Chàng trai vui mừng, tim như muốn nhảy ra, vui đến nổi suýt chút nữa nhảy cẫng lên:
_Vậy chúng ta đi chứ?
Nó hất mái tóc mềm mượt bây trong gió, bước đi chậm theo chàng trai. Họ dừng lại trước một quán cà phê khá sang trọng nhưng đối với nó thì thật tồi tàn.
Anh ta chọn một chỗ ngồi cạnh khung cửa có ánh nắng chiều soi nhẹ xuống.
_Cô xem menu nhé!
Nó gật đầu cầm lấy cuống menu, những loại nước uống này thật lạ. Nó hơi nhíu mày:
_Trà sữa trân châu?
_Cô dùng trà sữa ư?
Nó hơi bối rối đôi chút rồi ngượng ngùng hỏi:
_Thứ đó... là trà trộn chung với sữa ư?
Chàng trai hơi ngạc nhiên:
_Cô chưa từng uống trà sữa ư?
Nó lắc đầu. Anh ta nhìn vào thực đơn một lát rồi dịu dàng nói:
_Cô dùng trà sữa nhé, nó không tệ đâu.
Nó gật đầu, đồng ý, đôi mắt lơ đễnh nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ.
Cô gái này thật dịu dàng, thanh tao nhưng lại mang một vẻ buồn man mác. Có lẽ cô ấy có rất nhiều tâm sự.
_Cô mới chuyển đến đây?
_Tôi đến đây được năm tháng rồi...
Chỉ mới năm tháng thôi mà rất nhiều chuyện
xảy ra. Cho đến giờ, nó không dám nhớ lại những quá khứ đáng sợ ấy. Có lẽ nó đang cố chôn vùi tất cả những mất mát đâu thương vào tận sâu trong quá khứ để lãng quên tất cả.
_Có vẻ, cô có chuyện gì buồn đúng không?
Nó cười nhạt:
_Rất nhiều chuyện đáng buồn.
_Có thê kể tôi nghe được không?
Nó nhìn thẳng vào người ngồi đối diện với nó. Kể cho anh ta nghe ư? Nực cười, một người xa lạ có tư cách gì nghe những tâm sự của nó, huống hồ chi nó không muốn nhắc lại những chuyện đó nữa.
_Có lẽ... là không...
Anh ta khẽ cười rồi hít một hơi sâu:
_Tôi cũng có chuyện buồn đấy.
Nó nghi ngờ:
_Anh sao?
Một người ngây thơ như anh ta mà cũng có chuyện buồn sao? Thật khó tin.
_Tôi đang chạy trốn đấy!
_Chạy trốn?
_Phải! Đôi khi con người cũng cần phải yên tĩnh một lúc để nghĩ lại những việc vừa xảy ra. Như thế mới hiểu được bản thân mình đang muốn gì.
_Nghĩ lại những việc đã qua?
Anh ta gật đầu, cười nhẹ. Nó mơ màng nhìn lên bầu trời:
_Rốt cuộc thứ mình muốn đã đạt được rồi, vậy thứ tiếp theo... là gì? Là gì sau những chuyện đã qua?
Nó im lặng, suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng lên:
_Cảm ơn anh đã mời tôi, tôi rất vui khi được nói chuyện với anh.
_Cô đi à?
Ánh mắt nó thoáng buồn:
_Phải, tôi muốn đến một nơi.
_Tôi có thể đi cùng không?
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói:
_Để cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi giải tỏa được tâm trạng, tôi sẽ dẫn anh đến đó.
Anh chàng vui vẻ bước đến quầy tính tiền, trong khi đó nó gọi điện cho xe đến rước.
Anh chàng nhanh chóng đến bên cạnh nó:
_Chúng ta đi bằng tàu điện chứ?
_Tôi e là nếu đi bằng thứ đó chúng ta không thể bước vào cổng được đâu.
Nói xong nó bước ra khỏi quán, khí chất lạnh lùng ấy khiến anh chàng cảm thấy nó không đơn giản, mà ngược lại, nó thật khó hiểu.
Một chiếc xe đen bóng đỗ trước mặt nó, một người đàn ông bước xuống cung kính cúi đầu mở cửa xe:
_Tiểu thư! Mời người lên xe.
Chàng trai sửng sốt nhìn chiếc xe mắc tiền và người đàn ông kia.
_Tiểu thư, còn người này...
Nó quay sang:
_Anh cũng lên xe đi!
Anh chàng ngại ngùng ngồi vào xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
_Tôi không ngờ... cô là một người giàu có thế này.
_Ừm...
_Cô, dự định sẽ đi đâu?
_Đến rồi sẽ biết.
Lạnh lùng quá! Chàng trai đành im lặng suốt dọc đường. Chiếc xe rẽ vào một khuôn viên rất khang trang, hai bên dọc đường là cỏ xanh mướt. xe chạy một đoàn dài đến cổng thì dừng lại. Cánh cổng này cao hơn ba mét, làm bằng vàng khắc nhiều hoa văn rất đẹp, trong cứ như là cổng vào hoang cung. Bên cạnh là phòng bảo vệ, có ba người lính bước ra hỏi:
_Cho hỏi quý danh!
Nó hạ cửa kiếng xuống, lạnh lùng:
_Ngươi biết ta chứ?
Người lính lập tức cúi đầu xuống:
_Vâng thưa tiểu thư, mời người vào.
Cánh cửa nặng cả tấn từ từ hé mở, chiếc xe nhanh chóng lao vào trong.
Cảnh vật bắt đầu hiện ra, một vườn hoa đủ màu hiện lên. Đi được một lúc, xe dừng lại trước cánh cửa rào sắt có hai hàng lính đứng nghiêm trang, chàng trai khẽ thốt lên:
_Đây... đây... chẳng lẽ... là hoàng cung?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT