Từ khi nó gây chuyện với Hoàng Tử nó chẳng màn gì đến cuộc thi nữa. Nhưng nó luôn cảm nhận được ánh mắt của Eun Hye nhìn nó. Nói đúng hơn Eun Hye không phải là cái đuôi nữa, mà là một cọng lông đúng hơn, nhổ nó ra thì nó sẽ mọc lại, cắt nó thì nó mọc nhanh hơn chỉ khi đợi cho nó tự rụng đi.

Dần dần mọi người cũng quen với sự xuất hiện của nó, không còn ánh mắt tò mò luôn nhìn theo nó nữa. Nhưng nó luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Chiều hôm đó nó có tiếc học bơi. Nó không biết bơi… một người hoàn hảo từ đầu đến chân như nó lại vướn phải môn bơi lội. Một phần lý do là vì nó không thể mặc đồ bơi, phần kia là một cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó rằng: “Đừng nhảy xuống nước”.

Nó ngao ngán ngồi trên ghế nhìn những học sinh khác đang tập bơi. Nó nghĩ về Hoàng Tử và hành động của Hoàng Tử ngày hôm ấy. Nó lại nghĩ đến tên Thái Tử thúi đó. Rốt cuộc họ là những con người như thế nào?

Rồi nó lại lắc đầu, chuyện về 11 năm trước do Hoàng Hậu kể lại làm nó suy nghĩ nhiều hơn…

Mãi nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nó quên mất là giờ học đã kết thúc. Nó đứng dậy đi ngang qua thành hồ thì chợt có một bàn tay từ phía sau bịt miệng nó lại. Theo phản xạ tự nhiên nó thụt cùi trỏ về phía sau thì có một bàn tay khác giữ cùi trỏ nó. Bị bất ngờ nó chưa kịp phản ứng sao thì kẻ đó đã giữ trọn tay chân nó.

/>“Láo toét! Tên khốn nào dám đụng vào ta?”

Thầm nghĩ thế dùng hết lực đá vào chân kẻ đang đứng sau nó. Không may tên đó cũng mất đà và ôm nó ngã nhào xuống hồ.

Mới đầu tên đó còn giữ nó nổi trên mặt nước, nhưng một thoáng sau hắn ta nhấn đầu nó xuống. Nó không thể bơi, nó cố chống cự tên đó nhưng vô ích, nó bắt đầu khó thở.

“Cứu! Cứu!”

Rồi trong đầu nó hiện lên hình ảnh của con bé Yu Ri:

“Một con bé khác đang đứng đối diện với Yu Ri chỉ tay vào mặt nó:

_Chính bố mày giết chết Hoàng Thượng!

_Không phải… - con bé sợ hãi lùi lại, đằng sau nó là hồ nước.

_Còn chối, đó là cái giá mày phải trả cho những tháng ngày mày cướp mất anh Yoon Min và anh HinDu. Mày chết đi đồ con của sát nhân! – nói xong con bé kia đẩy Yu Ri xuống hồ…

_Ặc… cứu… ặc… - Yu Ri cố cự quậy nhưng càng cố nó càng chìm nhanh hơn…"

Nó lại khóc…

Nó cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay nó buông dần, đôi mắt nó liệm dần…

“Sẽ không có ai đến cứu mày đâu Han Ji Min! Mày bị cả thế giới này ruồng bỏ rồi…” Đó là ý nghĩ sau cùng trước khi nó liệm hoàn toàn…



“Han Ji Min!”

“Han Ji Min!”

Nó cảm thấy ai đó tát vào má nó, khốn kíp lên đến thiên đường rồi mà còn muốn đánh nó sao?

_Han Ji Min!

Mắt nó lờ đờ mở ra, nó nôn hết nước hồ bơi và ho sằng sặc… nó lên đến thiên đường rồi sao?

_Han Ji Min!

Nó nhìn lên trước mặt nó

“Hơ hơ… chết rồi mà cũng bị tên này ám!!!”

Nó nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh: hồ bơi. Nó đang ở trong hồ bơi, nó chưa chết. Phải Han Ji Min này không thể chết ở nơi như thế này được. Rồi nó lờ mờ nhớ lại lúc nó sắp chết… nước mắt nó trào ra. Nhanh chóng nó gạt ngay nước mắt nhìn thẳng vào hắn:

_Thái Tử cứu tôi sao?

Tên đó đang lo lắng nhìn nó chợt đổi sang thái độ ngượng nghịu, quay mặt đi không nhìn nó:

_Tỉnh rồi thì mau về nhà đi!

Hắn thả nó ở đó rồi bỏ đi một mạch, nó chẳng hiểu thái độ đó là gì cả nhưng khi nó gượng ngồi dậy thì tất cả đã rõ. Áo nó bị gỡ ra mấy nút trên cùng để lộ băng quấn ngực…

“OMG!!!”

Nó tái mặt, run sợ. Không ngờ bí mật suốt mười mấy năm của nó bị lộ tấy chỉ sau mấy phút bị nhấn nước. Lỡ như tến đó rêu rao với mọi người há chẳng phải làm mất mặt họ hàng nhà nó sao? Chắc chắn rồi… từ khi vào trường đến giờ nó luôn chỉa súng vào tên đó, đến kẻ ngu si còn biết trả đũa huống hồ chi tên Thái Tử thúi đó?

Trong lúc nó đơ ra ngồi đó suy nghĩ những chuyện xấu nhất có thể xảy sắp tới, nó không hề biết rằng tên Thái Tử thúi đó đang đứng ngoài cửa tim đập mạnh, dùng tay bịt miệng không nói lên được lời nào, chỉ cảm thấy má mình nói hổi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play