Nó liếc mắt nhìn Mi Sun suốt 3 tiếng đồng hồ rồi. Nhưng mà… nếu Woo Chin có mệnh hệ gì, nó phải làm sao đây? Woo Chin là người duy nhất trên đời này có cùng dòng máu với nó, là người thân, là em trai mà bao lâu nay thất lạc. Nó không thể để ả ta hại Woo Chin được, tuyệt đối không thể dù cho nó có phải chêt cũng không thể đế điều đó xảy ra được.
_Ha ha! Đưa nó vào đây! Đưa vào cho cô gái bé bỏng của ta được nhìn thấy hắn chết như thế nào.
Bọn họ kéo Jea Joong vào giữa căn phòng. Khắp người hắn máu ướt đẫm làm cho nó sợ hãi. Jea Joong nằm dưới sàn ngước nhìn nó với đôi mắt đau khổ, ngay cả người con gái hắn yêu thương cũng không bảo vệ nổi, hắn không xứng làm Kim Jea Joong người kế thừa băng đản CS.
Không lẽ… hắn sẽ chết sao? Hắn sẽ chết trước mặt nó như thế này sao? Nó bật khóc, đôi môi bị bịt chặc không thể thốt lên lời nào. Nếu hắn chết rồi thì ai sẽ là người ở bên nó những khi nó suy sụp nhất? Ai sẽ giúp nó trả thù đây? Ai sẽ kéo nó khỏi vực sâu đây? Ai sẽ bảo vệ nó và Woo Chin?
Jea Joong anh không được chết!
Jea Joong anh còn rất nhiều, rất nhiều việc phải làm!
Mỗi sáng anh phải đưa tôi đến trường…
Mỗi giờ ra chơi anh phải đưa đồ ăn sáng đến cho tôi…
Mỗi khi ra về anh phải lẽo đẽo theo sau tôi…
Mỗi khi tôi đau lòng anh phải đến bên an ủi tôi…
Anh có nghe không Kim Jea Joong?
Anh chưa thực hiện lời hứa với tôi cơ mà…
Tôi không cho phép anh chết… Kim Jea Joong.
…
Tôi xin lỗi em… không ngờ tôi không thể là chỗ dựng vững chắc cho em suốt cuộc đời này…
Tôi muốn mình được cầm tay em trong ngày cưới…
Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười trong sáng của em thay cho những nước mắt…
Tôi muốn được ôm em những lúc em cảm thấy cô đơn…
Tôi ước mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy em…
Chỉ cần nhìn thấy em thôi… là đủ rồi… đủ khiến tôi hạnh phúc lắm rồi…Jea Joong! Cố lên! Mày phải bảo vệ cô ấy suốt đời này!
_Vậy là xong! Chỉ còn ba chúng bây, tao sẽ giết ai trước đây? Ha ha ha…
Nó bậm môi câm phẫn nhìn ông ta, Mi Sun đột nhiên bỏ ra khỏi phòng, cô ả lại muốn bày trò gì đây? Chẳng phải mạng sống nó và em nó đều trong tay chúng rồi sao?
_Tao nghĩ là… thằng bé này.
Nó trợn mắt vùng vẫy, đôi mắt Jea Joong vẫn dán vào nó rồi lại tới ông ta, hắn phải làm gì đó, cho đến phút cuối hắn cũng phải làm gì đó để bảo vệ cô ấy. Hắn đưa tay xuống đùi, một cái còi có sẵn trong túi, hắn vội nhấn nó, tiếng kêu vang lên inh ỏi khiến lão ta giật mình quay lại bắn vào chân hắn. Nó hốt hoảng vùng vẫy, vừa lúc một đội quân áo đen chạy vào, dẫn đầu là Yoon Min. Tại sao Yoon Min lại ở đây? Lão ta hoảng sợ vội vàng chỉa sung vào đầu nó:
_Đến gần là tao giết chết con ranh này.
_Nếu không bỏ súng xuống tôi sẽ giết con gái của ông.
Lúc này lão ta giật mình nhìn ra cửa, Mi Sun đang đứng đó, nước mắt đầm đìa:
_Bố! Chúng ta thua rồi, game over rồi.
Lão ta thả súng xuống, hụt hẫng nhìn đứa con gái của mình trong nuối tiếc.
*********
Một luồng ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt trắng bệch của nó. Một thiên thần xuất hiện trong những tia nắng ấm áp ấy. Là thật hay mơ? Thiên thần đó mang tên Lee Yoon Min đang mỉm cười với nó. Đã qua rồi những ác mộng khủng khiếp, đã qua rồi những giấc mơ đầy máu, sẽ không còn những nước mắt nữa bởi vì đã có thiên thần nắm tay nó lên thiên đường của hạnh phúc…
_Em tỉnh rồi! Tôi đã lo lắng cho em biết bao.
Nó mở to mắt ra, thì ra nó đang ở trong bệnh viện, chẳng có thiên đường gì cả. Nhưng mà… có Jea Joong ở bên cạnh nó như thế này là đủ rồi.
_Em cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi vì đã không tin lời em. Những lúc khó khăn nhất tôi lại vô dụng… không thể đến bảo vệ cho em.
_Tôi không trách anh… nhưng mà… Jea Joong, Jea Joong sao rồi?
Gương mặt Yoon Min hơi trầm xuống:
_Hắn ta… đi khỏi đây rồi!
“Hắn ta… đi khỏi đây rồi!” Nghĩa là… hắn chết rồi sao? Làm sao có thể…
_KHÔNG! ANH LỪA TÔI À? LÀM SAO CÓ THỂ…
Nó bật khóc. Cũng vì cứu nó mà Jea Joong phải hi sinh mạng sống của mình sao? Nó có đáng không?
Gương mặt Yoon Min lúc này càng tối sầm lại:
_Chỉ vì hắn rời khỏi đây mà em phản ứng như thế sao?
_Anh nói vậy là ý gì? Anh lừa tôi đúng không?
_Em khóc vì hắn rời khỏi đây? – Lúc này đôi mắt Yoon Min như bị nức ra bởi những đường máu nổi lên.
Nó không thèm nhìn mặt, cũng không trả lời hắn cứ như thế mà khóc.
_Khốn kiếp! Em làm tôi điên lên mất.
_Jea Joong… anh không được đi như thế! Hu hu…
Yoon Min càng lúc càng tức giận, lớn tiếng:
_EM THÔI ĐI!
_Hức! Jea Joong à…
“Cạch!”
_Chị Yu Mi!
Nó ngước mặt lên vui mừng:
_Woo Chin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT