“Anh sẽ đến đón em. Chuẩn bị nhanh lên nhé, anh sẽ xem em hóa thân thành công chúa hay thành tiên nữ”
Băng Hạ mỉm cười vu vơ, cô xoay xoay
chiếc điện thoại trong tay, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, tiện tay
vuốt lông hai “vợ chồng” Tiểu Bảo và Sô cô la. Bỗng dưng cái cảm giác
hạnh phúc len lỏi trong trái tim khiến cho khuôn miệng cứ mỉm cười mãi
không thôi. Tiếng xe đỗ xịch bên ngoài, cô vội ngồi dậy bước ra ngoài
đón anh.
Cánh cửa vừa mở ra, hiện diện một cách
choáng ngợp trước mắt cô là chiếc Porsche 918 Spyder màu bạc bóng loáng, đèn xe sáng rực, người ngồi trong xe mặc bộ vest đen lịch lãm và cao
quý.
Cánh cửa bật mở, anh bước xuống, đón nhận vẻ hoài nghi và ngạc nhiên của Băng Hạ bằng vẻ thản nhiên hết mức có thể.
- Chiếc kia đâu, sao anh đi cái này?
- Đổi rồi. – Anh nhún nhẹ vai.
- Nó làm sao?
- Không sao.
Cái vẻ ngạc nhiên của cô bay biến, thay
vào là vẻ ngán ngẩm. đúng là con nhà giàu, một trong những siêu xe đắt
nhất, đẹp và mới nhất thế giới đáng giá cả chục USD lại có thể thay như
thay một chiếc áo mấy chục ngàn.
Hôm nay anh rất đẹp, một vẻ cao quý, con người anh như viên ngọc lục bảo được mài giũa và lau chùi cho sáng
bóng, đôi mắt xanh lục sáng rực và chiếc khuyên tai, thực sự khiến cho
người ta cảm thấy chói mắt.
Giờ thì đến anh ngạc nhiên về cô, anh
chỉn chu và đẹp đến vậy, còn cô…không biết dùng mĩ từ nào để miêu tả cho phù hợp với vẻ sơ sài của Hạ lúc này.
- Em…chưa thay quần áo? – Anh nghi hoặc.
- Thay rồi. – Bắt chước điệu bộ của anh khi nãy, cô nhún nhẹ vai.
- Em đùa? Anh có nói cho em là chúng ta đi dự party chưa?
- Rồi.
- Vậy…?
Thiên lắc đầu chào thua, bộ đồ của cô
lúc này không thể dùng để đi party được. Chiếc áo phông màu đen nổi bật
trên nền da trắng, mái tóc buông xõa, quần jean đen, bên dưới là đôi
boots cũng đen nốt, trông cô giống một điệp viên chuẩn bị thực hiện
nhiệm vụ hơn là một tiểu thư chuẩn bị đi dự một buổi dạ tiệc. Bộ đồ khá
hợp với cô, nhưng lại không có chút phù hợp nào với buổi party xa hoa và tráng lệ, anh thầm nghĩ không biết các khách mời sẽ dán vào cô ánh nhìn kỳ dị đến mức nào. Cô thừa biết cách ăn mặc sao cho phù hợp với nơi
chuẩn bị đến, nhưng cô làm thế để trêu anh, anh biết.
Thiên đứng dựa vào chiếc siêu xe, nhướn mày chờ đợi một lời giải thích. Cô lúc đầu còn thờ ơ đáp lại anh, sau đó cũng mỉm cười.
- Đợi em, em vào thay.
- Khỏi đi.
Anh lãnh đạm bước đến, kéo tay Hạ ra ấn
vào xe. Cô giật mình kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ mang con quạ đen là cô cùng đến dự party.
- Anh định đưa em đi?
- Chẳng lẽ không?
- Nhưng mà…bộ đồ….
- Mặc em, ai bắt ngang ngược, đến đó ai nhìn em kiểu gì anh cũng không tham gia.
- Ơ này…! – Băng Hạ hơi hoảng khi thấy
Hạo Thiên quay đầu xe với một tốc độ rất nhanh, và phóng qua chiếc cổng
sắt của Thánh Huy học viện như tia điện xẹt. cô vốn không nghĩ anh sẽ
chấp nhận cô ăn mặc thế này để đến party, vậy mà anh… Việc này hoàn toàn cô không tưởng đến, trong đầu mường tượng ra những ánh mắt của mọi
người trong party nhìn mình, và bây giờ đã thấy mình dại dột thế nào khi trêu anh.
Chiếc Porsche 918 Spyder phóng ra đại
lộ, màu bạc sáng bóng của xe như nổi bật trên đại lộ hoa lệ. nhưng ở bên trong xe, Băng Hạ thì đang băn khoăn vô cùng với bộ đồ lạc loài của
mình. Nếu là CÔ CỦA NGÀY BÌNH THƯỜNG, thì hãy yên tâm rằng Dương Băng Hạ sẽ không bao giờ bận tâm về những lời xì xào bàn tán về mình, có miệng
thì nói, chẳng ai can thiệp. nhưng đây là buổi party của công ty đối tác nhà Hạo Thiên, và anh đưa cô theo với tư cách là bạn gái, họ sẽ nghĩ gì khi thấy cô? Vậy chẳng phải cô đang làm cho họ có thêm một lý do để
không sợ anh sao? Dẫn một cô gái quê mùa đến một buổi dạ tiệc, cái cô lo bây giờ là bộ mặt của anh, chứ không phải của cô.
Chiếc xe vẫn lao vun vút, Hạo Thiên ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh tanh, không biểu lộ chút cảm xúc gì, Băng Hạ
chỉ nhìn anh, và cảm thấy có lỗi.
Chiếc xe bỗng rẽ quặt vào một ngã tư, và dừng lại trước một salon đèn hoa sáng rực, có cái tên rất kêu: “Angela”.
Chiếc xe bỗng rẽ quặt vào một ngã tư, và dừng lại trước một salon đèn hoa sáng rực, có cái tên rất kêu: “Angela”.
Băng Hạ ngây người nhìn salon làm đẹp
nằm yên lặng trên một con phố, ánh sáng rực rỡ của cửa tiệm làm lu mờ cả những ngôi nhà bên cạnh. cửa tiệm lắp cửa kính, lối vào để hai chậu hoa gì đó màu vàng thanh nhã, mà Băng Hạ không biết tên.
Hạo Thiên bước xuống, mở cửa xe cho Băng Hạ, thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ lặng lẽ buông.
- Anh muốn em là người đẹp nhất.
Anh kéo tay cô vào, Hạ cũng mỉm cười, đi theo anh.
Cánh cửa bật mở, trong tiệm salon khá
vắng người, dụng cụ làm đẹp chuyên nghiệp để trên kệ một cách ngăn nắp,
kế bên chiếc tường sơn màu vàng là hàng ghế dành cho những người ngồi
đợi. trên chiếc ghế xoay đặt chính giữa cửa tiệm sang trọng là một cô
nhóc khá xinh, và cũng khá cao, nhưng khuôn mặt non choẹt thì chỉ khoảng 15, 16 tuổi đang ngồi vắt vẻo đọc một tờ tạp chí thời trang. Cô bé có
làn da trắng hồng, mặc quần short jean có đai dài kéo qua vai, áo phông
trắng, đeo đôi tất dài kẻ caro sọc trắng hồng cùng đôi môi màu cam mọng
tươi trẻ và khỏe khoắn. Hạo Thiên nhìn cô bé, gọi.
- Zu!
Cô bé (hình như tên Zu) ngẩng đầu lên,
hết nhìn Hạo Thiên rồi lại nhìn sang Băng Hạ. Zu chau mày đứng dậy, lao
đến, dùng cuốn tạp chí vừa cuộn lại đập một cái vào vai Thiên. Băng Hạ
mở to mắt sửng sốt, cô bé này cùng lắm là em gái Hạo Thiên, sao có thể
đánh anh mạnh như vậy?
- Gọi hẳn tên ra coi! Là Zuzu! Chưa bao giờ thấy mi gọi được một tiếng “chị”!
Giờ thì mắt Hạ lại mở to thêm, cô nhìn Hạo Thiên chăm chăm như đợi một lời giải thích. “Chị”? cô chẳng hiểu gì cả.
Thiên thở dài, đặt tay lên vai Hạ, giải thích đầy chán nản.
- Đây là chị họ của anh, Trịnh Dương Khánh Du. Còn đây là bạn gái em, Băng Hạ.
Cô bé đáng yêu kia mở to mắt nhìn Hạ thích thú, cô bé mỉm cười.
- Bạn gái sao, nhóc? Không yêu nhỏ Cá vàng kia nữa à? Nhóc cứ gọi chị là Zuzu nhá!
Băng Hạ cũng nhìn Khánh Du, “chị gái”? cô nhóc này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Hạ, Du cười, phẩy tay:
- Chị năm nay 20 tuổi rồi nhóc ạ, nhưng tính chị trẻ con đó thôi! Mà nhóc này còn xinh hơn nhỏ Cá vàng đó!
Du cười toe toét, lao đến, nhéo vào má
Hạ một cái, cô không cảm thấy đau, mà vẫn chỉ cảm thấy thắc mắc. 20
tuổi? cô bé này trông cứ như trẻ con vậy, danh hiệu người đẹp không có
tuổi của thế giới phải trao tặng cho Trịnh Dương Khánh Du này mới phải.
Hạo Thiên lấy chiếc điện thoại ra, nhíu mày.
- Zu! Xử lý giùm em!
Khánh Du hất hàm:
- Đi đâu?
- Party!
- À há, của công ty Trường Thịnh đó hả?
- Ừ, nhanh lên, còn 20 phút nữa.
- Ok honey! – Du nháy mắt, kéo tay Băng Hạ vào trong. Cô chỉ kịp liếc Hạo Thiên một cái.
Thiên bỗng gọi lớn.
- Zu!
- Gì?
- Đơn giản thôi, cầu kỳ quá dễ gây ách tắc giao thông.
Du nhìn Băng Hạ, phì cười, cô nhóc gật gật, sau đó tiếp tục kéo Hạ vào trong.
Trịnh Dương Khánh Du là con gái của ông
Trịnh Hào, anh trai của ba Hạo Thiên. Tính trẻ con ăn sâu vào máu từ khi còn nhỏ. Trong khi Thiên lạnh lùng ít nói thì Du lại lóc cha lóc chóc,
luôn luôn chọc phá Thiên, để đến khi anh lầm lỳ không đáp lại, thì cô
nhóc lại tức quá mà khóc. Khánh Du hơn Hạo Thiên những 3 tuổi, nhưng ra
ngoài đường, ai cũng đều nhận nhầm cô là em gái Thiên.
Du không sống quá buông thả, nhưng cũng
không ưa cách sống quá nguyên tắc của gia đình mình. Sau khi học xong
cấp III, Du không đi du học, cũng không học đại học, đến giúp cho công
ty lại càng không, dẫu rằng IQ của cô nhóc cũng không thấp. Khánh Du học một khóa đào tạo chăm sóc sắc đẹp, sau đó mở một salon làm đẹp do mình
tự kinh doanh. Tuổi nhỏ, lại mới kinh doanh chưa được bao lâu, có thể
nói tài năng của Du không thể sánh được với các bậc tiền bối lão luyện
trong nghề, nhưng không thể nói là tệ. Lúc làm việc, vẻ trẻ con nhí
nhảnh của Du như biến mất, chỉ để lại một Khánh Du nghiêm túc và lạnh
lùng (giống ai đây ta???)
Khánh Du không hợp tính với cha mẹ mình, nói đúng hơn là chẳng hợp với ai, cô chỉ nói chuyện với mỗi mình Hạo
Thiên, còn với hai đấng sinh thành nghiêm khắc, cô sống trong nhà như
cái bóng chỉ lượn qua lượn lại. Gia đình cô chỉ có mỗi cô là con một, mà tính tình thì ngang bướng ham chơi, không giống được cha ở điểm gì, vì
vậy ông Trịnh Hào không ưa lắm đứa con gái mình sinh ra. Khánh Du cũng
biết điều đó, nhưng cô nhóc vẫn chẳng băn khoăn gì. Trong Trịnh gia, Hạo Thiên cũng chỉ nói chuyện nhiều nhất với Du, được cái tuyệt nhiên không bao giờ gọi cô là chị, cũng vì thế mà Du luôn tức điên.
Và còn một điều nữa…
Đó là Khánh Du, là người duy nhất trong gia đình, ngoại trừ Hạo Thiên…
Không thích Niệm Phù Dung, cô thường gọi Phù Dung là “nhỏ Cá vàng”.
Đôi bàn tay búp măng trắng trẻo của
Khánh Du uyển chuyển như múa trên từng chiếc cọ phấn. Đối với cô nhóc
nhí nhảnh trẻ con này, suy cho cùng cũng không phải là không có tính
chuyên nghiệp.
Chiếc lược màu nâu trầm trượt dài trên lọn tóc đen nhánh mượt mà, Hạ cảm thấy rất dễ chịu, cô nhắm mắt lại, mỉm cười.
Khánh Du cúi xuống ghé vào tai Băng Hạ
nói nhỏ đầy ý nhị. Hơi thở của cô phả vào tai Hạ khiến cô giật mình mở
mắt, và hình ảnh phản chiếu trong gương khiến cô có chút chấn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT