Woo Chin ngừng ngạu không nói gì, cúi mặt xuống che giấu sự lúng túng trên gương mặt. Lúc này mặt Jea Joong tối sầm xuống hét lên:
_CẬU CŨNG NHƯ YU MI THÔI! ĐỐI VỚI HAI NGƯỜI TÊN ĐÓ QUAN TRỌNG HƠN TÔI, ĐÚNG KHÔNG?
Vẫn là sự im lặng trả lời hắn. Hắn lại nhếch môi đưa súng lên trán. Hành động của hắn khiến Woo Chin bất ngờ:
_Này! Anh làm gì vậy?
_Chọn đi! Tôi hoặc hắn ta, chỉ có một người được sống.
_Này! Anh đừng đùa như thế!
_TÔI BẢO CẬU CHỌN ĐI!
Hắn co tay lại khiến cò súng cũng cong theo phát ra tiếng re ré nho nhỏ làm Woo Chin càng thêm hốt hoảng.
_Jea... Joong...
Chợt một giọng nói yếu ớt vang lên. Hắn lại quay đầu nhìn người con gái vừa bước vào. Gương mặt nó trắng bệch không còn một chút sức sống, những giọt nước mắt không ngừng rơi.
_Chị?
_Yu Mi?
_Jea Joong... đừng như thế...
Nhìn thấy nó như thế, trong lòng hắn như co thắt lại. Đôi tay hắn muốn buông súng xuống và chạy đến ôm người con gái đó, nhưng lý trí lại không cho phép. Cho đến khi Yoon Min chết đi thì trái tim nó mãi mãi không thuộc về hắn. Hắn chỉ mỉm cười cay đắng và lắc đầu:
_Em không nên đến đây! Để em phải chứng kiến cảnh súng nổ như thế này, tôi thật có lỗi.
_Tôi xin anh... Jea Joong à!
_Nếu tôi chết chẳng phải em sẽ không phải cưới tôi như thỏa thuận sao?
_Thỏa thuận? Jea Joong, anh nói gì vậy?
_Không... tôi không muốn... tôi muốn tất cả dừng lại ở đây... tôi không muốn mất thêm ai nữa...
Không ai trả lời khiến Woo Chin cảm thấy như mình bị gạt ra khỏi chuyện này. Cậu tức giận giật lấy cổ áo Jea Joong:
_Thỏa thuận gì? Nói mau!
_Woo Chin! Em bình tĩnh lại đi!
Jea Joong lúc này mới quay sang Woo Chin:
_Cậu không biết đâu. Vì cậu, chị cậu có thể hi sinh tất cả, kể cả đánh đổi cuộc đời mình... chỉ để đổi lấy sự an toàn cho cậu.
_Anh nói vậy là sao?
_Chỉ để bảo vệ cậu khỏi bàn tay của Go Mi Sun, Yu Mi đã tìm đến bố tôi và nhờ sự giúp đỡ với một điều kiện...
_Điều kiện gì?
Jea Joong quay sang nhìn Yu Mi với ánh mắt đau khổ tột cùng:
_Cô ấy sẽ phải cưới tôi!
Từng lời nói của hắn như khắc vào tim nó. Những lời nói đó như nói rằng: “Em không yêu tôi.”. Nó chỉ biết im lặng. cúi đầu xuống để che những dòng nước mắt đang trào ra không ngừng.
_Chị... là thật chứ?
Nó vẫn im lặng không nói gì. Woo Chin chỉ biết vút mặt hụt hẫng:
_Em yếu đuối đến thế sao? Đến mức không thể bảo vệ chị mà còn khiến chị phải hi sinh vì em sao?
_Không phải Woo Chin à...
_Chị không cần nói nữa!
Nó đành im lặng nức nở. Chợt một giọng nói khác lại vang lên:
_Ra là vậy!
Nó giật mình quay sang Yoon Min. Hắn ta đã tỉnh dậy khi nào mà không ai biết. Hắn đã nghe hết câu chuyện rồi sao?
_Yoon... Min...
Mi Sun vốn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng. Sau tiếng nói của hai người, bầu không khí lại trở nên căng thẳng. Jea Joong lại đưa súng lên:
_Được hắn cũng đã tỉnh, vậy em chọn đi! Tôi hay hắn?
Nó tròn mắt nhìn khẩu súng trên tay hắn:
_Anh...
_Tôi hay hắn?
Hắn lại chỉa cây súng về hướng Yoon Min. Nó hét toáng lên:
_Đừng!
_Vậy là, em chọn hắn?
Nó lại im lặng. Hắn đưa súng lại đưa súng lên chán chuẩn bị bóp cò thì nó lao lại ôm lấy hắn:
_Đừng... Jea Joong... đừng...
Giọng nó rung rẩy sợ hãi, hai tay nó ôm chặt Jea Joong.
_Tại sao?
_Mạng sống của tôi là chính anh cứu, những lúc tôi tuyệt vọng nhất cũng là chính anh vựt dậy. Nếu chết, tôi và anh... cùng chết...
Jea Joong khẽ mỉm cười hài lòng ôm lấy nó:
_Vậy chúng ta sẽ cùng chết!
_Chị...
¬_Yu Mi!
_Woo Chin! Là chị sai. Chị sai ngay từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc cũng là chị sai. Xin lỗi Yoon Min đã lôi anh vào vụ này... cả Woo Chin, chị không muốn em dính vào, chị cũng rất đau đớn về cái chết của Hindu. Cả Jea Joong...
Nó xoay người lại, nhìn vào mắt hắn:
_Xin lỗi vì tôi mà anh phải đau khổ nhiều rồi... tất cả là lỗi tại tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT