vứt đi. Tớ bị oan mà.”
“….”
“Anh ấy không tin tớ…nát rồi…nó nát rồi…”
__Em sẽ ở đây mãi….cho đến khi anh không cần và đuổi em đi___
Giờ thì anh ấy đã đuổi mày rồi đấy.
Thiều Bảo Vy, mày có thấy mày khờ dại? có thấy mày ngu ngốc? nếu ngày từ khi lấy được sợi dây, mày bỏ đi thì sẽ không phải như thế này.
Hạ vòng tay ôm lấy Vy. Đôi mắt lạnh lùng đó, ngay cả khi tràn ngập yêu thương cũng không thể rơi nước mắt.
“Tớ bị vứt đi rồi…” – Vy chợt òa khóc
Con đường từ lúc nào đã vắng bóng người, chỉ còn lại Vy và Hạ. chiếc ô để bên cạnh cô quạnh nằm đó cùng những
hạt mưa. Mưa vẫn nặng hạt và giăng kín không gian. Thiên sứ vẫn khóc.
Con mèo hiểu ý liền quay người, đôi mắt
màu xanh mát dịu của nó trùm lên thân ảnh Bảo Vy đang nằm ngủ trên
giường lần cuối rồi nhè nhẹ bước ra ngoài.
Ánh mắt Hạ u buồn nhìn Bảo Vy, những vệt nước mắt loang lổ trên mặt trông đến là xót lòng. Cô khẽ liếc nhìn lọ
thuốc ngủ đặt trên bàn, thứ thuốc này vốn không tốt đẹp gì, nhưng trong
hoàn cảnh này cô chỉ nghĩ đến mỗi nó là có khả năng trấn an Vy. Sáng mai thức dậy chắc chắn Vy sẽ thất thần như người mất hồn, nhưng so với việc hoảng loạn và khóc đến cạn cả nước mắt thì vẫn tốt hơn nhiều.
Hạ nhíu mày nhìn thấy một thứ lấp lánh
trong lòng bàn tay khép chặt của Vy. Cô mở bàn tay Vy ra. Là một sợi dây chuyền. Chính là sợi dây chuyền mẹ Vy để lại, là sợi dây sinh mạng của
cô ấy, và cũng là điều kiện bắt Vy đến làm việc cho Nhật Long. Giờ nó
được hoàn trả lại khổ chủ, hoặc là Vy đã lấy trộm được, hoặc là Nhật
Long đã hài lòng và trả lại.
__Anh ấy đuổi tớ đi rồi….anh ấy không tin tớ!__
Đuổi?
Theo như Hạ được biết, thì với cái hoàn
cảnh mà Vy đang mắc phải thì không thể dùng từ “đuổi” được. thậm chí,
nếu có bị Nhật Long đuổi đi, biểu cảm trên mặt Vy nên là vui mới phải.
__Tớ như con búp bê bị vứt đi. Tớ bị oan mà__
Bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền, ánh mắt Hạ trở nên sắc lạnh. những giọt nước mắt của Vy, không phải là có thể
phung phí như thế nào cũng được. để Bảo Vy của cô dầm mưa giữa trời thu
lạnh cùng gương mặt chan hòa nước mắt, cô không thể để yên. Cho dù có
bất cứ lý do gì đi chăng nữa, thì Bảo Vy ngây thơ trong sáng của cô cũng không đáng bị đối xử vô tình như vậy.
Băng Hạ đưa tay vuốt sợi tóc mai vương trên mặt Vy, ánh mắt u ám.
“Ngủ ngon”
Cánh cửa khép nhè nhẹ, bóng tối trùm lên căn phòng, yên tĩnh và cô tịch. hơi thở nhẹ nhàng, một giọt nước bướng
bỉnh len qua hàng mi, thấm xuống gối.
………….
Cánh cửa phòng học 11 Sao vàng bị đẩy ra.
Tất cả mọi người, ngoại trừ Hạo Thiên, đều hướng mắt về phía cửa.
Băng Hạ vẻ mặt bình thản đứng trước cửa lớp, ánh mắt thờ ơ như chẳng có chuyện gì quá quan trọng để khiến cô cất công lên đây.
“Cô ta đến tìm Thiếu gia sao?”
Đám học viên nhà giàu trong lớp xì xầm
với nhau. Băng Hạ không để ý đến nó, cô chậm rãi tiến đến chiếc bàn mà
Hạo Thiên đang ngồi. đưa ánh mắt rơi trên người anh, cô nói nhẹ.
“Ra ngoài với em.”
Thiên đứng dậy, nhìn cô. Bờ môi anh không cười, nhưng ánh mắt ấm áp vô cùng.
Hạ lạnh tanh nhìn anh. sau khi Thiên
bước ra khỏi chỗ ngồi và nắm lấy tay cô toan bước ra khỏi lớp, Hạ quay
lại nhìn Nhật Long ở phía sau.
“Cả anh nữa.”
Long ngước lên, đôi mắt đen sẫm mờ đục
mất đi vẻ tinh anh thường ngày, bên dưới đôi mắt có một vầng thâm quầng
tiều tụy khiến Hạ có chút ngạc nhiên.
Thiên nhìn cô rồi lại nhìn Long, Băng Hạ luôn khiến anh phải thắc mắc.
……………
“Có chuyện gì thế?” – Hạo Thiên là người lên tiếng trước khi cả 3 đã ở trên sân thượng. Băng Hạ xoáy vào Nhật
Long ánh nhìn nửa phẫn nộ nửa u uất, còn Nhật Long thì cứ nhìn mãi vào
cái khoảng không với ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Hai người thân thiết và khiến anh tin tưởng lại có vẻ bí ẩn như vậy, với anh mà nói thật là một điều khó chịu.
“Có chuyện…?” – Hạo Thiên còn chưa kịp
dứt câu hỏi được lặp lại lần hai, Băng Hạ mím môi tiến đến gần Nhật
Long, bước đi mạnh mẽ và dứt khoát, thể hiện sự tức giận đang ầm ầm cuộn sóng.
Sân thượng lộng gió.
Bầu trời xanh ngắt một màu, cao vời vợi.
Khuôn mặt Nhật Long bị đánh lệch sang một bên.
“Băng Hạ, em…” – Hạo Thiên kinh ngạc gần như không tin nổi. anh nhìn má trái của Long hằn lên vệt tát đỏ ửng,
trong lòng có chút không vui.
“Anh xem lại bản thân mình đi!” – Băng
Hạ vẫn nhìn xoáy vào Nhật Long, cơn tức giận trong lòng đã khiến hình
ảnh Hạo Thiên trong mắt cô như không còn tồn tại. “Rốt cuộc đêm hôm qua
anh đã làm gì Bảo Vy? Anh có biết cô ấy đã phải dầm mưa về? có biết hôm
nay cô ấy mê man đến không đi học được? có biết cô ấy đã khóc bao nhiêu
nước mắt vì anh?”
“Băng Hạ!” – Thiên chau mày – “Em nói gì thế?”
“Nhật Long, sợi dây chuyền của Bảo Vy,
anh giữ mà không trả lại, tôi đã không nói gì. Giờ anh hành hạ cô ấy như thế, anh xem tôi còn có thể để yên không?”
Long dùng mu bàn tay quệt vết máu trên
môi. Băng Hạ rất ít khi vì tức giận quá mà ra tay đánh ai. Nhưng một khi cô đã nổi giận, thì vết máu trên môi Long quả thực vẫn còn nhẹ.
Cũng tốt. Phùng Nhật Long đang cần một ai đó ra tay đánh cho mình tỉnh lại.
“Tôi xin lỗi.” – Anh khẽ khàng nhắm mắt. vết xót trên khóe môi sao có thể sánh được bằng nỗi đau đang giẳng xé
tim can anh lúc này. Một lời xin lỗi nào có thể sửa chữa hết lỗi lầm anh đã gây ra. Ngược lại, nó còn khiến tim anh càng đau thêm ấy chứ.
Băng Hạ nhắm mắt, cơn thịnh nộ trong
người cũng vì thế mà nén xuống được một chút. Cô nhìn anh, đôi mắt như
chỉ thấy được những hạt tuyết giá lạnh đêm đông.
Hạ quay người bước ra khỏi sân thượng.
gió thu ngày một lạnh dần, chuẩn bị nhường bước cho nàng tiên mùa đông
hạ cánh xuống trần gian. Cánh cửa đóng lại, không mạnh cũng không nhẹ.
ánh mắt Nhật Long vẫn vô hồn.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” – Hạo Thiên khuôn mặt tối sầm mất một nửa, anh hỏi Nhật Long.
Long im lặng. anh ngước lên nhìn Thiên. “Thiếu gia, tôi không sao. làm hỏng mất giờ nghỉ của anh rồi”
REENG…REENG…
……………………
“Vy! Cậu sao rồi? khỏe chưa?”
Bảo Vy khuôn mặt xanh ngắt nhìn Băng Hạ vừa từ cửa bước vào, đôi môi trắng bệch khô khốc vẽ nên nụ cười gượng gạo.
“Tớ không sao mà” – Vy nói, bỗng cô cau
mày, gập người xuống ho sù sụ. một tay giữ cốc nước đang được rót, một
tay đè lên ngực, tiếng ho gấp gáp vẫn vang lên. Cốc nước chòng chành
chuẩn bị đổ liền được Băng Hạ giữ lại, cô đỡ lấy Vy, đưa cô bé vào
giường.
Đặt Vy nằm xuống gối, Hạ mặt lạnh băng. “Cái tên làm cậu ra thế này, bị một tát là còn ít.”
“Không có gì.” - Hạ bước về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác và vài thứ đồ lỉnh kỉnh.
“Cậu nói…cậu đánh ai?” – Vy không ngoan
ngoãn nằm im trên giường, cô nhoài người dậy, gương mặt lo âu hỏi Hạ dồn dập. lập tức cổ họng bật lên cơn ho sù sụ.
Hạ ném chiếc áo về phía Vy, chiếc áo ấm áp trùm lên đầu Vy, tiếng ho cũng dần dần tắt. cô cau mày.
“Thôi lo chuyện linh tinh đi, dậy mặc áo, tớ đưa cậu đến bệnh viện”
“Tớ không sao!” – Vy bỏ chiếc áo ra, giọng nói cố làm ra vẻ kiên quyết.
“Tớ không thích nói một điều những hai lần. nhanh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT